Đan Khí Thần Tôn

Chương 90: Chương 90: Dứt nợ Thần Địa




Lôi Trấn Phong nhờ vào trận pháp của Hắc Dung che giấu hình dáng của mình. Thân thể của Tiêu Ngọc Lâm hiện giờ đã hoàn toàn ”trao tặng” cho lão Ngưu đang loay hoay trong Phượng Hoàng Thành cày bừa sới đất. Lão vào trong vườn linh thảo thì như cá gặp nước bắt tay vào công việc ngay. Vì là trâu nên rất thích đồng ruộng. Tính tình của lão rất hiền hòa nên ai cũng mến. Chỉ có điều lão hay thích hát. Thích đàn. Không biết lão xin, mua hay trấn được của Hắc Long Giáp một bộ đàn nhị, đàn cò rất đẹp. Thỉnh thoảng đem ra ngẩy. Với cái ngón tay to như trâu của lão cầm cung nhĩ kéo mãi mà cũng chả ra hồn. Còn lão không hiểu nghe kiểu gì lại như rất thích. Cho nên mỗi khi lão đàn hát thì mọi người đều tránh xa lão. Cái câu ca dao đàn gẩy tai trâu cũng từ đó mà mọi người chỉ lão thuộc dạng ”điếc âm nhạc nặng”. Còn lão lại tưởng mọi người khen tặng nên ra sức tập luyện ngày đêm mỗi khi rảnh sau những ca cày bừa.

Trong Phượng Hoành Thành ngoài Phượng nhi và lão Ngưu ra còn có Nạp Lan Ngọc Hân trong thân hình của một nô lệ. Bà không bao giờ lộ diện ra ngoài. Đội ma thú quân đoàn rồng bay dưới sự thống lĩnh của Đại Mao. Đội cự long sau khi hấp thu được linh khí của Phượng Hoàng Thành thì đã thức tỉnh, phá trứng trưởng thành. Tuy còn trẻ nhưng con nào con nấy đều có thần lực trời sinh. Cảnh giới mới sinh ra đã bước vào thần cảnh. Thần thú như chúng đã tồn tại từ rất lâu. Đến khi trưởng thành thì rồng con cũng đã rất cường đại. Chúng phối hợp cùng các tộc nhân Tam Đại Gia Tộc lập luyện ngày đêm chờ ngày xuất chiến. Đại Mao hãnh diện nhìn đội ngũ rồng bay của mình. Có đến gần 1000 đầu rồng. Chưa kể các loài linh thú phi hành khác bao năm nay Lôi Trấn Phong đã thu nhận. Còn có cả 5 đầu vũ trụ thần thú quý hiếm cường đại.

Phong giao lại Phượng nhi lại cho Nạp Lan Ngọc Hân xong rồi hội họp các trưởng nô lại. Bắt đầu kế hoạch thành lập một quốc gia, một đất nước mới. Thiên Tôn mấy lần triệu kiến nhưng Phong đều khất vì bật bịu công việc tại Phượng Hoàng Thành. Phong trước khi rời đi phải chuẩn bị tốt kế hoạch rút lui cho đám nô lệ khi Thiên Tôn đánh vào. Thiên Tôn biết Tiêu Ngọc Lâm đang giận lão nên cũng không dám chèn ép nhiều. Bị một người như Tiêu Ngọc Lâm nhắm vào lão thật sự cũng hơi ngại. Những lão còn có thể làm gì khi Ngọc Thần Chi Thể đã giao lại cho Lâm còn Lâm thì lại đang ở trong Băng Xương Thành, nơi mà Thời Gian Thần rất nhiều lúc lui tới.

Tại tám góc của Băng Xương Thần Thành Phong cho đặt Quy Nỏ cấp chí tôn trong 8 tháp đài phòng thủ. Hễ ai nhìn thấy một chiếc nỏ thì chắc chắn sẽ giật mình tấm tắc khen ngợi. Chỉ là nơi này không có bóng dáng của nhân loại. 8 Quy Nỏ do 64 người cấp chí tôn giả sơ kỳ và trung kỳ trấn thủ. Hình dạng của họ đều là nô lệ, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì phát hiện rằng họ đều là những cường giả của Lôi gia năm xưa đã theo Phong vào Phượng Hoàng Thành. Phong truyền lệnh 8 góc này trở thành cấm địa. Bên ngoài có cường giả tọa trấn, bên trong mỗi tháp đều có 8 vị chí tôn giả ngày đêm túc trực.

Tại giữa Băng Xương Thần Thành lại có thêm 5 cây Quy Nỏ trấn thủ bảo địa. Ngoài ra Phong còn cho xây dựng các loại thành trì kiên cường chống đỡ sự tấn công từ bên ngoài vào. Chuyến này rời đi Phong sẽ phải trở mặt cùng Thiên Tôn và Thần Địa. Việt Quốc nhất định phải ra đời. Người của Thần Địa trước sau gì cũng sẽ tìm đến để cướp đoạt tài phú của Việt Quốc. Mảnh đất này sẽ là mồ chôn của rất nhiều cường giả. Trong lúc Phong cho xây dựng Băng Xương Thần Thành thì tại ngoại vực 10 thân ảnh đang cẩn thận dò xét đến sự biến đổi của Băng Xương Thần Thành. Tin tức Tiêu Ngọc Lâm đã trở lại rất nhanh chóng đã truyền khắp Thần Địa. Các thế lực bắt đầu xuất động để kiếm cho mình lực lượng để đuổi bắt Sáng Thế Tinh. Tiêu Ngọc Lâm là một đồng mình rất tốt.

Việc buôn bán của Băng Xương Các càng làm càng lớn. Hai người Ám Nhiên và Bạch Lại có ánh mắt kinh doanh rất sắc bén. Tuy vũ lực của bọn họ chỉ thuộc hàng hạ đẳng nhưng bản lĩnh kiếm tiền của họ không phải tầm thường. Cũng nhờ vậy mà đầu ra của Băng Xương Thành không bị trì trệ, linh thạch từ các nơi đều liên miên bất tận đổ về. Các thế lực cũng vì vậy mà bắt dầu nhòm ngó Băng Xương Thần Thành. Nếu không có hung danh của Tiêu Ngọc Lâm vậy đã sớm ngày có người đánh đến tận cửa.

Phong đem việc này bàn cùng các trưởng nô. Nhất quyết đòi thành lập một quốc gia riêng biệt. Quốc gia này sẽ do bọn người trưởng nô giữ thượng nghị viện đứng đầu. Dưới trướng các trưởng nô là các thống lĩnh thuộc các dong binh đoàn cường đại giữ chức vụ của hạ nghị viện. Ngoài ra còn có các võ giả cường đại nổi bật được bầu chọn làm các vị dân biểu. Cứ sau 5 năm bầu cử lại một lần. Mỗi 10 vạn người lại có thể bầu ra một vị dân biểu. Từ dân biểu có thể nhận được sự tín nhiệm của hạ nghị viện và sẽ có cơ hội để trở thành hạ nghị sĩ. Hạ nghị sĩ sẽ được thượng nghị viện báo cáo thành tích cho Tiêu Thần Vương, nếu là người nổi bật sẽ được vương thăng chức để trở thành thượng nghị sĩ có đãi ngộ của trưởng nô.

Thượng nghị viện được 128 cường giả mạnh nhất của Tụ Linh Điện bảo hộ. Những tộc nhân của Lôi gia bị tù đày cũng được Phong đem vào Phượng Hoàng Thành bồi đắp. Nổi bật nhất trong đám người bọn họ là đội ngũ nô lệ huyết mạch Lôi gia của Hắc Thiên Lâm. Bọn người họ Lôi như Thanh Minh, Băng Minh, Băng Linh sau khi về lại với Lôi tộc thì tiến triển thần tốc. Rất sớm ngày phá kén thành bướm bước vào cảnh giới của chí tôn giả cường đại.

Tin tức loan ra khắp Băng Xương Thần Thành, được các dong binh đoàn nô lệ bàn tán tại khắp cả 10 thành thị khác. Điều này cũng khiến rất nhiều thế lực tò mò để ý. Vợ chồng Phúc Thường sau khi tận mắt phải chứng kiến con gái duy nhất của mình chết thì không khỏi tiếc thương, nhưng cường giả như bọn họ sống trên lưỡi đao mũi kiếm đã quen nên cuối cùng quyết định liều mạng tu luyện. Bọn họ nhờ vào tài phú của Băng Xương Thần Thành liều mạng cố bước vào cảnh giới chí tôn. Bọn người Tứ Ngưu Ngũ Hổ bị mất đi người thân, huynh đệ trong chiến tranh cũng nhân lúc Băng Xương Thần Thành phong thành mà liều mạng, cuối cùng cũng bước được vào chí tôn cảnh.

Công pháp vũ kỹ của võ giả Băng Xương Thành chủ tu hỏa công và lôi điện nên đối với linh hồn của võ giả Thần Địa đồng cấp có sự khắc chế rất lớn. Bọn họ còn nhờ vào trận pháp thiên lôi trận mà ngâm thân xác của mình vào, luyện tập một loại công pháp thể tu. Tiêu Thần Vương không nói tên công pháp này, chỉ cười bí hiểm: ”Đợi sau này biết”.

Nô lệ bị nhân dân Thần Địa chèn ép bao đời, bọn họ đã từ lâu không coi mình là một phần của Thần Địa. Bị gán vào số kiếp của nô lệ, bọn họ đã không còn bất kỳ dính líu gì đến các thế lực của Thần Địa. Cho đến khi Tiêu Ngọc Lâm xuất hiện, cho bọn họ một cuộc sống mới, một hy vọng mới. Hôm nay bọn họ đã có thể tự hào và đủ cường đại để lập ra một quốc gia riêng biệt, tạo cho mình một văn hóa, tập quán riêng, khác biệt hẳn với nhân dân Thần Địa. Họ không chủ tu hắc ám, lại đi chủ tu lôi lực và hỏa công. Tuy không phải ai cũng cường đại nhưng trong vòng mấy chục năm nay đã định hình được một trường phái tu luyện riêng biệt hoàn toàn có sức khắc chế võ giả Cổ Duệ Nhất Tộc.

Đất nước của những nô lệ hiện tại chưa ai đặt tên. Họ không có tôn giáo, không tôn thờ chân thần. Họ không có đền miếu nhưng dân gian tương truyền có ba vị Phúc, Lộc, Thọ chuyên nghe lời cầu nguyện của thế gian. Cầu an lạc, phúc đức thì khấn nguyện Phúc Thần. Cầu tiền tài, may mắn thì cầu Lộc Thần. Cầu sức khỏe, tuổi thọ thì cầu nguyện Thọ Thần. Người dân gian cũng không lập bàn thờ để cầu nguyện cho những vị thần này, chỉ buột miệng nói suông khi cần thiết nên các nhân dân khác chả mấy ai quan tâm. Thời gian thành lập và có những tập quán mới này còn rất ngắn nên ngoài việc cầu nguyện ba vị thần kia thì những người trong nhân gian còn cầu nguyện cho Thần Vương phù hộ bọn họ vượt qua rào cản. Tiêu Thần Vương tự nhiên lại trở thành trụ cột tinh thần cho đám dân nô lệ. Tuy quốc gia của nô lệ không có tên nhưng Tiêu Thần Vương đã gọi họ là người Việt, tức những người có thể siêu việt kẻ khác. Người Việt lấy đó làm hãnh diện. Cuối cùng thì họ, đã thoát khỏi cảnh tủi nhục của nô lệ. Họ không tự gọi mình là nô lệ nữa, mà gọi họ với một cái tên mới, họ là người Việt.

Sắp xếp công việc được hai tuần thì Tiêu Ngọc Lâm từ dã mọi người trong Băng Xương Thần Thành. Mặt của vương lúc này được che lấp bởi một loại dị hỏa hung tợn không cho ai tới gần. Cũng không còn ai nhìn thấy mặt của vương nữa vì khuôn mặt tuấn tú kia đã bùng cháy bị một ngọn lửa hung tàn thiêu đốt. Mặt mũi của vương đã không còn dáng vẻ như xưa. Mọi người đều xì xào nói nhỏ, đó là ngọn lửa tà dị của Tạ Hồn Âm Bách đã sử dụng. Tiêu Thần Vương mượn tay của đám nô lệ phao tin đồn mình sắp đuổi bắt Sáng Thế Tinh để tìm kiếm cơ duyên trừ khử dị hỏa. Các thế lực của Thần Địa cũng vì vậy mà biết được Sáng Thế Tinh đã được Thiên Cơ Tử bói ra nơi hạ huyệt. Sáng Thế Tinh này cũng là lần cuối cùng xuất thế.

Tin tức được đưa đến Thần Địa từ nhiều nguồn. Qua tin đồn do Băng Xương Các từ Đấu Linh truyền về, từ ngoại vực Tam Huyền Tinh nơi buôn bán cùng dân Thiên Linh truyền về. Và mọi người cũng phải giật mình vì kể cả hoàng gia Thiên Tôn cũng công bố những tin tức rất giống những tin tức thu thập được từ Tam Huyền Tinh và Đấu Linh. Sáng Thế Tinh xuất hiện là việc thật, chỉ là nơi chính xác xuất hiện lại chỉ có một mình Thiên Tôn biết vì lão đã từng bước ra từ Nơi Của Những Linh Hồn Độ Kiếp hay còn biết đến là Tiên Chiến Mộ Địa.

Tiêu Ngọc Lâm trong bộ áo đen nhánh như bóng đêm cưỡi mây đạp gió đáp xuống Hắc Thần Thành. Lâm như ngao du ngoạn thủy đi thăm từng bằng hữu và các thế lực lớn nhỏ đã từng theo mình. Tặng quà và nhờ vả bọn họ chiếu cố Băng Xương Thần Thành cho đến khi vương trở lại. Chứng kiến được cảnh giới của Tiêu Thần Vương càng ngày càng tăng tiến, càng ngày càng khủng bố mà không ai không thề non hẹn biển. Bọn họ cũng biết, chỉ cần người này không chết vậy Thần Địa sẽ sớm muộn gì cũng phải sảy ra một cuộc ác đấu tranh dành quyền lực. Hoàng gia họ Thiên đã khó chịu Tiêu Ngọc Lâm ra mặt. Vương cũng chả nể họ vì vương cho rằng dị hỏa kia xuất thế từ Tiên Chiến Mộ Địa, do Thiên Tôn ban tặng cho Tạ Hồn Âm Bách. Tuy vương không chỉ thẳng mặt nhưng qua cách nói chuyện của vương, vương đã tỏ thái độ rất rõ.

Khi Tiêu Thần Vương đáp xuống trước cung điện của Hắc Thần Thành thì trời đã tối mịt. Tên lính gác là một võ thần cảnh nhìn thấy vương đến thì vội cho người vào thông báo Thiên Tôn. Thiên Tôn bị vương từ chối gặp mặt mấy lần nên khi vương đến thì rất vui vẻ cho người ra đón. Lão quần áo chỉnh tề đợi vương trong đại điện. Khi vương bước vào trong thì phải giật mình vì trong đây ngoài các thành chủ ra thì các vị Thiên Soái đã có mặt đầy đủ. Trong số bọn họ Lục Tướng đứng ưỡn mình giữa đám Thiên Soái trẻ. Họ như hạc giữa bầy gà nổi bật với cảnh giới huyền tôn cảnh.

Thiên Tôn không coi trọng Lục Tướng cũng không được. Sau khi thoát khỏi Tiêu Thần Vương, họ đều không được tông môn và các thế lực coi trọng nên đã tự lập môn hộ. Thu gom các dong binh đoàn lẻ tẻ, huấn luyện họ lại thành một quân đội riêng biệt dưới tay Lục Tướng. Tự đặt tên cho bang phái là Thần Long Bang. Bang chủ có sáu vị cùng nhau quyết định mọi việc được gọi là Thần Long Lục Tướng. Lão đại là Hỏa Phong, lão lục là Thiên Lục Sát. Chỉ vỏn vẹn mấy năm đã khuếch tán thế lực to lớn. Hỏa Phong trấn thủ Hắc Thiên Thành. Sau khi Tiêu Thần Vương không dùng đến thành trì này thì Hỏa Phong vẫn giữ Hắc Thiên Thành. Hỏa Phong thu gom thuộc hạ ở đó nhưng phần đông đều là người Thần Địa, không liên quan gì đến Tiêu Thần Vương. Sau khi giết được Nhật Nguyệt Thần Ma, các nô lệ của Hắc Thiên Thành đã được vương triệu hồi vì sợ sinh biến. Sau đó Hắc Thiên Thành đã vì vậy mà bỏ trống và tự nhiên thành vật trong túi của Hỏa Phong.

Tiêu Thần Vương nể tình bằng hữu năm xưa với Lục Tướng nên không nói gì đến Hắc Thiên Thành. Thỉnh thoảng còn cho người đến đó lịch lãm và cùng phối hợp với đội ngũ của Thần Long Bang hợp tác tìm kiếm bảo tàng của Hắc Thiên Lâm. Hai bên không phải đồng minh nhưng lại hợp tác làm ăn trên phương diện đôi bên cùng có lợi.

Bước vào điện Kim Loan, Lâm đảo mắt nhìn quanh thì không chờ người dẫn đường đã bước đến bên cạnh của Kim Hoa Liên ngồi xuống. Tự lấy cho mình một cái chén ngọc rót rựu trên bàn uống ừng ực. Cử chỉ rất tùy tiện không chào hỏi ai. Cũng chả coi ai ra gì. Sát khí của vương như ẩn như hiện rất tà dị như có thể bất kỳ lúc nào hóa hình thành những mũi kiếm sắc bén chém giết mọi người. Kim Hoa Liên nhìn thấy khuôn mặt của Lâm biến dạng mà đau sót. Tuy nàng không lên tiếng nhưng sát khí cũng bừng bừng. Lâm âm trầm không nói gì lại càng khiến không khí của điện Kim Loan tự nhiên ngột ngạt.

Thiên Tôn quan sát thấy vẻ mặt của Lâm biến dạng thì mừng thầm. Dị hỏa kia làm sao dễ dàng bị Lâm thu phục như vậy được. Có lẽ Lâm không phải hoàn toàn bất bại. Lão không thể không vui mừng khi thấy người gặp họa. Một giọng nói nhắc nhở lão thử quan sát khuôn mặt biến đổi của Lâm xem sao. Lão mới bắt đầu cảm nhận được ngọn lửa kia lúc ẩn lúc hiện biến đổi thành hình ảnh lờ mờ của những người đã chết dưới tay Lâm. Là Lâm dùng thần hồn của bọn họ đối kháng dị hỏa. Như vậy đợi đến khi nào Lâm hết thần hồn để đối kháng cùng dị hỏa thì Lâm cũng sẽ chết. Dị hỏa sau khi nuốt các tia thần hồn kia thì lại càng cường đại. Tuy sự thay đổi chỉ rất nhỏ nhưng Tiêu Ngọc Lâm phải đi đến kết cục thế nào Thiên Tôn cũng đã hiểu.

Lão cười thầm trong bụng, Tiêu Ngọc Lâm nhất định sẽ phải chết, trừ phi hắn có thể tìm được cơ duyên nghịch thiên mà để tìm được cơ duyên này Lâm nhất định phải đến được nơi đó, Tiên Chiến Mộ Địa. Cả thế gian này cũng chỉ có lão mới rõ đường đi đến đó mà thôi. Lão có thể nhờ dịp này, mượn tay của Lâm kéo người đến nơi đó trước mai phục cường giả Thiên Linh. Muốn trừ khử được tiên hỏa kia hay sao? Lão đoán trừ phi Lâm là tiên nhân, bằng vào cảnh giới hiện giờ của Lâm khó mà thành công. Càng để dị hỏa nuốt thần hồn, dị hỏa càng lớn mạnh và càng phải nuốt càng nhiều thần hồn hơn nữa. Tiêu Ngọc Lâm, theo sự tính toán của Thiên Tôn sẽ trở thành một đại ma đầu khát máu. Đã vậy, thì cứ phải tận lực lợi dụng Tiêu Ngọc Lâm và sự ham sát của Lâm khi Lâm còn sống.

Thiên Tôn sau khi hiểu được điều này thì nhún nhường hơn rất nhiều. Cuộc họp được một lần nữa sơ lược và tóm tắt lại cho Tiêu Thần Vương hiểu rõ. Vào cuối thời Hồng Hoang, Thiên Linh Thế Giới đã xuất hiện một Mộ Địa có tên Tiên Chiến Mộ Địa. Là chiến trường của tiên nhân gây ra. Biển Chết chính là cửa vào của chiến trường này. Chiến trường này đã được tách rời khỏi Thiên Linh Thế Giới. Khi đi đến một góc tận cùng của Biển Chết thì sẽ đến một giải thiên hà bị xé nát. Đấy chính là cửa vào của Tiên Chiến Mộ Địa. Các tiên nhân sau khi vẫn lạc sẽ phải độ kiếp và sự độ kiếp đó chính là sự hóa kiếp của những thần thể, thánh thể cường đại. Mọi người đang bàn tán làm sao mới có thể vào được Tiên Chiến Mộ Địa vì để vào được trong đó thì phải mở ra một cánh cửa rất lớn.

Thiên Tôn đang nắm giữ nửa bản mật đồ đi đến đó và một chìa khóa. Một chìa khóa nữa có lời đồn đại là do Nhật Nguyệt Thần Ma nắm giữ. Bao ánh mắt đổ xô về phía của Lâm. Lâm cũng chả nói gì, chỉ một mình uống rựu. Cũng không ai dám hỏi Lâm điều gì. Đưa đi dồn lại, bàn ra tán vào cuối cùng mọi thế lực đều đồng ý xuất ra số lượng cường giả nhất định để đưa đến Tiên Chiến Mộ Địa để mai phục. Phần lớn số lượng cường giả còn lại sẽ được các thế lực chia nhau ra đi sau để có thể giáp công hai mặt khiến võ giả Thiên Linh trước sau thụ địch. Và người cầm đầu đoàn cường giả đến trước được bầu cử chính là Tiêu Thần Vương.

Lâm không nói gì. Khi đợi mọi ánh mắt đổ sô về phía Lâm, hắn mới lên tiếng:

– Chúng ta đến trước thì được cái nước gì. Chìa khóa kia có năm phần chia theo ngũ hành. Mỗi loại ngũ hành đều chứa một tia thiên hỏa theo thứ tự kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Bản đồ kia cũng chia ra 3 phần. Chia theo thiên, địa, nhân tam bản. Vẫn thiếu chìa khóa để vào. Lão ma kia không để lại chìa khóa chờ ta thu thập. Ta nghĩ là do con trai trưởng của lão nắm giữ, phụ thân của Tạ Hồn An Phúc nắm giữ. Theo ta biết, số lượng chìa khóa và phần địa đồ còn lại do bọn người Bạch Phụng nắm giữ. Muốn lấy chìa khóa từ trong tay bọn họ là việc không thể nào. Muốn ta cầm binh đánh họ sao? Sự diệt vong của Tạ Hồn gia vẫn còn đó. Bản cung không làm việc lỗ vốn.

Lâm nhấp một bình rựu rồi giọng nói lại sang sảng:

– Bổn cung đến đây cốt ý là để báo cho Thiên Tôn biết việc Việt Quốc của ta sắp ra đời. Nếu đã đông đủ các vị ở đây vậy ta cũng xin trả dứt nợ. Việc xong suôi ta sẽ một mình bước vào Tiên Chiến Mộ Địa, không có chìa khóa thì xé nát hư không mà vào. Ta không tin trên đời này có thứ gì làm khó được bản tôn!

Lời nói của Lâm khiến toàn điện rung động. Tên này quá ngông cuồng, nhưng lời của hắn nói không phải không có lý lẽ. Muốn lấy đồ trong túi của Thập Đại Sát Thần vậy thà rằng đi kiếm đường khác. Lâm nói thì nói vậy nhưng bản đồ và chìa khóa còn lại của Thiên Tôn hắn chỉ cần nhìn một cái là biết được đây chính là phần bản đồ còn thiếu mà Lực Vương Kiếm Tôn, Thần Toán Chí Tôn đã để lại. Khi mọi người đã biết được cửa vào Tiên Chiến Mộ Địa thì bản đồ chỉ là phụ, chìa khóa mới là phần chính. Lâm lấy lui làm tiến để có thể dụ ra chìa khóa còn lại. Thì ra hai chìa khóa còn lại đều ở trong tay của Thần Địa. Một phần địa đồ cũng vậy, bọn họ làm sao biết phần địa đồ kia không phải chỉ chỗ của của cửa vào mà là chỉ nơi giấu bảo tàng của Lực Vương và Thần Toán Chí Tôn đã để lại.

Tất cả đang ở lại đây. Tiêu Ngọc Lâm lúc trước cũng không biết về những phần chìa khóa còn lại đang ở Thần Địa. Bản thể cùng mọi phân hồn đã tìm kiếm từ rất lâu không ngờ hôm nay quả thật đi mòn thiết hài không tìm được đến khi tìm được chả tốn công. Thần Toán Chí Tôn đã dùng thời gian nghịch thuật dịch chuyển các chìa khóa về quá khứ. Không ngờ lại lưu lạc đến Thần Địa. Lão có thể tính trước được nhiều như vậy sao hay đây chính là sự sắp đặt của định mệnh? Dù sao đi nữa nếu những chìa khóa đó đã xuất hiện vậy Lâm phải tận lực thu gom. Cho dù mình không cần đến thì cũng có thể để lại cho con cháu sau này. Cả điện Kim Loan rơi vào im lặng. Nếu không mở được cửa vào Tiên Chiến Mộ Địa thì cơ duyên này cũng chỉ có thể dành cho những võ giả đỉnh tiêm như Tiêu Thần Vương mà thôi. Bọn họ còn ở đây bàn bạc cái rắm.

Phong còn đang suy nghĩ làm sao có thể dụ được người cầm chìa khóa ra mặt thì tiếng của những lão minh tôn cảnh lánh đời đã vang dội từ ngoài đại sảnh:

– Ha ha ha… Nghe nói Tiêu Thần Vương thiên hạ vô địch, đến Nhật Nguyệt Thần Ma cũng đánh không lại ngài, không ngờ lại sợ Thập Đại Sát Thần hay sao?

Khi mọi người còn đang âm trầm thì họ đã bước vào không một tiếng động. Vừa rồi họ không mở miệng và âm thanh của họ như vang dội từ nơi nào đó rất xa. Phong quay lại đánh giá họ. Thân pháp của 10 người này con nhanh hơn tiếng của âm thanh không biết bao nhiêu lần. Lâm hờ hững chép miệng:

– Minh tôn cảnh đại thành. Số lượng nhiều như vậy các vị muốn hù chết thế gian hay sao?

Một lão già đại diện cho tất cả các lão già còn lại cười ha hả:

– Tiêu Thần Vương, không hổ là Tiêu Thần Vương. Nếu ta đoán không lầm thì ngài đã bước vào cảnh giới xuất thần cảnh đỉnh phong từ rất lâu. Đối với linh khí có ánh mắt rất sắc bén. Cảnh giới của ngài được ngài cố tình áp chế, đến khi bùng nổ mới chỉ vẻn vẹn mấy chục năm mới có thể cường đại như vậy. Cơ duyên của ngài phải nói đã bắt đầu gặp được từ thời ngài còn niên thiếu.

Khuôn mặt của Phong được Hắc Dung che giấu không đệ lộ ra bất kỳ biểu cảm gì. Thỉnh thoảng khuôn mặt lại hơi thay đổi theo sự thiêu đốt của dị hỏa. Phong như một người luôn luôn bị dị hỏa làm cho biến dạng, khuôn mặt luôn luôn thay đổi dưới một làn dị hỏa lờ mờ. Giọng của Phong hơi ồm ồm không thèm để ý đến những người này. Trong số họ Phong cảm nhận ngay ra một ánh mắt rất căm hận hắn. Là cường giả Tạ Hồn Gia kia mà Phong vừa nhắc đến.

– Vãn bối đến đây là để trả nợ Đấu Giá Hội gần 10 năm về trước. 3 chí tôn khí.

Thấy bị Tiêu Thần Vương phớt lờ, vì lão chí tôn kia cũng không giận. Lão biết ánh mắt của Lâm đã nhận ra ngay cường giả của Tạ Hồn gia. Sát khí của hắn quá nặng nề, làm sao thoát khỏi tầm kiểm soát của Lâm. Lão bình tĩnh vẫn đứng đợi ngoài cửa. Thiên Tôn cũng đã phát hiện ra sự hiện diện của họ ngay từ lúc họ mới đến nhưng vì không muốn ngắt lời của Lâm nên không nói gì. Không ai phát hiện ra thân hình đứng trước mặt của họ đã không phải là Tiêu Ngọc Lâm mà là kẻ thù số một của Thần Địa Lôi Trấn Phong.

Đối với minh tôn cảnh thay đổi khuôn mặt cho giống một người không khó, khó là đánh lừa được ba động linh khí của đan điền. Hắc Dung che giấu hết mọi thứ, cộng thêm 2 tia dị hỏa của lão Ngưu khiến các chí tôn giả không thể phát hiện ra được gì. Tiêu Ngọc Lâm ngông cuồng, cao ngạo nhưng không ai không công nhận hắn cường đại. Hắn có vốn để phớt lờ mọi cường giả cùng cấp. Tiếng của Lâm ồm ồm như thể hết hơi nhưng ai ai cũng nghe rõ:

– Vật đầu tiên là thanh Đoạt Hồn Thương đúc cho Hắc Ưng Bang. Mời cường giả của Hắc Ưng Bang đứng ra nhận báu vật.

Một lão già có đôi mắt sáng như ưng. Mũi cao, mày rậm tóc đen nhánh. Trên vai lão một con ưng nhỏ rất oai phong đứng mắt ngó dọc ngó ngang rất có linh tính. Không ai dám khinh thường con ưng nhỏ này vì linh khí ba động từ nó phát ra đều có thể trấn áp được cả chí tôn giả đỉnh tiêm. Từ lúc bước vào Phong đã nhìn thấy con ưng này nhưng không để ý đến ba động linh khí của nó. Giờ nó hơi động Phong không thể không dò xét thử. Ba động linh khí của linh thú rất khác của người thường nhưng vì Phong đã sống cùng Tiểu Lôi và Đại Mao bao năm nay khiến Phong có thể cảm nhận ra ngay tính cách và linh khí của thần ưng.

Con ưng cũng rất tinh khôn nhìn Phong không nháy mắt. Nó như có thể nhìn thấy qua mọi vật, mọi trận pháp. Phong rùng mình không biết nó có nhận ra sự dả dạng của mình hay không. Nếu bị phát hiện vậy thì hỏng bét. Con ưng chỉ hơi nhướng mày cảm thấy có điều lạ nhưng nó quan sát bao lâu cũng không thấy gì, im lặng không lên tiếng. Vị cường giả già kia bước ra thì Ưng Vạn Hầu cũng vui vẻ bước ra giới thiệu.

– Ngọc Lâm huynh đệ. Đây là trưởng bối của ta. Thần Ưng Lão Nhân. Người thích làm bạn cùng thần ưng và là người lập ra Hắc Ưng Bang hiện giờ. Cả đời của người đã đi tìm một binh khí vừa tay. Lần này thật sự đa tạ huynh đệ rồi.

– Hầu ca khách sáo. Ta nhận tiền của người thì làm việc cho người. Trao lại chí tôn khí xong, ta sẽ hết trách nhiệm của việc đúc khí.

– Ha ha ha… Tiểu hữu khách sáo rồi. Không ngờ chỉ tiện tay đến Đấu giá hội của tiểu hữu một lần lại có duyên cầm thử một chí tôn khí. Chí tôn khí kia có duyên cùng ta hay không vẫn là một khúc mắc. Đoạt Hồn Thương này… ta xin nhận. Ta sẽ không ép buộc nó nhận ta làm chủ. Tình cảm là phải do đôi bên tự nguyện. Hôm nay tiểu hữu thất thế gặp nguy nhưng ta tin tưởng với tài trí của tiểu hữu sẽ rất nhanh giải nạn được.

Người này rõ ràng biết Thiên Tôn đang cố tình đè ép Lâm mà vẫn không ngại đứng ra cổ vũ. Lão cường đại không kém gì Nhật Nguyệt Thần Ma nhưng bên cạnh lão còn một thần ưng khiến Lâm cảm thấy người này còn khó gặm hơn cả Nhật Nguyệt Thần Ma một bậc. Lão điệu thấp, khiêm nhường không như Nhật Nguyệt Thần Ma hống hách bá đạo. Phong cũng cung kính chắp tay thủ lễ.

– Tiền bối yên tâm. Thuật đúc khí của ta hôm nay đã khác xưa. Ta có thể đảm bảo tiền bối sẽ có thể thu phục được chí tôn thương mà ta đúc ra.

Lâm nói vậy thì khiến bao người nhốn nháo cả lên. Chí tôn khí tương đương với một cường giả cấp chí tôn. Là một dị vật có linh trí rất cao. Tuy thần khí không giảo hoạt như con người, nhưng thần khí cũng biết lừa lọc, biết quyến rũ kẻ thù và làm mê muội kẻ thù. Nếu chúng chưa nhận ngươi làm chủ vậy phải thận trọng đối đãi chúng bằng không sẽ mất nhiều hơn được. Nếu có cách chắc chắn khiến một thần vật như vậy nhận chủ, đây là cảnh giới luyện khí gì?

Vũ loạn càng khôn là một loại tiên pháp, có chứa rất nhiều tri thức về tạo nghệ. So với tri thức thông thường của nhân loại cao thâm hơn không biết bao nhiêu lần. 11 phân hồn cùng nhau nghiên cứu bao năm nay đã có được thành quả không nhỏ. Xuyên Tinh Trận, cách tạo thân thể Hỗn Độn, kiếm thuật, thuật luyện đan và thuật đúc khí của Vũ Loạn Càng Khôn đều là những kỹ nghệ bỏ xa sự hiểu biết của võ giả Cổ Duệ. Mọi người ngóng chờ hồi hộp không biết Tiêu Ngọc Lâm này làm cách nào có thể khiến chí tôn khí nhận chủ.

Phong cũng chả chờ đợi lâu. Lấy từ trong giới chỉ ra một thần thương. Mũi thương sáng bóng vô hồn. Thật khó tin tưởng vật chết này lại là chí tôn khí. Mọi người có mặt rất nhanh lại nghĩ đến Hấp Huyết Thần Thương đã mấy năm nay nổi danh, lúc đầu cũng chỉ là một cục sắt bị Tạ Hồn An Phúc khinh thường. Ánh thương phản sáng như một tấm gương nhưng không ai phát hiện ra hồn thể của thương.

– Tiền bối, ta xin ngài một bát máu. Mỗi một bát máu ta cần ngài đánh vào hồn thể của ngài. Một giọt cũng không được bỏ lỡ.

Máu của chí tôn có cảm ngộ của thiên địa. Tiếc rằng máu của chí tôn không có hồn thể nên sẽ không thể tồn tại được lâu bằng không biết bao người đã dùng máu của chí tôn để làm ra những thần vật nghịch thiên rồi. Nhiều thế lực cũng dùng máu chí tôn giả để nuôi thần binh nhưng đây là một chuỗi sự kiện đòi hỏi rất nhiều thời gian. Không thể trong nháy mắt mà hình thành được. Bình thường sẽ không ai ấn linh hồn của mình vào máu để thải ra vì hồn lực rất khó tu luyện. Mất một bát máu chứa đựng thần hồn của mình tuy cũng có ảnh hưởng nhất định nhưng nếu có thể đổi lấy một chí tôn khí vậy cái giá bỏ ra cũng quá rẻ. Thần Ưng Lão Nhân không chờ đợi liền lấy con dao nhỏ cứa vào tay rồi từ từ để máu của mình chảy ra từng giọt. Chảy ra giọt nào lão đều đưa linh hồn của mình làm cho giọt máu đó như một linh thể nhỏ bé sống lại.

Lâm tiếp bát máu đặt xuống rồi cắm mũi thương vào bát. Mũi thương lóe sáng, máu của chí tôn giả bị cây thương rất nhanh hút cạn. Lâm cầm cây thương quay vài vòng trên không rồi dùng tinh thần lực khống chế đưa lại cho Thần Ưng Lão Nhân. Mặt lão không chút biểu tình đón lấy. Không ai biết được sau khi Lâm cho cây thương uống máu của chí tôn giả thì đã sảy ra điều gì. Sự thay đổi nhỏ kia cũng đủ để khiến một vị chí tôn giả như Thần Ưng Lão Nhân cảm thấy hưng phấn. Lão rất nhanh đã bỏ thần thương vào trong giới chỉ cận thận cất đi. Lão tin tưởng với sự liên kết vừa rồi chỉ cần lão về đến địa bàn của Hắc Ưng Bang lão liền có thể tập trung để đánh thức linh hồn của Đoạt Hồn Thương.

Thiên Thần Các chủ Bá Minh Vương đã muốn có được một cấp chí tôn kiếm từ rất lâu. Lần tranh dành vừa rồi có rất nhiều thế lực đỉnh tiêm đều ham muốn nhận được thanh kiếm cấp chí tôn. Cuối cùng Bá Minh Vương đưa ra cái giá nghịch thiên không ai có thể qua mặt. Bá Minh Vương thấy vẻ mặt của Thần Ưng Lão Nhân thì bắt đầu run rẩy vì sung sướng. Vật kế tiếp không phải là kiếm mà là thần tiễn. Thần tiễn thần cấp được một cường giả thần bí mua lại. Người này chỉ báo lại tên tuổi cho Minh lão sau đó bỏ đi, thần tiễn đã được Minh lão đưa đến gia tộc người này từ trước.

Còn lại thần tiễn cấp chí tôn mang tên Quy Nỏ. Được Băng Thần Thành đấu giá cao nhất. Họ tin tưởng rằng một thần khí đánh từ xa đối với họ sẽ có lợi trong phòng thủ. Gia tộc đã làm tốt chuẩn bị cho mọi sự xâm lược. Chu gia là một luyện khí gia tộc cường đại nhất của Thần Địa nhưng chí tôn khí loại cung tiễn thì đến lão tổ của họ cũng không có tư cách đúc ra. Họ mua chí tôn khí này về một là để nghiên cứu hai là để trấn áp các thế lực khác. Quy Nỏ cũng như Đoạt Hồn Thương dùng máu của cường giả để nhận chủ. Điều khác biệt đó là Quy Nỏ dùng máu của 8 người. Bất cứ 1 trong 8 người đều có thể sử dụng nó. Điều này khiến cho thần vật này trở thành vật phòng thủ quý giá nhất. Các thế lực nghe tin về điều này đều tiếc hùi hụi.

Phạm vi sử dụng của Quy Nỏ là 10 ngàn dặm. Đủ để tọa trấn cả Băng Thần Thành. Quy Nỏ không những có thể dùng để công kích mà nó còn có phạm vi truy tung là 10 ngàn dặm. Người sử dụng có thể dùng hồn lực khóa lại kẻ thù để đảm bảo bách phát bách trúng. Thời không chi cảnh của Quy Nỏ đủ khủng bố để bỏ qua khoảng cách. Tên vừa bắn ra đã trúng đích không thua gì công kích của một vị minh tôn, lợi hại vô cùng. Mọi thế lực nghe Tiêu Thần Vương quảng cáo xong đều sợ vỡ mật. Vũ khí là do người sử dụng. Quy Nỏ nhỏ xíu một người cầm cũng vừa thì đem đi đâu chả được. Chủ nhân của bọn họ muốn dùng để phòng thủ hay tấn công thì ai quản được. Thiên Tôn nghe đến việc này thì cũng bắt đầu suy nghĩ, lão thấy tiếc vì đã tặng 2 tia dị hỏa kia cho Tạ Hồn Âm Bách khiến cho Lâm nghi ngờ. Lâm sẽ không vì Thần Địa mà luyện khí nữa.

Lâm sau khi giới thiệu xong sản phẩm của mình thì rất nhanh đảo mắt hướng về phía của Thiên Thần Các chủ Bá Minh Vương. Vương là kiếm sĩ trẻ rất cường đại của Thần Địa. Hắn lại là người nắm giữ Thiên Kiếm Trận của Thiên Thần Các. Kiếm Trận này lúc trước đã từng dùng để vây nhốt Lực Vương Kiếm Tôn, giữ chân vị chí tôn này bao năm tại Băng Xương Thung Lũng. Tuy Lực Vương cuối cùng cũng trốn thoát nhưng cũng vì bị thương quá nặng mà phải vong mạng. Thần hồn câu diệt. Trận chiến năm xưa Thiên Thần Các chủ là người đích thân thủ trận. Chí tôn khí của hắn cũng vì trận chiến đó mà triệt để vẫn lạc. Từ đó đến giờ vũ lực của Thiên Thần Các Chủ bị tụt xuống một bậc. Ngày hôm nay khi Lâm xin của hắn một bát máu thì hắn không nghĩ ngợi đánh luôn ra một bát chứa đựng một phần linh hồn của mình.

Lâm cũng làm như Đoạt Hồn Thương cắm mũi kiếm xuống bát. Máu của Bá Minh Vương từ từ được thanh kiếm lưỡi sáng như gương hút hết rồi bỗng nhiên lóe sáng. Từ trong thân kiếm một con hạc rất lớn xuất hiện bằng linh thể của mình. Linh hạc nhìn Bá Minh Vương khinh bỉ:

– Ta là Thiên Hạc Thần Kiếm. Nhân loại nhỏ bé ngươi có sức mạnh gì mà dám lấy máu bắt ta nhận chủ?

Bá Minh Vương không khỏi thất kinh. Một chí tôn khí có sức mạnh tam thuộc tính quang, băng, phong khiến hắn hưng phấn. Chỉ cần thu bắt được thần kiếm kia hắn sẽ nhờ đó mà chính thức lĩnh ngộ được quang thuộc tính cuối cùng còn lại để bước vào hàng ngũ minh tôn cảnh. Với đẳng cấp của hắn các loại đan dược thông thường đã không còn tác dụng. Cơ thể hắn vì tu luyện hắc ám mà đã kháng lại quang huy. Một bước khó tiến. Nhưng bằng vào thanh kiếm này thì mọi việc sẽ thay đổi.

– Ta là Thiên Thần Các Chủ Bá Minh Vương. Ta là kiếm sĩ chân chính. Chỉ cần ngươi kết bạn với ta, ta sẽ cho ngươi lực lượng không gì tả nổi.

– Ha ha ha… Lực lượng của ngươi còn thua hắn. Tiểu tử đúc khí sư. Ngươi bỏ Hắc Kiếm kia đi, cầm lên ta. Quang Huy vô tận của ta sẽ thiêu đốt Hắc Ám trong lòng của ngươi.

Lâm nhìn linh hạc đang mời chào hắn mà lắc đầu mỉm cười.

– Hạc nhi ngoan, hay theo chủ nhân của ngươi đi. Đừng bướng bỉnh nữa đi. Phục vụ hắn cho tốt, hắn sẽ cho ngươi lực lượng đủ đối kháng với ta. Thiên Kiếm Trận của hắn chính là một tuyệt thế vô địch kiếm trận. Ngươi sẽ là chủ kiếm, không thích hay sao?

– Ha! Hắn sao? Hừ… Chỉ tạm được nhưng còn thiếu quang huy. Lấy gì để chế phục ta?

– Đó là việc của hai ngươi. Cút sang một bên đi đừng làm phiền bổn cung.

Lâm nói xong thì xua tay như đuổi ruồi. Cường giả nào có mặt cũng tái mét. Một chí tôn khí như Thiên Hạc Thần Kiếm lại cúi mình hạ giọng với Lâm. Dĩ nhiên vì Lâm đã tạo hình cho nó nhưng cá tính mạnh mẽ thế này chứng tỏ kỹ nghệ tạo khí của Lâm đã siêu việt luôn cả Lạc Lôi Nhật Thiên đứng thứ 9 trong Thập Đại Cường Tôn. Một thiên tài như vậy lại bị lão Thiên Tôn ám hại vì ghen ghét. Trao xong thanh kiếm chí tôn cấp xong Lâm quay lưng lại với Thiên Tôn mặt hướng ra ngoài cửa.

– Ngọc Thần Chi Thể ta đã có được. Nếu ngài cần thì đem vật phẩm ta cần đến trao đổi. Việc dị hỏa bổn cung sẽ tự mình điều tra. Nếu ta biết là ai hại ta, ta diệt tộc tên đó. Từ nay trở đi bổn cung chính thức tự lập môn hộ.

Tiêu Ngọc Lâm nói xong một câu thì sát khí thôn thiên diệt địa đã chĩa thẳng vào người của Thiên Tôn. Các thế lực đứng bên cũng cảm nhận được sự thù địch của Lâm. Lâm như một người sắp chết không còn biết sợ bất cứ điều gì. Trước khi chết tất nhiên phải giãy dụa. Hai tia dị hỏa cường đại như vậy đủ để lấn át cả thiên hỏa, nếu nói Thiên Tôn không biết gì về điều này thì con nít cũng không tin. Tiêu Ngọc Lâm không nói thẳng là do Thiên Tôn làm nhưng hắn đã không còn khách sáo cùng Thiên Tôn nữa. Mọi thế lực cũng cảm thấy bất mãn vì từ trước đến giờ Tiêu Ngọc Lâm rất cung kính và nhún nhường Thiên Tôn. Vậy mà lão vẫn chèn ép Lâm.

Lúc đầu cho dù là truyền thụ vũ kỹ thì cũng chỉ là vũ kỹ loại cấp thấp. Là do Tiêu Ngọc Lâm biết cách sử dụng tốt thật sự không liên quan gì đến Thiên Tôn. Lâm tặng lão các loại thiên tài địa bảo nhưng cuối cùng đổi lại chỉ là những đắng cay và bất công. Thần Địa đã dạy vua xử thần tử, thần bất tử bất trung. Vua xử thần vong, thần bất vong bất hiếu. Bất trung, bất hiếu đó là đại tội sẽ khiến cả Thần Địa truy đuổi. Ngày hôm nay Tiêu Ngọc Lâm đứng trước bao người khiêu chiến Thiên Tôn như vậy làm sao lão chịu để yên.

– Hử, thần vương bất mãn nghi ngờ ta đã dúi dị hỏa cho Tạ Hồn Âm Bách.

– Dúi hay không ta không cần biết. Bổn cung đã nói việc nay ta sẽ tự mình đi điều tra. Giao dịch của chúng ta hôm nay chính thức trao đổi. Chỉ cần ta theo sát chân bọn người Thập Đại Sát Thần sẽ tìm ra Nơi Các Linh Hồn Độ Kiếp. Bản đồ bảo kia đối với ta đã không còn có tác dụng. Ta cũng không giữ một chìa khóa nào, với trạng thái của ta hiện giờ cũng không thích hợp để lãnh binh. Một người sắp chết như ta từ nay không còn làm Thần Vương của Thần Địa. Vạn Sát Ma Vương ta từ nay chính thức phong thành. Việc buôn bán của Băng Xương Thần Thành sẽ do các hảo hữu của ta ra mặt. Các vị, xin cáo từ.

Lâm nói xong ung dung bước về phía cửa. Tạ Hồn gia chủ hiện giờ Tạ Hồn Âm Thi cảm nhận được sát khí của Tiêu Ngọc Lâm mà khiến lão không rét mà run. Tạ Hồn gia của lão đúng ra là bên có lỗi trước nhưng Tiêu Ngọc Lâm này lại là kẻ giết cha, giết con của lão. Nếu không trả đũa lão khó lòng tồn tại. Cường giả đứng trên cao, cái nhìn cũng khác. Tạ Hồn Âm Thi hận Tiêu Ngọc Lâm, nhưng lão còn hận bọn Thập Đại Sát Thần hơn, mối thù diệt tộc bất cộng đáy thiên khiến lão phải nhún nhường.

– Tiêu Ngọc Lâm, xin dừng bước!

– Muốn chết?

Lâm không kiêng nể ai như một ma vương khát máu. Mắt hắn đỏ hoe dưới một lớp của dị hỏa đang không ngừng bừng cháy lờ mờ trên khuôn mặt biến dị. Tạ Hồn Âm Thi cười trừ xua tay:

– Bổn cung hôm nay không phải đến để tính sổ với ngươi. Chúng ta có chung một kẻ thù đó là bọn Thập Đại Sát Thần. Sao chúng ta không hợp sức tiêu diệt bọn họ, đoạt lại bảo tàng mà Lực Vương và Thần Toán năm xưa đã cướp đi của Thần Địa?

– Giết họ? Ngươi, còn chưa đủ sức.

Lâm nói xong thì chả thèm để ý, bất cần đời bước đi luôn nhưng người cầm đầu đám người minh tôn giả này đã đứng ra chặn lại.

– Tiêu Thần Vương xin dừng bước. Chúng ta có thể dùng số lượng đè bẹp họ, hay dùng vật đổi vật cùng nhau nghiên cứu cửa vào. Ta không tin Thập Đại Cường Tôn không động tâm.

– Ha ha ha… Thập Đại Sát Thần có động tâm thì đã sao? Tiêu Ngọc Lâm ta không có gì để cùng các ngài trao đổi. Ta không có địa đồ, không có chìa khóa, cũng không biết chỗ đến nơi đó. Muốn ta nhập đội để tăng cường vũ lực của các ngài hay sao? Hừ… Bổn cung không làm việc không công miễn phí. Muốn ta chèn ép Thập Đại Sát Thần vậy thì thôi đi. Bổn cung không rảnh đi trước làm ma chết thế!

– Ha ha ha… Tiêu thần vương cường đại có thừa. Một mình đại chiến Thập Đại Sát Thần trong Tiên Duyên Chi Địa. Mới ra đã một mình đấu mấy người. Bao phen kiếm về mặt mũi cho Thần Địa. Ta còn điều tra ra, Quy Nỏ kia của các hạ không chỉ có một cái. Nếu có thể dùng để chèn ép Thập Đại Sát Thần, vậy Thần Địa sẵn sàng trả bằng mọi giá.

Lâm như hơi giật mình quay lại đắn đo điều gì rồi vẫn lắc đầu đi thẳng.

– Quy Nỏ của ta dùng để trấn thủ Băng Xương Thần Thành. Dùng nó để đối phó Thập Đại Sát Thần xong thì ta cũng phải bước theo họ. Thần Địa đã không còn là nơi mà ta có thể nung náu.

– Thần Vương không thể cho chúng ta mượn vài cái sao?

Lâm nheo mắt nhìn lão già kia. Không ngờ rằng các lão già này lại có thể nhìn thấy một số sự kiện tại Băng Xương Thần Thành. Bọn họ biết cũng tốt. Phong cũng không hy vọng rằng võ giả Thần Địa đến đó xông vào. Nếu có thể không cần can qua mà giết được Thiên Tôn vậy thì là điều tốt nhất. Kế hoạch che mắt thế gian đã đến hồi kết. Nhất định phải chia rẽ Thần Địa. Khiến cho các thế lực bất mãn Thiên Tôn. Chờ ngày lão cầm cả đám người bất mãn lão tấn công Thiên Linh thì Lâm sẽ kiếm cơ hội tạo phản Thần Địa khiến quân đội của Thiên Tôn hai đầu thụ địch.

– Ta không có hứng thú gì đối với các ngài. Cũng không có hứng thú đối với Thần Địa. Những gì ta làm cho Thần Địa đã quá đủ. Các ngươi nếu muốn tài phú của ta có thể thử đến Băng Xương Thần Thành. Ta đã đặt sẵn thiên la địa võng. Cho dù Cửu Địa Ma Tôn có sống lại cũng khó lòng đánh vào.

Tiêu Ngọc Lâm nói xong thì bước đi luôn không thèm chào hỏi bất kỳ người nào. Trước khi đi không quên lườm Tạ Hồn Âm Thi một cái khiêu khích. Lâm nói xong là bỏ đi liền mặc kệ cho không khí căng thẳng. Sau khi Lâm rời đi thì toàn điện bắt đầu rối mù. Người thì hưng phấn vì cảnh giới luyện khí của Tiêu Ngọc Lâm, người thì tiếc hùi hụi. Nếu loại Quy Nỏ kia có thể luyện chế ra hàng loạt vậy tại sao Tiêu Thần Vương không luyện chế hàng loạt ra để tạo phước cho Thần Địa. Mọi ánh mắt ngó thẳng Thiên Tôn nhưng không ai dám lên tiếng. Thiên Tôn cũng bực bội trấn áp mọi người. Văn võ bá quan tạm thời lái cuộc đàm thoại sang việc đuổi bắt Sáng Thế Tinh.

Lần này xuất hiện tại Thần Địa Tiêu Ngọc Lâm đã tạo ra sự rối loạn quá lớn. Thiên Tôn rất muốn xử tử Lâm nhưng biết được với vũ lực hiện giờ của Lâm hình như đã siêu phàm lão. Cho dù có đánh cũng sẽ đánh không lại. Ma Sư không dám vọng động vì sợ sự nhúng tay của các tiên nhân khác. Tạm thời Thiên Tôn chỉ có thể bỏ qua cho Tiêu Ngọc Lâm vì sự hỗn xược vừa rồi. Lâm bỏ đi thì ngay lập tức Tạ Hồn Âm Thi cũng tách ra cùng một số sát thủ tàn dư của Nhật Nguyệt Thần Giáo theo dõi Lâm.

Điện Kim Loan của Thần Địa nảy ra tranh cãi giữa các thế lực nên cũng không mấy người bận tâm đến Tạ Hồn Âm Thi. Lão một mạch dẫn dụ đội ngũ bí mật nhất còn sống sót của Nhật Nguyệt Thần Giáo truy sát Tiêu Ngọc Lâm. Lâm cưỡi gió đạp mây một khoảng cách thì phát hiện ra sát khí của họ. Lâm cười ha hả một đường phóng thẳng đến sa mạc Biển Chết thì thào vui vẻ: “Muốn truy sát ta sao? Bổn cung có vài điều bất ngờ tặng các ngươi.”

***

Lôi Tiến Thành cầm trong tay một quyển trục. Quà tặng của Tiêu Thúc Thúc mấy năm về trước. Không ngờ hắc ám thúc thúc lại tặng hắn đồ tốt như vậy. Cộng thêm tài phú và vũ kỹ của Thập Đại Sát Thần Tiến Thành đã có thể nối gót cha truy cầu cảnh giới đỉnh tiêm của luyện khí thuật, luyện đan thuật. Lôi An Quốc đứng một bên hưng phấn nhìn Thành bắt ấn quyết. Thỉnh thoảng nàng lại dùng Địa Hồn Nhãn của mình phụ giúp tạo trận cho hai khôi lỗi bắt đầu hình thành.

Thời gian của hai cường giả trẻ vùn vụt qua đi. Sắp đến ngày sinh nhật của mình. Tiến Thành lau mồ hôi trên trán mỉm cười hãnh diện.

– Đại tỷ, tỷ xem khôi lỗi của chúng ta. Có giống người thật chưa?

– Đệ đệ tạo nghệ cũng không tồi. Không ngờ Hắc Ám thúc thúc lại tốt vậy, tặng cho chúng ta công pháp Vũ Loạn Càn Khôn. Thập Sát thúc thúc cũng hiểu biết về công pháp này không kém. Ta thật sự cảm thấy tình cảm giữa đội người này không tầm thường.

Tiến Thành cũng gật gù tự nhiên có một ý nghĩ táo bạo.

– Tỷ tỷ có biết gì không? Đệ dùng Thiên Hồn Nhãn truy tung Thiên Linh Thế Giới. Không ngờ tìm được một sơn động rất lạ tại Sa Mạc Biển Chết. Nếu có thể đến đó xem thử thật sự sẽ giúp ta rất nhiều.

– Wow. Đệ nhìn đến tận Biển Chết. Là bên kia bán cầu lận. Đệ thật sự rất biến thái đó, đệ có biết không.

– Biến thái bằng tỷ tỷ không? Tạo nghệ bày trận của tỷ dựa vào Địa Hồn Nhãn cũng rất khá đó. Ta thật sự muốn biết phụ thân của chúng ta là người như thế nào. Ta nghi ngờ ngài đang ở trong cái sơn động kia.

– Sao hả? Muốn đến đó xem thử sao? Thôi bỏ đi. Sắp tới ngày chúng ta sinh nhật rồi. Các thế lực đến chúc mừng chúng ta. Chúc mừng là việc phụ, bàn việc đuổi bắt Sáng Thế Tinh mới là việc lớn. Đại nương và mẹ bận bù đầu rồi. Đừng gây chuyện nữa đi.

– Sợ cái gì, chúng ta đã bước vào cảnh giới của võ thần cảnh. Chúng ta còn có thể vượt cấp khiêu chiến kể cả chí tôn giả. Hai tỷ đệ chúng ta song kiếm hợp bích đánh ra Nhật Nguyệt Thần Kiếm thiên hạ này có mấy người chống lại được sao?

– Nhắc đến kiếm pháp đó ta mới thấy lạ. Đệ có cảm thấy pho võ học này rất có vấn đề hay không?

– Đồ của Mộc thúc tặng, có vấn đề gì sao?

– Sao lại không? Nhật Nguyệt Thần Kiếm dùng Độc Cô Kiếm Pháp làm gốc, biến chuyển và kết hợp cùng chỉ pháp, cước pháp thành một pho võ học tuyệt thế. Cho dùng chúng ta chỉ học được 3 chiêu đầu thôi cũng rất cường đại. Điều ta thấy đáng nghi là cách phối hợp linh khí và cách vận khí của bộ kiếm pháp này rất tà dị. Chánh không phải chánh, tà không phải tà. Rất giống Hắc Ám thúc thúc đó.

Tiến Thành gãi đầu suy nghĩ một thoáng rồi lắc đầu:

– Không có khả năng. Tại sao đồ của Mộc thúc tặng lại liên quan đến Hắc Ám thúc thúc chứ? Bọn họ có vấn đề gì chứ? Hình như là có, mà hình như là không có. Đệ thật sự không hiểu.

Hai người trẻ tuổi suy nghĩ đến nát óc nhưng ánh mắt của họ chuyển đến hai khôi lỗi đang ngồi bất động thì bỗng nhiên sáng lên đồng thanh:

– Có thể có vấn đề!

Tiến Thành hưng phấn bắt đầu kết luận:

– Đã từ lâu chúng ta cảm thấy Hắc Ám thúc thúc và Thập Đại Sát Thần rất giống nhau. Nếu là người ngoài còn khó phát hiện nhưng đệ thấy Mộc thúc và Thủy thúc rất giống nhau. Tính cách của họ lại rất giống Tiêu Ngọc Lâm thúc thúc. Đệ nghĩ rất có thể một trong số người họ là cha.

– Ừm… Ê… Nếu Hắc Ám thúc thúc là cha thì sao? Ta bắt được tin thiên hạ đồn đại Bạch Phụng thúc thúc chính là cha. Đệ nghĩ có phải hay không?

– Đệ thấy… đệ không biết!

– Xì… hỏi cũng bằng không. Ê có thử đưa hồn ảnh vào trong khôi lỗi không?

– Thử thì thử… thử mà thành công rồi thì sao?

-… Đi tìm cha! Ta muốn xem cái sơn động đệ tìm thấy có gì đặc biệt.

– Có sợ không? Đệ mượn được của mẹ mấy thần binh.

– Cái gì? Mượn để nghiên cứu? Đồ của đại nương tốt đấy. Là gì đây cho ta xem thử.

– Hồ Điệp, Thôn Thiên Hỏa Long, Thiên Lý Thuấn Di Toa và còn nữa, đồ vật cũ của Bạch Phụng bá bá Hắc Long Giáp đó.

– Woah! Có thần binh hộ thể, chúng ta lẻn ra nhanh rồi về.

Tối hôm đó hai thân ảnh lẻn ra ngoài thành không một tiếng động trong khi các thế lực hảo hữu của Đấu Linh Tam Đại Gia Tộc đang hội họp tại Hỏa Linh Thành. Cuộc chiến Sáng Thế Tinh sắp bắt đầu nhưng họ lại không để ý đến hai nhân vật phong vân trẻ tuổi đã dùng hai khôi lỗi thế thân của họ. Khi họ lẻn ra thì có hai thân ảnh mặc áo bào đưa mắt để ý hướng bọn họ rời khỏi. Một cường giả có nét mặt rất trẻ thở dài:

– Tụi nó đi rồi.

– Phu phụ chúng ta có theo không?

– Bọn họ có bốn thần binh hộ thể rồi. Ở lại đây coi chừng bọn hậu bối này đi thôi. Hai đứa trẻ đó, chúng phải tự tìm cơ duyên của chúng. Cho dù có gặp nguy hiểm cũng phải tự mình đối đầu. Lão Khí ông đâu phải không biết điều đó.

– Bà… Thật cứng cỏi. Cho hôn cái coi.

– Ê… già rồi còn dê. Hi hi hi.. Lui ra, tụi trẻ nó thấy nó cười kìa.

– Cái gì mà già chứ. Tiểu tử kia luyện chế lại thân thể cho chúng ta. Chúng ta còn rất trẻ đó. Ta cảm thấy thân thể lại đòi hỏi nữa rồi à.

– Già rồi không nên nết, đừng… đồ dê xồm. Hi hi hi…

– Hề hề, già đầu, già tóc, già răng, già lợi đồ chơi không già. Còn nữa, ta không có cái gì già cả. Bản tôn còn rất rất trẻ đó. Muah!

Tại một góc sân hai thân ảnh lén lút lui vào một căn phòng đóng cửa. Được trở lại thế giới này đối với hai người họ đã trở thành mơ ước hiện thực. Họ không có sự ràng buộc của tu luyện giả vì cảnh giới của họ chỉ còn chờ đủ cơ duyên để phá tôn thành tiên. Sáng Thế Tinh lần này náo nhiệt như vậy Đan Khí nhị tổ làm sao có thể bỏ qua. Mọi người của Lôi gia chỉ tưởng họ là hai người làm công bình thường. Không ai biết tại Hỏa Linh Thành hiện giờ đã như ngọa hổ tàng long. Ngoài hai người này ra, trên đỉnh tháp một vị công tử trẻ tuổi đưa mắt nhìn về hướng của hai đứa trẻ đã rời khỏi mà thở dài lắc đầu. Cơ thể này khiến lão cảm thấy có chút không quen. Được sống lại khiến Trận Địa Minh Tôn chưa thích nghi.

Thân hình lực lưỡng, cảnh giới thần bí. Trận không có họ. Hắn là một kẻ trẻ tuổi đệ tử chân truyền của Trận Môn nhưng nếu có hai vị chưởng môn ở đây cũng phải cúi đầu cung kính với người trẻ tuổi này. Trận mặc áo bào trắng. Hình thái khoan thai phong nhã. Thỉnh thoảng cầm cái quạt mo phe phẩy rất có hình tượng của một đại trí thức mặc dù vẻ mặt bề ngoài của Trận sẽ khiến nhiều người nghĩ hắn còn rất trẻ. Trận chỉ có thể cười khổ vì đệ tử của lão không có cảnh giới nghịch thiên đổi được thân thể hỗn độn già nua hơn. Thân thể hỗn độn bị áp chế bởi hồn thạch. Hồn thạch lúc sinh ra thân thể đều là người trẻ tuổi tầm 20. Trận cảm thấy thân thể này không phù hợp với lứa tuổi của Trận nên bèn dùng sinh tử chi cảnh cho râu tóc dài hơn. Trận đã trở thành một người trung niên, có thể tránh được ánh mắt của nữ tử. Có gia đình đối với Trận là một gánh nặng.

Trận phất tay trên bàn, địa hình của Hỏa Linh Thành bắt đầu hiện ra. Trận gãi cằm suy nghĩ thì thào:

– Trận kế tiếp phải đánh thế nào đây ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.