Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 53: Chương 53: Ai mới là hầu tử đưa đến cứu binh




Tỉnh Cửu lắc đầu.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn một cái, nói: “Có phải cảm thấy ta rất quái lạ hay không?”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi tùy ý.”

Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, nhìn về bốn phía vách núi, nói: “Ngươi biết không? Người mà ta sùng bái nhất chính là Cảnh Dương sư thúc tổ.”

Tỉnh Cửu nói: “Người sùng bái hắn rất nhiều.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Nhưng ta chưa từng gặp hắn.”

Tỉnh Cửu nói: “Đích xác rất ít người từng gặp hắn.”

Triệu Tịch Nguyệt trừng mắt lườm hắn một cái.

Tỉnh Cửu giơ tay ý bảo nàng tiếp tục.

Triệu Tịch Nguyệt bình tĩnh tâm tình, tiếp tục nói: “Ta vẫn cảm thấy đáng tiếc, nghĩ thầm nếu như có thể cùng sư thúc tổ cùng nhau tu hành ở cùng thời đại, thật là tốt biết bao.”

Tỉnh Cửu cảm giác mình trở nên hơi giống Liễu Thập Tuế, rất muốn nói chuyện.

Tỷ như lúc này, hắn rất muốn nói một tiếng chúc mừng.

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Bất quá bây giờ rốt cục đi tới ngọn núi của hắn, cảm giác tựa như đang ở cùng với hắn, ta rất vui vẻ.”

Nghĩ tới chén trà dụng cụ trong động phủ bị giấu đi, nhìn cái áo rộng rãi trên người nàng, Tỉnh Cửu rốt cục đã xác nhận một sự thật.

Vị thiên tài thiếu nữ cao ngạo lạnh lùng trong mắt thế nhân này, dĩ nhiên là người hâm mộ cuồng nhiệt của Cảnh Dương, tên gọi tắt: Mê trai.

Nghĩ tới chính mình đang đứng ở bên cạnh nàng, Tỉnh Cửu cảm giác có chút là lạ, hỏi: “Ngươi không phải là lo lắng hắn phi thăng thất bại, sau đó đã chết rồi sao?”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Sư thúc tổ đối với chuyện này đã sớm có chuẩn bị, đã như vậy, thế gian có ai có thể làm hại hắn?”

Tỉnh Cửu nói: “Ta cảm thấy ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Phất Tư Kiếm vẫn ở bên cạnh ta, như vậy rất rõ ràng, ta chính là hậu thủ sư thúc tổ chuẩn bị trước, dĩ nhiên còn ngươi nữa.”

Tỉnh Cửu nói: “Chúng ta không giống.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Có gì không giống?”

Tỉnh Cửu nói: “Chính là không giống.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ta có kiếm trạc, ngươi cũng có, ta muốn tới nơi này, ngươi cũng muốn, hơn nữa hiện tại chúng ta đang ở chỗ này.”

Tỉnh Cửu liếc nhìn vòng tay của mình, nghĩ thầm nghe quả thật có mấy phần đạo lý.

Nhưng hắn biết thật tình không phải là như thế, lắc đầu, nằm chết dí trên ghế trúc nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Cũng không biết ghế trúc này là hắn đem về từ bên suối Tẩy Kiếm lúc nào.

Nhắm mắt lại không ý nghĩa là đang ngủ, cũng có thể là ở yên lặng suy tính cái gì.

Nghỉ ngơi cũng không đồng nghĩa không làm gì, có thể thừa dịp đại não trống rỗng tĩnh thần tự quan.

Tỉnh Cửu đem tâm thần đưa vào trong thân thể của mình.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn tự quan, nhưng hắn vẫn còn có chút không quen, dùng chút thời gian mới nhìn thấy phiến biển kia.

Phiến biển rộng màu bạc này mênh mông vô ngần, sâu không lường được.

Ý niệm mang theo gió nhẹ, ở trên biển rộng màu bạc nhấc lên rung động, nhìn giống như kim khí nóng chảy.

Biển rộng cao hơn lục địa, ở dọc bờ biển, có vô số con sông, hướng hoang dã khô cằn chảy tới.

Con sông kia chính là kinh mạch.

Đi vào sâu, con sông dần nhỏ, biến thành những đường nhỏ trên than cây khô, một gốc chọc trời đại thụ xuất hiện tại trước mắt.

Đây là cây do đạo chủng kết xuất.

Ở trên đạo thụ có treo một trái cây.

Trái cây này màu sắc rất nhạt, nhìn chưa ra đã chín hay không.

Ở trong tông phái tu hành khác, trái cây này sẽ biến thành kim đan, hoặc là bổn mạng linh.

Đối với đệ tử Thanh Sơn mà nói, trái cây này gọi là kiếm quả.

Hôm nay chân nguyên trong kinh mạch hắn đã biến thành nhuw thủy ngân, ý nghĩa kiếm nguyên đã tinh khiết.

Dời đổi theo thời gian, kiếm quả được kiếm nguyên tẩm bổ, cho đến hoàn toàn trong suốt, biến thành kiếm hoàn tựa như ngọc lưu ly.

Cái ngày kết thành kiếm hoàn, cũng chính là ngày hắn tiến vào Thừa Ý cảnh giới.

Bất quá hắn mong đợi hơn chính là một khắc tiến vào Vô Chương cảnh, bởi vì đến lúc đó, phi kiếm của hắn có thể cùng kiếm hoàn tương hợp, nói một cách khác, hắn có thể đem phi kiếm thu về thân thể.

Hắn rất muốn biết, chính mình làm như vậy sẽ có chuyện gì phát sinh.

Đối với người tu đạo khác mà nói, chuyện này không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng Thanh Sơn Tông cho tới Triêu Thiên đại lục, thậm chí toàn bộ thế giới, cũng chưa từng xuất hiện tình huống như hắn.

Tỉnh Cửu mở mắt, phát hiện Triệu Tịch Nguyệt khoanh chân ngồi bên vách đá, đang tĩnh tư tu hành.

Phất Tư Kiếm màu đỏ lẳng lặng dừng ở đỉnh đầu của nàng.

Một đạo khí tức như có như không, giữa Phất Tư Kiếm cùng thân thể của nàng chậm chạp qua lại.

Ở Kiếm Phong khổ tu mấy năm, Triệu Tịch Nguyệt đã Thừa Ý cảnh viên mãn, hôm nay lại có Phất Tư Kiếm trợ giúp, nghĩ đến trong hai năm có thể bước vào Vô Chương cảnh.

Tỉnh Cửu lúc nào có thể bước vào Thừa Ý cảnh? Vẫn là một chữ kia —— đợi.

Đêm qua lên núi, hắn không bị thương, nhưng vẫn hao tổn rất nhiều kiếm nguyên, hiếm thấy có chút mỏi mệt, không có tinh thần đi ngồi nghịch cát.

Lúc này gió nhẹ trên núi, mặt trời ấm áp, chính là thời gian thật tốt để ngủ, hắn nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một hồi.

Không ngờ thời điểm hắn vừa muốn ngủ, phía dưới núi bỗng nhiên liên tiếp truyền đến tiếng kêu của đám viên hầu.

Viên hầu kêu rất lớn, rõ ràng rất hoan khoái.

Triệu Tịch Nguyệt mở mắt, hỏi: “Chuyện gì?”

Tỉnh Cửu nói: “Hầu tử dọn nhà.”

Trước lúc Cảnh Dương phi thăng, phi cầm tẩu thú trên Thần Mạt phong bị đuổi đi toàn bộ, tán đến quần phong.

Mấy năm thời gian trôi qua, Thần Mạt phong lần nữa xoá bỏ cấm lệnh, phi cầm tẩu thú còn không biết rõ, nhưng đám viên hầu sau suối tẩy kiếm lại lấy tốc độ nhanh nhất trở về.

Đám viên hầu đó ở nơi này sinh sống vô số năm, đã sớm chán ghét cuộc sống phiêu bạt bên ngoài.

Hiện tại Thần Mạt phong không có hổ báo cùng bọn họ đoạt địa bàn, trong rừng kết đầy trái ngọt, đám viên hầu dĩ nhiên thật cao hứng.

Tiếc nuối duy nhất chính là, hiện tại sơn gian cũng tương đối cheo leo, muốn bữa ăn ngon tương đối khó khăn.

“Câm miệng.” Tỉnh Cửu hướng về phía dưới vách núi nói.

Tiếng kêu hoan khoái nhất thời biến mất.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng là có thể nghĩ đến đám viên hầu kia sợ hãi bất an cỡ nào.

Ngọn núi một lần nữa trở nên tĩnh mịch.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn một cái.

Tỉnh Cửu lại nói: “Thanh âm nhỏ nhỏ là được.”

Viên hầu cao hứng kêu lên, tựa như làm ra trả lời, chẳng qua thanh âm đã thấp rất nhiều.

Thần Mạt phong lần nữa trở nên sinh động.

Nhưng không bao lâu, vách núi lại trở nên hỗn loạn.

Nơi có thể nghe được tiếng thét chói tai tức giận, thanh âm nhánh cây bẻ gảy cùng với thanh âm vật nặng rơi xuống đất.

“Chuyện gì xảy ra?” Triệu Tịch Nguyệt hỏi.

“Thích Việt phong hầu tử tới đây đoạt địa bàn, đám kia đầu không lớn, nhưng số lượng quá nhiều.”

Tỉnh Cửu cầm thiết kiếm chuẩn bị xuống núi.

Triệu Tịch Nguyệt giật mình, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Giúp hầu tử đánh nhau.”

Tỉnh Cửu giọng nói vô cùng tự nhiên, phảng phất đây là một chuyện đương nhiên theo lý thường.

Triệu Tịch Nguyệt giật mình nói: “Giúp hầu tử đánh nhau?”

“Đây là hầu tử của chúng ta.”

Tỉnh Cửu hóa thành một đạo khói xanh, trực tiếp nhảy vào trong núi rừng dưới vách núi.

Triệu Tịch Nguyệt sửng sốt nửa ngày mới tỉnh hồn, nghĩ tới câu nói cuối cùng của Tỉnh Cửu, rất xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.