Đắc Kỷ

Chương 24: Chương 24: Tiếc rằng tiên tử khuynh thành (6)




Ánh trăng sáng tỏ, giống như nước chảy nghiêng về phía tây, đêm thu trăng lạnh xuyên qua kết giới lướt nhẹ qua khung cảnh như đầu xuân của Tiểu Hàn Phong, dường như cả chút lãnh ý cũng biến mất, nhẹ nhàng dừng lại trên khuôn mặt thiếu nữ, nhìn qua có chút ấm áp.

     

Cảm giác thở không thông trong lòng kia vẫn chưa mất đi, Vân Linh uống một hơi cạn sạch ly rượu Tiểu Hàn, đứng lên nói: “Đêm đã khuya rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi.”

     

Đắc Kỷ chớp chớp hai mắt, đôi mắt hơi híp, nhẹ nói: “Sư tôn...”

     

Vân Linh dừng bước nhìn về phía nàng, cặp mắt phượng trong suốt phượng mang theo một chút không hiểu, lại vừa giống như chờ đợi điều gì đó, Đắc Kỷ lại dùng giọng nói chứa ba phần men say nói: “Đệ tử không muốn đi Thanh Tâm Các, nếu như vậy, thì ba năm nữa không gặp được sư tôn .”

     

Trong đầu đột nhiên có thứ gì đó nổ vang, ầm một tiếng, giống như pháo hoa, Vân Linh không biết phải hình dung cảm giác hiện tại của mình như thế nào, chỉ biết cảm giác hít thở không thông trong lòng không giảm đi mà còn nặng hơn, rõ ràng là tâm phiền ý loạn, nhưng cảm giác này lại ngoài ý muốn không cảm thấy chán ghét.

     

Vân Linh không biết mình về Lạc Anh Phong bằng cách nào, cũng đã quên mình đã trả lời thế nào, một đêm tĩnh tọa tĩnh tâm không có tác dụng, mở mắt ra là ánh mắt chờ mong hơi có men say của đệ tử, nhắm mắt lại là ánh mắt sáng long lanh của đệ tử đang nhìn mình, cho dù Vân Linh có đơn thuần hơn nữa, cũng biết rõ điều này thật sự là một chuyện rất không thích hợp.

     

Sống đã ngàn năm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhớ một nữ nhân như thế, nếu như đổi lại là người khác cũng thôi đi, nhưng đó lại là đệ tử của hắn, nàng coi hắn như phụ mẫu, mà đáy lòng hắn lại mơ ước tại nàng... Cho dù chỉ là ngẫm, Vân Linh cũng cảm thấy thật xấu xa.

     

Côn Lôn Tiên Tông là Đại Tông môn đệ nhất Nam Vực, cũng đứng đầu chính đạo, đệ tử truyền thừa đột phá hóa thần không phải là chuyện nhỏ, đương nhiên sẽ phát thiếp mời rộng rãi, mở tiệc chiêu đãi Thập Tông chính đạo,  Nghiêm Sương vẫn là nhân vật đệ nhất trong những người cùng lứa của giới chính đạo, ý của chưởng giáo là lần đại điển Kim Đan trước làm thế nào, thì đại hội Kết Anh đại hội cũng làm như vậy, phải làm thật phô trương, huyên náo.

Đối với Nghiêm Sương mà nói, mấy chuyện này làm thế nào cũng không sao cả, nhưng Đắc Kỷ lại cảm thấy vô cùng có ý nghĩa, nhưng trong mắt của Chưởng Giáo, không có ý kiến chính là cam chịu.

     

Nói thật, danh tiếng của Nghiêm Sương rất lớn, nhưng ngoài Tông môn, ngoại trừ vài người không giám bày tỏ ái mộ từ cõi lòng với nàng ra, thì một người bạn nàng cũng không có, cho dù ở Côn Lôn Tiên Tông, đa số các đệ tử đối với nàng cũng đều là ước mơ, nếu có thể đến trước mặt nàng, cũng là chẳng dám thở mạnh một tiếng.

     

Đắc Kỷ cảm thấy hai thầy trò Nghiêm Sương và Vân Linh rất thú vị, phương thức Côn Lôn Tiên Tông nuôi dưỡng đệ tử thật sự là có chút đặc biệt, có thể nói, nếu lúc trước Nghiêm Sương không chết, theo tính cách của nàng, sau ngàn năm sau nữa, có lẽ cũng sẽ trở thành một người không hiểu thế sự giống như Vân Linh.

     

Đại hội hóa thần của Nghiêm Sương đã định vào mùng ba tháng sau, từ sau khi Côn Lôn Tiên Tông phát thiếp mời, những người hoặc Tông môn nhận được thiệp mời cũng lục tục đến Côn Lôn Tiên Tông, trong đó có Khúc Linh Nhi đang dùng tên giả là Chu Linh Nhi ở tại Thanh Tiêu Ngọc Vũ Lâu.

     

Khúc Linh Nhi thật sự rất chán ghét tiên tử chính đạo này, ở trước mặt Vân Linh tiên tôn thì rất hào phóng, nói là để cho nàng tới cửa tạ ơn, nhưng lúc nàng cầm ngọc phù đến đây, lại bị ngăn cản ở ngoài cửa, hiển nhiên là vì vị tiên tử xinh đẹp tốt bụng đã này đã có lệnh, nàng cũng không thể mặt dày chờ ở dưới chân núi của Côn Lôn Tiên Tông, chỉ có thể cắn răng rời đi, cũng may Thanh Tiêu Ngọc Vũ Lâu cũng là một trong Thập tông của chính đạo, người bên ngoài là sự phụ tốt nhưng bên trong đã mơ ước nàng từ lâu, lập tức đồng ý dẫn nàng ra ngoài trải sự đời.

     

Nói đến việc này, Khúc Linh Nhi lại càng tức giận, lúc trước nàng và Nghiêm Sương cùng một cảnh giới, hiện giờ nàng vẫn là Nguyên Anh Trung Kỳ,  mà nữ nhân kia không rõ là dựa vào thân thể hay dựa vào thủ đoạn dơ bẩn gì đã thăng đến cấp Hóa Thần, nàng mặc dù xuất thân từ Ma môn, thời gian qua lại giữ mình trong sạch, khinh bỉ  nhất là nữ nhân dựa vào bán đứng thân thể giành lấy tài nguyên như vậy, nhưng chính người như vậy lại giẫm ở trên đầu nàng, khiến cho nàng khinh bỉ đồng thời lại thêm mấy phần lửa giận khó có thể đè nén.

     

Đại hội Hóa Thần chuẩn bị đến khí thế ngất trời, nhưng trong đó lại không có chuyện gì của  Đắc Kỷ, đại điển Kim Đan và đại hội Kết Anh trước kia, đều chỉ cần lộ mặt, đại hội Hóa Thần đương nhiên cũng giống như vậy, dù sao hiện giờ cũng không có mấy người Chưởng giáo mang theo nguyên một đám truyền thừa đệ tử đi gặp nàng.

     

Huống chi ai cũng biết Nghiêm Sương tiên tử chính là đệ tử thân truyền của Vân Linh tiên tôn, mà Vân Linh tiên tôn là người có hi vọng độ kiếp thành công cao nhất trong vài vị Đại Thừa Lão tổ hiện nay, dù sao tính theo tuổi của tu sĩ, một vị Đại Thừa Lão tổ khi mới một ngàn tuổi, thật sự là quá mức trẻ tuổi rồi.

     

Mấy ngày liền Vân Linh trằn trọc, không biết phải làm thế nào cho phải, nhưng cũng không thể trách hắn, hắn thật sự không có một chút kinh nghiệm nào, ở tuổi nên yêu đương, hắn đã tu đến Kim Đan, cũng thuận theo đó bế quan trăm năm, lúc xuất quan hắn mới bắt đầu theo kiếm đạo, lại đúng lúc tông môn đại loạn, sau đó là nhiều năm giết chóc. Đừng nói tình yêu, cho dù là bằng hữu cũng chẳng có mấy người, đến chính hắn cũng không nghĩ tới, thời gian đã trôi qua nhiều năm đến vậy, hắn thế nhưng lại để mắt tới đệ tử của chính mình.

     

Mấy ngày nay thần chí hắn hoảng hốt, thế cho nên khi Đạo Đồng* đến báo, nói tiên tử đã chọn được một động phủ thích hợp để ở lại, hắn cũng không có phản ứng, sững sờ rất lâu mới nói: “Tiên tử, là... Sương Nhi sao?”

*Đạo đồng: đứa bé tu đạo

     

Tiểu đạo đồng có cặp mắt Hồ Ly nhút nhát e lệ như cũ, nghe lời Vân Linh nói, cũng không hỏi nhiều, vội vàng xác nhận.

     

Vân Linh mới nhớ tới, hôm đó quả thực hắn đã nói với đệ tử, nếu không đi Thanh Tâm Các bế quan, có thể lên Lạc Anh Phong của hắn tìm một động phủ thích hợp bế quan thanh tâm, nhưng bây giờ... Vấn đề không phải là tâm của đệ tử có thanh tĩnh hay không, mà là tâm của hắn phải làm sao mới có thể thanh tĩnh lại được?

     

Vốn dĩ cách đệ tử hơn nửa Côn Lôn Tiên Tông, hắn đãtrằn trọc không yên, tinh thần không tập trung, hiện giờ gần trong gang tấc, cảm giác hít thở không thông quen thuộc lại tràn lan trong lòng thêm lần nữa, càng khiến người ta khó tả, cũng làm cho hắn cũng không biết phải làm sao.

     

Hắn muốn lập tức đứng dậy đi đổi một bộ xiêm y khác, đổi một bộ xiêm y sạch sẽ nhất, màu sắc, họa tiết xinh đẹp nhất, lại do dự sợ khiến Tiểu Đồng nhìn ra manh mối, hắn nghĩ chiếu theo tướng mạo của chính mình, lại muốn biết bộ dạng của mình trong mắt đệ tử là thế nào, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, dừng lại tại đây là kết cục tốt nhất.

     

Hắn không nên gặp nàng, nhưng hắn nhớ nàng, hắn hiểu rõ tình cảm của nàng đối với hắn giống như phụ thân như ca ca, có thể cho dù là vi phụ vi huynh, hắn cũng muốn ngắm nàng nhiều thêm vài lần.

     

Vân Linh là người luôn thuận theo ý muốn của bản thân, hắn cũng không rối rắm quá lâu đã thuyết phục được chính mình, hắn chẳng qua là đi thăm nàng một chút, cũng không có ý  khác, đệ tử không muốn bế quan, hắn có thể bế quan, đợi đến khi tâm tĩnh lại, những thứ tình cảm này cũng nhạt đi, như vậy là tốt rồi.

     

Động phủ trên Lạc Anh Phong không nhiều, động phủ có thể ở thoải mái chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Vân Linh vốn tưởng rằng đệ tử sẽ ở tại động phủ cách chỗ hắn gần nhất, không nghĩ đến nàng  lại ở tại chỗ phía sau núi đó.

     

Thời gian qua tuyết đọng bao trùm phía sau núi Lạc Anh Phong, lúc hắn còn có thể dạy đệ tử một chút kiếm pháp, chỗ phía sau núi này là  nơi thường xuyên dùng để chỉ điểm đệ tử luyện kiếm, Vân Linh phát giác chính mình thế nhưng lại không thể hình dung cảm giác khi đó của mình, chỉ là hắn khẳng định, khi đó hắn không có một chút tâm tư nào đối với đệ tử.

     

Trong khung cảnh tuyết trắng kia, phiến đá thử kiếm tối đen đứng sừng sững ở trong đó, tựa như đã sớm trở thành một bộ phận của ngọn núi này, rừng tuyết bên cạnh mới là động phủ.

     

Nói thật, đến chính Vân Linh cũng không nghĩ ra, hắn xây một tòa động phủ tại đây là dùng để làm gì, từ khi chỗ động phủ kia xây xong hắn cũng chưa từng ở dù chỉ một ngày, nhưng mà Đắc Kỷ biết rõ.

     

Động phủ sau núi Lạc Anh Phong phía này ba mặt đều là vực sâu, một mặt hướng tới khoảng tuyết lớn có đá thử kiếm, đúng là phản chiếu nội tâm của Vân Linh, độc hành trên đường lớn, không có đường lui.

     

Lúc Vân Linh đến, gặp chính là một nữ tử mặc trang phục của đệ tử Côn Lôn Tiên Tông đứng múa kiếm trước đá thử kiếm,  kiếm tu thay đổi một thanh Linh kiếm bổn mạng là một chuyện vô cùng tốn công, không riêng gì luyện tập để dung hợp, hơn nữa còn phải bồi dưỡng sự ăn ý giữa tu sĩ và Linh kiếm, cho dù là Vân Linh tán thành để đệ tử đi Thanh Tâm Các bế quan, nhưng cũng không thể không thừa nhận, múa kiếm là một chuyện đơn giản nhất bình thường nhất cũng mệt mỏi nhất, là phương thức tốt nhất để nhanh chóng hóa thành một thể cùng kiếm.

     

Đát Kỷ không phải là kiếm tu, nhưng Nghiêm Sương là, Nghiêm Sương không ở đây, nhưng thân thể này là của Nghiêm Sương, cho nên lúc nàng múa kiếm hoàn toàn là dựa vào bản năng của thân thể, nói đến đến cũng kỳ quái, chiêu múa kiếm này ngoại trừ thu phát hết sức tuej nhiên, bình thường, thế nhưng còn nhiều hơn một chút dã tính bén nhọn.

Vân Linh không quấy rầy nàng, mà đứng ở chỗ không xa lẳng lặng ngắm, lúc đó tuyết bay như thác, trước đá thử kiếm, bạch y nữ tử múa kiếm dường như hợp thành một thể cùng với tuyết trắng đầy trời, bông tuyết bay lả tả như muốn che giấu ánh mắt người khác, nhưng Vân Linh không cần bất luận thuật pháp gì cũng có thể nhìn thấy rõ mỗi một động tác của Đắc Kỷ, thậm chí là từng sợi tóc dính tuyết trong gió.

Hồ Ly giỏi nhất là lười biếng, kỳ thật Đắc Kỷ không múa lâu hơn nữa, sẽ giả bộ phát hiện được Vân Linh đến, vội vàng thu kiếm trong tay lại, đi vài bước tới nghênh đón.

     

“Sư tôn!” Đắc Kỷ thi lễ, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, nói: “Sương nhi đã dựa theo sư tôn phân phó, sửa sang lại động phủ trụ vào, chờ qua Đại hội Hóa Thần, đệ tử sẽ bế quan trong động phủ.”

     

Vân Linh im lặng ngắm Đắc Kỷ, nhìn đến mức nàng có chút kỳ quái cúi đầu chỉnh lại y phục của chính mình, thần sắc rốt cục mới hòa hoãn lại, dời ánh mắt đi.

     

“Linh khí của động phủ nơi này mặc dù không thể so được với Thanh Tâm Các, nhưng cũng may con chỉ có một mình, hiệu quả đạt được cũng tốt hơn.” Vân Linh nhẹ nói: “Chỉ có một lần này thôi đấy, lần sau không được phép lại hồ nháo nữa.”

     

So với tình cảnh lần trước của Khúc Linh Nhi, lần này lại giống như dỗ tiểu hài tử, Đắc Kỷ nghiêm nghị gật đầu, Vân Linh liếc nàng một cái, đôi mắt phượng trong suốt đột nhiên xẹt qua một tia cực kỳ vui vẻ, lập tức hắn giống như phát hiện mình lại hơi quá mức, sắc mặt biến thành hơi lạnh.

     

V384 đã có thể bình tĩnh nhìn độ hảo cảm của Vân Linh bay lên cao rồi lại nhanh chóng hạ xuống, nó lại còn tổng kết ra một bộ kinh nghiệm, mỗi lần độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng cao rồi lại giảm nhanh, chính là khúc nhạc dạo cho việc hắn bị tiến công chiếm đóng.

     

Quả nhiên độ hảo cảm của Vân Linh lên cao lại giảm xuống, giảm xuống lại tăng lên, một hồi lâu sau mới hòa hoãn lại, trước khi độ hảo cảm dao động không ổn định là sáu mươi điểm  giờ đã bay lên tới tám mươi sáu điểm.

     

Dường như Đắc Kỷ còn muốn nói gì đó, Vân Linh đã lạnh mặt, xoay người rời đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.