Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 100: Chương 100: Thiết kiếm vẫn còn




Một mảnh xôn xao, các đệ tử Thanh Sơn đã đoán được ý tứ của Tỉnh Cửu.

Hắn muốn khiêu chiến cả tòa Lưỡng Vong phong ư? Bởi vì hắn muốn báo thù cho Liễu Thập Tuế sao?

Dĩ nhiên cũng không chắc đã là nguyên nhân này, bởi vì Tỉnh Cửu cùng Lưỡng Vong phong sớm có mối hận cũ.

Thanh Sơn đệ tử phần lớn thời gian đều dung để bế quan tu hành, nhưng rất nhiều người cũng biết chuyện đã xảy ra năm đó bên khe suối tẩy kiếm.

Lưỡng Vong phong đệ tử cư nhiên bị một gã tẩy kiếm đệ tử bình thường làm cho không lời nào để nói, thật sự quá hiếm thấy.

Cố Hàn sẽ không tiếp nhận khiêu chiến của hắn?

Câu hỏi này không thể nào có đáp án khác.

Kiếm quang khẽ động.

Cố Hàn đáp xuống trên cột đá, nhìn Tỉnh Cửu nói: “Ta vẫn luôn không thích ngươi, hôm nay rốt cục đối với ngươi đã phải đổi cách nhìn.”

Chuyện này nói chính là Tỉnh Cửu nguyện ý vì Liễu Thập Tuế mà đứng ra, hướng Lưỡng Vong phong khởi xướng khiêu chiến.

Tỉnh Cửu hiểu được ý tứ của hắn, nói: “Cách nhìn của ta đối với ngươi vẫn không thay đổi.”

Rất nhiều năm trước, Lưỡng Vong phong bắt đầu có địa vị đặc thù ở Thanh Sơn, hắn lại bắt đầu không thích nơi đó.

Rất nhiều năm sau, hắn vẫn không thích Lưỡng Vong phong, tỷ như tên mập mạp kia cùng với Quá Nam Sơn.

Nhưng hắn không thích nhất chính là Cố Hàn, điểm này cùng đồ đệ hiện tại của hắn Cố Thanh có một chút quan hệ, mà phần nhiều đương nhiên là bởi vì Liễu Thập Tuế.

Hoặc là bởi vì bốn năm trước đêm đó ở trong động phủ bên khe suối, số lần Liễu Thập Tuế nhắc tới Cố Hàn quá nhiều, gọi Cố Hàn sư huynh quá tự nhiên, còn khen ngợi Cố Hàn là người tốt.

“Cho dù ngươi phá cảnh vào Vô Chương, cũng không thể là đối thủ của ta.”

Cố Hàn nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: “Ta biết tính tình của ta có chút không ổn, nhưng kiếm đạo của ta không có vấn đề.”

Tỉnh Cửu nói: “Ta từng nói với các ngươi, trong mắt của ta, đạo của các ngươi đều sai.”

Đến đạo cũng sai, như vậy kiếm đạo tự nhiên sẽ có vấn đề.

Cố Hàn nhớ rất rõ ràng, ba năm trước đây ở Tích Lai phong Tỉnh Cửu từng nói với Quá Nam Sơn như vậy.

“Chứng minh cho chúng ta xem.”

Cố Hàn vung khẽ tay áo.

Một đạo kiếm quang màu trắng phá không đi.

Tầng mây trên trời cao bỗng nhiên xoắn động.

Kiếm quang lướt qua, ẩn có tiếng sấm, mang theo vô số tia sáng rất nhỏ, giống như tia chớp thu nhỏ vô số lần.

Hắn xuất thủ chính là Bích Hồ phong Bát Phương kiếm pháp!

Làm người ta hơi kinh ngạc chính là, kiếm của Tỉnh Cửu thật rất nhanh, thế nhưng đi sau mà tới trước!

Ở giữa hai cây cột đá, hai đạo phi kiếm gặp nhau, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Cùng với khí lãng, thiết kiếm chênh chếch quay về.

Kiếm nguyên của Tỉnh Cửu dù dư thừa như thế nào, vẫn không cách nào dựa vào tốc độ thuần túy đền bù chênh lệch cảnh giới.

Cố Hàn lẳng lặng nhìn hắn.

Kiếm quang màu trắng tiếp tục tiến tới.

Tỉnh Cửu vẻ mặt không thay đổi, đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, xoay người rời đi.

Ông một tiếng, thân hình của hắn biến mất trên cột đá.

Sau một khắc, hắn xuất hiện tại trên một cây cột đá khác bên ngoài hơn mười trượng.

Nhưng cùng lúc đó, kiếm của Cố Hàn lại đến.

Tỉnh Cửu phảng phất có thể thấy được tình hình phía sau, ngự kiếm mà đi, tránh né một kiếm này, đi tới vách đá phía bắc thạch lâm.

Thiết kiếm ở trước vách đá xuyên qua, không có mây mù che dấu, thấy vô cùng rõ ràng, đưa tới trận trận kinh hô trên mặt đất.

Mọi người không nghĩ tới, kiếm của Tỉnh Cửu nhanh, tốc độ ngự kiếm lại cũng kinh người như thế.

Phi kiếm của Cố Hàn sau lưng hắn như phụ cốt chi thư, từ từ tới gần, nhưng tạm thời không thể đuổi kịp.

Ngự kiếm có thể sánh ngang với phi kiếm, đây là tốc độ thế nào?

Tình hình lúc này cùng trận chiến lúc trước hoàn toàn xoay chiều.

Tỉnh Cửu tựa hồ lâm vào bị động hoàn toàn giống Mã Hoa.

Hiện tại Cố Hàn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, tự nhiên sẽ không bỏ qua, ánh mắt lạnh lùng, tay phải bấm một cái kiếm quyết.

Đạo kiếm quang màu trắng chợt biến dài, hướng vách đá chém vào.

Thiết kiếm đột nhiên vừa chuyển, mang theo Tỉnh Cửu tránh né.

Kiếm quang màu trắng lần nữa đột kích.

Thiết kiếm lại tránh.

Vách đá xuất hiện mấy đạo vết kiếm khắc sâu, đá vụn tuôn rơi rơi xuống.

Tỉnh Cửu ngự kiếm hướng xa hơn mà đi, kiếm quang màu trắng theo sát không nghỉ, mấy tức thời gian, đã đi tới cực tây của thạch lâm.

Nơi này cột đá so với trước ngọn núi thưa thớt rất nhiều, mỗi cột đá cách hơn trăm trượng cự ly.

Kiếm quang biến mất, Tỉnh Cửu dừng trên một cây cột đá.

Lúc này, hắn cùng với thạch đài trước núi đang xem cuộc chiến đã có cự ly mấy dặm, ở trong mắt mọi người biến thành một điểm đen nhỏ.

Cố Hàn là kiếm đạo cao thủ Vô Chương thượng cảnh, cũng không cách nào phát động công kích từ khoảng cách xa như vậy.

Hắn cười lạnh một tiếng, bước lên phi kiếm sớm bị triệu hồi, hướng nơi mà Tỉnh Cửu đang đứng bay đi.

Một lát sau, phía tây thạch lâm sáng lên vô số đạo kiếm quang, mảnh đá bay khắp, bụi mù mãnh liệt, che kín tầm mắt rất nhiều đệ tử cảnh giới hơi thấp.

Các đệ tử biết tình hình chiến đấu bên kia tiến hành vô cùng kịch liệt, nhưng không thấy rõ tình hình cụ thể, không khỏi rất gấp gáp.

Có chút đệ tử gan lớn không để ý tới quy củ, vội vàng ngự kiếm mà lên, đi tới phía trên thạch lâm.

Trên thạch đài cũng có rất nhiều sư trưởng đứng dậy, hướng bên kia nhìn lại.

...

...

“Vô Đoan kiếm pháp quả nhiên dày đặc như tuyết, ta cảm thấy so với Thất Mai kiếm pháp thích hợp ngăn cản đường đi hơn, Cố Hàn dùng quen thuộc như thế, xem ra đã phải khổ công mấy năm.”

“Mau nhìn, Cố sư huynh vẫn dùng Bát Phương kiếm pháp? Chỉ sợ Bích Hồ phong sư huynh cũng không thuần thục bằng hắn.”

“Cố sư huynh quả nhiên đối với Lục Long kiếm quyết thành tựu sâu nhất, khó trách năm đó Cố Thanh cũng học loại này.”

“Chân kiếm của ba phong, hạ bút thành văn, Cố sư huynh quả nhiên không hổ là kiếm đạo cao thủ trong ba hạng đầu của Lưỡng Vong phong, thật sự khiến cho người ta kính nể.”

“Không nên quên, Cố sư huynh xuất than từ Thiên Quang phong, đến lúc này hắn còn chưa dùng tới Thừa Thiên Kiếm pháp.”

“Lưỡng Vong phong tuyệt kiếm thì sao? Đó mới là Cố sư huynh chân chính trình độ, chỉ cần thi triển ra, Tỉnh Cửu tất nhiên thảm bại.”

Trong một mảnh tiếng ca ngợi, tự nhiên cũng có rất nhiều người nghĩ tới một sự thật khác.

Cố Hàn kiếm đạo tu vi dĩ nhiên cực cao, kiếm pháp lại càng tuyệt diệu.

Nhưng.

Thiết kiếm của Tỉnh Cửu vẫn còn.

Bất kể kiếm của hắn bị áp chế cực khổ như thế nào, cách một thời gian ngắn, sẽ có thể thấy kiếm quang của hắn, xuất hiện trước mắt mọi người.

Đây thật là chuyện khiến người ta khiếp sợ.

Nếu như hắn thật sự vừa mới tấn nhập Vô Chương cảnh giới, làm sao có thể ở trước mặt cao thủ như Cố Hàn chống đỡ lâu như vậy?

Các vị Phong chủ cùng các trưởng lão đem hình ảnh chiến đấu thấy rất rõ ràng.

Bọn họ đã xác định, Tỉnh Cửu dùng Thần Mạt phong Cửu Tử kiếm pháp.

Trong truyền thuyết, trước lúc Cảnh Dương sư thúc phi thăng, đem kiếm phổ của Cửu Tử kiếm pháp cùng Phất Tư Kiếm cùng nhau giấu trên đỉnh Thần Mạt phong, đêm đó bị Triệu Tịch Nguyệt tìm được.

Bây giờ nhìn lại, cái tin đồn này là thật.

Làm bọn hắn cảm giác kinh dị chính là, Tỉnh Cửu kiếm pháp vô cùng thuần thục, nơi nào giống chỉ luyện ba năm, mà giống như đã luyện ba trăm năm. Hơn nữa Cửu Tử kiếm pháp dưới tay hắn thi triển ra, cùng Cửu Tử kiếm pháp trong truyền thuyết khí chất rõ ràng bất đồng.

Có chút lão nhân ở trong lòng suy nghĩ, Tiểu sư thúc năm đó kiếm pháp sao mà trong trẻo lạnh lùng cô tuyệt, nơi nào bình thản giống như ngươi.

Đúng vậy, Cửu Tử kiếm pháp trong tay Tỉnh Cửu vô cùng bình thản, không có chút tử ý nào, mà giống như một loại lạnh nhạt sau khi nhìn thấu sinh tử vậy.

Vô luận kiếm quang của Cố Hàn cường thịnh như thế nào, đạo thiết kiếm kia thủy chung bình tĩnh như vậy, căn bản nhìn không ra là nó bị vây trong trạng thái yếu thế.

Kiếm quang tung hoành, chỉ bắt đầu mười mấy tức thời gian, còn rất ngắn.

Nhưng theo Cố Hàn, dùng thời gian dài như vậy vẫn không thể đánh bại Tỉnh Cửu là chuyện phi thường mất mặt, căn bản không cách nào nhịn được.

Hắn quyết định mau chóng kết thúc cuộc chiến đấu này.

Từng tiếng tiếu từ khóe môi của hắn tóe ra.

Phi kiếm của hắn không hề nữa để ý tới thiết kiếm của Tỉnh Cửu, chợt gia tốc, hóa thành một đạo bạch quang chói mắt, đánh trực diện Tỉnh Cửu.

Thiết kiếm không ngăn cản nữa, xé gió lao tới, cơ hồ đồng thời chém về phía thân thể của hắn.

Cố Hàn vẻ mặt không thay đổi, hai tay trước người xê dịch, một đạo khí tức mạnh mẽ đột nhiên sinh ra.

Nhìn hình ảnh này, Trì Yến khẽ nhíu mày, đoán được hắn chuẩn bị làm gì.

Một vị trưởng lão kinh thanh hô lên: “Hàn tỉnh tỏa thanh thu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.