Đắc Kỷ

Chương 1: Chương 1: Bắt đầu'




Xung quanh đều là cát vàng, không thấy mặt trời. Mùa hè ở biên giới phía Tây bắc nóng bức khô cằn, nhưng vẫn có nhiều thương đội không sợ gian khổ, hiểm nguy đi qua sa mạc rộng lớn này để đến Tây Vực, dùng tơ lụa, đồ sứ và lá trà để đổi lấy thật nhiều vàng bạc, có người phất nhanh sau một đêm, nhưng cũng có rất nhiều người chôn xương nơi này.

Từ sau khi tiến vào sa mạc Cố Thời Khâm không muốn ra khỏi xe ngựa, gia thế của hắn hiển hách, lần này theo thương đội đi Tây Vực xa xôi ngàn dặm chẳng qua là cách hắn chống đối lại người nhà, phải đến đây chịu khổ, hắn cũng không vui vẻ gì, cũng may mọi người ở trong thương đội không ai dám làm khó hắn, hắn cũng yên tâm thoải mái ở trong xe ngựa rộng rãi thoải mái, nghe tiếng chuông đồng ở bốn góc của xe ngựa leng keng vang động, vô cùng nhàn nhã.

Mở văn thư ngày hôm qua chưa xem hết ra, Cố Thời Khâm gác chân, chỉ kém chưa hát vài câu, lúc này tiểu nha hoàn vừa mua mấy ngày trước mới thướt tha bưng trà đến, ánh mắt Cố Thời Khâm liếc qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cuối cùng dừng lại tại đôi tay đang bưng chén trà, lập tức liền mất hứng, chỉ thản nhiên đón lấy chén trà. Nhưng mà còn chưa kịp uống, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, nước trà giội hết lên người hắn.

Tiểu nha hoàn bị dọa sợ đến đứng hình, Cố Thời Khâm không kiên nhẫn đẩy nàng ra, xuống xe ngựa, xe ngựa của hắn đi đầu tiên trong thương đội, còn đi chưa được vài bước thì nhìn thấy phía trước có rất nhiều người đang xúm lại, tay chân luống cuống lấy nước, vài người còn đụng vào nhau. Mấy ngày nay mặt trời độc, thương đội cũng gặp phải không ít người đi đường ngã xuống, nếu có thể cứu thì cho họ chút nước uống, sau đó để bọn họ ở trong thương đội làm chút việc, xem như cho bọn họ con đường sống, nếu cứu không được cũng sẽ ra tay chôn cất.

Cố Thời Khâm không ghét cứu người, nhưng chưa lần nào cứu người lại rối ren như lần này, không chỉ toàn bộ thương đội dừng lại, còn có rất nhiều người vây lại ở một chỗ, người thủ lĩnh nghiêm túc, thận trọng của thương đội đã hơn năm mươi tuổi, trên mặt cũng sắp cười ra hoa.

Không phải là cứu được đại quan nào đó chứ?

Cố Thời Khâm đến gần một chút, ngày thường những người trong thương đội đối với hắn cung kính một mực nhưng hình như khi hắn bước lại đây cũng không có một ai chú ý tới hắn, vẫn vây ở phía trước như cũ, thủ lĩnh của thương đội lớn giọng kêu vài tiếng, kêu người khác đưa nước sạch tới, rõ ràng bên hông hắn cũng có treo túi nước.

“Nếu không có các vị đại ca, ta thật không biết phải làm thế nào ...”

Đúng lúc này, một giọng nữ khàn khàn lọt vào tai hắn, rõ ràng phải là vô cùng khô khốc khó nghe, nhưng lại mang theo sự êm ái, phong nhã kì quái, vô cùng trêu trọc lòng người.

Đẩy vài người đàn ông Tây Bắc đang ngây người ra, cuối cùng Cố Thời Khâm cũng nhìn thấy dung mạo của cô nương kia, lẽ ra khi người ta kỳ vọng càng cao, thất vọng cũng lại càng lớn, nhưng mà khi nhìn thấy cô nương kia, hắn đã không biết phải làm thế nào, trong đầu chỉ còn lại một chữ: Mỹ!

Mùa hè ở Tây Bắc, cho dù là cô nương bảo thủ cũng sẽ không mặc quá nhiều quần áo, cô nương được cứu kia lại mặc rất kỳ quái, cả người bao tầng tầng lớp lớp, đầu tiên đập vào mắt hắn là một bộ tóc đen, Cố Thời Khâm yêu mỹ nhân, nhưng lại không biết đẹp đến tận cùng là thế nào, ngay cả mái tóc cũng có thể khiến người khác động lòng.

Chủ nhân của bộ tóc đen kia dường như có cảm giác, khẽ nghiêng mắt nhìn hắn một cái, chỉ một cái liếc mắt này, cả người Cố Thời Khâm đều cứng đờ, thật lâu mới phản ứng được, trong lòng chỉ có một giọng nói đang điên cuồng la hét ầm ĩ: Ta xong rồi ! Ta xong rồi !

Hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao cả thương đội lại có thể vì một người mà dừng lại, vì sao thủ lĩnh của thương đội bắt người khác đi lấy nước sạch mà không phải đưa túi nước bên hông mình, không, mấy chuyện này chỉ là trò cười, mỹ nhân như thế, mỹ nhân thế này sao có thể nhiễm khói lửa nhân gian, nàng nên uống nắng sớm sương mai, nàng nên ăn hạt trúc, mọi thứ đồ tốt trên đời này đều nên xếp ở dưới chân nàng, để cho nàng bước đi thật vừa ý

Đẩy thủ lĩnh của thương đội ra, cầm lấy túi nước sạch sẽ tiến lên, Cố Thời Khâm chen đến trước mặt cô nương kia, mở miệng ra lại phát hiện đến lời nói cũng đã quên phải nói như thế nào, đôi mắt linh hoạt kỳ ảo kia lại mang theo một chút cảm kích và tò mò nhìn hắn, trong nháy mắt đó, Cố Thời Khâm cảm giác như mình đang đối mặt với tiên thiên.

Nhìn thấy quý công tử không rõ lai lịch kia giống như con ngỗng ngốc nghếch, mở miệng ra thật lâu cũng nói không nên một câu, thủ lĩnh của thương đội vội vàng đẩy hắn ra, tiến lên nói: “Cô nương, ở trong sa mạc lâu như vậy, trước tiên uống ngụm nước đi.”

Cô nương ăn mặc quái dị mỉm cười với thủ lĩnh của thương đội, vừa định tiếp nhận túi nước, thì thấy người thủ lĩnh ngoài năm mươi tuổi kia mất thăng bằng, lảo đảo vài bước, tất cả những người còn lại đều là dáng vẻ bị câu mất hồn phách.

Nếu như chưa gặp người trước mặt, Cố Thời Khâm chỉ cảm thấy khoa trương, mà giờ khắc này chỉ còn lại hít thở không thông, không cười khuynh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.