Đại Chúa Tể

Chương 1430: Chương 1430: Tân Mạch Thủ của Thanh Mạch




- Gia mẫu, thanh diên tịnh

thanh âm của Mục Trần truyền ra giữa thiên địa, trong thoáng chốc dấy lên phong ba bão táp, vô số tộc nhân phù đồ cổ tộc đứng phắt dậy, trợn mắt há mồm.

- mẫu thân của hắn là thanh diên tịnh?

- hắn...hắn chính là tên tội tử đó?

- Hắn làm sao...làm sao dám chủ động tới phù đồ cổ tộc ta? Thật là tự chui đầu vào lưới

khắp phù đồ cổ tộc bộc phát ra vô số thanh âm xôn xao, tất cả tộc nhân đều gắt gao nhìn chằm chằm Mục Trần, tựa như nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi.

Cái tên Mục Trần này có lẽ còn rất xa lạ trong phù đồ cổ tộc, nhưng cái thân phận tội tử này thì trong phù đồ cổ tộc không ai không biết, bởi vì mẫu thân của hắn quá mức xuất sắc.

Thánh Phẩm Đại Tông Sư, thực lực như vậy, cho dù là bằng nội tình như Phù Đồ cổ tộc cũng rất khó bồi dưỡng ra.

Có thể đạt tới bước này, cũng đủ nói rõ thiên phú của Thanh Diên Tịnh kinh người tới mức nào, nếu dựa theo lẽ thường, với năng lực của thanh diên tịnh tất nhiên có thể trở thành tộc trưởng phù đồ cổ tộc bọn họ.

Chỉ là không ai ngờ được, Thanh Diên Tịnh cũng không có hứng thú chút nào với việc chưởng khống phù đồ cổ tộc, nàng ta không chỉ rời khỏi tộc, hơn nữa còn tự kết nhân duyên, thậm chí còn sinh ra một hài tử.

Chuyện năm đó, thiếu chút nữa đã khiến phù đồ cổ tộc lật nóc lên trời, càng khiến đại trưởng lão tức giận,mạnh mẽ nhốt thanh diên tịnh lại, hơn nữa không ngừng truy tìm tội tử kia, chỉ là việc truy tìm này vẫn luôn không chút tin tức, cho đến tận mấy năm trước mới phát hiện được, có điều việc khiến đông đảo trưởng lão Phù Đồ cổ tộc có chút kinh dị là, Mục Trần khi đó đã đặt chân vào địa chí tôn.

Thậm chí, ở trong thượng cổ thánh uyên còn đoạt được bát bộ phù đồ, ngay cả Huyền la, mặc tâm - con cưng kiệt xuất nhất trong lứa trẻ phù đồ cổ tộc cũng phải ngậm đắng mà về.

Chỉ là,dù mọi người dù kinh dị với tốc độ trưởng thành của Mục Trần đến mức nào đi chăng nữa, chung quy cũng không quá mức để tâm, dù sao bằng thực lực của Phù Đồ cổ tộc, nếu không phải kiêng kỵ thanh diên tịnh bạo phát thì muốn bắt Mục Trần chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

cho nên, khi đông đảo tộc nhân phù đồ cổ tộc thấy Mục Trần không chủ không trốn tránh phù đồ cổ tộc bọn họ, hơn nữa lại dám lộ diện trong tình huống như thế này, đều cảm thấy vô cùng khó tin.

Mà trong lúc vô số ánh mắt trong thiên địa đang chăm chú nhìn, đại trưởng lão phù đồ huyền cũng dần dần hồi phục tinh thần lại, hắn nhìn chằm chằm thân ảnh cao ráo của thanh niên trên bầu trời xa xa, khuôn mặt già nua cũng dần dần trở nên lãnh túc.

- thì ra ngươi chính là tên tội tử kia, thật là to gan! Chẳng lẽ ngươi thật sự cho là có mẫu thân bảo vệ thì ngươi không cần phải kiêng kỵ chút nào sao?!

. Thanh âm trầm thấp, không vui không giận của Phù Đồ Huyền vang lên.

Mà khi phù đô huyên cât tiêng, thiên địa rung động, cát bụi bay loạn xa, một cỗ sức mạnh kinh khủng tựa như che lấp cả thiên địa tản ra từ trên thân thể hắn, bao trùm toàn bộ thiên địa vào trong.

Dưới uy áp của một vị thánh phẩm thiên chí tôn, trong thiên địa vô số cường giả sắc mặt khẽ động, trong mắt lộ ra một tia kính sợ.

Mục Trần đứng trên không trung, hắn cũng cảm nhận được nguồn vĩ lực tựa như có thể hủy thiên diệt địa kia, dưới vĩ lực đó, dù hiện giờ hắn đã tiến vào thiên chí tôn nhưng vẫn cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng.

- Đây chính là uy năng của thánh phẩm sao? Quả nhiên, không hổ là đỉnh của đại thiên thế giới

Nhưng mà, trên mặt Mục Trần cũng không vì thế mà xuất hiện chút sợ hãi nào, thánh phẩm thiên chí tôn đúng là cường đại, nhưng Mục Trần cũng không phải là chưa thấy qua, hơn nữa nếu so với Viêm Đế, Võ Tổ, thì phù đồ huyền này còn kém mấy phần.

Cho nên, hắn hít sâu một hơi, áo bào trên thản thề bay phấp phới, trong 2 mắt đen nhánh lóe lên vẻ sắc bén, hắn bước chân ra một bước, uy áp linh lực của linh phẩm thiên chí tôn cũng đột nhiên bộc phát lên.

Khí thế này tùy không mênh mông kinh khủng bằng phù đồ huyền, nhưng cũng giống như một tòa núi lớn nguy nga sừng sững, mặc cho uy áp thánh phẩm kia có kinh khủng ra sao vẫn ngồi yên bất động.

Hắn tuy không mạnh bằng phù đồ huyền, nhưng hắn hiện giờ cũng đã là chúa tể một phương, Linh Phẩm Thiên Chí tôn, cho nên, Phù Đồ huyền này muốn dựa vào uy áp đề khiến hắn khuất phục thì cũng quá ngây thơ rồi.

- thiên chí tôn?!

Mà khi Mục Trần đem linh lực uy áp của bản thản quét ra, đông đảo cường giả siêu cấp thế lực thần sắc biến đổi, đặc biệt là những tộc nhân phù đồ cổ tộc, con ngươi cấp tốc co rút lại, hoảng sợ thất thanh.

- Làm sao có thể?!

. Trên một ngọn núi, Huyền La, Mặc tâm mặt mũi hoảng sợ,nhìn thân ảnh Mục Trần với ánh mắt không thề tin nổi.

Phải biết, lần trước khi bọn họ giao thủ với Mục Trần thì hắn mới chỉ vừa đột phá đến đại viên mãn mà thôi, nhưng thế nào mới một năm không thấy, tên này đã trực tiếp đột phá đến thiên chí tôn?!

Cái này đến tột cùng cần cơ duyên cùng thiên phú bực nào?!

Bọn họ tự xưng là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi đồng lứa của Phù đồ cổ tộc, là rồng giữa loài người, mà bây giờ, so sánh với tên tội tử trong miệng này, cũng là ảm đạm thất sắc.

Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt 2 người trở nên xanh mét, ánh mắt nhìn thân ảnh Mục Trần tràn đầy vẻ ghen tỵ.

Mà ở trên ngọn núi của Thanh Mạch, những tộc nhân thanh mạch cũng trợn mắt há mồm, những thanh niên trẻ tuổi tuấn kiệt kia, người người đều nuốt từng ngụm nước bọt.

- Hừ, bây giờ các ngươi đã biết chênh lệch thế nào với người ta rồi chứ? Người ta bằng ấy tuổi đã tiến vào thiên chí tôn, ngay cả huyền la, mặc tâm cũng kém xa lơ xa lắc, các ngươi lấy cái gì ra so với hắn?

. Thanh Linh thấy cảnh này, nhất thời giễu cợt nói.

Đám người trẻ tuổi đồng lứa Thanh Mạch nhìn nhau, chợt lúng túng cười một tiếng, thiên chí tôn trẻ tuổi như vậy, cho dù là trong phù đồ cổ tộc bọn họ cũng cực kỳ hiếm thấy, thật không biết Mục Trần này rốt cục tu luyện thế nào, phải biết, hắn cũng không có tài nguyên của Phù Đồ cổ tộc a.

So sánh với Mục Trần này, bọn họ đúng là chẳng thể coi vào đâu, lời thanh linh nói lúc trước mặc dù cay nghiệt, nhưng cũng đúng là sự thật.

- Thật không hổ là hài tử của thanh diên tịnh đại nhản a, thiên phú như thế...

. Mà một vài lão nhân trong thanh mạch lại trở nên cảm thán, chợt âm thầm tiếc nuối, nếu Mục Trần là người thanh mạch bọn họ, làm gì còn chỗ cho huyền la, mặc tâm đắc ý nữa.

- Nhưng mà hắn thật sự không nên tới a, nơi này chính là phù đồ cổ tộc, bằng vào thực lực linh phẩm thiên chí tôn, vẫn là không có tác dụng gì

Mà đối với đông đảo ánh mắt trong thiên địa, Mục Trần cũng không để ý, hắn chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm Phù Đồ huyền, cười nhạt, nói:

- Ta xông xáo đại thiên thế giới mười mấy năm,, lá gan đúng là không nhỏ, nhưng có điều cũng không ảnh hưởng gì đến mẫu thân của ta, cũng không giống như đại trưởng lão, thích lấy cái này làm uy hiếp, giam nhốt một nữ tử

Trong lời nói của hắn hàm chứa ý giễu cợt lạnh lẽo, không tính toán cho Phù Đồ huyền chút mặt mũi nào, bởi vì những lời này, hắn đã giấu trong lòng rất nhiều năm.

- láo xược!

Mà nghe Mục Trần không khách khí như thế, một vài trưởng lão phù đồ cổ tộc nhất thời giận dữ thốt lên, từng tiếng quát phẫn nộ vang lên, từng luồng linh lực uy áp cường hãn thay nhau phóng lên lao, thanh thế kinh người.

- sao nào? các vị trưởng lão phù đồ cổ tộc định đồng loạt ra tay sao? Cũng được, hôm nay để ta tới lĩnh giáo một chút!

. Thế mà, đối diện với sự giận dữ của những trưởng lão này, Mục Trần dĩ nhiên lại không sợ hãi, ngược lại cười to, nói.

- Ranh con ngu xuẩn, tự tìm cái chết!

. Có trưởng lão tức giận nói, đã muốn ra tay.

- Dừng tay!

Nhưng mà, khi hắn chuẩn bị ra tay, thanh âm trầm thấp của Phù Đồ Huyền vang lên, hán nhìn lướt qua những trưởng lão này, bọn họ liền nhất thời lui về phía sau, hôm nay chính là chư mạch hội võ của phù đồ cổ tộc bọn họ, đông đảo siêu cấp thế lực đều ở đây, nếu đông đảo trưởng lão phù đồ cổ tộc lại đi ra tay đàn áp một hậu bối, không nghi ngờ gì sẽ làm thể diện phù đồ cổ tộc tổn thất nghiêm trọng.

Áp lui đông đảo trưởng lão, ánh mắt sắc bén của Phù Đồ Huyền mới dừng lạl trên người Mục Trần, chậm rãi nói:

- Hôm nay ngươi đến phù đồ cổ tộc ta chính là để khoe miệng lưỡi thôi sao?

Mục Trần lắc đầu một cái, cười nhạt nói:

- Ta cũng không nhàm chán tới vậy, lần này tới đây chẳng qua là được người ta nhờ thôi

- hả?

. Hai mắt phù đồ huyền híp lại.

- Tới giúp thanh mạch đòi một ghế

. Ánh mắt Mục Trần hơi rủ, nói.

Lời vừa nói ra, nhất thời khiến một mảnh xôn xao, đám thanh mạch tộc nhân cũng là sắc mặt kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ cũng không biết chuyện này.

- haha, thật buồn cười, ngươi cỏ năng lực gì mà tới đòi ghế? Hơn nữa, ngươi cũng không phải người Phù Đồ cổ Tộc ta, làm sao có tư cách

. Một tiếng cười nhàn nhạt truyền tới, chỉ thấy Mạch thủ Huyền Mạch - Huyền Quang, đang dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Mục Trần, lên tiếng.

Mục Trần cười cười, sau đó xòe tay ra, lộ ra một lệnh bài màu xanh:

- Bằng cái này, có tư cách chưa?

- Mạch Thủ Lệnh

Nhìn thấy lệnh bài màu xanh trong tay Mục Trần, huyền quang không nhịn được co rút con ngươi lại

- Mạch Thủ Lệnh của thanh mạch? Thanh Thiên, Thanh mạch các ngươi rốt cục đang làm gì? Vì sao Mạch Thủ lệnh lại rơi vào tay tên tội tử này?!

. Mạch thủ Mặc Mạch - Mặc Đồng cũng nhìn về phía Thanh Thiên, lạnh lùng nói.

Dưới đông đảo ánh mắt kinh dị, Thanh Thiên da đầu cũng trở nên tê dại, hắn liếc mắt với thanh huyên trưởng lão một cái, chợt cắn răng trầm giọng nói:

- Mục Trần có phải người phù đồ cổ tộc hay không, cũng không phải do các ngươi định đoạt, nếu mà hắn không phải, vậy thì mời đại trưởng lão cũng đuổi thanh diên tịnh ra khỏi tộc

- mà cái chức mạch thủ này, thanh mạch trưởng lão chúng ta cũng đã chung quyết nghị, lão phu đã không thích hợp làm mạch thủ nữa, bắt đầu từ hôm nay, Mục Trần chính là mạch thủ thanh mạch, nếu các ngươi có kiến nghị gì khác thì phải chờ trường lão viện khai mờ, ít nhất, bây giờ các ngươi không có tư cách phủ quyết chuyện tất cả trưởng lão thanh mạch ta đã quyết định

Ý thanh thiên cũng đã rất rõ ràng, hôm nay thanh mạch bọn họ sắp mất địa vị chủ mạch đến nơi rồi, hơn nữa, huyền mạch mặc mạch chèn ép suốt những năm qua, bọn họ cũng đã chịu đủ rồi.

Đã như vậy, còn không bằng đem toàn bộ hy vọng đặt lên người Mục Trần

- Thanh Thiên, ngươi!

Huyền quang, mặc đồng nghe vậy, sắc mặt cũng biến đổi, trợn mắt nhìn thanh thiên.

Thanh Thiên hừ lạnh một tiếng, cũng là phất tay áo không để ý tới, những năm qua nhẫn nhịn cũng đủ rồi, hiện giờ kết cục tồi tệ nhất cũng đã là bọn họ mất đi thân phận chủ mạch, về phần Mục Trần muốn làm gì, vậy tùy ý hắn đi, cũng coi như bù đắp ủy khuất những năm qua của đứa nhỏ này.

- Được rồi, im hết đi!

Phù đồ huyền quát lạnh, ngăn 3 vị mạch thủ xuống, sắc mặt của hắn có chút khó coi, Chư mạch hội võ hôm nay kết quả lại thành như vậy, thật khiến người ta thấy buồn cười.

Ánh mắt của hắn chậm rãi quét về phía Mục Trần, trầm giọng nói:

- Nếu thanh mạch đã chọn ngươi làm mạch thủ, quyết nghị này cần trưởng lão viện mới có thể thay đổi, cho nên bảy giờ dù là ta cũng không phủ quyết được

- Có điều, cho dù ngươi có là mạch thủ thanh mạch, ghế của trưởng lão viện cũng không phải ngươi muốn đòi là đòi được, muốn có ghế, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này không

Hôm nay thanh mạch thủ lôi đã thất bại, muốn thắng lại một ghế, vậy chỉ có lựa chọn công lôi, đoạt lấy ghế từ tay các mạch khác.

Mục Trần dù bước vào thiên chí tôn, nhưng hiển nhiên mới chỉ là linh phẩm sơ kỳ, bằng cái này mà muốn cướp đoạt danh ngạch, đơn giản chính là chuyện tiếu lâm.

Trên bầu trời, Mục Trần nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, nói:

- Cái này không cần đại trưởng lão quan tâm

Thanh âm hắn vừa dứt, thân hình trực tiếp lướt đi, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc, đáp xuống bạch ngọc đài của Huyền Mạch.

Cùng lúc đó,thanh âm lạnh lùng của hắn cũng vang lên.

- nếu huyền mạch các ngươi đã đoạt của thanh mạch một ghế,ta cũng từ trong tay các ngươi, cướp đi một ghế vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.