Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 11: Chương 11: Thánh viện chiêu sinh (2)




Không thể tưởng tượng, chẳng kẻ nào dám tin vào lỗ tai mình.

Càng về giai đoạn cuối cuộc thi, càng phát sinh nhiều tình huống bất ngờ, khiến ai nấy mắt tròn mắt dẹt, chăm chú quan sát mọi động tĩnh.

-Ta nghe lầm không? Hắn nói muốn dự thi? Một kẻ Nhân vực cấp 6???

-Không sai! Kẻ này quá ngông cuồng rồi!

-Đúng là một vở kịch khôi hài nhất ta từng được xem, hắc hắc…

Một gã thí sinh gãi đầu thắc mắc:

-Hắn mới có Nhân vực cấp 6 tại sao xuất hiện ở đây được nhỉ?

-Chắc hắn cố tình trà trộn vào!

-Ta thấy chưa hẳn.

Một kẻ khác liền ứng tiếng trả lời.

Sự chấn động bởi kết quả cao ngất ngưởng của mấy tên quái vật trước đó, nếu so với việc một tên Nhân vực cấp 6 lên đài xin dự thi xem ra chẳng thấm tháp vào đâu.

Với mấy tên quái vật kia, khoảng cách chênh lệch quá xa, khiến đám thí sinh chỉ dám đứng dưới trông lên, hâm mộ có, ganh tị có, không mấy ai dám bàn ra tán vào. Nhưng còn tên thiếu niên này thì khác, hắn mới chỉ ở cảnh giới Nhân vực cấp 6 mà dám thốt lời ngông cuồng, nên chẳng ai kiêng dè gì cả, nhảy dựng lên như đỉa phải vôi, chửi bới thậm tệ. Còn có nhiều kẻ vốn đang phẫn uất vì kết quả của bản thân, liền lấy đầu Phạm Văn Long làm nơi trút giận, thốt lên bao lời cay nghiệt, độc ác.

Cảm giác chà đạp lên kẻ khác thật thống khoái!!!

Lẫn trong đám đông, một gã đứng gần đài nhìn lên, chăm chú quan sát người thiếu niên, khẽ nhăn trán lẩm bẩm:

-Cái tên này, hình như ta đã nghe qua ở đâu rồi?

Vài giây sau, hắn vội hét thất thanh:

-Phạm Văn Long! Chính là hắn rồi!!!

Một vài người đứng gần liền khẩn trương chạy đến nghe ngóng. Gã kia thấy nhiều người bu xung quanh liền vênh mặt nói:

-Đám các ngươi vốn không phải học viên Thánh viện nên sự kiện chấn động xảy ra gần đây dĩ nhiên không ai hay.

Hắn vốn là học viên ngoại viện, cảnh giới mới đạt Nhân vực cấp 9, thuộc hàng thấp cổ bé họng, ngày thường không ai thèm để mắt, nay bỗng trở thành tâm điểm chú ý thì trong lòng đắc chí, hãnh diện mười phần.

-Khoảng nửa năm trước, Thánh viện tổ chức nghi lễ tế thần, triệu tập tất cả các học viên nội và ngoại viện về đại quảng trường. Nghi lễ mới diễn ra được một lát, đột nhiên trên không trung xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, chưa ai kịp hiểu đầu đuôi sự việc bỗng ngay bên trong vòng xoáy vọt ra một người. Các giáo viên, viện trưởng cho đến trưởng lão trong Thánh viện biến sắc, vội vàng bay đến xem xét. Nhưng chưa kịp hành động thì vòng xoáy nháy mắt đã tan biến, bỏ lại một thiếu niên nằm bất tỉnh trên mặt đất. Lúc đó ta đứng gần nên quan sát rất kỹ, trông thấy kẻ đó toàn thân đầy máu, hôn mê bất tỉnh tại đương trường, coi bộ bị trọng thương cực kỳ nghiêm trọng.

Hắn ngừng chút, nhấp một ngụm nước bọt rồi vung tay nói tiếp:

-Ngay lúc ấy, Lê Châu trưởng lão liền ra lệnh mang hắn nào nội điện để kiểm tra, sau đó không thấy tin tức gì truyền ra ngoài. Vài ngày sau, bỗng nghe nói đích thân Lê Châu trưởng lão đưa hắn tới một khu ở ngoại viện, hình như lúc ấy hắn vẫn chưa tỉnh lại. Chuyện này từ đó cũng lắng xuống, không còn ai nhắc đến nữa. À, mà ta nhớ y phục của hắn lúc rơi xuống nhìn vô cùng lạ lùng, ta đoán chắc hắn là người từ hành tinh khác đến.

Kể xong, hắn đắc ý cười ha hả, cảm thấy khả năng diễn giải của mình quá cao minh.

Bỗng một tiếng hừ lạnh cắt ngang:

-Hừ! Linh Chiểu Tinh rộng lớn vô biên, chủng tộc kỳ dị nào lại không có. Ngươi vốn dĩ chỉ là tên Nhân vực cấp 9 nhỏ nhoi, ếch ngồi đáy giếng mà dám lên tiếng phán xét?

Đám đông đưa mắt nhìn lại, không ngờ chính là tên Trần Công Minh, ban nãy trên đài hắn gây tiếng vang khá lớn nên có nhiều người nhận ra. Gã học viên ngoại viện đang huyênh hoang bỗng bị tạt ngay gáo nước vào mặt, đùng đùng nổi giận, muốn tung một đấm vào cái mõm chó kia, nhưng đến lúc nhìn rõ mặt mũi và cảnh giới đối phương thì lông tóc dựng đứng lên, miệng ngậm tăm không dám hó hé nữa.

Trần Công Minh vốn là một thí sinh nổi bật trong cuộc thi, khi ở gia tộc uy danh cực thịnh, già trẻ lớn bé đều coi hắn như bảo bối. Ban nãy lên đài cũng đạt được kết quả cực cao khiến người người ngưỡng mộ. Nhưng hắn chưa kịp tận hưởng vinh quang ấy đã bị mấy kẻ siêu việt khác cướp mất, thế nên trong lòng bực tức khó chịu, chưa tìm được chỗ xả, xui xẻo cho gã học viên kia bị giận cá chém thớt.

-Còn chuyện gì nữa không?

Trần Công Minh nheo mắt hỏi đối phương, không hiểu sao gã thiếu niên trên đài kia gây cho hắn một tia áp bức khó hiểu.

Gã học viên lần này không dám hùng hổ nữa, ngoan ngoãn như thỏ con nói:

-Ta vốn không chung ngoại viện với hắn nên diễn biến cụ thể ra sao không rõ ràng lắm.

Ngập ngừng một thoáng, hắn ấp úng nói tiếp:

-Tuy nhiên tháng trước có nhận một tin tức bên đó truyền sang, một kẻ với thực lực Nhân vực cấp 5 đã đánh bại một gã Nhân vực cấp 7. Ta vốn quen một vài người bạn bên đó nên tò mò chạy qua nghe ngóng, mới biết tên hắn là Phạm Văn Long, người nửa năm trước xuất hiện tại quảng trường Thánh viện.

Nghe xong câu chuyện, bất giác ai nấy đều ngoái đầu hướng đến đài cao, thần sắc tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Phạm Văn Long hiển nhiên không biết mình vô tình đã trở thành đề tài bàn tán của đám thí sinh bên dưới.

Lúc này, đứng trước mặt chính là vị giám khảo Quang Anh, lão tò mò đánh giá người thiếu niên trước mặt. Diện mạo có phần tuấn tú nhưng cảnh giới tu luyện quá thấp, không đủ tiêu chuẩn dự thi vào Thánh viện.

Nhưng cái tên Phạm Văn Long lão đã từng nghe đến, mà hình như còn có quan hệ với trưởng lão Lê Châu. Trong đầu hiện lên suy đoán, các năm trước vốn chỉ cần hai giảng viên Thánh viện phụ trách công việc chiêu sinh, đột nhiên năm nay khu của hắn lại xuất hiện một vị trưởng lão, nhiều khả năng liên quan đến gã thiếu niên này.

Ai biết được thâm ý của Thánh viện ra sao, hắn không dám phỏng đoán bậy bạ, vội đưa mắt về phía Lê Châu trưởng lão.

Khuôn mặt Lê Châu trưởng lão hơi hồng lên, phóng cảm ứng nhìn về phía Phạm Văn Long như xem xét gì đó. Một lát, khuôn mặt lão giãn ra, nhìn Quang Anh khẽ mấp máy môi.

Chẳng biết truyền đạt những gì, chỉ thấy Quang Anh cung kính vâng dạ, liền đó quay sang nói với Phạm Văn Long:

-Được rồi! Vậy ngươi hãy tiến lên kiểm tra thử xem.

Nói đoạn, hắn vung tay chỉ về trung tâm, cất bước đi trước dẫn Phạm Văn Long theo.

Phía bên dưới, đám thí sinh ngơ ngác, mặt dại ra chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Tại sao Thánh viện lại cho phép một kẻ Nhân vực cấp 6 dự thi?

Không phải có quy định chỉ Nhân vực cấp 9 mới đủ tư cách sao?

Nhìn thái độ khác lạ của vị giảm khảo Quang Anh, một số kẻ tinh ý thầm đoán gã thiếu niên kia có khả năng quan hệ đặc biệt với Thánh viện, lại hận bản thân không sớm tranh thủ giao hảo với hắn, biết đâu thu được không ít chỗ tốt.

Mọi người xôn xao bàn tán, dù ủng hộ hay phản đối song không ai dám quá phận, đứng trên đài là một vị trưởng lão Thánh viện, mọi chuyện đâu đến lượt bọn chúng ý kiến.

Ở một đám đông khác thấp thoáng thân ảnh một cô gái, mái tóc búi hai bên, khuôn mặt tròn tròn, mục quang đầy vẻ oán độc hướng về đài cao. Cô gái này chính là Thanh Hằng, mới đây nàng ta đã trải qua kiểm tra, không ngờ kết cục vẫn như hai năm trước. Điểm số sức mạnh vượt qua 100, đạt 103 nhưng về phòng ngự mới duy trì tới nhịp hô hấp thứ chín đã chịu không nổi, bị hất văng ra ngoài. Còn cơ hội cuối cùng ở phần kiểm tra dành cho hệ Pháp sư, nhưng xem ra hi vọng rất mong manh. Thế nên khi thấy Phạm Văn Long lên đài dự thi, sự ganh ghét trong lòng lại bừng lên, ngầm nguyền rủa hắn thất bại, để xem lúc đó hắn còn giữ được bộ dáng đắc ý nữa hay chăng?

Trái ngược với cảnh tượng ồn ào huyên náo bên dưới, Phạm Văn Long bình tĩnh bước từng bước lại gần chiếc trống.

Cách trống khoảng một sải tay, hắn dừng lại, hít thở một hơi thật sâu, điều chỉnh cơ thể về trạng thái tốt nhất.

Dưới sự trông chờ của hàng vạn con người, hắn bình tĩnh đưa tay lên.

Ngay tại đan điền, một nguồn chân linh khí sung mãn được vận chuyển theo quỹ đạo kỳ dị của Đại Việt Linh Quyết cấp tốc đồ dồn về cánh tay.

Đến cực hạn, Phạm Văn Long vươn tay, một quyền dứt khoát nện thẳng vào mặt trống.

BÙNG!!!

Một âm thanh chát chúa vang lên…

Phía dưới, Thanh Hằng nghe tiếng trống trái tim muốn nhảy vọt ra ngoài, âm thanh ấy cường độ nghe ra không thua kém nàng bao nhiêu cả.

Biển người tĩnh lặng như nước, hồi hộp dõi nhìn kết quả.

Ngay trên mặt trống, chỉ sau tích tắc các con số đã hiện ra.

Điểm số biến hóa từ 1 đến 10, 20, 25, 30… cho đến 60 vẫn không ngừng biến đổi. Nháy mắt đã vượt qua 70, đến con số 80 tốc độ hơi chậm lại đôi chút, tưởng như sắp chạm đến cực hạn, nhưng vù một cái nhanh chóng vượt qua 80, tiếp tục tăng lên.

84…

85…

89…



Chẳng lẽ hắn vượt qua được 100 điểm ư?

Không một ai dám thở mạnh, số điểm trên hiện đã vượt qua rất nhiều thí sinh ở đây rồi.

Có thể thành công chăng?

Lê Châu trưởng lão bộ dáng lười biếng vốn không quan tâm đến kết quả cuộc thi, cũng bị thu hút nheo mắt nhìn về phía trung tâm đài.

Cuối cùng, một con số sáng rực hiện lên.

96!!!

Không gian chết lặng như tờ, chẳng một ai ngu ngốc đứng ra cười nhạo người thiếu niên kia nữa.

Chuyện này quá khó tin!!!

Nhân vực cấp 6 dù sở hữu bản lĩnh kinh người, nhưng cao lắm cũng chỉ nằm trong khoảng 70 đến 80 điểm mà thôi. Tại sao tên kia nhận được điểm số cao khủng khiếp như vậy?

Kết quả 96 điểm tuy chưa đạt được tiêu chuẩn vào Thánh viện nhưng thực lực của hắn khiến ai nấy đều thất sắc, kinh hãi.

Mới chỉ Nhận vực cấp 6 đã đạt 96 điểm, nếu đợi hắn đạt đến cấp 9 sẽ khủng bố đến mức nào?

Người này cực kỳ siêu việt, trong tương lai rất có thể sẽ chiếm một vị trí trong hàng ngũ thập đại cường giả Linh Chiểu Tinh!!!

Đó là nhận định chung của đông đảo thí sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.