Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 168: Chương 168: Chương 168: Nhiệm vụ thật sự đúng không?




“Cách chúng ta bao xa?” Một vị giáo viên hẳn là đội trưởng của nhóm nghe đội viên báo cáo thì nhíu mày hỏi.

“Không đến 1000 mét.” Giáo viên điều tra trả lời.

“Tiểu Lại, cậu chú ý cảnh vật chung quanh, đừng để cho mặt giáo viên khác phát hiện ra tung tích chúng ta.” Đội trưởng quyết đoán an bài.

“Vâng, đội trưởng!” Giáo viên điều tra tiểu Lại lĩnh mệnh.

Đội trưởng tay sau vung lên, liền nghe thấy mấy tiếng vèo vèo vèo, năm đạo bóng dáng trực tiếp từ nơi này biến mất.

Mà lúc này ở hướng nam, Lăng Lan đang chạy như điên, trong ý ý thức hải phân phó tiểu Tứ giúp cô tìm một nơi phù hợp để săn thú.

“Tiểu Tứ, chính là chỗ này sao?” Lăng Lan bỗng nhiên dừng bước chân, dò hỏi tiểu Tứ nói.

“Đúng vậy, trong phạm vi năm cây số chung quanh nơi này không có một học sinh nào của học viện đồng quân.” Tuy rằng tiểu Tứ không biết vì sao Lăng Lan lại để ý sự sống của những đồng quân sinh trong học viện này như vậy, bất quá nếu lão Đại đã muốn thì làm một tiểu Đệ xứng chức, nó nhất định phải phụ trách giải quyết.

“Được, chúng ta ở đây chờ con mồi tới!” Nơi mà Lăng Lan lựa chọn để săn thú là khu rừng sâu nhất trong học viện, nơi này cách ký túc xa rất xa, người bình thường sẽ không lựa chọn tới loại địa phương âm u không thấy người này, trừ phi là có học sinh muốn trục lợi, trốn ở chỗ này qua 24 giờ đấu đại giới.

Lăng Lan ở trong rừng nhẹ nhàng mà nhảy lên mấy cái, liền lặng yên không tiếng động mà biến mất.

Không đến một phút đồng hồ, tiểu đội năm người giáo viên lúc nãy liền xuất hiện ở chỗ Lăng Lan vừa biến mất.

“Liền ở chỗ này, một phút đồng hồ trước, máy giám thị còn phát hiện bóng dáng của nó ở đây, sau khi tiến vào rừng thì tín hiệu từ đó biến mất.” Tiểu Lại chỉ vào hướng Lăng Lan biến mất nói.

“Không biết được vị trí ẩn nấp chính xác sao?” Đội trưởng nhìn khu rừng tĩnh lặng không tiếng động hỏi lại lần nữa.

“Không có biện pháp tìm ra, chỗ này không có thiết bị giám sát, trừ phi vận dụng hệ thống vệ tinh do đầu não phụ trách thì mới được.” Tiểu Lại tiếc nuối địa đạo, “Đáng tiếc, em còn không thể xâm nhập vào hệ thống đầu não của học viện đồng quân để đoạt quyền khống chế của nó, thật không thể coi thường cấp bậc của nó.”

Đội trưởng nói: “Chẳng qua chỉ mới mất tích một phút đồng hồ, nó nhất định không thể chạy xa, chúng ta đuổi theo!” Nói xong liền là người đầu tiên tiến vào khu rừng, những đội viên khác cũng không chần chờ đi theo vào. Chỉ là giải quyết một đứa trẻ 13 tuổi thôi, bọn họ không có gì phải chần chờ, băn khoăn cả.

Mọi người bay nhanh được rồi một đoạn đường thì đội trưởng đột nhiên dừng bước chân, nhắm hai mắt nghiêm túc mà cảm ứng hoàn cảnh chung quanh.

“Hơi thở đối phương thế nhưng biến mất, nó là sao có thể làm như thế nhỉ?” Sắc mặt đội trưởng thật không tốt, nếu lúc này mà mục tiêu đào tẩu thì bọn họ trở về cũng không biết phải nói với cấp trên như thế nào. Phải biết rằng, cơ hội để có thể vô thanh vô tức giải quyết đối phương là cực kỳ thiếu. Cho nên, thủ lĩnh đã sớm hạ mệnh lệnh, thằng nhóc kia nhất định phải chết trong trận đấu đại giới này.

“Chẳng lẽ do chúng ta đuổi theo quá gần?” Một đội viên trong đó hỏi. Bọn họ tuyệt đối không tin một thằng nhóc 13 tuổi có thể có tốc độ nhanh hơn bọn họ.

“Đương nhiên không có khả năng!” Đội trưởng hừ lạnh một tiếng nói, hắn có thể nhận thấy động tĩnh của đối tượng khi nó tiến vào đây.

Bất quá hắn cũng tin tưởng, bằng bọn họ tốc độ, không có khả năng đuổi không kịp đối phương, khả năng lớn nhất chính là đối phương có một loại phương pháp che dấu kỳ diệu, tránh ở một bên làm hắn không thể phát hiện.

“Nó hẳn là ở gần đây! Chúng ta phân ra xem xét một chút, nghiêm túc mà tra, đừng bỏ qua bất kỳ chỗ nào khả nghi.” Đội trưởng lập tức hạ quyết định, “Còn có, đừng quên chúng ta tới để làm gì……”

Đội trưởng mắt lạnh quét một vòng về phía đội viên: “Giết nó, đừng mềm lòng mà nương tay! Đó là nhiệm vụ của chúng ta!”

“Vâng, đội trưởng!” Bốn người lĩnh mệnh. Nguyên bản còn có chút thả lỏng tức khắc thu liễm. Bọn họ từng người lựa chọn một hướng rồi rời đi chậm rãi điều tra.

“Quả nhiên là bọn họ tới giết chúng ta……” Tiểu Tứ tẫn trách mà đem động tĩnh của năm người hiện ra ở trong đầu Lăng Lan.

“Ai nha, vì sao người kia có thể tìm ra vị trí của chúng ta chuẩn như vậy? Sắp tìm được chúng ta rồi!” Tiểu Tứ trong ý thức hải kinh ngạc nhảy dựng lên.

“Đừng có gấp!” Lăng Lan trấn an tiểu Tứ, cô nhìn chằm chằm người kia đang ngày càng tới gần, tạm thời gọi là giáo viên đi…… Cô cần tìm cơ hội để một kích giết chết đối phương.

Những người đó càng ngày càng tới gần thì Lăng Lan liền biết cô lại nghênh đón thêm một lần nguy cơ sau sự kiện ám sát năm sáu tuổi trước đây. Nhóm năm người này đều là những cao thủ cách đấu thuộc khí kình trung cấp hậu kỳ, đặc biệt là vị đội trưởng kia, đã đạt tới khí kình cao nhất đại viên mãn giống cô, chỉ chờ cơ hội để bước lên một bước, tiến vào tân lĩnh vực.

Đối phương càng ngày càng tới gần vị trí của mình thì tâm Lăng Lan lại càng thêm bình tĩnh, tim cô đập cực kỳ thong thả, giống như lâm vào trạng thái ngủ đông, cô nằm yên ở đó không nhúc nhích.

Một bước, hai bước, ba bước…… Đối phương đã đi tới trước người cô, thậm chí, đôi giày của đối phương gần như đã đạp trúng lên tay cô, nhưng cho dù như thế, tâm của Lăng Lan vẫn lạnh băng như cũ, trời sụp không kinh, không chút sứt mẻ.

Lúc lúc đối phương muốn bước thêm một bước nữa thì một bụi cỏ cách đó một thước bỗng giật giật, người đó xoay người trong nháy mắt, vẻ mặt đề phòng, chuẩn bị qua đi xem xét tình huống nơi đó, lúc này, Lăng Lan đột nhiên động!

Tay phải Lăng Lan cầm một vũi khí có hình dao, trong suốt nhưng sắc bén, lộ ra tia hàn khí, đó chính là thanh dao được ngưng kết từ băng duyên. Mọi người có phải đang thắc mắc vì sao tay phải của Lăng Lan đã bị gãy mà còn có thể sử dụng vũ khí hay không?

Thật ra, một quyền của Trương Kinh An lúc trước cũng không gây ảnh hưởng gì tới cánh tay phải của Lăng Lan, cô chỉ tỏ ra yếu thế để đối phương trúng kế mà thôi….

Bất quá vũ khí nơi tay phải cũng không phải là vũ khí duy nhất của cô, chân chính sát chiêu mà cô sử dụng chính là tinh thần đánh sâu.

Ở thời đại này, công kích tinh thần là lĩnh vực thuộc về các cao thủ cách đấu cao cấp, hoặc là chỉ có những người đạt từ vương bài sư sĩ trở lên mới có thể có được, ngoài ra chỉ có những người thức tỉnh thiên phú cũng loại như tinh thần biến dị hư năng lực, mới có thể dùng tinh thần để công kích.

Bất quá Lăng Lan là một kỳ ba, cô không thức tỉnh thiên phú thuộc loại công kích, nhưng lại bởi vì có không gian học tập dạy dỗ, cô dùng phương thức tự ngược để luyện ra loại sát chiêu này. Đây cũng là lý do Lăng Lan dám một mình săn năm vị giáo viên giả kia.

Trên thực tế, động tĩnh từ bụi cỏ kia chính là do Lăng Lan vận dụng tinh thần lực lặng yên khẽ động mà thực hiện. Không hề nghi ngờ, lúc này đây, kế hoạch của Lăng Lan được thiết kế vô cùng tốt, tất cả phản ứng của đối phương đều nằm trong kế hoạch của cô.

Một tinh thần lực hung ác đánh sâu vào làm đầu đối phương bỗng nhiên bị một cổ lực lượng va chạm, vừa mới bước vào khí kình sơ cấp Trương Kinh An không hề phản kháng mà hôn mê, nhưng người trước mắt đã tới khí kình trung cấp nên chỉ bị chấn cho hôn mê 2 giây liền thanh tỉnh lại.

Nhưng chỉ trong 2 giây này cũng đủ để Lăng Lan giết đối phương mấy lần, băng duyên tạo ra thanh dao cắm chuẩn xác vafp vị trí tim của đối phương, Lăng Lan một chiêu đắc thủ cũng không chần chờ, nháy mắt lùi lại đi ra ngoài, không xem đối phương thế nào liền trực tiếp bỏ chạy!

Một kích vừa rồi của cô đã tiết ra sát khí, chỉ cần cô hơi làm dừng lại, liền sẽ bị bốn người khác vây quanh, lúc ấy, cô liền dữ nhiều lành ít.

Lăng Lan vừa rời đi thì thanh dao trên ngực đối phương đột nhiên vỡ vụn, hóa thành vô số điểm trong suốt rồi nháy mắt biến mất trong không khí, không có băng duyên của Lăng Lan thêm vào, dao băng là không thể tiếp tục duy trì hình thái. Đây cũng là nguyên nhân Lăng Lan lựa chọn dùng băng duyên để hóa thành vũ khí, để đến cuối cùng cũng không ai biết vũ khí giết người là gì.

“Tiểu Lại!” Đội trưởn vừa tới thì kinh hô một tiếng, hóa ra người đầu tiên bị Lăng Lan giết chính là người thức tỉnh thiên phú xâm nhập hệ thống theo dõi kia. Bởi vì thiên phú thức tỉnh thuộc về hệ tinh thần cho nên vừa rồi khi bị tinh thần của Lăng Lan đánh sâu vào, người đó có năng lực chống cự mạnh hơn, nhưng dù vậy cũng không thoát được sức mạnh của cô, cuối cùng vẫn bị giết.

Tiểu Lại hoảng sợ mà đè ngực đang phun ra máu tươi, trong miệng nói: “Em không muốn chết, đội trưởng. Em không muốn chết……” Nguyên bản cho rằng đây là một nhiệm vụ cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ là giết một đứa trẻ 13 tuổi thôi, mà bọn họ đều là những phần tử tinh anh……

“Tiểu Lại, kiên trì một chút!” Đội trưởng lấy thuốc ra rót cho đội viên dù chính hắn cũng biết đây chỉ là vô dụng, trừ phi trong vòng ba phút được bổ sung máu để duy trì lượng máu thấp nhất, sau đó trong vòng 2 tiếng đồng hồ thay được trái tim mới thì mới có thể có cơ hội sống.

Nhưng hiện tại, bọn họ đang ở học viện đồng quân trung tâm, mà bọn họ là những sát thủ giả dạng giáo viên để tiến vào ám sát học sinh, bọn họ không thể thỉnh cầu cấp cứu hay cứu viện. Nói cách khác, hắn căn bản không có biện pháp đem tiểu Lại về địa bàn của mình trong vòng 3 phút.

Tránh ở một bên, Lăng Lan hung hăng mà cắn bàn tay mình, hy vọng đau đớn có thể làm giảm cảm giác khó chịu trong lòng. Việc giết người đối với cô không phải là chuyện mới, cô đã từng giết người trong những nhiệm vụ được giao từ không gian học tập-nhưng cô biết đó chỉ là những số liệu, hay cô cũng đã từng giết rất kẻ địch trong trận chiến tại tinh cầu Ma Thú- nhưng đó là kẻ thù, còn người này…

Anh ta rất có thể là một người quân nhân, một người không biết chân tướng gì mà chỉ đơn thuần là tiếp nhận nhiệm vụ, thực hiện nghĩa vụ của một người quân nhân…

Nhưng cô không thể vì vậy mà nương tay, cô không thể chết, cũng tuyệt đối không chết, cô đã từng thề, kiếp này, cô muốn an an ổn ổn mà tồn tại, tự do tự tại mà sống, bất luận kẻ nào muốn quấy nhiễu đến mục tiêu này thì dù có hóa thành ma quỷ cô cũng bất chấp….

“Đội trưởng! Nhiệm vụ này thật sự đúng sao?” Tiểu Lại mở to đôi mắt nghi vấn nhìn đội trưởng rồi trút hơi thở cuối cùng.

“Tiểu Lại!” Đội trưởng thấp giọng hô, nước mắt từ khóe không tiếng động mà chảy xuống, giống như Tiểu Lại nói, nhiệm vụ này thật sự đúng sao? Vì sao muốn giết một đứa trẻ mới chỉ 13 tuổi? Chẳng lẽ bởi vì cha phản bội, cho nên con cũng sẽ phản bội sao? Vì sao nhất định phải phòng hậu hoạn chưa xảy ra chứ?

Đội trưởng chậm rãi vuốt mắt cho tiểu Lại, khi ngẩng đầu một lần nữa, ánh mắt tràn ngập lãnh lệ: “Tiểu Lại, đến bây giờ cậu còn không rõ sao, chúng ta căn bản không cần biết cái gì gọi là đúng sai, tiến vào tổ chức, nhiệm vụ chính là số 1! Yên tâm, tôi sẽ giết nó báo thù cho cậu, máu của đồng đội sẽ không chảy một cách vô ích.” Sát khi từ đội trưởng trở nên nồng đậm, hơi thở dần dần không xong, thậm chí ẩn ẩn có khả năng bạo động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.