Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 408: Chương 408: Chưởng môn ngươi tới làm




Thanh Sơn chưởng môn tự mình tọa trấn, Trung Châu Phái dù có ý nghĩ khác, mặc dù Côn Lôn các tông phái đối với kết quả vấn đạo đại hội có chất vấn, cũng đã là kết cục không cách nào thay đổi.

Mặc kệ vấn đỉnh hay là đoạt đỉnh, chung quy tiên lục đã có chủ nhân, Trung Châu Phái thịnh điển khai phái ba vạn năm đến đây kết thúc.

Ban đêm hôm ấy Bạch Tảo đi bác bì chi ốc gặp Tỉnh Cửu, muốn cùng hắn nói một số chuyện, nhưng không nhìn thấy người, điều này làm cho nàng có chút bất an.

Lúc nàng trầm mặc rời đi, Hà Triêm đã rời Vân Mộng Sơn, Sắt Sắt phát hiện ra, đuổi theo hắn năm trăm dặm, nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp.

Hề Nhất Vân cũng hướng về Trung Châu Phái cáo từ, suốt đêm rời đi, về Nhất Mao Trai đi chỉnh lý quyển sách kia.

Sớm rời đi còn có rất nhiều người, đều là vấn đạo giả đã từng tiến vào Thanh Thiên giám ảo cảnh, mấy chục năm hồng trần như mây khói tung bay ở trước mắt, lại có ai thật có thể làm được đến mức quên ngay lập tức? Bọn họ cần thời gian để một lần nữa ổn định đạo tâm, tiện đà từ những cảm ngộ bên trong hồng trần thu được thứ bọn họ chân chính cần thiết, ba năm sau bọn họ có thể ở Vân Mộng Sơn lần thứ hai gặp gỡ, cũng có thể đời này không còn gặp lại, chỉ xem cuối cùng có thể khám phá cửa ải này hay không.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Sơn đệ tử được Phương Cảnh Thiên cùng Nam Vong hai vị phong chủ dẫn đi, cùng các đạo hữu Trung Châu Phái nói lời từ biệt, sau đó cưỡi kiếm chu rời đi.

Bạch Tảo không nhìn thấy bóng dáng của Tỉnh Cửu, mơ hồ bất an. Nghe được Phương Cảnh Thiên giải thích, những người tu đạo ở đây mới biết Tỉnh Cửu đã theo Thanh Sơn chưởng môn chân nhân sớm rời đi, không khỏi nghị luận sôi nổi, nghĩ thầm nào có dáng vẻ của người thắng vấn đạo đại hội, càng như cầm tiên lục liền muốn chạy trốn, coi như là Thanh Sơn Tông muốn cho Trung Châu Phái lưu chút mặt mũi, cũng không đến nỗi như vậy.

......

......

Ở nắng sớmchiếu rọi, một đóa mây trắng hướng về ngoài Vân Mộng Sơn bay đi, tựa như hoa sen ở trên mặt nước trong suốt hướng về phương xa lướt nhẹ.

Nơi này vẫn còn trong phạm vi Vân Mộng đại trận, có thể là vì biểu thị tôn trọng đối với Trung Châu Phái, cái đám mây kia bay không phải đặc biệt nhanh, có thể thấy rất rõ ràng, kia cũng không phải chân thực do sương mù ngưng tụ thành mây, mà là kiếm vân do vô số đạo kiếm ý cực mạnh dệt thành.

Liễu Từ cùng Tỉnh Cửu ở trên mây đứng trước sau, duy trì tư thế đồng dạng, chắp hai tay sau lưng, nhìn thẳng phía trước, thân hình được ánh nắng xa xa chiếu rọi, như tiên nhân chân chính.

Thừa Thiên Kiếm cắm ở trong bia trên Thiên Quang Phong, không phải chân chính đại sự sẽ không rời khỏi Thanh Sơn. Năm đó Vân Đài chiến dịch, Liễu Từ bắt giữ Tây Vương Tôn, liền dẫn Thừa Thiên Kiếm, nhưng lần này hắn không mang theo, bởi vì Tỉnh Cửu cùng đi, vì lẽ đó chỉ có thể ngự kiếm vân trở về núi, tốc độ đương nhiên phải chậm một chút.

Tỉnh Cửu thiết kiếm so kiếm vân nhanh rất nhiều, nhưng Liễu Từ ghét vì thanh kiếm kia quá bẩn.

Dù sao cũng rảnh rỗi, chỉ cần rời khỏi Vân Mộng Sơn là tốt rồi, kiếm vân cứ bay như vậy, bọn họ tình cờ nói vài câu chuyện phiếm không quá mức trọng yếu.

......

......

“Tây Hải kiếm phái thế suy, Vụ Đảo lão quỷ sẽ không đi ra, âm mưu quỷ kế chuyện như vậy, ngươi nên hướng sư phụ ngươi học tập một phen.”

“Vị kia bên trong cánh đồng tuyết đến cùng sinh cái gì? Nếu như ngươi không biết, vậy còn ai biết? Ta lại không biết sư phụ trốn ở nơi nào.”

“Với tính cách của hắn, chung quy không thể trốn mãi được, chờ là được.”

“Nếu đây là cục của Trung Châu, vì sao Kỳ Lân lại đi theo chúng ta?”

“Nghĩ đến là không cam lòng tiên lục bị đoạt, chung quy là thứ tốt.”

“Hắn không cam lòng vì Thương Long bị ngươi giết chết, muốn giết ngươi báo thù.”

Trong thiên không bị ánh bình minh nhuộm đỏ, mơ hồ truyền đến một đạo khí tức cực kì nhạt.

Đạo khí tức kia cổ xưa mà thần thánh, uy nghiêm đến cực điểm, rõ ràng muốn che giấu, nhưng làm sao giấu giếm được hai người.

Bọn họ thậm chí không hề liếc mắt nhìn một cái, đã biết người tới là ai.

Liễu Từ đương nhiên biết người từ bên trong Trấn Ma Ngục trốn ra là Tỉnh Cửu.

Hắn tự nhiên cũng có thể tính ra, Thanh Sơn trưởng lão ở bên trong Tây Hải đem Quá Đông cứu đi cũng là Tỉnh Cửu.

Hắn biết rõ kiếm của Kiếm Tây Lai mạnh bao nhiêu, Quá Đông bị thương nặng, Tỉnh Cửu tất nhiên sẽ muốn đoạt tiên lục.

Vì lẽ đó hắn để Liễu Thập Tuế lấy thân phận Vô Ân Môn đệ tử gia nhập vấn đạo, sau đó đích thân đi đến Vân Mộng Sơn tọa trấn.

Thanh Sơn Tông tu chính là kiếm, chú ý chính là vạn sự chỉ nhất thời, theo đuổi chính là một chiêu tất sát, trước khi ra tay cần phải tính toán hết thảy.

Muốn tính toán rõ ràng vạn sự trên thế gian dường như rất khó, nhưng có thể tính ra đồng môn đang suy nghĩ gì tương đối dễ dàng, vì lẽ đó Thanh Sơn đồng môn phối hợp từ trước đến giờ không cần nhiều lời.

Năm đó Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế không có bất cứ liên hệ nào, đã có thể dựa vào cục của Đồng Nhan, một lần giết chết Lạc Hoài Nam, cũng là loại này.

“Thương Long là do Minh Hoàng giết, không có quan hệ gì tới ta.”

Tỉnh Cửu đưa ra giải thích.

Đối với hắn mà nói đây là sự tình rất hiếm thấy.

Hắn đi Trấn Ma Ngục lén gặp Minh Hoàng, tiện đà gây ra động tĩnh lớn như vậy, xác thực có thể mang đến rất nhiều phiền phức cho Thanh Sơn Tông.

Liễu Từ bối phận dù thấp hơn, chung quy vẫn là chưởng môn.

Đương nhiên, lời giải thích này càng như một câu giao phó.

Liễu Từ thở dài nói: “Chuyện này muốn Kỳ Lân tin tưởng mới được.”

Tỉnh Cửu nói: “Sau này ta không đến Vân Mộng Sơn nữa, nó có tin hay không có thể làm sao?”

Kiếm vân đã bay ra khỏi Vân Mộng Sơn, đi tới bầu trời phía trên Dự Quận.

Khí tức của Kỳ Lân dừng lại ở biên giới Vân Mộng đại trận, không tiếp tục đi theo.

Nếu nó còn theo Liễu Từ, sẽ bị coi là bất kính, hoặc là uy hiếp đối với Thanh Sơn Tông.

Nếu như Thanh Sơn Tông ở trong dãy núi phía dưới ẩn giấu một trấn thủ, bỗng nhiên đến phản sát, nó tất nhiên sẽ phải chịu thiệt thòi.

......

......

Kỳ Lân muốn giết Tỉnh Cửu, tất nhiên không cam lòng, sẽ đem tin tức hắn lấy được tiên lục tiết lộ ra ngoài, trên thực tế tin tức này cũng không giấu nổi thời gian bao lâu, tin tưởng trên đường trở lại Thanh Sơn có thể sẽ có chút phong ba.

Tỉnh Cửu tự nhiên không sợ, cùng Liễu Từ đồng hành, so với mang theo Bạch Quỷ mạnh hơn không biết bao nhiêu, ngoại trừ sâu trong cánh đồng tuyết, thiên hạ đều có thể đi.

Hắn nghĩ những kẻ gây sự sẽ luân phiên đến, sẽ có chút phiền phức, đưa ngón trỏ tay phải ra, trên quyền trái tầng tầng trói buộc vô hình kiếm ý đâm một lỗ nhỏ.

Một đạo tiên ý cực kì nhạt, từ bên trong lỗ nhỏ tràn ra, sau đó từ trời cao lan tỏa xuống mặt đất.

Dự Quận bốn phía nhiều núi, quần phong hiểm trở, rừng rậm sâu thẳm, hơn nữa có vô số sơn cốc âm u, ẩn giấu đi rất nhiều yêu thú, tà tông cao thủ, thậm chí có thể sẽ có chút đại yêu từ viễn cổ lưu lại.

Những yêu vật này tự nhiên xa xa không lợi hại bằng Kỳ Lân, nhưng số lượng nhiều cũng rất đáng sợ.

Tiên ý như mưa lan tỏa về nhân gian, trong dãy núi sinh ra rất nhiều động tĩnh, chí ít mấy trăm đạo khí tức mạnh mẽ dần dần sinh ra, yêu thú cùng tà tu hướng về bầu trời nhìn tới, thèm nhỏ dãi, dù biết rõ đóa kiếm vân trong thiên không tất sẽ bất phàm, nhưng vẫn như cũ không nhịn được sinh ra khát vọng cùng lòng tham mãnh liệt.

Liễu Từ biết Kỳ Lân ở phía sau đang nhìn bên này, đưa tay lần thứ hai niêm phong tay trái của Tỉnh Cửu, sau đó một cước giẫm tán kiếm vân, ở trên cao nhìn xuống phía mặt đất.

Tầm mắt của hắn đảo qua quần sơn, như cự kiếm chân thực, mang theo uy thế mạnh mẽ đến cực điểm, sau đó ân một tiếng.

Tiếng ân này rất lạnh lùng, rất vô tình, rất khinh bỉ, kéo có chút dài, cuối cùng còn nâng cao, đem loại ý tứ xem thường, xin mời đến chết biểu đạt phi thường rõ ràng.

Triêu Thiên đại lục người mạnh nhất ở đây, bầy yêu nào còn dám dừng lại, vội vã quỳ xuống biểu thị thần phục, không dám đối địch, có đại yêu lại lấy tốc độ nhanh nhất chui vào lòng đất, đi qua tiềm mạch đào tẩu, sợ bị một chiêu kiếm chém chết.

Kiếm vân một lần nữa tụ lại, đem bóng dáng hai người giấu ở trong thiên không.

Tỉnh Cửu nghĩ dáng vẻ Trác Như Tuế dựa vào vách đá lười nhác liền cảm thấy có chút đáng tiếc, nói: “Ngươi người đệ tử kia không sai, chỉ là càng ngày càng giống ngươi.”

Liễu Từ hờ hững nói: “Đồ đệ giống sư phụ có vấn đề gì?”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi quen thuộc bất cứ chuyện gì chuẩn bị kỹ càng mới sẽ xuất thủ, tựa như năm đó như vậy, như vậy không được, giống Trung Châu chi đạo, quá mức lằng nhằng.”

Câu đánh giá này rất trực tiếp, đặc biệt là nói Trung Châu chi đạo, chuyện này đối với người trong Thanh Sơn đến nói đúng là chuyện không thể tiếp thu.

Liễu Từ không vui quát lên: “Ngươi tới làm chưởng môn?”

Tỉnh Cửu không chút do dự nói: “Không muốn.”

Liễu Từ nói: “Vậy ngươi đừng nhiều lời như vậy.”

Bầu trời trở nên yên tĩnh.

Xa xa truyền đến tiếng kêu của chim nhạn.

......

......

Đi qua Dự Quận, lại qua Hoa Dương, ở Nam Hà châu lướt qua Trọc Thủy trông như một dải bùn, Thanh Sơn liền ở trước mắt.

Đại địa bỗng nhiên nhô lên, sinh ra vô số ngọn núi, núi có sương mù đổ xuống mà đến, đi tới trước núi liền trở thành mây khói, đem cả tòa thôn trấn đều nhấn chìm vào.

Từ bầu trời nhìn xuống, những mây mù kia như vô số dải lụa màu trắng, vung vẩy ở giữa các ngọn núi, rất là đẹp đẽ.

Bạch Tảo trùng tu đạo pháp, cánh tay mang theo dải lụa trắng, bay lượn như kinh hồng, giống như một vị tiên nữ.

Tần quốc Tiểu công chúa giống như cũng có trang phục như vậy.

Tỉnh Cửu chợt nhớ tới bên trong ảo cảnh tựa hồ cũng có lẩu, nhưng lại không biết mùi vị thế nào, nói: “Ta muốn xuống ăn lẩu.”

Liễu Từ nhíu mày không nói gì, nghĩ thầm trong tay ngươi nắm tiên lục, Thanh Sơn đang ở trước mắt, kết quả không vội trở về, trái lại muốn ăn lẩu?

Vân Tập trấn có mấy nhà tửu lâu, nhưng bán lẩu lại không nhiều, vì lẽ đó Tỉnh Cửu mang Liễu Từ đi tới nhà ban đầu.

Ông chủ tửu lâu đã ốm chết, hiện tại tiếp nhận chính là con thứ ba, trong tửu lâu trang hoàng cũng đã rất cũ kỹ, liền có tự hào mĩ dự.

Người tu đạo cùng người phàm khác biệt, chính là ở thời gian trôi qua làm người tuyệt vọng mà thương cảm.

Uyên ương oa đặt ở trên bàn, mấy đĩa rau xanh cải củ đơn giản đến cực điểm đặt ở bên cạnh, ông chủ cầm vàng lá lui ra khỏi lâu.

Hắn nghĩ những chuyện cũ phụ thân giảng giải nhiều lần, trầm trọng thở dốc mười mấy lần, mới chậm rãi tỉnh táo lại, phất tay ra hiệu chưởng quỹ đi đóng cửa, không đón thêm khách.

Nguyên lai Thanh Sơn tiên sư thật sự thích ăn lẩu nhà mình.

......

......

Hồng thang còn đang chìm nổi, nước lẩu đã sắp cạn.

Tỉnh Cửu không động đũa, Liễu Từ không ngạc nhiên, rất nhiều năm trước ở Thượng Đức Phong ăn lẩu chính là như vậy —— theo tu vi ngày càng cao thâm, Tỉnh Cửu ăn lẩu càng ngày càng ít, cho đến không ăn nữa, chỉ có thời điểm mùa đông, Nguyên Kỵ Kình dùng nguyên liệu tươi mới từ Nhạc Lãng quận nấu một nồi, hắn mới tình cờ động hai đũa.

Thang sắp nhừ, lẩu cũng sắp ăn xong, đến thời điểm nên nói chính sự.

“Lúc trước hắn dùng thân thể của Minh bộ đệ tử chạy ra kiếm ngục, ở đây bị Triệu Tịch Nguyệt chặn đứng, sau đó bị một tên đệ tử họ Mạnh chém giết, kì thực là mượn cơ hội thoát vây.”

Tỉnh Cửu nói: “Tên đệ tử họ Mạnh kia ở Thượng Đức Phong bế quan nhiều năm như vậy, có thể tra ra gì không?”

Liễu Từ nói: “Hắn nói là do Phương sư đệ sai.”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Liễu Từ nói: “Nhìn thêm một chút.”

Tỉnh Cửu nói: “Lúc trước ta đã nói, ngươi quen thuộc bất cứ chuyện gì đều chắc chắn mới lại ra tay, như vậy không được.”

Liễu Từ nói: “Ngươi giỏi thì ngươi làm đi, chưởng môn ta cho ngươi.”

Tỉnh Cửu trầm mặc.

Liễu Từ nói: “Vậy ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều.”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi không dự định làm gì ư.”

“Ở bên trong câu chuyện này, ba người chúng ta là đại phản phái khi sư diệt tổ, Phương sư đệ muốn giết chúng ta báo thù cho sư phụ, có cái gì sai?”

Liễu Từ hờ hững nói: “Đối mặt với chuyện có đạo lý như thế, ta có thể làm cái gì?”

“Ngươi có thể làm rất nhiều chuyện, tỷ như tra xem lôi hồn mộc là từ Bích Hồ Phong đi ra, ngươi liền giết Lôi Phá Vân diệt khẩu. Lại tỷ như coi như có lôi hồn mộc, hắn cũng không giải được kiếm trận của ta, chỉ có ngươi có thể.”

Tỉnh Cửu giơ lên tay trái, nhìn phía trên trói buộc tầng tầng kiếm ý, bình tĩnh hỏi: “Là ngươi thả hắn ư?”

Nồi lẩu thật sự sắp bị đun khô, nước lẩu đã biến thành vụ khí, tràn ngập cả phòng, tiện đà dâng lên cả tòa tửu lâu.

Trên đường phố bỗng nhiên truyền đến kinh ngạc thốt lên, bên trong Vân Tập trấn đâu đâu cũng có mây mù, các du khách đường xa mà đến hưng phấn không thôi. Cư dân ở đây sinh hoạt cả đời lại thấy buồn bực mất tập trung. Mây mù che mắt người, thấy không rõ đường, dễ dàng vấp ngã, thấy không rõ động tĩnh trong nồi hấp, không cách nào phán đoán bánh bao đã chin hay chưa.

Lập trường không giống, tự nhiên có cảm thụ khác nhau.

Tiên phàm đều như vậy.

Liễu Từ trầm mặc lần nữa, lần thứ hai nói: “Chưởng môn ngươi tới làm?”

Tỉnh Cửu vẫn như cũ không chút do dự nói: “Không muốn.”

“Vậy ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Liễu Từ nhẹ phẩy ống tay áo, mang theo Tỉnh Cửu biến mất khỏi trong tửu lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.