Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 15: Chương 15: Rốt cục đã đến lúc chia tay




Tỉnh Cửu có chút ngây ra, hỏi: “Cái gì?”

Liễu Thập Tuế khẩn trương nói: “Nếu như ngươi là gian tế của những tông phái khác, vậy ngươi đi nhanh đi, ta sẽ không nói với ai.”

Tỉnh Cửu giờ mới hiểu được ý tứ của hắn, cười lắc đầu, cong ngón giữa nhặt lấy một viên cát.

Một năm trước hắn đã hỏi vì sao Liễu Thập Tuế còn ở bên cạnh mình.

Liễu Thập Tuế không chịu trả lời, tựa như không hiểu, nhưng Tỉnh Cửu biết hắn có thể hiểu được câu hỏi của mình.

Khi đó Liễu Thập Tuế cũng đã nổi lên lòng nghi ngờ đối với hắn, thậm chí cố ý an bài trận giải đáp nghi vấn kia, là muốn cho hắn có thể lập chút ít công lao cho môn phái, làm tốt tính toán sau này, loại ý nghĩ cùng an bài này quả thật rất ngây thơ trẻ con, nhưng đối với một đứa bé trai mà nói còn có thể yêu cầu gì nữa?

Sau hôm đó, Liễu Thập Tuế chưa từng nhắc lại chuyện này, cho tới tận hôm nay, hắn mới hỏi lên.

Bởi vì hắn sắp tiến vào nội môn, trở thành đệ tử Thanh Sơn Tông thực sự, mà không chỉ là đồng tử cho Tỉnh Cửu nữa.

Đối với chuyện này, Tỉnh Cửu không hề thất vọng, càng không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút khả ái.

Chuyện này không hề liên quan đến phản bội, mà chẳng qua là trưởng thành thôi.

Cho nên hắn cười.

Hắn cười vô cùng đẹp mắt, giống như hàn băng vạn năm không thay đổi rốt cục được ánh nắng mùa xuân hòa tan, sau đó từ bên trong sinh ra một đóa hoa sen xinh đẹp đến chí cực.

Liễu Thập Tuế bị nụ cười của hắn làm cho rung động, thở dài nói: “Công tử vẫn luôn dễ nhìn như vậy.”

Tỉnh Cửu nhìn khuôn mặt phản chiếu trong đĩa sứ, nói: “Đúng vậy, đã hai năm rồi, vẫn còn chưa quen lắm.”

Liễu Thập Tuế giật mình, bất an hỏi: “Công tử ngài rốt cuộc là ai?”

Tỉnh Cửu nói: “Ta không muốn nói cho ngươi biết.”

Liễu Thập Tuế có chút ủ rũ, a một tiếng.

Tỉnh Cửu nhìn bộ dáng của hắn, an ủi nói: “Dù sao ta không phải là gian tế.”

Liễu Thập Tuế nghiêm túc suy nghĩ một phen, phát hiện thật sự là như thế, cho nên không lo lắng gì nữa.

Người xinh đẹp giống như công tử, làm sao có thể là gian tế chứ? Hơn nữa hắn còn... lười đến như vậy.

Thế gian nào có gian tế lười như vậy? Cả ngày ở trong tiểu viện, vậy còn làm sao nghe ngóng được tin tức gì?

...

...

Toàn bộ ngoại môn đệ tử của Nam Tùng đình đều đi tới trước kiếm đường, tất cả các chấp sự cũng tới.

Liễu Thập Tuế đứng trên thềm đá quay đầu nhìn lại, tâm tình có chút khẩn trương, không phải bởi vì những ánh mắt hoặc là chờ đợi hoặc là ghen tỵ, mà là bởi vì quả nhiên Tỉnh Cửu không tới.

Lữ Sư vỗ vỗ vai của hắn, nói: “Không thành vấn đề.”

Hắn rõ ràng chính mình không phải người đầu tiên phát hiện Liễu Thập Tuế là trời sanh đạo chủng, nhưng Liễu Thập Tuế do hắn tự mình từ tiểu sơn thôn kia đưa về, trong một năm qua hắn đưa cho Liễu Thập Tuế sự chú ý cùng bảo vệ lớn nhất, hắn cho rằng mình cũng hiểu rất rõ Liễu Thập Tuế, đứa bé này không những thiên phú tuyệt hảo, linh căn bất phàm, trọng yếu hơn là tính tình chân chất, tu hành cần cù, căn cơ cực kỳ lao cố, hôm nay tỷ lệ thông qua nội môn khảo hạch sẽ rất lớn.

Hắn lại nghĩ tới chính mình vốn cũng rất coi trọng một người khác, đó chính là Tỉnh Cửu. Theo hắn, Tỉnh Cửu tuy thiên phú bình thường, linh căn bình thường, nhưng ngộ tính, trí thức vô cùng ưu tú, vượt xa đệ tử bình thường, thậm chí hơn xa hắn, chẳng qua là... Thiếu niên kia thật sự không hề có chí tiến thủ —— nửa năm trước hắn từng sử dụng kiếm thức thăm dò một lần, phát hiện Tỉnh Cửu còn không dưỡng thành đạo chủng, điều này làm hắn thất vọng tới cực điểm.

Lữ Sư không nghĩ tới chuyện này nữa, nói với Liễu Thập Tuế: “Nhớ kỹ, lòng không tạp niệm là trọng yếu nhất.”

Liễu Thập Tuế dùng sức gật đầu, ở dưới tầm mắt đưa tiễn của sư trưởng cùng đồng môn, đi vào một gian phòng nhìn như bình thường ở sâu trong kiếm đường.

Chịu trách nhiệm khảo hạch lần này chính là một vị tiên sư đệ lục phong Tích Lai phong phái ra, còn có ban đầu ngoài sơn môn Nam Tùng đình tiên sư chiêu lục Minh Quốc Hưng.

“Bái kiến Minh sư thúc, bái kiến sư thúc.”

Cho đến hôm nay Liễu Thập Tuế còn không đi tới Cửu Phong, nhưng ở Cửu Phong hắn đã có danh khí thật lớn.

Trời sanh đạo chủng, tất nhiên là đối tượng mà Thanh Sơn Tông trọng điểm bồi dưỡng, ai dám khinh thị chứ?

Vị sư thúc Tích Lai phong kia vẻ mặt ôn hòa gật gật đầu, Minh Quốc Hưng thì rất vui vẻ, cười vỗ vỗ vai của hắn.

Phải biết rằng cái tên Liễu Thập Tuế này, là do hắn tự tay viết ở trên danh sách, tương lai đứa nhỏ này danh chấn thiên hạ, coi như là vinh quang của hắn.

Minh Quốc Hưng nghĩ tới thiếu niên áo trắng đẹp mắt đến kỳ lạ ngày đó, hỏi: “Công tử nhà ngươi gần đây như thế nào rồi?”

Liễu Thập Tuế không biết nên trả lời như thế nào cả.

Vị sư thúc Tích Lai phong kia nhìn Minh Quốc Hưng một cái, dùng ánh mắt hỏi thăm.

Minh Quốc Hưng dùng tay phải ở trên mặt làm dấu một chút, vị sư thúc Tích Lai phong kia nhất thời biết hắn nói tới ai, cười cười, không nói gì.

“Bất kể sau này ngươi có thể thông qua khảo hạch hay không, nội dung cụ thể của khảo hạch, nhất là cảm ngộ trong đó, không được nói cho người khác.”

Vị sư thúc Tích Lai phong kia thu lại nụ cười, nhìn Liễu Thập Tuế nói.

Minh Quốc Hưng cũng rất nghiêm túc, bổ sung nói: “Bao gồm cả vị công tử nhà ngươi.”

Liễu Thập Tuế trầm mặc một chút rồi mới đáp lời.

Minh Quốc Hưng cùng vị sư thúc kia rời phòng nhỏ, đóng cửa phòng.

Liễu Thập Tuế đi tới trước án, có chút khẩn trương hít vào một hơi.

Trên bàn có một cái giá nhỏ, trên giá có một vật, nhìn đen sì sì, nhưng mặt ngoài vô cùng bóng loáng, mơ hồ có một đạo khí tức cực kỳ hàn lãnh từ bên trong phát ra.

Đây chính là kiếm thai.

Liễu Thập Tuế bình tĩnh tâm tình, đem bàn tay đặt ở trên kiếm thai, nhắm mắt lại, bắt đầu thôi phát chân nguyên lưu động trong kinh mạch.

Kiếm thai có thể cảm ứng được số lượng chân nguyên của người tu hành, còn có thể tố lưu mà lên, đối với linh hải của người tu hành tiến hành chiếu rọi đến từng góc nhỏ bé nhất.

Chỉ có linh hải được lấp đầy, mới có thể cung cấp chân nguyên nuôi dưỡng đạo chủng, kết thành kiếm quả.

Người tu hành không có hi vọng kết thành kiếm quả, tự nhiên không có tư cách tiến vào Thanh Sơn Tông nội môn.

...

...

Ông một tiếng.

Thanh âm kia nghe rất trầm muộn, thật ra vô cùng rõ ràng, phảng phất vô số thanh kiếm đồng thời va chạm.

Minh Quốc Hưng cùng vị sư thúc Tích Lai phong kia ở ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau, tràn đầy khiếp sợ cùng vui sướng.

Quả nhiên là trời sanh đạo chủng trong truyền thuyết, lại có thể làm cho kiếm thai sinh ra cộng minh mạnh như thế!

Phải biết rằng đứa bé kia tu hành mới chỉ một năm, hôm nay mới mười hai tuổi mà thôi!

...

...

Sau nửa canh giờ, Liễu Thập Tuế từ trong kiếm đường đi ra.

Lữ Sư cùng đệ tử chấp sự ngoài kiếm đường, đã nghe được tiếng kiếm ngân này, nhưng vẫn khẩn trương nhìn hắn.

Liễu Thập Tuế gật đầu, sau đó cười vui vẻ.

Lữ Sư rất vui mừng, các ngoại môn đệ tử lại càng hưng phấn mà la lên, tiếng hoan hô truyền tới vô cùng xa.

Tiếng hoan hô truyền đến tận gian tiểu viện sâu trong rừng cây, Tỉnh Cửu cười cười.

Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện Thập Tuế không thể thông qua nội môn khảo hạch, cho nên chẳng muốn đi nhìn.

Một người trời sinh đạo chủng, trúc cơ trước cả nửa năm, còn ăn một viên Tử Huyền đan, đến như vậy vẫn không thể thành công ư?

Vậy trừ phi người này có linh hải sâu không thấy đáy giống như hắn, nhưng thế gian đi đâu mà tìm người thứ hai như hắn?

Cửa viện bị đẩy ra, Liễu Thập Tuế chạy đi vào, nhưng nói không ra lời.

Hắn không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào.

Rất hiếm thấy, Tỉnh Cửu từ trên ghế trúc đứng dậy.

Hắn chắp hai tay nhìn Liễu Thập Tuế, bình tĩnh mà nghiêm túc nói: “Đại đạo hiểm nguy mà dài dòng, hiếm có đồng hành đến cuối cùng, ngươi đã lên đường, cần tu chuyên tâm hơn, năm tháng dài dòng, quên đi là chuyện tự nhiên, chớ có cố ý nhớ lại làm gì, như vậy cũng chẳng ích gì.”

Liễu Thập Tuế ngẩn người một lát mới hiểu được hắn đang nói cái gì, tức giận nói: “Ta sẽ không quên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.