Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 57: Chương 57: Chưa vượt qua được bệnh sợ độ cao!




“Tiểu Tứ, nhờ ngươi.” Lăng Lan vẻ mặt cảm kích nhìn đứa nhỏ không ngừng nhún nhẩy xoay mông đắc ý trong không gian học tập, nếu không có tiểu Tứ hỗ trợ, hẳn cô đã không thể đảo ngược kết cục rồi, những thứ vũ khí hạng nặng không thể bị đánh bại bởi những mưu kế nho nhỏ, bọn họ hoàn toàn không có phần thắng.

Lăng Lan sở dĩ nói nhiều lời vô nghĩa với Lăng Hoa như vậy chủ yếu là để kéo dài thời gian cho tiểu Tứ có thể xâm nhập vào quang não của cơ giáp, nắm quyền khống chế. Tiểu Tứ mặc dù tồn tại như thần trong thế giới ảo, là khắc tinh của quang não, nhưng quang não cơ giáp cũng không phải là loại hàng hàng cấp thấp như H-Bahn, tiểu Tứ muốn đoạt được quyền khống chế vẫn yêu cầu tốn một ít công phu. Nhờ có kinh nghiệm của lần xâm nhập trước, lần xâm nhập này của tiểu Tứ cũng không tốn quá nhiều thời gian, trừ phi đụng phải các cơ giáp cao cấp.

Đương nhiên Lăng Lan cũng muốn để hai người Lăng Tần, Lăng Vũ nhìn rõ bộ mặt thật của Lăng Hoa, cô cũng muốn học biết lý do cô phán đoán bọn họ là phản đồ, cô rất rõ ràng, hiểu lầm và khúc mắc mà không chủ động giải quyết thì khi tích tích tới một lúc nhất định, bị phản bội chính là điều chắc chắn, cô không thể để sai lầm vớ vẫn đó xảy ra.

Sau khi kiểm tra ba khoang không chế kia Lăng Vũ hưng phấn chạy trở về hỏi Lăng Lan: “Lan thiếu gia, tiếp theo nên làm gì.”

Lăng Vũ đã nhận Lăng Lan rồi, đem cô trở thành gia chủ mà cả đời mình nguyện trung thành, cho nên trước tiên anh ta hỏi ý kiến Lăng Lan.

“Anh liên lạc người trong nhà, cho bọn họ đưa người tới đây, đem những người này mang về thẩm vấn, xem ai là người muốn phó với tôi, muốn đối phó với Lăng gia.” Lăng Lan không quên trong chiếc H-Bahn kia vẫn còn nhốt vài người, chắc chắn bọn họ biết một số thông tin hữu dụng.

“Dạ, thiếu gia!” Nếu không phải Lan thiếu gia chưa được 16 tuổi, chưa thể tiếp nhận vị trí gia chủ của Lăng gia thì Lăng Vũ đã hung phấn gọi gia chủ rồi.

Không sai, cuộc đời này Lăng Vũ đã nhận định Lăng Lan, cho dù Tiêu gia chủ thật sự quay về thì cũng sẽ không làm thay đổi lập trường của anh ta. Đương nhiên giờ phút này Lăng Vũ căn bản không biết, tương lai mình thật sự sẽ gặp loại lựa chọn cực kỳ khó khan này...

Lăng Tần tâm sự trùng trùng đi rồi về, Lăng Lan biết cái chết của Lăng Hoa khiến ông bị đả kích rất lớn. Dù sao trong sáu năm qua, Lăng Tần không chỉ một lần nhắc tới Lăng Hoa trước mặt cô, vẻ kiêu ngạo trong lời nói của ông không thể nào che dấu được, mà người khiến ông kiêu ngạo nhất lại là người phản bội Lăng gia, phản bội ông, điều này khiến cho ông không thể nào tin vào những người bên cạnh mình nữa.

Kỳ thực, Lăng Lan đã hoài nghi Lăng Hoa trước tiên, bởi vì Tần quản gia thường xuyên nhắc đến sự ưu tú của anh ta trước mặt cô, vậy nên việc để xảy ra loại sai lầm cấp thấp khiến trì hoãn trong việc cứu viện lần này là không thể có khả năng xảy ra. Cho nên mới nói, con người không nên quá hoàn hảo, nếu không nhất định sẽ bị người khác để ý, nếu như sau này làm việc xấu mà có hành động khác với trước đây thì nhất định sẽ bị bại lộ. Lăng Hoa nếu như biết nguyên nhân thất bại lần này chắc chắn sẽ hối hận vì trước đây mình đã biểu hiện quá nỗi trội.

Lăng Lan không biết phải an ủi người ông đang bi thương trước mặt, cô không phải là người thích đi an ủi người khác, cho nên kiếp trước cô luôn tươi cười khi đối mặt với người nha chính là để an ủi cha mẹ mình không cần lo lắng. Bất quá sự thật chứng minh, biện pháp này không tác dụng gì, trước mặt cô cha me vẫn luôn tươi cười thật tươi nhưng ở nơi khác họ đã khóc rất nhiều, cố tình lỗ tai cô lại quá linh mẫn, nghe thấy những âm thanh ấy rất rõ ràng. (bởi vì chị có tinh thần lực nên khác giác quan của chị cũng mạnh hơn người thường n lần)

Lăng Lan cảm thấy cách để cho người khác quên bi thương chính là để cho người đó có thật nhiều việc làm, thời gian không phải là loại thuốc chữa thương tốt nhất sao? Giống như có quyển sách từng viết như vậy... Lăng Lan cũng không quản điều đó hữu dụng hay vô dụng, cô cứ dùng trước rồi nói, cô nắm tay Lăng Tần hỏi: “Không có H-Bahn rồi, là sao chúng ta đến trường đây ông?”

Được rồi, Lăng Lan còn chưa quên mục đích của bọn họ hôm nay đâu, hôm nây là ngàu đầu tiên nhập học, cô thật sựu không muốn mình trở thành người đi trể suy nhất trong ngày đi học đầu tiên đâu, nhaasrt định sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Chuyện của Lăng Hoa lần này đã dạy cho cô một bài học, nếu bị quá nhiều người chú ý thì thật sự không tốt chút nào.

Lăng Tần nghe câu hỏi Lăng Lan thì nhất thời bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, không sai, bây giờ cũng không phải lúc để đau thương, ông không thể để Lăng Lan nhập học trễ được, đó chính là nơi ghi dang tương lai cho các quân sinh, ông không thể để Lăng Lan bị dấu vết dơ nào khi ở đó. Lăng Tần rất có dã vọng (dã tâm+hi vọng) Lăng Lan có thể nhập học vào trường quân giáo mạnh nhất Liên Bang…

Được rồi, giờ phút này ông đã quên mất giới tính thật sự của Lăng Lan!

Không hề nghĩ ngợi, Lăng Tần liền quyết định điều khiển cơ giáp của Lăng Hoa chở Lăng Lan đi học viện, mà đám phản đồ và sát thủ này ông liền giao lại cho Lăng Vũ giải quyết.

Nhìn Lăng Tần điều khiển cơ giáp chở Lăng Lan bay đi, Lăng Vũ vẻ mặt oán niệm: Hu hu hu! Con cũng muốn đưa Lan thiếu gia đi học mà…

Thương tâm, Lăng Vũ đành phải đem một bụng oán khí phát tiết lên đám sát thủ bên trong xe H-Bahn. (tiểu Tứ đã giải khóa xe, bất quá vì đảm bảo an toàn, nó cũng đem quang não của xe phá hủy, dù sao trên xe cũng còn vũ khí.

Mà đám người chỉ có mấy khẩu súng laser cũ rich là sao đối chọi lại với cơ giáp cường đại được, bọ họ căn bản không dám phản kháng, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói. Bất quá cho dù như thế, bọn họ cũng thiếu chút biến thành thịt nướng, đạn ánh sáng của cơ giáp đánh tuy được thân ngoài chắn lại nhưng nó lại nóng vô cùng, kém chút nướng chết bọn họ.

Cho nên đợi tới lúc những tử sĩ khác của Lăng gia tới, bọn họ như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, kích động vạn phần, kém chút không ôm đùi đối phương khóc lóc nức nở.

Nha, cho dù bọn họ là sát thủ, là tù binh, những cũng không cần đối xử với họ như vậy chứ, bọn họ còn có nhân quyền mà?

Lăng Lan vừa tiến vào khoang khống chế thì mới biết nó có thể cở thêm người, ở trong khoang khống chế có một cái góc nhỏ có thể chứa một ít đồ vật, đương nhiên nó cũng chỉ có thể chứa một người ngồi, có điều vẫn hơi chật một chút.

Đương nhiên một đứa trẻ như Lăng Lan ngồi vào đó cũng rất thoải mái, có thể tự do đi tới đí lui.

Đóng cửa khoang khống chế, ánh sáng liền tối dần, Lăng Tần nhanh chóng ấn nút khởi động quang não, khoang khống chế lại lần nữa sáng lên.

“Quang não khởi động, đang tự động kiểm tra, xin chờ một chút! Lựa chọn khởi động khẩn cấp, mời ấn nút khởi động khẩn cấp!” Quang não dựa theo trình tự đặt ra nhắc nhở người khống chế.

Cơ giáp khởi động có hai loại phương pháp, một là khởi động bình thường, tốc độ chậm một chút, mất từ 1 đến 3 phút, hai là khởi động khẩn cấp, phương pháp này có liên quan đến đẳng cấp của quang não cơ giáp, quang não càng cao cấp thì thời gian khởi động se càng ngắn, nếu là những cơ giáp bình thường thì mất từ 12 đến 15 giây.

Đương nhiên Lăng Tần không lựa chọn khởi động khẩn cấp, tuy rằng Lăng Lan có thể đến trễ, nhưng còn chưa tới mức phải dùng khởi động khẩn cấp.

Khởi động khẩn cấp tuy có thể giải quyết về mặt thời gian, lại có nhược điểm trí mạng đó chính là nhảy qua bước kiểm tra các bộ phận của cơ giáp, phải biết rằng sau một lần chiến đầu thì cơ giáp nhất định sẽ bị hao tổn, nếu như không tìm hiểu một cách chính xác thì khi xuất hiện vấn đề nhất định sẽ xảy ra bi kịch.

Lăng Tần đương nhiên không dám để Lăng Lan lâm vào nguy hiểm này, cho nên ông vẫn dựa theo những quy số cũ, chờ bình thường khởi động.

Lần khởi động này không tốn hết ba phút, khi đồng hồ dừng ở 2 phút 10 giây liền xong, tiến vào hệ thống khống chế cơ giáp hoàn chỉnh.

Bất quá tốc độ khởi động này lại khiến tiểu Tứ khinh bỉ. Nó ở trong không gian học tập giơ chân không ngừng, lớn tiếng lên án tốc độ rùa bò này của cơ giáp, đây chính là hành vi mưu sát người điều khiển. Nếu không phải Lăng Lan quyết đoán áp chế, phản đối, tiểu Tứ đã sớm tiến hành công tác cải tạo quang não của cơ giáp này.

Bất quá Lăng Lan vẫn đáp ứng nếu cô có cơ giáp của riêng mình thì cô nhất định để tiểu Tứ phụ trách thiết kế quang não, tùy nó muốn cải tạo cái gì cũng không ý kiến. Lúc này tiểu Tứ mới hạ hỏa, chờ cơ hội khác lại ra tay.

Lăng Tần rất nhanh mở hệ thống định vị của cơ giáp, lúc này Lăng Lan cảm thấy mình như đi vào thế giới ảo, cô đang ngồi trên chiếc thuyền ngắm khung cảnh núi rừng bao la.

Uh, cảm giác này thật thú vị! Lăng Lan hai mắt sáng lên nhìn Lăng Tần khống chế cơ giáp. Cô có chút nóng lòng muốn thử, bắt đầu chờ mong tới lúc mình có thể khống chế cơ giáp.

Lăng Tần nắm quyền khống chế rồi quay đầu nhắc nhở: “Lan thiếu gia, ngồi vững, chúng ta bắt đầu bay .”

Lăng Lan gật đầu, cô nắm chặt tay vịn bên người, tỏ vẻ bản thân đã chuẩn bị tốt.

Lăng Tần nhận được câu trả lời của Lăng Lan thì hai tay chắp lại vung lên, Lăng Lan chỉ biết Lăng Tần đang bắt đầu.

Ở bên ngoài, chỉ thấy cơ giáp Lăng Tần khống chế, hơi hơi quỳ gối xuống, sau đó mãnh liệt bắn lên trời, cùng lúc hai tên lửa bên hông cơ giáp đồng thời cháy sáng sinh ra lực đẩy cực đại đem toàn bộ cơ giáp thẳng tiến trời xanh.

Cơ giáp đột nhiên động tác thay đổi, khiến thân thể Lăng Lan bị trọng lực ép xuống chỗ ngồi, rất may tố chất thân thể của Lăng Lan rất tốt nên cũng không quá khó chịu.

Tuy rằng khoang khống chế có hết thống giảm tác dụng của sức ép xung quanh, nhưng những cơ giáp càng tốt thì những sức ép này sẽ càng mạnh (vì vậy người điều khiển những cơ giáp cao cấp có yêu cầu rất cao về sức mạnh.) Thí nghiệm đã chứng minh, nếu không có sự tồn tại của áp lực thì người điều khiển không thể cảm nhận được lực tác động của cơ giáp, như vậy bọn họ sẽ không biết động tác của mình có chuẩn xác hay không, cũng không có biện pháp để thay đổi những động tác của mình.

Rất nhanh cơ giáp tiến vào bầu trời, nhanh chóng bay đi, bởi vì màn hình quan sát được lắp toàn bộ trong khoang điều khiển nên Lăng Lan cảm thấy chính mình giống như đang ngồi giữa không trung, không có thứ gì đỡ lấy, cứ như vậy đâm xuyên qua những đám mây..

Lăng Lan chỉ cảm thấy một trận đau đầu ù tai, sau đó hai mắt tối đen, ngất.

Trước khi ngất, Lăng Lan rốt cục nhớ ra mình bị chứng sợ độ cao!

Ô ô ô, giấc mơ điều khiển cơ giáp của tôi!!! Lăng Lan ở trong không gia học tập ôm tiểu Tứ khóc không ngừng, mà tiểu Tứ cũng triệt để phát điên, Lăng Lan nếu không thể khắc phục vấn đề này, thì nó làm sao có thể cải tạo quang cơ giáp giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.