Đại Đế Cơ

Chương 13: Chương 13: Giai thoại




Chỉ bởi vì ông không dám đỡ khi nàng bị ngã mà nàng lại nói như vậy sao?

Quách Hoài Xuân nhíu mày, khom người đưa tay ra đỡ Tiết Thanh.

“Cháu nói bậy bạ gì đó?” Ông nói xong liền nắm lấy vai Tiết Thanh đỡ nàng đứng lên: “Bởi vì đầu cháu bị đụng nên đi không vững sao?”

Ông nhìn ra bên ngoài, hô to gọi Ngô quản gia tới.

“Mau mời Dương đại phu tới.”

Tiết Thanh đứng phủi quần áo, sau đó đưa tay lên trên eo, làm động tác như sắp cởi quần áo.

“Quách bá phụ, bác có muốn cháu chứng minh việc này không?” Nàng nói.

Sắc mặt Quách Hoài Xuân căng thẳng.

“Cháu... cháu... đứa trẻ này...” Ông lắp bắp nói: “Cháu đang làm cái gì vậy hả?”

“Hôm nay cháu tới đây là vì muốn nói cho bá phụ nghe giới tính thật của cháu.” Tiết Thanh nói: “Nhưng xem ra bá phụ đã sớm biết việc này từ lâu rồi.”

Sắc mặt Quách Hoài Xuân lúc đỏ lúc trắng.

“Mẫu thân cháu làm như vậy chắc chắn là vì có nỗi khổ riêng.” Ông thở dài nói: “Cho nên trong chuyện này, bá phụ sẽ không trách mẹ con cháu.”

Đúng như những gì nàng nghĩ, Quách Hoài Xuân đã biết việc này rồi. Cũng phải thôi, một người là trụ cột trong gia đình lớn, quản lý hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà thì sao có thể bị một phụ nữ ở nông thôn đến lừa một cách dễ dàng như vậy được.

Mặc dù ông không trách phạt mẹ con nàng nhưng Tiết Thanh cũng không vì vậy mà cảm động.

“Ngay từ đầu bá phụ đã biết cháu là nữ nhi rồi sao?” Nàng hỏi.

Quách Hoài Xuân lại căng thẳng.

“Tất nhiên là không phải rồi.” Ông nói: “Sau khi cháu bị thương thì ta mới biết việc này.”

Hóa ra là như vậy, Tiết Thanh “Ồ” lên một tiếng.

“Vậy Dương đại phu cũng biết cháu là nữ nhi hả bá phụ?” Nàng nói.

Quách Hoài Xuân hừ một tiếng.

“Những việc này cháu không cần quan tâm.” Ông nói.

Vậy thì thôi.

“Hèn chi khi cháu bị rơi xuống nước, bị thương nặng như vậy mà ngay cả đại phu nổi tiếng như Dương đại phu cũng không phát hiện ra cháu là nhi nữ.” Tiết Thanh nói: “Hóa ra là nhờ có bá phụ âm thầm giúp đỡ.”

Hai chữ “giúp đỡ” này nghe có chút kỳ quái, Quách Hoài Xuân nhíu mày.

“Sự việc đã đến bước này rồi, nếu như ta nói ra thân phận thật của cháu, chẳng phải tất cả chúng ta đều trở thành trò cười cho tất cả mọi người sao?” Ông nói xong lại phất tay: “Nên ta chỉ đành “phóng lao thì phải theo lao (1)” thôi, cháu cũng không cần lo lắng, ta sẽ không trách tội mẹ con cháu, ta biết mẫu thân cháu chỉ nhất thời hành động sai lầm mà thôi.”

Tiết Thanh thi lễ cảm ơn.

“Cám ơn bá phụ đã rộng lượng tha thứ.” Nàng nói: “Nhưng chuyện này nên để mọi người biết sớm thì tốt hơn, dù có muốn hay không thì sớm hay muộn việc này cũng lộ ra và trở thành trò cười cả thôi, cháu sẽ cố gắng hết sức để chịu trách nhiệm về việc này, sẽ không để việc này ảnh hưởng đến thanh danh của bá phụ và Quách tiểu thư đâu ạ.”

Quách Hoài Xuân nhíu mày.

“Chuyện này ta đã có kế hoạch để xử lý chu toàn rồi.” Ông nói: “Nên cháu không cần lo lắng, cứ cố gắng dưỡng bệnh, nghỉ ngơi cho mau khỏe là tốt rồi.”

“Kế hoạch chu toàn mà bá phụ nói là gì ạ?” Tiết Thanh hỏi.

Đứa nhỏ này sao bây giờ lại nói nhiều như vậy chứ? Trước kia không phải nó không thích nói chuyện sao? Đúng là quá to gan rồi, lúc nãy ông cố ý sai người dùng gậy đánh tên người hầu nói dối, vậy mà vẫn không hù được con bé.

Quách Hoài Xuân nhìn Tiết Thanh bằng vẻ mặt nghiêm khắc.

“Cháu yên tâm đi, việc này cứ để ta và mẫu thân cháu lo liệu.” Ông cố gắng ôn hòa nói: “Sức khỏe cháu không tốt, mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Tiết Thanh vẫn không đi.

“Cháu tin tưởng bá phụ sẽ có kế hoạch chu toàn, nhưng chắc nó chỉ “chu toàn” với bá phụ và Quách tiểu thư chứ không phải là với mẹ con cháu.” Nàng nói.

Quách Hoài Xuân nghe đến đó liền xấu hổ.

“Cháu nói vậy là sao?” Ông hỏi.

“Ý của cháu là bây giờ, nhờ có hôn sự này mà bá phụ đã trở thành người nhân từ, trọng tình trọng nghĩa trong mắt dân chúng rồi.”

Tiết Thanh nói tiếp: “Nếu lúc này để cháu tới thừa nhận với mọi người rằng cháu đã nói dối về giới tính của mình thì chắc chắn mọi người sẽ nghĩ đó đều là lỗi của mẹ con cháu, dân chúng sẽ chỉ trách tội hai mẹ con cháu mà thôi! Còn bá phụ và Quách tiểu thư chỉ là người bị hại nên sẽ không ảnh hưởng gì đến thanh danh của hai người. Đến lúc đó bá phụ chỉ cần tha thứ cho hai mẹ con cháu là có thể biểu hiện ra thêm đức tính khoan dung, độ lượng trước mặt mọi người rồi, cháu nói có đúng không?”

Nghe Tiết Thanh nói xong, sắc mặt Quách Hoài Xuân biến đổi trong chốc lát.

“Cháu nói cũng có lý, vậy đến lúc đó chúng ta cứ làm như vậy đi.” Ông cười “ha ha” một, tiếng, gật đầu, vẻ mặt khen ngợi nói.

Tiết Thanh cũng mỉm cười nhưng không tạm biệt ra về.

“Cho nên khi nãy cháu nói là, bây giờ cứ tiến hành làm như vậy luôn đi.” Nàng nói.

Quách Hoài Xuân ngừng cười, trừng mắt nhìn nàng.

“Đứa nhỏ này, cháu... sao cháu lại muốn...” Ông nói.

“Bá phụ à, cái gì có lợi thì ai mà chẳng muốn nên chúng ta phải biết chia đều lợi ích ra cho nhau.” Tiết Thanh ngắt lời ông: “Bá phụ và Quách tiểu thư cũng không thể chiếm hết lợi ích trong việc này chứ?”

“Chúng ta chiếm cái gì? Lợi ích gì hả?” Quách Hoài Xuân tức giận vung tay áo, đập bàn nhìn Tiết Thanh nói: “Ngươi đừng quên hiện tại ai cung cấp cho các ngươi ăn, các ngươi mặc, ngươi còn dám nói có một mình chúng ta chiếm lợi thôi hả?”

Tiết Thanh liền “Ồ” lên một tiếng.

“Vậy là bá phụ cũng thừa nhận việc này có lợi ích rồi?”

Quách Hoài Xuân cứng họng.

“Thanh Tử, có ai đã nói gì với cháu sao? Là ai dạy cháu nói như vậy hả?” Ông nhíu mày nói.

Tiết Thanh lắc đầu.

“Không có ai dạy cháu hết, bá phụ à, việc như vậy làm sao có thể để người khác biết được, là do sau khi bị thương, cháu tự hiểu ra thôi.” Nàng nói.

Là do bị dọa chấn thương đầu nên tự hiểu ra sao?

“Cháu không cần lo lắng về Bảo Nhi.” Sắc mặt Quách Hoài Xuân đã ôn hòa hơn: “Cháu cũng không cần lo lắng những người trong nhà, ta sẽ quản chặt bọn họ, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa đâu, ta cũng sẽ bắt Bảo Nhi cư xử đúng mực với cháu nên cháu cứ yên tâm.”

Tiết Thanh gật đầu.

“Tất nhiên bá phụ phải yên tâm rồi vì cháu là nữ nhi mà.” Nàng nói: “Tương lai của Quách tiểu thư không có gì phải lo lắng cả, cháu chỉ đang lo lắng cho bản thân cháu thôi.”

Nói cái gì cũng đều vô dụng, đứa nhỏ này lại vẫn không chịu hiểu mà đứng lì ở đây, Quách Hoài Xuân vô cùng tức giận.

“Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây hả?” Ông quát, chỉ tay ra bên ngoài: “Không lẽ ngươi muốn ta chạy ra ngoài ngay bây giờ, nói các người là đồ lừa đảo, lừa Quách Hoài Xuân ta gả con gái cho ngươi? Sau đó chờ bị đuổi, cuốn gói khỏi thành Trường An này sao?”

Lúc trước nàng cũng từng nghĩ như vậy, sẵn sàng cố gắng hết sức gánh vác tất cả trách nhiệm về mình, chấp nhận thanh danh xấu để bồi thường cho những gì nàng đã nợ cha con Quách gia, nhưng bây giờ nàng không còn nghĩ như vậy nữa.

“Đương nhiên là không rồi!” Tiết Thanh nói: “Nếu bá phụ đã muốn để cháu tiếp tục giả làm con trai, thực hiện hôn ước với Quách tiểu thư như vậy cháu sẽ giúp bá phụ.”

Chuyện này sao lại đổi thành đứa nhỏ này tới giúp ông rồi? Quách Hoài Xuân nhíu mày.

“Nhưng mà, kết thúc chuyện vui này thế nào thì phải để cháu làm chủ.” Tiết Thanh nói tiếp.

“Cháu muốn kết thúc thế nào?” Quách Hoài Xuân hỏi.

“Đầu tiên, không thể nói ra thân phận nữ của cháu.” Tiết Thanh nói, nàng đã quyết định dùng thân phận nam tử để sống ở đây hết quãng đời còn lại nên nàng phải bảo đảm việc này không bị Quách Hoài Xuân vạch trần ra ngoài: “Thực ra nếu việc này bị lộ ra ngoài cũng không có gì tốt cả, tương lai Quách tiểu thư có thể bị người khác cười nhạo cả đời đấy.”

Quách Hoài Xuân gượng cười.

“Hừ, cám ơn cháu quan tâm, vậy cháu có ý kiến nào hay hơn không?” Ông hừ lạnh nói.

“Cháu nghĩ là cháu sẽ đưa ra một điều kiện trong một thời gian nhất định, nếu như cháu không làm được, hôn ước giữa cháu và Quách tiểu thư sẽ bị hủy bỏ.” Tiết Thanh nói, cúi đầu nhìn bản thân, áo dài xanh lịch sự, nhã nhặn:

“Người xưa có một câu chuyện kể, có một đôi trai tài gái sắc vô tình gặp được nhau, họ rất vui mừng và tự ý hẹn ước với nhau ở vườn hoa, công tử kia trải qua bao kiếp nạn đã đỗ Trạng Nguyên, thế là được sum họp với người yêu sau bao năm xa cách.”

Nàng nhẹ nhàng phất tay áo, ngẩng đầu.

“Vậy nếu công tử kia gặp nạn mà không vượt qua được, không đậu Trạng Nguyên thì không thể đoàn tụ và kết hôn với tiểu thư kia sao?”

Đây là chuyện cổ kiểu gì vậy? Quách Hoài Xuân nhíu mày, ông hiểu ý chuyện này muốn nói.

“Cháu muốn tuyên bố với người bên ngoài là khi nào cháu đậu Trạng Nguyên mới kết hôn với con gái ta? Nếu không đậu sẽ hủy bỏ hôn sự?” Ông nói.

Tiết Thanh gật đầu, giơ năm ngón tay ra.

“Trong vòng năm năm.” Nàng nói.

Quách Hoài Xuân trợn mắt nhìn, cũng giơ lên năm ngón tay.

“Năm năm?” Ông nói: “Chỉ có năm năm làm sao đủ để cháu học thi đậu Trạng Nguyên? Cháu nằm mơ à? Cháu tưởng cháu là thần tiên sao hả?”

Nàng không phải thần tiên, đừng nói năm năm, cho dù năm mươi năm đi nữa nàng cũng không làm được, nhưng trong vòng năm năm đó, nàng đã có thể học được cách tự lập, kiếm sống, sau năm năm nàng đã mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi, có thể tìm nơi khác sống an ổn đến cuối đời, Tiết Thanh mỉm cười thả tay xuống.

“Cho nên cháu tỉnh mộng, mọi người đều vui vẻ rồi.” Nàng nói: “Cháu không bị vạch trần thân phận nữ nhi, bị người ta chửi là không có năng lực chứ không phải kẻ lừa đảo, Quách tiểu thư cũng không bị cười nhạo là ngu ngốc vì bị cháu lừa, Quách bá phụ vẫn là người nhân từ vì luôn hết lòng quan tâm giúp đỡ mẹ con cháu, đây chẳng phải là một kế sách có đến hai lợi ích sao?”

Quách Hoài Xuân nhìn nàng.

“Ba lợi ích thì đúng hơn.” Ông hừ lạnh nói: “Ta cũng muốn tạo điều kiện cho cháu được đọc sách.”

Tiết Thanh thi lễ với ông.

“Cám ơn bá phụ đã quan tâm giúp đỡ, lo lắng hết lòng vì cháu.” Nàng nói: “Cháu nhất định sẽ cố gắng nỗ lực phấn đấu để không phụ lòng bá phụ và Quách tiểu thư.”

Quách Hoài Xuân vuốt râu, nhìn nàng một chút.

“Công tử gặp nạn.” Ông nói xong lại phất tay áo lên: “Lại còn khoanh tay, nhún vai, nhìn chẳng giống công tử chút nào hết.”

Hành động khoanh tay, nhún vai của nàng ban nãy thật có chút giống hành động của một cô gái nhưng Quách Hoài Xuân đã nói như vậy thì tức là ông đã đồng ý rồi, Tiết Thanh đứng thẳng người, chắp tay trước ngực thi lễ.

“Cám ơn bá phụ, cháu sẽ cố gắng hết sức, cũng mong bá phụ có thể giúp đỡ cháu nhiều hơn, chúng ta hãy cùng nhau tạo thành một giai thoại (2).”

***

(1) Phóng lao thì phải theo lao: Đã biết làm sai nhưng vẫn phải tiếp tục làm, dẫn đến sai lầm nối tiếp sai lầm.

(2) Giai thoại: Truyện ngắn hấp dẫn về một sự việc hoặc nhân vật có thật, vì được truyền miệng nên có nhiều lúc nó trở nên không thực tế, có yếu tố gây cười nhưng không mang mục đích gây cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.