Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 397: Chương 397: Con đường trắc trở




Edit: Phi Nguyệt

“Lôi Vương Kiều Đình là đệ tử đắc ý nhất của đạo sư Đường Ngọc, nếu sắp tới Kiều Đình thua trong tay chúng ta chẳng phải trong lòng ông ấy sẽ có khúc mắc sao.” Lăng Lan tùy tiện tìm một lý do trả lời câu hỏi của Tiểu Tứ.

“Không có khả năng, theo những thông tin em thu thập được thì đạo sư Đường Ngọc chưa từng nhận đệ tử trong trường nam sinh quân giáo, thực chất Lôi Vương Kiều Đình cũng chỉ là một trong những học sinh của ông ấy mà thôi.” Tiểu Tứ phản bác. “Hơn nữa trước đây Đường Ngọc đã từng nói, ông ấy luôn hi vọng nhìn thấy trò giỏi hơn thầy, nếu lão đại thắng Kiều Đình, chắc chắn ông ấy sẽ vui mừng chứ không hề tức giận.”

“Thật sao…” Lăng Lan tiếp tục đặt sự chú ý vào đạo sư Đường Ngọc, nếu là như thế thì cô có thể thử xin làm đệ tử của ông ấy.

Bề ngoài Lăng Lan có vẻ lạnh nhạt với tất cả mọi người nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn tôn trọng người khác, đặc biệt là những người đã từng quan tâm chăm sóc cho cô. Cô sợ nếu mình theo đạo sư Đường Ngọc, sau này ông ấy lại mở miệng xin cho Kiều Đình thì cho dù cô không dao động với quyết định của mình thì vẫn sẽ cảm thấy áy náy với ông ấy, cô không hề muốn thấy chuyện như vậy xảy ra nên mới từ bỏ ý định xin làm đệ tử của Đường Ngọc.

“Hơn nữa, đạo sư Đường Ngọc cũng là một trong những cơ giáp sĩ được baba khen đấy nhé.” Gương mặt của Tiểu Tứ tỏa sáng khi nói tới Lăng Tiêu, nó không kiềm chế được tình cảm của mình với Lăng Tiêu, nếu phải so sánh, nó còn giống con của Lăng Tiêu hơn là Lăng Lan.

Tiểu Tứ nhắc nhở Lăng Lan rằng trước khi Lăng Tiêu rời đi, ông ấy đã từng nói đạo sư Đường Ngọc là một vị đạo sư chân chính. Ý tứ trong lời nói là ông ấy rất tán thành Lăng Lan đi theo đạo sư Đường Ngọc học tập.

“Cha cũng đồng ý ông ấy sao?” Trong đầu Lăng Lan hiện ra gương mặt cười yêu chiều đầy ngây ngô của Lăng Tiêu. Đối mặt với người cha ngốc lúc nào cũng chiều con gái này, Lăng Lan thực sự không có cách nào từ chối bèn khẽ thở dài một hơi. Cuối cùng cô quả quyết lựa chọn đạo sư Đường Ngọc, và gửi thư giới thiệu của mình đi.

Cô khó lòng mà cự tuyệt được ý kiến của Lăng Tiêu. Lăng Lan cảm thấy mình ngày càng khó chống cự lại tình yêu thương mãnh liệt của người cha từ Lăng Tiêu, cho dù ông ấy không ở bên cạnh nhưng tình yêu thương ngập tràn của ông ấy vẫn sẽ xuất hiện xung quanh cô. Mà tên phản đồ Tiểu Tứ này chính là kẻ đầu sỏ luôn ở bên tai cô nhắc nhở baba Lăng Tiêu tốt như thế nào, muốn quên cũng không được…

Nghĩ tới việc này, Lăng Lan liền quay sang trừng mắt với Tiểu Tứ, ánh nhìn của cô khiến nó sợ hãi rùng mình, lòng tự hỏi không biết mình đã làm chuyện gì xấu để lão đại phát hiện vậy? Đúng thế, dạo gần đây Tiểu Tứ vẫn lăn lộn ở trong thế giới ảo làm mấy chuyện xấu, làm nhiều quá đến nó cũng không dám nghĩ tới nữa.

Sau khi lựa chọn đạo sư Đường Ngọc, Lăng Lan không chọn vị trí đạo sư thứ hai và thứ ba vì nếu Đường Ngọc từ chối thì vị đạo sư nào chỉ đạo cũng như nhau, đối với cô không có ý nghĩa gì nữa. Việc tiếp theo là ngồi chờ hệ thống gửi thư lại xem đạo sư Đường Ngọc có đồng ý nhận cô hay không.

Hoàn thành một bài học quan trọng trong năm thứ hai xong, Lăng Lan lập tức rời khỏi mạng thế giới ảo trở về phòng ngủ. Nhưng cô vừa mới đặt lưng xuống giường thì bị một lực hút cực mạnh kéo ý thức của cô vào không gian học tập.

Lăng Lan đã hết sức bình tĩnh khi đối mặt với tình huống như thế này, mỗi lần các đạo sư trong không gian học tập muốn gặp cô đều dùng phương thức này, chỉ không biết lần này là ai gọi cô.

Chờ khi ý thức của Lăng Lan nhìn rõ xung quanh, đập vào mắt cô là một đám mây mù, Lăng Lan không cần nghĩ cũng biết đây là địa điểm của Nhất hào đạo sư - đỉnh núi.

Lăng Lan bình tĩnh khống chế thân thể, dậm chân xuống đất rồi bật nhanh về phía trước, đi một đoạn cô nhìn thấy một lôi đài vuông bằng đá mới nhẹ nhàng đáp xuống bằng mũi chân, không gây ra tiếng động.

“Có phải gần đây cô cảm thấy khí thế trên người mình ngày càng khó khống chế?” Nhất hào đạo sư đang ngồi trên một tảng đá lớn quay lưng về phía Lăng Lan không quay đầu lại mà mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, Nhất hào đạo sư.” Từ khoảng cách ba mét giữa hai bên, Lăng Lan cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn đang đánh về phía mình, đòn công kích này mạnh hơn nhiều so với trước đây làm cô khó chống đỡ được, có cảm giác muốn khụy xuống.

Lăng Lan sẽ không khuất phục, cô bỗng nhiên bung ra khí thế vẫn luôn ẩn giấu trong cơ thể, trực tiếp đỡ lấy áp lực mạnh mẽ của Nhất hào.

Áp lực từ Nhất hào đạo sư như thủy triều đánh tới từng đợt, trên trán Lăng Lan bắt đầu xuất hiện mồ hôi ngày càng nhiều, cả khuôn mặt cô tái nhợt, từ khóe môi đóng chặt đột nhiên chảy ra một dòng máu. Nhưng dù thế Lăng Lan vẫn cố gắng đứng vững, không hề có ý nghĩ khuất phục.

“Quả nhiên là thế!” Nhất hào đạo sư đột ngột nói, sau đó áp lực cuồn cuộn ập tới Lăng Lan nhanh chóng biến mất không còn, Lăng Lan bị bất ngờ trở tay không kịp, suýt chút nữa không giữ vững được thân thể mà ngã xấp xuống đất, may mắn cô phản ứng nhanh nên điều chỉnh lại trọng tâm cơ thể, cả người hơi nghiêng về phía trước một chút nhưng vẫn có thể đứng vững.

“Khí thế của cô quá mức cương liệt, thà bị gãy chứ không chịu cong…” Trong giọng nói của Nhất hào đạo sư mang theo cả khen ngợi, xúc động và tiếc nuối.

“Điều này không tốt sao?” Lăng Lan khẽ cau mày, xem ra khí thế của cô đã xảy ra vấn đề.

“Không phải là không tốt, chỉ là… cô đã quên mình là con gái.” Nhất hào đạo sư cười khổ.

Nếu Lăng Lan là con trai, loại khí thế này chẳng có chút vấn đề nào, nhưng cô lại là con gái, thân thể con gái thuộc âm, mà khí thế cương tính thuộc về dương, vấn đề ở đây chính là sự khác biệt về thuộc tính của khí thế sẽ gây ra sự kháng cự và bài xích, đó cũng chính là lý do vì sao gần đây Lăng Lan không khống chế được khí thế của mình mà vẫn để lộ ra bên ngoài.

“Thật phiền phức.” Lời giải thích của Nhất hào đạo sư làm lông mày trên gương mặt Lăng Lan cau chặt hơn. Cô không thể nào nghĩ ra nguyên nhân mình không khống chế được khí thế là vì nó sinh ra bài xích với thể chất cơ thể mình.

Thời gian gần đây cô càng ngày càng không muốn mở miệng nói chuyện chính là vì quá chú tâm vào việc áp chế khí thế trong cơ thể mình. Một khi nói chuyện, khí thế của cô sẽ xuất hiện sự bất ổn, thậm chí còn có khả năng bộc phát, lúc đó rất có thể sẽ ngộ thương đến những đồng bạn bên cạnh, Lăng Lan thực sự không muốn nhìn thấy việc ấy xảy ra.

Nhất hào đạo sư tiếp tục giải thích: “Nói cho cùng vẫn là vấn đề do khi ấy cô lựa chọn đạo. Phải biết, đạo của cô chỉ có thể do chính bản thân tìm tòi, khai phá, vì trước đây không có người đi trước giúp cô chỉ điểm nên xuất hiện sự lệch lạc là chuyện bình thường.”

“Tôi nghĩ người nhất định có biện pháp giải quyết, Nhất hào đạo sư .”Lăng Lan dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Nhất hào đạo sư . Nếu Nhất hào đã nhìn ra vấn đề của cô thì chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết. Lăng Lan vô cùng có lòng tin với Nhất hào đạo sư vạn năng.

Thấy dáng vẻ ỷ lại vào mình của Lăng Lan, Nhất hào đạo sư không khỏi lắc đầu cười khổ, Lăng Lan này thật sự là càng lớn càng vô lại, nhưng anh không thể mặc kệ đệ tử đắc ý này được.Nhất hào đạo sư luôn cảm thấy Lăng Lan có thái độ như thế này đều là kết quả do bọn họ nuông chiều mà ra… Mặc dù Nhất hào đạo sư nghĩ mãi vẫn không ra bọn họ nuông chiều cô như thế nào, rõ ràng tất cả đều vô cùng nghiêm khắc đối với cô…

Nhất hào đạo sư thoáng im lặng rồi nói: “Có hai biện pháp, thứ nhất là từ bỏ đạo đang theo, lựa chọn một đạo khác thích hợp hơn, tiếp nhận kinh nghiệm của những người đi trước để tiến hành cải tạo chuyển đổi khí thế của mình. Đây là cách an toàn và dễ dàng nhất, ta đề nghị cô lựa chọn cách làm này.”

Lăng Lan không hề do dự mà từ chối: “Tôi sẽ không chọn cách này.” Khi lựa chọn đạo của mình, cô chưa từng nghĩ sẽ bỏ dở nó.

“Cô nghĩ kỹ rồi? Có thể phương pháp thứ hai sẽ rất gian khổ, thậm chí phải trả giá bằng mạng sống.” Vừa nghe thấy Lăng Lan trả lời, một giây sau Nhất hào đạo sư đã xuất hiện ở ngay trước mặt cô. Anh dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô, giống như muốn xem rõ trong lòng cô có kiên định như lời vừa nói hay không.

Lăng Lan nghênh đón ánh mắt của Nhất hào đạo sư , cô nói kiên quyết: “Đúng vậy, cho dù có thất bại cũng làm!” Cô rất sợ chết, nhưng càng không muốn vì sợ chết mà từ bỏ lòng tin của chính mình.

“Tốt, lựa chọn rất dứt khoát!” Trên gương mặt lạnh như băng của Nhất hào đạo sư rốt cuộc cũng hiện ra một nụ cười khen ngợi. “Lăng Lan, nghe cho kỹ, cách thứ hai chính là không phá thì không xây được. Nếu cả hai đã bài xích nhau thì phải ép chúng cùng tan.”

“Không phá thì không xây được? Ép chúng cùng tan?” Trong đôi mắt của Lăng Lan xuất hiện sự hoang mang.

“Giống như nước với lửa không thể dung hòa nhưng cô có thể để chúng 'bên trong ta có ngươi, bên ngoài ngươi có ta'.”

Một tiếng gảy nhẹ vang lên sau lưng Lăng Lan, cơ thể đứng im của Lăng Lan đột ngột chuyển động, một giây sau cô đã xoay người sang chỗ khác, cô cúi đầu hô: “Ngũ hào đạo sư , xin chào!”

Nhất hào nhìn thấy Ngũ hào xuất hiện bèn lách mình trở về phía trên tảng đá, anh ngồi xuống rồi nhắm hai mắt lại không tiếp tục để ý đến Lăng Lan cùng khách không mời mà đến - Ngũ hào.

Lăng Lan lập tức hiểu, việc tiếp theo sẽ do Ngũ hào đạo sư tiếp quản, cô đem những nghi vấn trong lòng hỏi: “Nước và lửa có thể dung hòa sao? Tôi chưa bao giờ thấy chuyện này xảy ra, trừ phi có một vật dẫn khác tồn tại…”

“Tiểu Lăng Lan, con không thấy không có nghĩa là nó không tồn tại.” Ngũ hào đong đưa ngón tay cười híp mắt trả lời cô. Đúng lúc này, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía tầng mây gần đấy rồi hô lên: “Cửu hào, ra đi, anh biết em ở đây.”

Dứt lời, trong không gian vang lên tiếng hừ lạnh của Cửu hào đạo sư, sau đó từ tầng mây hư không đột nhiên xuất hiện một đôi bàn tay trắng nõn nà, bàn tay đó nhẹ nhàng xua trong không gian tạo thành một hố đen, một giây sau, Cửu hào đạo sư bước ra từ trong hố đen và đi tới trước mặt Lăng Lan.

“Lăng Lan, đã lâu không gặp.” Hơi thở bên người của Cửu hào đạo sư vẫn luôn băng lạnh, nhưng ánh mắt nhìn Lăng Lan lại không thể che giấu được sự yêu mến. Tâm Lăng Lan hơi run rẩy, hai mắt cô đỏ hồng. Kể từ khi Cửu hào đạo sư dạy xong đỉnh cấp thể thuật cho Lăng Lan thì cô ấy không còn xuất hiện nữa, tính ra cũng phải ba năm rồi Lăng Lan không được gặp cô ấy, Lăng Lan thực sự nhớ Cửu hào.

Lăng Lan cố nén kích động trong lòng, cô nói một cách cung kính: “Cửu hào đạo sư, thật mừng khi lại được nhìn thấy cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.