Đại Lý Hoàng Đế Luyến Ái Ký

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần! Ngươi đã cam đoan với ta thế nào?”

Long Tĩnh Lam ngồi ở thượng thư phòng, gương mặt lạnh lùng răn dạy quở trách Đoàn Quân Nhiên, mà Đoàn Quân Nhiên từ lúc hạ triều đã tức đỏ cả mặt, giờ lại không nói một lời, rất là khó chịu.

“Ta nào biết là cái tên kia chứ! Hừ! Dám mắng ta? Thù này không báo không phải quân tử!”Đoàn Quân Nhiên cầm trong tay đùi gà chiên, vừa nhồm nhoàm ăn vừa phẫn hận mắng.

Long Tĩnh Lam nhìn bộ dáng y, không khỏi lắc đầu, thở dài một tiếng, “Quên đi, dù sao ngươi cũng là kẻ không có đầu óc, có nói thế nào cũng bằng thừa.”

“Tĩnh Lam! Sao ngay cả ngươi cũng mắng ta a? Người ta chỉ có quên thôi mà. Được rồi được rồi, đừng nóng giận, như vậy đi, khuya hôm nay ta cùng ngươi chơi rối vải, được không?”

Long Tĩnh Lamtrợn trắng mặt hướng thẳng lên nóc phòng, trong lòng mắng: ai muốn chơi cái kia với ngươi a!

“Sáng hôm nay ta đã bảo các nàng làm thêm cho ta mấy con rối nhỏ đó, nhưng mà vẫn chưa thấy sử quan a, quên mất rồi a… A? Sử quan đâu?”

Đoàn Quân Nhiên chậm chạprốt cuộccũng phát hiện sử quan luôn đi theo bên cạnh mình, một tấc cũng không rời giờ lại không thấy đâu!

Long Tĩnh Lam ho hai tiếng, nói, “Chắc là thân thể thật sự không khỏe rồi, hôm qua không phải ta đã bảo hắn đến tìm ngự y xem sao?”

“Nga, vậy thì chờ một chút đi.”Đoàn Quân Nhiên cũng không để trong lòng, nghĩ: cứ để sử quan nghỉ ngơi một chút cũng được.



Đoàn Quân Nhiên không phân bua nữa, kéoLong Tĩnh Lam đến ngự hoa viên du ngoạn, hăng hái nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói đặc biệt đáng ghét từ trên đầu truyền xuống, “Ai dô? Đây không phải tiểu sắc lang hoàng đế sao?”

Long Tĩnh Lam kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện lại là Thần Tài! Lúc này đang kim kê độc lập đứng ở trên đỉnh đình, một tay cầm bánh ngọt, một tay cầm hoa quả; cái tư thế đứng kia sao lại quen mắt đến thế cơ chứ!

“Uy! Uy! Uy! Làm sao ngươi lại học trẫm! Đáng ghét! Mau xuống dưới cho trẫm! Cái tư thế này là trẫm phát minh!”Long Tĩnh Lam còn chưa nói gì, đã nghe thấy Đoàn Quân Nhiênhét lên ầm ĩ. Nghiêng đầu qua nhìn, quả nhiên thấy gương mắt nhỏ tức giận đến phồng lên của ai kia, lại còn bộ dáng giương nanh múa vuốt hướng lên hét to với kẻ ngu ngốc trên đình kia nữa chứ.

“Tử trư đầu! Mau xuống đây!”

“Ngươi bảo ta xuống là ta phải xuống à? Thế thì mất mặt quá!”

Long Tĩnh Lam híp mắt nhìn cùng Đoàn Quân Nhiêngiống hệt như hoàng tử thoát tuyến (aka hâm dở =))) kia, nghĩ thầm, Thất hoàng tử lợi hại nhất Thiên triều này chẳng lẽ khuôn mặt và chỉ số thông minh có liên quan mật thiết với nhau?

Long Tĩnh Lamđang nghĩ, bỗng nhiên nghe một tiếng “Oa!” hét thảm, thì raThần Tài đứng trên đình không cẩn thận, từ trên đình trượt chân, ngã sấp xuống đất.

“Hừ! Cho ngươi học trẫm! Đáng đời!”Đoàn Quân Nhiênkhông hề suy nghĩ, đi lên đá hắn một cái.

“Ngữ Tường hoàng tử, ngài không sao chứ?”Long Tĩnh Lamđi lên hỏi. Lý Ngữ Tườngkia khoát tay, bò lên, trên mặt dính đầy đất, nhưng vẫn còn tỏ vẻ ngông nghênh. Hắn dùng khăn lụa lau mặt, chấp tay sau lưng, ra vẻ là một công tử nho nhã hào phóng.

Long Tĩnh Lam nhất thời hiểu được cái gì gọi là ‘người không thể xét qua tướng mạo’.

“Ngữ Tường hoàng tử, thứ cho ta nhiều lời, nơi này là cấm địa hoàng cung, ngài thân là hoàng tử Thiên triều, cũng biết như vậy không ổn chứ?”Long Tĩnh Lam mang vẻ châm chọc.

“A, đó là bởi vì ta rất muốn đến hoàng cung Đại Lý mở mang một chút…”Lý Ngữ Tường thoáng lúng túng.

“Nếu ngài muốn đi thăm nơi này, chúng ta cũng rất hoan nghênh, chỉ cần thông báo một tiếng là được. Nhưng tại sao ngài lại thích tự tiện hành động?”Long Tĩnh Lam nói xong, ánh mắt sắc bén quét quanh bốn phía, phát hiện Lý Ngữ Tường quả thật không mang theo hộ vệ, nhưng hắn vẫn thấy không yên lòng.

“Ách…”Lý Ngữ Tường có chút xấu hổ, còn chưa mở miệng, Đoàn Quân Nhiên đã nhấc tay lên cao, huơ qua huơ lại dưới mũiLong Tĩnh Lam.

“Hoàng thượng! Ngài có chuyện gì?”Long Tĩnh Lam đưa mắt qua phía Đoàn Quân Nhiên, tiếc làĐoàn Quân Nhiên hoàn toàn không ý thức được.

“Cái kia, Ngữ Tường là ai a?”Đoàn Quân Nhiên phi thường khờ dại hỏi.



Bịch, bịch! Hai tiếng, trong ngự hoa viên có hai nam nhân vóc dáng cao lớn ngã xuống…

*

“Khụ, không phải đã sớm xem qua trong chiết tử sao? Thất hoàng tử tênLý Ngữ Tường.” Ngồi trên ghế uống trà,Long Tĩnh Lam bây giờ còn cau mày.

“Thì đúng vậy a, hôm nay ta mới giới thiệu ta là Lý Ngữ Tường trên triều đó thôi.” Kẻ tênLý Ngữ Tường cũng không bất mãn, hớp ngụm trà, lẩm bẩm, “Cứ nghĩ người Vân Nam lại có thể không biết ta đây là đại suất ca phích lịch (aka đẹp giai lóa mắt á), quá đáng à nha! Xem ra ta lại phải lập kế hoạch phát triển tiếng tăm của ta…”

“Nga, thì raThần Tài kiếp này tên Lý Ngữ Tường.”

Đoàn Quân Nhiênlẩm bẩm, Lý Ngữ Tường vừa nghe, trên mặt xuất hiện một đường hắc tuyến, hỏi, “Cái gì gọi là ‘Thần Tài kiếp này tên Lý Ngữ Tường’?”

“Khụ! Khụ! Cái đó là vì…”Long Tĩnh Lam bất đắc dĩ giải thích, lại phát hiện Lý Ngữ Tường đang dùng tay nâng cằm nhìn mình, sau đó quỷ dị cười, “Phải không? Hai chúng ta kiếp trước là tình nhân? Ai, nhìn ngươi lớn lên không tồi, ta tạm chấp nhận cũng được…”

Lý Ngữ Tườngvừa đảo mắt, đầu óc lóe sáng lên kế sách. Hắn nhìn Đoàn Quân Nhiên cực kì đáng yêu, liền cố ý chỉ vào Long Tĩnh Lam, nói, “Được rồi, bản điện* quyết định! Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của ta!”

(cách tự xưng hô của hoàng tử, giống như vua tự xưng là trẫm ấy)

Phụt!

Một miệng nước trà phun ra, Long Tĩnh Lamhóa đá, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

Lý Ngữ Tường lại vui vẻ nói, “Mị lực của bổn điện hạ thật sự là không thể địch nổi a! Không ngờ tới Vân Nam lại có một lần diễm ngộ thế này!”

“Hở? Nói ngươi là người của ta cũng không cần kích động như vậy a?”Lý Ngữ Tường kỳ quái nhìn lên Long Tĩnh Lam há to mồm, trừng to mắt, bộ mặt vặn vẹo cực độ.

“…”Long Tĩnh Lam chỉ chỉ phía sauLý Ngữ Tường, nói không ra lời.

“Hửm?”Lý Ngữ Tường vừa mới chuẩn bị quay đầu lại, trước mắt đã tối sầm, không biết gì nữa.

Đoàn Quân Nhiên đứng phía sau hắn, cầm trong tay một cái nghiên mực loại thượng đẳng, hắc hắc cười lạnh, “Muốn cướp người của trẫm, ngươi cứ về luyện tiếp đi!”

Long Tĩnh Lam cảm giác mồ hôi lạnh của mình càng lúc càng nhiều,lắp bắp hỏi, “Nhiên Nhiên, ách, ai dạy ngươi… Tùy tiện đánh lén người khác vậy?”

Đoàn Quân Nhiên nháy mắt mấy cái, thành thực nói, “Bùi Phi dạy đó!”

Long Tĩnh Lam lại điên cuồng hét lên với trời xanh: rốt cuộc bên cạnh Đoàn Quân Nhiên này có người nào bình thường không a!!!

***

Hôm sau, Lý Ngữ Tường mặt dạn mày dày lại vẫn cứ xuất hiện trước mặtĐoàn Quân Nhiên, hơn nữa còn trưng ra bộ dáng ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng nữa.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Ngồi trong Quốc Tử Giám ngoan ngoãn chép sách,Đoàn Quân Nhiên ngẩng đầu, bất mãn nói.

Hôm qua y đánh cho Lý Ngữ Tườnghôn mê,bị Long Tĩnh Lam quở mắng một trận, cuối cùng biết sai liền sửa, cũng hòa thuận với Lý Ngữ Tường khi hắn đã tỉnh lại.

Lý Ngữ Tườngcứ luôn miệng cam đoan hắn nhất định sẽ quên hết chuyện kiếp trước, tuyệt đối không đề cập đến tình yêu đối với Long Tĩnh Lam nữa. Đoàn Quân Nhiêncũng nhượng bộ, bảo Lý Ngữ Tường muốn đến hoàng cung chơi lúc nào cũng được.

“Đoàn Quân Nhiên, hôm nay ta tới tìm ngươi là muốn thương nghị chuyện quan trọng!”Lý Ngữ Tườnggiả vờ đứng đắn.

“Ta nói ngươi a, diễn kịch thì cũng phải giống chút a. Bộ dáng ngươi thế này có thể thương nghị chuyện quan trọng được sao?”

Đoàn Quân Nhiên nháy mắt mấy cái, khéo léo dùng bút lông vẽ chòm ria dưới mũi, bộ dáng bất đắc dĩ, khoát tay với Lý Ngữ Tường, “Đi, qua bên kia đi! Không có hơi đi chơi với ngươi đâu. Hôm nay nhất định trẫm phải chép xong, nếu không sẽ không được ăn gì cả.” Nói xong lại mải miết chép.

“Uy! Ngươi cứ chép mãi thế này, biết ngày nào tháng nào mới xong a.” Lý Ngữ Tườngnằm bò ra trên bàn, nhìn Đoàn Quân Nhiên viết chữ với tốc độ như rùa bò, không chút khách khí nói.

“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”Đoàn Quân Nhiên bất mãn, vứt bút lông lên bàn, vặn vẹo thắt lưng đã mỏi nhừ.

“Cái này quá đơn giản! Đi theo ta!”

__

Một lúc lâu sau…

“Oa nha! Nơi này, nơi này, sao lại có nơi vĩ đại thế này a!” Đoàn Quân Nhiên hiện giờ giật cả mình, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mấy chục người ngồi trên bàn, đồng thời nhanh tay sao chép thư sách mà Đoàn Quân Nhiêncần làm; hơn nữa bọn họ phân nhau ra làm, chép nhanh hơn mấy lần.

Lý Ngữ Tường dương dương tự đắc, nhướng mày hỏi, “Điếm phô chuyên môn giúp người ta sao chép mấy thứ này, trước kia ngươi chưa tới bao giờ à?”

“Không có a… Thật lợi hại!”Đoàn Quân Nhiên chăm chú nhìn những người đó. Hiện giờ y và Lý Ngữ Tường đều cải trang xuất cung, không ngờ Lý Ngữ Tường còn biết biện pháp đơn giản như vậy.

“Được rồi, ngươi còn chưa ăn cơm đúng không? Ta mời khách!”Lý Ngữ Tường không nói hai lời, kéo Đoàn Quân Nhiênđang lưu luyến không rời đi ăn.

__

“Không ngờ ngươi còn là một người tốt đó nha.”Đoàn Quân Nhiên miệng mồm đầy mễ tuyến, ậm ừ nói.

“Ha ha, không cần khách khí.”Lý Ngữ Tường cầm chiết phiến(quạt), càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ. Hắn mỉm cười nói, “Đoàn Quân Nhiên, ngươi là người ăn giỏi nhất thành Đại Lý này, phải vậy không?”

“Ô!”Đoàn Quân Nhiên dùng sức gật đầu tiếp tục gật đầu, đối với cái này, y đắc ý nhất.

“Nhưng mà sao ta cảm thấy có người còn ăn mễ tuyến hơn cả ngươi nữa a?” Lý Ngữ Tườngđăm chiêu nói.

“Ửm?”Đoàn Quân Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, nuốt miếng mễ tuyến kia, mở to hai mắt, hỏi, “Ai?”

Lý Ngữ Tường chìa cánh tay thật dài chỉ vào phíasau Đoàn Quân Nhiên, lớn tiếng nói, “Y!”

Đoàn Quân Nhiên quay phắt đầu lại, đối diện với kẻ điên cũng đang ăn mễ tuyến kia, kinh ngạc kêu lên, “Lại là ngươi?!”

“Oa! Hoàng… Ách không, thiếu gia!”Bùi Phi vội vàng đến hành lễ.

“Bùi Phi… Ngươi…Thì ra ngươi có thể ăn như vậy a!”Đoàn Quân Nhiên cũng không khen ngợi, nhìn thấy chồng chén bát trên bàn Bùi Phi, chồng cao từ gầm bàn lên tận trên bàn, tất nhiên đều là do Bùi Phi ăn.

“Trước kia ta còn thấy ngươi kém ta một chút, sao bây giờ đột nhiên trở nên lợi hại thế?” Đoàn Quân Nhiên có chút ghen tị nói.

“Kỳ thật không phải như vậy, thuộc hạ chỉ có ăn mễ tuyến mới có thể như vậy. Có ăn thế nào cũng thấy không đủ, muốn nói là ăn nhiều, đương nhiên vẫn là thiếu gia ngài!”Bùi Phi vội vàng giải thích, thuận tiện vỗ vỗ mông ngựa, sợ Đoàn Quân Nhiên mất hứngmột cái là lại nghĩ ra chiêu nham hiểm gì đó tra tấn mình.

“Ăn mễ tuyến? A?”Đoàn Quân Nhiêncó vẻ không hiểu được.

“Khụ, là như vậy, mẫu thân thuộc hạ làm mễ tuyến ngon lắm, cho nên thuộc hạ có cảm tình đặc biệt đối vớimễ tuyến, thế cho nên mỗi lần ăn mễ tuyến đều thấy không đủ, ha ha! Đây cũng có thể coi là sức mạnh tình yêu đi! Ha ha!” Bùi Phi gãi đầu, ngây ngô cười nói, hoàn toàn không chú ý tới Lý Ngữ Tường ở bên không nói gì, hiện đang dùng ánh mắt cực kì vặn vẹo nhìn y.

“Yêu…Sức mạnh?”Đoàn Quân Nhiên thì thào lặp lại lờiBùi Phi, sau đó lẩm bẩm, “Ta cũng muốn có sức mạnh này a… Có thể lúc nào cũng ăn không đủ cái gì đó thật tốt!”

Bùi Phi nhìn thấy Đoàn Quân Nhiên đắm chìm trong ảo tưởng, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, “Chẳng lẽ thuộc hạ nói sai cái gì rồi sao?”

“Không, ngươi không nói sai, nhưng mà chắc ngươi vẫn chưa biết cái gì gọi là yêu đâu. Chẳng qua là… Như vậy mới vui…” Lý Ngữ Tường cười gian.

“Ngươi nói cái…”

Lý Ngữ Tường tao nhã đặt ngón trỏ lên môi Bùi Phi, làm động tác suỵt! Động tác kia đẹp vô cùng, mồ hôi trên gáy Bùi Phi rốt cuộc cũng rơi xuống, nghĩ: tại sao lại xuất hiện thêm một tên biến thái cùng cấp với Hoàng thượng a…

“Nga! Ta quyết định,Bùi Phi, mau đưa sức mạnh tình yêu cho ta đi! Ta cũng muốn ăn nhiều thứ nữa!” Đoàn Quân Nhiênchìa tay về phía Bùi Phi, vui vẻ nói.

“Thiếu, thiếu gia, sức mạnh tình yêu …Là, là không thể đưa được, chỉ có thể tự mình đi lấy thôi a.”

Bùi Phi lúc nói chuyện chỉ muốn cắn đứt luôn lưỡi của mình. Thật là! Cái gì mà ‘sức mạnh tình yêu’ chứ! Đã biết miệng chó quả nhiên không khạc được ngà voi mà, lại còn nói ra cái từ kì kì cục cục kia nữa chứ! Nhưng bây giờ cũng chỉ biết tiếp tục lừa gạtĐoàn Quân Nhiênmà thôi, không thì cực kì thê thảm a!

“Phải dựa vào chính mình mới được sao? Vậy phải làm thế nào mới được a?” Đoàn Quân Nhiênnghi ngờ hỏi.

Lúc này, Lý Ngữ Tườnge thiên hạ bất loạn bỗng nhiên chen vào, cố ý dẫn đường cho y, “Uy! Đoàn Quân Nhiên! Ngươi thực thích Long Tĩnh Lam có phải hay không?”

“Ân.”Đoàn Quân Nhiên gật gật đầu, nhưng lại cau mày ô ô mấy tiếng.

“Ta biết, ngươi không muốn ta có vọng tưởng với hắn! Thiết! Ai có cảm giác với hắn chứ… Ta thật sự muốn chính là, chính là…”

Thấy Đoàn Quân Nhiên tò mò ngẩn đầu, Lý Ngữ Tường bỗng nhiên không nói, chỉ nhẹ nhàng cười cười nhìn y, sau đó lấy khăn tay thay y lau miệng.

“Đoàn Quân Nhiên, ngươi có biết thích một người là cảm giác gì không?”

Đoàn Quân Nhiên nghi hoặc lắc đầu, sau đó ngây ngốc nói, “Thích là thích thôi!”

Lý Ngữ Tường cười cười, thu hồi chiết phiến, vỗ vỗ đầu Đoàn Quân Nhiên, thở dài, “Ngươi quả nhiên vẫn không rõ…”

“A? Cái gì a?”Đoàn Quân Nhiên khó hiểu nhìn hắn, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì a?”

“Ta là nói, ngươi không biết yêu là cái gì, thậm chí cả thích là cái gì cũng không biết.”Lý Ngữ Tường bình thản nói.

“Ai nói ta không biết!”Đoàn Quân Nhiên không phục.

“Vậy ngươi nói, làm sao ngươi có thể chứng minh ngươi yêu một người? Sao có thể cho người ngươi yêu cũng cảm nhận được tình yêu của ngươi?”

Đoàn Quân Nhiên bị hắn hỏi khó,lại rầu rĩ nói, “Ta nói không được, chỉ là thích, rất thích hắn…”

Đoàn Quân Nhiên nhìn mễ tuyến trước mắt, đột nhiên cảm giác ăn không vô nữa, trong lòng trong đầu đều là vấn đề Lý Ngữ Tườngvừa hỏi.

“Xem, ngươi nói không được chứ gì?”

Lý Ngữ Tường vừa cười,cũng không đành lòng nhìn bộ dáng ưu sầu của Đoàn Quân Nhiên, nói, “Được rồi, đừng nghĩ nữa, ăn mễ tuyến đi.”

“Nha.”Đoàn Quân Nhiênđồng ý, ăn được vài miếng, lại tán thưởng, “Oa! Thơm quá nha! Quả nhiên là mễ tuyến ở đây ngon thật đấy! Bùi Phi, ngươi có phẩm vị thật đấy a!”

Chưa đầy một giây sau, y đã quên hết vấn đề vừa rồi, giơ cao tay hét lớn, “Tiểu nhị! Thêm một phần kê ti mễ tuyến(mì gà xé phay) nữa!”

Lý Ngữ Tường bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, “Gỗ mục không thể điêu khắc!”

“Hở?”Đoàn Quân Nhiên nháy nháy đôi mắt như thủy tinh, hảo tâm hỏi hắn, “Sao lại không ăn a? Ăn ngon lắm đó! Không phải chứ? Thì ra lượng cơm ngươi ăn kém vậy sao, căn bản không bằng ta.”

Lý Ngữ Tườngcảm thấy trên đầu như bốc khói, trừng trừng nhìn Đoàn Quân Nhiên, đứng lên hô to, “Tiểu nhị! Mỗi loại mễ tuyếncho ta ba phần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.