Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 361: Chương 361: Thiên hạ tam lười




Năm đó tại Triều Ca thành trong cựu Mai Viên, Sắt Sắt đưa cho Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt một đôi linh đang cấp bậc vô cùng tốt.

Chiếc của Tỉnh Cửu hiện tại được đeo trên cổ của Lưu A Đại.

Triệu Tịch Nguyệt đáp ứng sẽ tặng Sắt Sắt một thanh kiếm tốt, sau đó đã tặng.

Tỉnh Cửu đáp ứng giúp nàng làm một chuyện, chuyện gì cũng có thể, nhưng đến hiện tại còn chưa làm.

Khi đó Lạc Hoài Nam cùng Cảnh Tân hoàng tử đối với chuyện này tương đối coi thường, bởi vì cái gì cũng có thể thường thường cũng đồng nghĩa như thế nào đều không thể.

Tỉnh Cửu tin tưởng Sắt Sắt sẽ không làm khó dễ chính mình.

Chỉ là ở bên trong Trấn Ma Ngục đem linh đang cho Minh Hoàng mượn, hắn đã từng nghĩ tới nàng có thể bởi vậy tức giận, muốn chính mình giết sạch Huyền Linh Tông trưởng lão hay không?

Bây giờ nhìn lại có vẻ hắn đoán trúng, nếu như hắn muốn đi giết chết Huyền Linh Tông lão thái quân, chẳng phải trước tiên cần phải đem các trưởng lão Huyền Linh Tông giết sạch hay sao?

Sở dĩ đã từng nghĩ tới tình tiết như vậy, tự nhiên là bởi vì hắn tính ra rất nhiều chuyện.

Mặc kệ lúc trước Thiên Cận Nhân thôi diễn có chính xác không, lão thái quân chung quy là người phải chết, mà nàng cách cái chết càng gần, phiền phức của mẫu thân Sắt Sắt sẽ càng lớn.

Ở giữa nãi nãi cùng mẫu thân làm lựa chọn, đối với bất kỳ người nào đều là rất chuyện khó khăn, huống chi là tiểu cô nương được nuông chiều từ bé lớn lên như Sắt Sắt.

Bên trong tiếng cười như chuông bạc không biết ẩn giấu bao nhiêu thống khổ.

Hắn vuốt ve đầu Sắt Sắt.

Sắt Sắt thuận thế tựa vào trong ngực của hắn, nói: “Ngươi có biết có bao nhiêu thiếu nữ muốn đối với ngươi đầu hoài tống bão hay không? Mặc dù biết chuyện này bởi vì ngươi không coi ta là nữ nhân, nhưng ta vẫn rất vui vẻ, bởi vì ngược lại các nàng không được dựa vào a.”

Lúc nói chuyện, trên khuôn mặt nhỏ của nàng tràn đầy nụ cười đắc ý.

Tỉnh Cửu không nói gì.

“Đúng rồi, ngươi biết Hà Triêm đi nơi nào không? Năm đó hắn muốn dẫn ta đi Bồng Lai ăn cá nướng còn ngon hơn ở Đại Trạch, kết quả đã biến mất đến mấy năm rồi.”

Sắt Sắt thanh âm càng lúc càng thấp, dần đến không nghe thấy được.

Tỉnh Cửu cúi đầu nhìn nước mắt trên mặt nàng, tay phải theo bản năng xoa xoa tóc của nàng, suy nghĩ một chút nói: “Hắn ở Quả Thành Tự, lần này cũng tới.”

Sắt Sắt a một tiếng, ôm hắn hôn một cái ở trên mặt hắn, đứng dậy lướt về phía bên dưới ngọn núi, lưu lại một chuỗi tiếng cười.

Thanh âm như chuông bạc xác thực rất êm tai.

Tỉnh Cửu nghĩ như vậy, dùng tay xoa xoa mặt, kiếm hỏa lướt qua, một lần nữa trở nên sạch sẽ.

Sau đó hắn bắt đầu tiếp tục suy nghĩ.

Trường sinh tiên lục hắn nhất định phải lấy được, vì lẽ đó cần làm chút chuẩn bị.

Bạch Tảo từng nhắc tới Vân Mộng ảo cảnh, hắn biết đó là cái gì.

Trung Châu Phái có kiện bảo bối tiên gia có thể dẫn thần thức của người tu hành vào ảo cảnh, nghe đồn bên trong ảo cảnh tất cả đều như chân thực, ở bên trong có thể cảm ngộ thiên địa, thế tình, nhân tính —— ở bên trong ảo cảnh tu hành sinh hoạt, dùng năm tháng gột rửa đạo tâm, tương tự như Quả Thành Tự đạo hồng trần, chỉ có điều bởi vì thế giới chân thật cùng ảo cảnh có chênh lệch thời gian, quá trình cảm ngộ này có thể bị áp súc rất nhiều, đương nhiên đoạt được tự nhiên cũng sẽ không rõ ràng như đạo hồng trần.

Tỉnh Cửu nghĩ đến vừa nãy nên xin Sắt Sắt một món đồ.

Phương xa truyền đến tiếng nhạc mờ ảo, giảng đạo hôm nay đã kết thúc.

Tỉnh Cửu đi về phía chân núi, tìm một tên đệ tử Trung Châu Phái, hỏi dò Quả Thành Tự tăng nhân ở tại nơi nào.

Tên đệ tử Trung Châu Phái kia đem hắn mang tới một sơn cốc phía đông, liền cáo từ rời đi.

Hoàng hôn sắp tới, mấy toà chùa miếu trong sơn cốc càng hiện ra u tĩnh.

Quả Thành Tự cùng Thủy Nguyệt Am còn có Bảo Thông thiền viện các tân khách chùa chiền, đều ở tại trong sơn cốc này.

Trung Châu Phái là huyền môn chính tông, nhưng có nhiều như vậy chùa miếu, không biết nên nói là văn minh bao dung, hay là nói hào xa đại khí.

Lúc Tỉnh Cửu đi tới ngôi chùa mà Quả Thành Tự tăng nhân ở lại, Bạch Tảo đã ở nơi đó chờ hắn.

Nàng là độc nữ của Trung Châu Phái chưởng môn, hôm nay nên rất bận bịu mới đúng, nhưng xuất hiện ở đây, tất nhiên là vị đệ tử Trung Châu Phái lúc trước đã mật báo.

Tỉnh Cửu tự nhiên có thể nghĩ đến nguyên nhân, chỉ có điều không nghĩ, nói: “Ta đến tìm người.”

Bạch Tảo nghe trong chùa truyền tới âm thanh, nói: “Tuy rằng không biết ngươi tìm ai, nhưng đều còn ở bên trong.”

Đại điện cửa gỗ đóng chặt, Sắt Sắt đang nhón chân hướng bên trong xem, tay nhỏ liên tục đập cửa, hô: “Có bản lĩnh ngươi mở cửa ra cho ta!”

Tỉnh Cửu cùng Bạch Tảo không đi tới, chỉ đứng xa xa nhìn.

Không biết bao lâu trôi qua, cửa điện rốt cục mở ra.

Sắt Sắt tức giận đi vào, nhưng nhìn bóng người quỳ chân ở trên bồ đoàn, quay về cổ Phật trầm mặc không nói, tâm nhất thời mềm nhũn.

Nàng đi tới phía sau Hà Triêm, nói: “Coi như...... Làm hòa thượng, cũng không cần khổ sở như thế chứ? Lại trốn tránh ta không gặp.”

Hà Triêm nghe Sắt Sắt nói không cảm thấy an ủi, thở dài, nói: “Ngươi biết cái gì?”

Sắt Sắt ở bên cạnh hắn ngồi xuống, nhìn mặt hắn, trong mắt tràn đầy biểu hiện hiếu kỳ cùng nóng lòng muốn thử.

Hà Triêm đã cắt tóc, râu cũng cạo cực kỳ sạch sẽ, cả người trái lại có vẻ trẻ tuổi rất nhiều.

Cảm nhận được ánh mắt của Sắt Sắt, hắn có chút cảnh giác nói: “Không cho phép sờ đầu ta.”

Bị nói trúng tâm sự, Sắt Sắt có chút vô vị, nói: “Ta không biết vì sao ngươi khổ sở, ngươi nói cho ta đi.”

Hà Triêm thanh âm khẽ run nói: “Bằng hữu của ta phản bội chúng ta, kết quả hại chết một người bạn của ta, ngươi nói ta rốt cuộc là hạng người gì?”

Sắt Sắt không hiểu nói: “Đó là chuyện của bằng hữu ngươi, cùng ngươi có quan hệ gì?”

Hà Triêm nói: “Quen người không rõ lòng dạ, mang tới tai vạ, chẳng lẽ không phải lỗi của ta ư?”

Sắt Sắt nói: “Vậy quả thật là ngươi có mắt như mù, nhưng chung quy là vấn đề của người kia, vấn đề của ngươi không hề lớn.”

“Ta thuở nhỏ không cha không mẹ, mãi đến tận hiện tại còn không biết phụ thân là ai, mới vừa biết lai lịch của mẫu thân, bên người đã có đại sự xảy ra, bởi vậy có thể thấy được, ta là người không may mắn.”

Hà Triêm trầm mặc một chút, nói: “Ta cảm thấy...... Sau này ngươi đừng tới tìm ta thì tốt hơn.”

Sắt Sắt rất tức tối, nói: “Thời điểm phụ thân ta chết, ta còn không nhớ rõ, từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, nãi nãi chỉ sợ mẫu thân tái giá, mỗi ngày nghĩ làm sao giết chết nàng, sau đó để ta kế nhiệm tông chủ, nếu mà tính như thế, cũng là nói sự tồn tại của ta chính là lý do để mẫu thân ta chết đi, vậy đứa con gái như ta tính là thứ gì?”

Nói xong lời nói này, nàng đã khổ sở không chịu được nữa, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Hà Triêm quay đầu nhìn nàng, trong lòng sinh ra không đành lòng, an ủi nói: “Đừng khóc.”

Sắt Sắt khóc càng ngày càng lợi hại, tiếng khóc vang vọng nơi cửa phật.

Hà Triêm do dự một hồi lâu sau nói: “Bằng không...... Ta dẫn ngươi đi ăn cá nướng?”

Sắt Sắt nhất thời mỉm cười, lau sạch nước mắt nói: “Tốt.”

Hà Triêm cũng đành bất đắc dĩ nở nụ cười, cũng không biết nàng khóc là thật hay giả nữa.

Sắt Sắt bỗng nhiên nghĩ một chuyện, nói: “Nơi này là Vân Mộng Sơn, tùy tiện bắt cá để nướng có thể có chuyện hay không?”

Hà Triêm nói: “Không sợ, ta có bằng hữu ở Trung Châu Phái.”

Thời điểm nói đến hai chữ bằng hữu, vẻ mặt hắn trở nên không được tự nhiên.

Nguyên bản hắn căn bản không muốn đến Vân Mộng Sơn, chính là sợ nhìn thấy vị bằng hữu kia, gọi là không mặt mũi nào gặp lại, chính là như thế.

Sắt Sắt không cho hắn cơ hội đổi ý, đem hắn từ trên bồ đoàn kéo lên, hướng về ngoài điện đi ra.

Mới vừa đi ra đại điện, bọn họ đã nhìn thấy Tỉnh Cửu cùng Bạch Tảo.

Tỉnh Cửu vẫn như dĩ vãng bình tĩnh không nói, Bạch Tảo trên mặt mang theo nụ cười như có như không.

Hà Triêm có chút quẫn bách, nghĩ thầm lẽ nào đối thoại lúc trước đều bị hai người này nghe hết rồi ư?

Sắt Sắt không để ý chút nào, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, rất đắc ý, đối với Tỉnh Cửu nói: “Ngươi đuổi theo ta tới đây làm gì?”

Bạch Tảo nhìn Tỉnh Cửu một cái, mới biết hắn muốn đến tìm nàng.

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi có còn linh đang khác hay không, cho ta thêm một cái.”

Sắt Sắt không rõ nói: “Ban đầu ta đưa cho ngươi đâu?”

Tỉnh Cửu đương nhiên sẽ không nói linh đang kia hiện tại bị thắt ở trên cổ của một con mèo trắng, tuy rằng đây tuyệt đối không phải một con mèo trắng phổ thông.

“Giấu ở đỉnh Thần Mạt Phong, không mang đến.”

Sắt Sắt rất hài lòng vì thái độ thận trọng của hắn đối với chiếc linh đang kia, nói: “Linh đang tốt như vậy ta một chốc cũng không tìm được, chờ về nhà sẽ đi cho ngươi tìm a.”

Tỉnh Cửu muốn linh đang là chuẩn bị dùng ở bên trong Vân Mộng ảo cảnh, nói: “Quên đi.”

Sắt Sắt mới rõ hắn là hiện tại đang muốn, suy nghĩ một chút, từ trên tay lấy xuống linh đang của chính mình đưa tới, nói: “Cho ngươi mượn dùng mấy ngày.”

Chiếc linh đang này là bản mệnh linh của nàng, cực kỳ quý giá.

Nghĩ đến địa vị của nàng ở Huyền Linh Tông, có thể nói đây chính là thanh tâm linh tốt nhất thế gian.

Bạch Tảo cùng Hà Triêm không biết chuyện mà Tỉnh Cửu đã đáp ứng nàng, không khỏi có chút giật mình.

Hà Triêm mang theo Sắt Sắt đi tìm bằng hữu nướng cá, Tỉnh Cửu không hề rời đi, đi tới trong chùa gặp hai vị tăng nhân kia.

Tăng nhân tuổi già nhìn hắn mỉm cười, nếp nhăn trên mặt so với thời điểm năm đó ở Nam Hà châu đã sâu hơn rất nhiều, nhưng còn rất là tinh thần, ánh mắt nhu hòa.

Tăng nhân tuổi trẻ thấy hắn càng thêm kích động, lại nói không ra lời.

Bạch Tảo cảm thấy kỳ quái.

Tỉnh Cửu rất yêu thích tăng nhân tuổi trẻ này, đối với lão tăng nói: “Giải đi.”

Lão tăng cười cười, cách không quay về tăng nhân tuổi trẻ nhấn một ngón tay.

Nhất thời, vô số lời nói từ trong miệng tăng nhân tuổi trẻ dâng trào ra, giống như sóng trào không dứt.

Như là đã lâu không gặp, có khoẻ hay không những câu nói ý tứ gần gũi, liên tục lặp lại.

Tỉnh Cửu cảm thấy hơi hối hận, hỏi: “Hà Triêm đến đạo hồng trần? Hai vị tới làm chuyện gì?”

“Vấn đạo đại hội còn không phải muốn đánh nhau......”

Tăng nhân tuổi trẻ ngược lại nhìn phía Bạch Tảo nói: “Quý phái tự nhiên đã sớm chuẩn bị, tiên đan không ít, nhưng trị ngoại thương vẫn là sở trường của chúng ta.”

Tỉnh Cửu nói thêm mấy câu, biết luật đường thủ tịch Độ Hải tăng đại biểu Quả Thành Tự đến đây vẫn chưa trở về, liền cáo từ rời đi.

Hắn vốn muốn hỏi hỏi Độ Hải tăng tình huống bây giờ của Liễu Thập Tuế.

Đi ra khỏi chùa.

Bạch Tảo có chút ngạc nhiên, hắn tại sao lại cùng hai y tăng cảnh giới phổ thông này quan hệ thân cận như vậy, lại đồng ý cùng đối phương nói chút chuyện phiếm.

Lúc nàng đang chuẩn bị hỏi, lại phát hiện phía trước dưới cây liễu có một thiếu nữ đang đứng.

Thiếu nữ hai mắt ửng đỏ, rõ ràng vừa mới khóc, khắp mặt là biểu hiện oan ức.

Chính là vị Thủy Nguyệt Am đệ tử nguyên bản chuẩn bị tham gia vấn đạo đại hội.

Rất rõ ràng, Thủy Nguyệt Am Thái Thượng trưởng lão không đồng ý thỉnh cầu của nàng, vẫn đem danh ngạch kia để cho Tỉnh Cửu.

Cô gái kia nhìn Tỉnh Cửu càng thêm khó chịu, nhìn hắn mang theo thiết kiếm càng thêm không cam lòng.

“Ngươi ngay cả Vô Chương viên mãn đều không phải, căn bản không có tư cách tham gia, vì sao còn muốn cướp vị trí của ta?”

Bạch Tảo biết Tỉnh Cửu không trả lời, nhìn nàng áy náy nở nụ cười.

“Kỳ thực ta cũng không hiểu, sự tự tin của ngươi đến tột cùng đến từ đâu.”

Một thanh âm vang lên ở cách đó không xa.

Thanh âm kia không có chút tinh thần, nhưng cũng không thể nói là lười biếng.

Lười biếng cũng là một loại tâm tình.

Bên trong thanh âm kia không có tâm tình.

Người nói chuyện là Trác Như Tuế.

Hắn dựa vào một vách đá, rủ xuống mí mắt, nhìn dưới mặt đất, một thân ủ rũ.

Tựa hồ không dựa vào nơi này, hắn sẽ nằm xuống, trực tiếp ngủ say.

Tỉnh Cửu nhìn tiểu hài tử này, bỗng nhiên sinh ra chút thưởng thức.

Bạch Tảo liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ta đi tìm một chỗ cho các ngươi?”

Tỉnh Cửu ừ một tiếng.

Trác Như Tuế đứng thẳng người, nói với nàng: “Phiền phức.”

Thủy Nguyệt Am thiếu nữ có chút mờ mịt, nghĩ thầm các ngươi đang nói cái gì thế?

Tỉnh Cửu nói: “Đi theo.”

Thủy Nguyệt Am thiếu nữ lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm muốn ta theo đi nơi nào?

Bạch Tảo mỉm cười nói: “Ngươi không phải muốn xem tư cách của hắn hay sao?”

......

......

Trong một toà sơn cốc u ám có vài đạo hào quang đáp xuống.

Bóng đêm vừa đến, tinh thần không rõ, trong vách núi màu xanh có vẻ hơi hắc ám, làm cho người ta cảm thấy áp lực vô hình.

Tỉnh Cửu nhìn sâu trong rừng hoang, nói: “Thật sự là ở ngay đây?”

Bạch Tảo nói: “Toà sơn cốc này là nơi ta tu hành, động phủ ngay ở phía trên, chờ một lúc nữa tới chơi một chút?”

Tỉnh Cửu nói: “Cũng tốt.”

Trác Như Tuế chậm rãi đem phi kiếm một lần nữa thu vào trong cơ thể, nghĩ thầm thực sự là rất tự tin a.

Bạch Tảo nhìn hắn nói: “Chưa được ta cho phép, nơi này cấm bất luận người nào ra vào, chỉ cần các ngươi động tĩnh không quá lớn, ngoại giới sẽ không có ai biết cả.”

Trác Như Tuế là đệ tử quan môn của Thanh Sơn chưởng môn, bế quan hơn hai mươi năm, xuất quan kinh thiên, danh vọng đang cao.

Trong con mắt của mọi người, hắn là người có khả năng trở thành Thanh Sơn chưởng môn tương lai nhất, còn ở bên trên Quá Nam Sơn.

Ở trên sơn đạo, bất luận Cố Thanh kích hắn làm sao, hắn đều không đáp lại, bởi vì bất kể nói thế nào, Tỉnh Cửu đều là sư thúc của hắn.

Phân tranh bên trong Thanh Sơn, vì sao phải để người bên ngoài nhìn thấy, thậm chí hắn đều không muốn để cho những đồng môn khác nhìn thấy, vì lẽ đó hắn mới lén lút đến tìm Tỉnh Cửu.

Trong suy nghĩ của hắn, cũng không thể để Cảnh Dương sư thúc tổ bởi vì tái truyện đệ tử vô dụng mà hổ thẹn.

Rất đúng dịp, Tỉnh Cửu cũng nghĩ như vậy.

Liễu Từ không tồi.

Đừng để cho tiểu đồ đệ mà hắn thương yêu nhất quá lúng túng.

Đừng để cho quá nhiều người nhìn thấy.

Nơi này không có khán giả, chỉ có hai cô nương, làm chứng cũng là được rồi, tin tưởng các nàng sau đó sẽ không nói gì.

Chỉ là......

Trong rừng bỗng nhiên vang lên âm thanh dẫm lên cỏ, còn có âm thanh giọt nước rơi vào trên cỏ.

Tiếp theo có lửa được đốt lên.

Một lát sau, Hà Triêm tay trái nhấc theo một con cá, tay phải cầm một cây đuốc từ trong rừng chui ra.

Cây đuốc sinh ra tia sáng, chiếu sáng cả sơn cốc.

Sắt Sắt đi theo ở phía sau, váy đã ướt, rõ ràng là dấu vết bắt cá ở dưới suối lưu lại.

Nhìn trận thế trong sơn cốc, Hà Triêm cùng Sắt Sắt đứng ngây ra tại chỗ.

Sắt Sắt phản ứng nhanh nhất, quay về Tỉnh Cửu reo lên: “Tại sao ngươi lại đuổi theo ta đến đây?”

Tỉnh Cửu không nói gì.

Trác Như Tuế thở dài nói: “Đến cùng có bao nhiêu khan giả?”

Tiếng nói vừa dứt, một nam tử tuổi còn trẻ từ trong rừng cây đi ra.

Hắn hai hàng lông mày cực kì nhạt, làm cho người ta cảm giác mắt cao hơn đầu, xa cách thế nhân.

Chính là Trung Châu Đồng Nhan.

“Vân Mộng Sơn rất lớn, vì sao các ngươi lại muốn cá nướng ở đây?”

Bạch Tảo nhìn Đồng Nhan ảo não nói: “Sư huynh, ta cho ngươi lệnh bài không phải là dùng để làm những việc này.”

Hà Triêm đột nhiên cảm thấy cá cùng cây đuốc trong tay đều trở nên rất nặng nề, chính mình thật giống như là người hãm hại bằng hữu?

Đồng Nhan suy nghĩ một chút, nói: “Ở nơi khác nướng cá, các sư trưởng nói đến quá phiền phức, ngươi nơi này không ai biết. Đã lâu không gặp. Ngươi tốt. Ngươi cũng tốt.”

Đã lâu không gặp là nói với Tỉnh Cửu.

Ngươi tốt là nói với Trác Như Tuế.

Ngươi cũng tốt là nói với vị Thủy Nguyệt Am thiếu nữ kia.

Một câu nói giải quyết tất cả mọi chuyện.

Không hổ là kì đạo đại gia.

Đám người có mặt nơi đây sinh ra loại ý nghĩ này.

Hay là nói đây là một loại lười?

Tỉnh Cửu ít lời hơn là bởi vì kì lực của hắn mạnh hơn, hay là bởi vì hắn còn lười hơn?

Sắt Sắt đột nhiên hỏi: “Các ngươi muốn đánh nhau sao?”

Trác Như Tuế buồn bã nói: “Là mời sư thúc chỉ giáo.”

Tỉnh Cửu nói: “Ta hiểu rồi.”

Sắt Sắt nhìn Trác Như Tuế đồng tình nói: “Vậy ngươi sẽ rất thảm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.