Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 1045: Chương 1045: Sợ hãi (8)




Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, ngoại trừ vài âm thanh vụn vặt do Trình Vị Vãn ngẫu nhiên chạm vào trang giấy, thì không còn tiếng động nào khác.

Đã qua không biết bao lâu, Trình Vị Vãn đọc đến mệt mỏi, khép sách lại, dụi dụi mắt, chuẩn bị đi vệ sinh rồi sẽ ngủ, thế nhưng cô còn chưa đứng dậy, thì đã nghe thấy Hàn Tri Phản đang nằm trên giường mê mang nói: “Vãn Vãn, Vãn Vãn...”

Động tác đứng dậy của Trình Vị Vãn bỗng dưng dừng lại.

Giọng anh không cao, nhưng trong không gian yên ắng của phòng ngủ lúc này lại vô cùng rõ ràng.

Anh gọi tên cô nhiều lần, một lúc lâu sau mới nói được một câu mới: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi...”

Anh cứ máy móc lặp đi lặp lại ba chữ kia như vậy, không ngừng lặp lại nhiều lần.

Đầu ngón tay Trình Vị Vãn kìm lòng không được cong lên, nắm lấy vạt áo.

Thực xin lỗi... Anh uống say, ở trong mơ, cứ một lần lại một lần xin lỗi cô như vậy, là bởi vì anh thật sự cảm thấy rất có lỗi với cô sao?

Có phải điều này có nghĩa là những lời mà anh nói với cô trước kia đều là thật, anh thật sự thích cô, cũng thật sự muốn cùng cô bắt đầu lại một lần nữa?

“Vãn Vãn, thực xin lỗi...”

“Thực xin lỗi, Vãn Vãn...”

Giọng nói của anh lại lần nữa chui vào trong tai cô, khiến cho lòng cô bắt đầu có chút dao động.

Cô biết rõ bản thân không nên dao động, người có thể bị coi rẻ một lần, nhưng không thể cứ để cho mình bị coi rẻ nhiều lần, thế nhưng mà, đối mặt với người mà mình yêu thương thật lòng, ai có thể không hạ thấp bản thân mình?

Bất quá dao động thì dao động, cũng chỉ là dao động mà thôi.

Cô không thể ở bên cạnh anh.

Không chỉ anh, mà là bất kỳ kẻ nào, cô cũng khó có thể ở bên cạnh.

Cho nên cô không nên vì những lời này của anh… mà tự làm rối loạn lòng mình.

Nghĩ đến đó, Trình Vị Vãn đứng dậy đi vào phòng tắm.

Sau khi từ phòng tắm đi ra, cô còn chưa đi đến bên giường đã nghe Hàn Tri Phản nói mớ một lần nữa: “Vãn Vãn, thực xin lỗi, thực xin lỗi, Vãn Vãn...”

Trình Vị Vãn dừng bước, đứng ở cửa phòng tắm, nghe Hàn Tri Phản cứ lặp đi lặp lại câu nói kia..., sau một lúc, cô xoay người, đi lên sân thượng.

Trình Vị Vãn đợi cho đến lúc Hàn Tri Phản hoàn toàn ngủ say, mới từ sân thượng quay về phòng ngủ.

Nằm trên giường, cô thật sự không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy rối rắm trong lòng. Cô nhìn chằm chằm trần nhà, nhìn thật lâu, cho đến khi bên ngoài cửa sổ, trời mỗi lúc một sáng, cô mới từ từ nhắm mắt lại, nặng nề thiếp đi.

Không biết có phải do bị những lời nói mớ của Hàn Tri Phản ảnh hưởng hay không, mà giấc ngủ của Trình Vị Vãn cũng không sâu, chưa được bao lâu đã tỉnh dậy.

Ngồi dậy, cô nhìn thấy cửa phòng tắm bị đẩy ra, Hàn Tri Phản mặc một bộ đồ ở nhà, tay cầm khăn, vừa lau mớ tóc ước sũng của anh vừa bước ra ngoài.

Hàn Tri Phản cũng nhìn thấy Trình Vị Vãn, động tác lau tóc của anh ngừng lại, lập tức mở miệng nói: “Dậy rồi à?”

Trình Vị Vãn không đáp, chỉ hơi gật đầu với Hàn Tri Phản, sau đó vén chăn lên, đi vào phòng tắm.

Cô rửa mặt xong, đi ra, thì Hàn Tri Phản cũng đã làm khô tóc, cả người nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trên ghế sofa, đang xem báo buổi sáng.

Trình Vị Vãn không quấy rầy anh, đi thẳng đến cửa phòng, chuẩn bị qua xem Hàm Hàm.

Nhưng cô còn chưa đi được hai bước, Hàn Tri Phản đang xem báo bỗng nói: “Vãn Vãn?”

Trình Vị Vãn dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Hàn Tri Phản.

Hàn Tri Phản vẫn chăm chú nhìn vào tờ báo trước mặt, một lúc sau, mới ngước mắt lên nhìn Trình Vị Vãn: “Vãn Vãn, nếu như bây giờ em thật sự muốn rời khỏi tôi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.