Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 89: Chương 89: Lâu chủ Vọng Nguyệt Lâu khủng bố! 2




“Đại ca, đại ca không sao chứ?”. Hai nàng nhào lên, vội vàng nâng Mộ Dung Cao Minh dậy, lại đau đớn thấy hắn phát ra tiếng a a, rồi sau đó mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh.

“Tay chân của hắn bị đứt, đầu lưỡi cũng bị cắt, mau cầm máu!”. Mộ Dung Hồng Vân chính là luyện dược sư, liếc mắt một cái đã nhìn ra vết thương, nàng ra tay nhanh như điện, sau khi điểm mấy cái huyệt đạo, bảo vài tên tùy tùng phía sau nâng Mộ Dung Cao Minh trở về.

“Lập tức đưa đại ca về nhà! Nhị vương tử, lúc này xin lỗi không tiếp được… Phượng Thiên Tuyết, món nợ này, chúng ta sẽ từ từ tính toán với ngươi!”. Mộ Dung Hồng Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn Phượng Thiên Tuyết một cái, sắc mặt tái nhợt nói.

“Tính? Hắn tự làm tự chịu, gan chó của các ngươi không phải rất lớn sao? Tìm chủ nhân của Vọng Nguyệt Lâu mà tính đi!”. Phượng Thiên Tuyết bình tĩnh trở lại chỗ ngồi, “Đúng rồi, đừng quên một trăm vạn kim tệ của ta, ta ở Phượng phủ đợi các ngươi!”.

Mộ Dung Hồng Y và Mộ Dung Hồng Vân tức giận đến thân thể run rẩy, nhưng vừa mới thấy chủ nhân của Vọng Nguyệt Lâu khủng bố như vậy, cũng không dám nói bậy gì, vội vàng dẫn tùy tùng rời đi.

Trước mắt, chỉ còn lại Hiên Viên Đông Thành và hộ vệ của hắn.

Những hộ vệ đó tận mắt nhìn thấy một người trong nháy mắt bị chặt chân cắt lưỡi, đều đồng thời cúi đầu, không dám thở mạnh.

“Thế nào, nhị vương tử, ngươi không phục sao?”. Phượng Thiên Tuyết cười khẽ, “Hộ vệ kiêu ngạo kia đâu? Sao ngươi không đứng ra, muốn bổn tiểu thư nhường chỗ ngồi? Ta nhớ rõ mấy ngày hôm trước các ngươi ở trước bổn tiểu thư, vẫn rất kiêu ngạo.”.

Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt nói.

Sắc mặt của Hiên Viên Đông Thành tái nhợt, “Lúc trước đều là hiểu lầm, xin Phượng đại tiểu thư đừng so đo. Nếu quy củ của Vọng Nguyệt Lâu là tới trước, vậy bổn vương cũng không quấy rầy Phượng tiểu thư!”.

Đã xảy ra việc vừa rồi, sao hắn còn có dũng khí giành chỗ ngồi?

Lúc trước phụ hoàng đã từng dặn dò hắn, bảo hắn không được đắc tội chủ nhân của Vọng Nguyệt Lâu, không nghĩ tới hôm nay tận mắt nhìn thấy, người nọ vậy mà cường đại đến thế!

Trách không được giá cả rượu và thức ăn của Vọng Nguyệt Lâu đắt hơn bên ngoài vài lần, lầu các trong đại viện, đình hóng gió càng đắt gấp mười lần, nhưng vẫn không có người dám tới quấy rối như cũ.

Vừa quý vừa thần bí, lại không ngăn cản được bước chân quan lớn quý nhân, mỗi ngày khách nhân tới đây như nước, chưa bao giờ gián đoạn.

Nhìn nhị vương tử xám xịt rời đi, lúc này Phượng Thiên Tuyết mới nhàn nhạt nâng mi.

“Oa, làm ta sợ muốn chết… Chủ nhân của Vọng Nguyệt Lâu thật lợi hại, vung tay lên liền có thể cắt lưỡi chặt chân người, thật đáng sợ!”.

Trần Băng Vũ vỗ bộ ngực, sắc mặt hơi tái nhợt.

Mà máu trên mặt đất kia, đã không thấy từ lâu.

“Chủ nhân của Vọng Nguyệt Lâu cao thâm khó đoán, quả nhiên danh bất hư truyền!”. Sắc mặt Trần Tĩnh Hiên lại cực kỳ ngưng trọng, loại người thần bí cao thâm này, sự tồn tại của hắn, vốn dĩ chính là uy hiếp đối với tứ đại gia tộc.

Phượng Thiên Tuyết lại âm thầm bật cười, chủ nhân của Vọng Nguyệt Lâu…… Nàng đã nhìn ra, là Hiên Viên Nguyệt Triệt!

Tên kia vậy mà thích giả thần giả quỷ như vậy, hừ, cho rằng gạt được nàng sao?

Hơi thở trên người hắn, nàng vĩnh viễn cũng không quên được.

“Không có việc gì, mọi người dùng bữa đi, không cần vì một vài người không cần thiết mà ảnh hưởng tâm tình!”. Phượng Thiên Tuyết cười nhạt nói.

“Tỷ, tỷ thật sự không sợ hãi sao?”.

Phượng Thiên Trạch kỳ quái nhìn Phượng Thiên Tuyết, đôi mắt thật to tràn ngập tò mò, tiểu chính thái (cách nói về bé trai đáng yêu, kiểu shota trong tiếng Nhật) này đáng yêu như vậy, nhìn Trần Băng Vũ ngồi bên cạnh, cũng phải đỏ mặt.

Nàng thích, chính là loại hình thiếu niên như Phượng Thiên Trạch này.

“Không sợ, cho dù chủ nhân của Vọng Nguyệt Lâu không xuất hiện, ta cũng nắm chắc thắng được Mộ Dung Cao Minh.”.

Phượng Thiên Tuyết cười khẽ nói.

“Chủ nhân của Vọng Nguyệt Lâu…Không biết hắn có thể luyện dược hay không! Nếu có thể xin được một viên Hồi Khí đan thì tốt quá.”. Trần Băng Vũ không khỏi cảm khái nói.

“Lệnh phụ là luyện khí sư?”. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt mà cười, “Gia gia ngươi không phải là luyện dược sư sao? Bảo ông luyện một viên không phải được rồi sao?”.

“tuy rằng gia gia là luyện dược sư, nhưng mà cha ta ăn đan dược của ông vào, đều không có tác dụng gì, bởi vì ông đã vào khí tông, hình như dược đan vô dụng với ông.”.

Trần Tĩnh Hiên giải thích, mọi người vừa nói vừa dùng bữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.