Đặc Công Tà Phi

Chương 266: Chương 266: Trăm miệng cũng khó giải thích




Năm thước sau lưng Dạ Dật Phong -- Trên giường gỗ khắc hoa mẫu đơn sát tường, có một nam tử mặc hắc y, chính là Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt.

Đôi mắt của Tư Đồ Kiệt đã trở thành hốc sâu, hai con ngươi bị móc ra, bị hai chiếc châm vàng đính vào hai bên má. Cổ tay và cổ chân hắn đều bị một thanh chủy thủ cắm vào, gân tay và gân chân lộ ra bên ngoài thịt giống như đỉa hút máu dính vào lưỡi dao. Cổ hắn bị một dây xích bạc quấn chặt, có thể nhìn thấy yết hầu vỡ nát. Trước ngực Tư Đồ Kiệt có một hang lớn, có thể thấy rõ trái tim ngừng đập đang bị một chiếc quạt xuyên qua.

Gió lạnh lọt qua khe cửa, thổi vào phòng. Dạ Dật Phong cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, rất từ từ, rất chậm chạp quay đầu lại. Trong nháy mắt, lục y bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đồng tử kinh hãi nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đôi môi trắng bệch không còn tia máu: “Các ngươi... Các ngươi... Các ngươi giết Tư Đồ Kiệt, muốn giá... giá họa cho... cho ta...” Mặc dù giọng điệu run rẩy, nhưng lời nói ra không phải câu nghi vấn mà là khẳng định.

Phố lớn ngõ nhỏ ở đế đô Thương Nguyệt đều lấy gạch đá màu tím rải đất, xây nhà. Toàn bộ mái ngói của các cửa hàng đều là ngói lưu ly màu tím. Mỗi khi mặt trời mọc ở phía đông sẽ tạo nên tử khí đông lai (*), phủ lên toàn bộ lãnh thổ Thương Nguyệt. Thương Nguyệt cho rằng khói tím có thể mang đến may mắn, cho nên khói tím là dấu hiệu của Thương Nguyệt. Trên quốc tỷ, trên khôi giáp, trên đao kiếm hành quân tác chiến và những binh khí khác đều có hình khói tím.

[(*) Tử khí đông lai: Sương màu tím từ phía đông lan ra khắp nơi, có thể hiểu theo nghĩa khác là có điềm lành.]

Vậy mà giờ đây, bất luận là chiếc châm vàng găm trên mặt Tư Đồ Kiệt hay chủy thủ cắm trên chân tay hắn hoặc xích bạc quấn trên cổ hắn đều có hình khói tím. Đặc biệt là cây quạt xuyên tim Tư Đồ Kiệt, trên cán quạt có khắc hình khói tím, đó là chiếc quạt mà Dạ Dật Phong luôn mang theo bên người.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo ghế, ngồi đối diện Dạ Dật Phong. Nàng chống cằm, vẻ mặt “ngươi đừng nói oan cho ta, ta oan ức lắm”: “Chúng ta không giết người, mà là ngươi giết, tại sao lại nói giá họa? Cây quạt xuyên tim Tư Đồ Kiệt là chiếc quạt Thái tử Thương Nguyệt luôn mang theo bên mình, người trong thiên hạ đều biết điều này, không phải sao?”

Nàng dứt lời, Hiên Viên Diễm cũng ngồi xuống bên trái Dạ Dật Phong, dáng vẻ phụ xướng phu tùy, diễn tình ca thiên cổ. Hắn bắt chước ái thê của mình chống cằm, vẻ mặt hiện rõ “Biết rõ hai phu thê chúng ta rất nguy hiểm, ban đầu cần gì trêu chọc chúng ta, đây chính là tự mình chuốc lấy”: “Dùng quạt xuyên tim Tư Đồ Kiệt để hắn đi đời nhà ma, ngươi phải hận Tư Đồ Kiệt bao nhiêu mới có thể làm thế? Mà lại... còn móc mắt hắn, không khỏi quá tàn nhẫn sao?”

Tiêu Hàn ngồi xuống bên phải Dạ Dật Phong, vẻ mặt lạnh nhạt “Ta không muốn nói chuyện với ngươi, thắc mắc đừng hỏi ta, trực tiếp hỏi hai người kia đi”, lạnh lùng nói từng chữ từng câu: “Huyết hận thấu tận trời cao, xuyên tim hắn, móc mắt hắn, thù hận hẳn vơi bớt rồi chứ? Sao ngươi phải dùng xích bạc xiết đứt yết hầu hắn? Lẽ nào... ngươi lo rằng hắn sẽ như xác chết vùng dậy, cao giọng tố ngươi là hung thủ giết người sao?”

Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngươi một lời, ta một câu, giá họa không chút che giấu, ngươi lại một lời, ta một câu giễu cợt kể khổ. Đại não Dạ Dật Phong giật giật, cơ bản không nghe lọt tai chữ nào. Hắn cảm giác mình đang ngâm trong hồ băng, máu toàn thân bị đông đá, trong đầu chỉ có hai chữ đang quay mòng mòng -- quá ác!

Dạ Dật Phong không ngu, hắn biết nếu ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã phí công tốn sức bày ra tiết mục giá họa này thì đám cấm vệ quân Tây Thần nhất định sẽ xuất hiện rất nhanh. Một khi cấm vệ quân xuất hiện, tận mắt chứng kiến Tây Thần đế chết thê thảm như thế, vả lại nhận định Dạ Dật Phong hắn giết Tây Thần đế thì cả Tây Thần quốc sẽ phản ứng ra sao? Không nghi ngờ gì nữa, chỉ có một phản ứng duy nhất: Không nổi điên diệt Thương Nguyệt, Tây Thần quốc tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!

Tuy binh lực Tây Thần quốc cường đại nhất trong tứ quốc, nhưng mất đi thủ lĩnh Tây Thần đế, chỉ dựa vào mấy vị đại tướng quân hữu dũng vô mưu của Tây Thần, điều này là nhược điểm lớn nhất. Mặc dù binh lực Thương Nguyệt kém hơn Tây Thần một chút nhưng Hiên Viên Diễm biết rõ, người am hiểu lĩnh binh tác chiến nhất Thương Nguyệt là Thái tử Dạ Dật Phong. Vì vậy, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới để lại mạng sống cho hắn, thiết kế tiết mục giá họa vô cùng cao tay, để hắn và đại quân Tây Thần không thể tránh khỏi một cuộc chiến đẫm máu.

Kế sách của bọn họ rất vẹn toàn, không uổng là người của hoàng triều Long Diệu, thờ ơ lạnh nhạt diệt Thương Nguyệt và Tây Thần, mà trước đó hai nước này có âm mưu rục rịch với lãnh thổ Long Diệu.

Ngoài khách sạn -- trời đất rung chuyển, bụi đất đầy trời. Tiếng vó ngựa như vỡ đê, tiếng bước chân hòa với tiếng binh khí va chạm vào nhau loong coong trong bóng đêm yên tĩnh tạo nên một hành khúc inh tai nhức óc.

Cấm vệ quân Tây Thần mặc khôi giáp đen, tựa như vô số đám mây đen vọt vào, chen đầy đường lớn, giơ đuốc lên cao, một vùng đất sáng bừng lên. Thủ lĩnh cấm vệ quân giật dây cương, tuấn mã ngửa đầu hí một tiếng dài vang vọng, vó ngựa nặng nề dừng lại. Thủ lĩnh dùng sức nhún lên bàn đạp, tung người nhảy xuống ngựa, nhấc cao tay rồi lạnh lùng nói: “Năm đội năm (25) người rải rơm rạ, củi; sáu nhóm hai mươi (120) người bao vây khách sạn, cung tiễn thủ dàn trận kéo dây; còn lại theo ta vào trong.”

“Vâng!” Năm đội cấm vệ quân lấy tốc độ sét đánh, chất đầy rơm rạ và củi xung quanh khách sạn Như Ý. Sáu đội cấm vệ quân, một nửa cầm đuốc ngồi cạnh rơm rạ, một nửa dệt thành lưới bao vây khách sạn, chĩa mũi đao về phía cửa lớn. Vô số cung tiễn thủ lùi ra phía sau sáu đội cấm vệ quân, cưỡi trên lưng tuấn mã, kéo căng dây cung về phía cửa lớn khách sạn; có người nhảy lên mái nhà, hướng dây cung về phía cửa sổ, bày trận thế một khi có người lao ra khỏi khách sạn Như Ý, hắn chắc chắn sẽ bị vạn tiễn xuyên tim. Về phần thủ lĩnh đạp mạnh một cước vào cửa lớn khách sạn, mang theo vô số cấm vệ quân bản lĩnh hàng đầu vọt vào đại sảnh.

Đường chính yên tĩnh, bỗng sinh ra động tĩnh lớn như vậy, bách tính Tây Thần đều choàng tỉnh khỏi giấc mộng. Có người mở cửa sổ nhìn trộm, nhìn cảnh tượng bên ngoài lập tức sợ đến nỗi chui vào gầm giường; có kẻ kéo khe cửa ra nhìn, không kịp đóng cửa liền co người trốn dưới gầm bàn.

Khách sạn Như Ý xảy ra chuyện gì, dân chúng không muốn biết, cũng không dám biết. Họ chỉ biết nếu cấm vệ quân đã xuất động thì nhất định không phải chuyện tốt. Vì vậy, họ thầm cầu nguyện có thể bình an vượt qua đêm nay, ngàn vạn lần đừng vô duyên vô cớ biến thành một oan hồn.

Tầng ba, bên trong phòng -- Dạ Dật Phong nghe tiếng đạp cửa, sắc mặt vẫn trắng bệch như giấy, nhưng đáy mắt lại hiện lên ý cười không dễ nhận thấy. Hắn cho rằng ba người Hiên Viên Diễm nhất định không ngờ... cấm vệ quân lại đến nhanh chóng như vậy khiến bọn họ không có cơ hội rút lui tránh khỏi tầm mắt các cấm vệ quân. Đối với hắn mà nói, đây tuyệt đối là chuyện may mắn lúc nguy nan.

Vũ khí làm Tư Đồ Kiệt mất mạng đều hướng tới hung thủ là hắn, nhưng trong phòng lúc này, bất luận là Thái tử Thương Nguyệt hắn, hay Thụy vương và Thụy vương phi Long Diệu, thậm chí Thái tử Bắc Dực đều là địch không phải bạn của Tây Thần.

Hắn không thể chứng minh mình bị oan, nhưng khi hắn thừa nhận mình là hung thủ, đồng thời có thể lôi ba người Hiên Viên Diễm vào, nói rằng bọn họ liên thủ đã lâu, mưu đồ sát hại Tư Đồ Kiệt. Nếu không phải thế... sao mấy người bọn họ như nước với lửa có thể bình an vô sự ở chung một phòng, chỉ có Tư Đồ Kiệt chết thảm? Tây Thần muốn báo thù thì báo cả tam quốc đi.

Chỉ tiếc, ý nghĩ trong lòng Dạ Dật Phong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã biết tỏng cả rồi. Thời gian cấm vệ quân đến đúng như dự liệu của nàng, cho nên sao nàng có thể cho Dạ Dật Phong cơ hội để cắn ngược mình?

Tựa như hiểu rõ tâm tư Dạ Dật Phong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng xoay cổ tay, tay trái có thêm ba lớp da dịch dung mỏng như cánh ve, tay phải xuất hiện ba viên thuốc nhỏ màu đỏ. Dưới ánh nến khẽ lay, ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng lên, dán lớp da dịch dung của mình lên mặt, đồng thời uống viên thuốc.hntb.dđLQĐ

Thấy ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt biến thành ba nam tử trung niên có vẻ ngoài cực kì bình thường trong chớp mắt, lông mày Dạ Dật Phong bất an nảy lên, khóe miệng không thể kiềm chế co rút, cơ bắp toàn thân đều lo lắng run rẩy, mơ hồ đoán được ba người này định cùng hắn chơi trò gì với cấm vệ quân rồi.

Đợi đến khi dịch dung xong, ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức biến thành ba nam tử trung niên, giọng nói thô khàn nghe như rất cung kính, thực ra ẩn chứa giễu cợt: “Thuộc hạ tham kiến thái tử!”

Đại não Dạ Dật Phong trời đất quay cuồng một hồi, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, ngửa đầu thở dài một hơi than khổ.

-- Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, hắn trăm miệng cũng khó giải thích! Hung thủ giết Tư Đồ Kiệt là hắn chứ không phải ai khác.

Người được Tư Đồ Kiệt thăng chức làm thủ lĩnh cấm vệ quân dĩ nhiên không ngu xuẩn. Vừa bước vào đại sảnh, thấy thi thể nhuốm máu khắp nơi, lại phát hiện thi thể dọc theo cầu thang trải dài đến trước cửa lớn một căn phòng ở tầng ba, tim thủ lĩnh bất an, dẫn theo cấm vệ quân chạy hết sức về phía căn phòng đó. Nếu hắn biết tất cả đều do Thượng Quan Ngưng Nguyệt tỉ mỉ thiết kế, dụng ý giúp hắn không cần cực khổ tìm kiếm từng phòng, mục đích để dễ tiến vào bắt hung thủ, hắn có tức giận hộc máu xa ba trượng không nhỉ?

Cùng lúc đó -- Nghe thấy bên ngoài hành lang có tiếng bước chân như đê vỡ, hệt như giành giật từng giây một, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nâng tay phải, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai đưa hào quang bảy màu đến hai chân Dạ Dật Phong, giải huyệt đạo ở chân cho hắn.

Không để Dạ Dật Phong kịp phản ứng, Hiên Viên Diễm đã phất tay. Thân thể Dạ Dật Phong không thể điều khiển, lập tức đứng lên từ trên ghế, đến bên cạnh giường nơi Tư Đồ Kiệt chết thảm hệt như diều hâu rình mồi.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại nhấc tay phải, một roi bạc khắc khói tím dài bắn ra khỏi tay áo nàng như linh xà, một đầu quấn quanh cánh tay trái của Dạ Dật Phong, đầu còn lại xuyên qua bụng Tư Đồ Kiệt.

Trong lúc đó -- một tiếng vang “rầm” dữ dội, cửa phòng bị thủ lĩnh cấm vệ quân đạp thành hai mảnh. Vô số cấm vệ quân vọt vào trong phòng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.