Đặc Công Tà Phi

Chương 311: Chương 311: Kiên quyết dây dưa quấy rầy




“Tạ thiếu bang chủ! Tạ thiếu bang chủ phu nhân!”

Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nói, Lương quản gia và tám tên Chú Kiếm sư đứng lên, lúc này mới cười rộ, hóa đau thành vui.

-- cám ơn trời đất, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ. Không làm lão bang chủ Cái Bang thất vọng vì đã dụng tâm lương khổ, Die nd da nl e q uu ydo n dặn dò bọn họ mượn tiệc làm chậm trễ!

“Thiếu bang chủ, thiếu bang chủ phu nhân, mời lên xe, chúng ta lên trước dẫn đường cho các người!”

Cúi đầu khom lưng, cung kính nói xong.

Lương quản gia thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng tám tên Chú Kiếm sư bên trong trang, tung người nhảy lên lưng ngựa, bỗng chốc kéo ra dây cương, làm chín con tuấn mã lập tức quay đầu lại.

Ngửa đầu, cười nhìn Huyết Thứu vương giang cánh giữa trời không, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: “Ngốc Bảo, lộ trình thay đổi rồi, trước đi sơn trang Chú Kiếm dự tiệc đã, sau yến tiệc lại đi Linh cung!”

Nếu tiến về phía Linh cung, tất nhiên do Ngốc Bảo dẫn đường. Nhưng hôm nay, đổi đi sơn trang Chú Kiếm trước, Ngốc Bảo không biết đường, muốn dẫn cũng không cách nào dẫn rồi.

“chiếp --”

Đáp lại một tiếng, Ngốc Bảo vốn bay lượn ở phía trên chiếc xe ngựa thứ nhất, lập tức giương cánh bay ngược đến phía trên chiếc xe ngựa cuối cùng.

Đợi đến khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vào buồng xe, dieendaanleequuydonn Lương quản gia và tám tên Chú Kiếm sư vung roi ngựa, ở phía trước dẫn đường.

Tiếng bánh xe lăn trên đất vang lên, năm chiếc xe ngựa hoa lệ theo thứ tự chuyển động, “lộc cộc lộc cộc” chạy vào rừng cây phía trước.

Bầu trời xanh như được gột rửa, mây trắng xa xa, ánh nắng sáng rực; trong rừng cây, lá thông theo gió bay chập chờn, tỏa ra không khí mát mẻ.

Bên trong chiếc xe ngựa thứ nhất --

Thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt dựa vào khuỷu tay Hiên Viên Diễm; năm ngón tay trái của Hiên Viên Diễm dịu dàng vuốt ve mái tóc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Đôi phu thê gắn bó keo sơn, thỉnh thoảng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, chốc chốc thì thầm nói nhỏ, thỉnh thoảng lại mím môi cười, lộ rõ vẻ thân mật quấn quít.

Bên trong chiếc xe ngựa thứ ba --

Dạ Dật Phong khẽ lay động cây quạt, Tiêu Hàn bắt chéo hai tay, khóe miệng vẫn ở trạng thái co giật.

Hai người này, hình như đối với vở diễn nhiệt tình quá độ vừa rồi mà cảm xúc vẫn ngổn ngang như cũ, trong lúc nhất thời không cách nào bình thường trở lại.

Về phần bên trong xe ngựa thứ hai, Hiên Viên Ly và Thượng Quan Hạo dựa lưng sát vách xe; bên trong xe ngựa thứ tư, Thiên Cơ lão nhân và Vô Ngân mặt đối mặt ngồi xuống, vẻ mặt ưu sầu, hai mắt u ám tối tăm.

Hôm nay, kế hoạch trì hoãn của sơn trang Chú Kiếm đã thành công, hi vọng tiếp sau đó, kế hoạch trì hoãn của môn phái khác cũng thành công.

Đến Linh cung càng chậm, đôi phu thê mà bọn họ quan tâm mến yêu này, càng có thể biết trễ sự thật tàn khốc đó, mới có thể hạnh phúc vui vẻ được thêm một khoảng thời gian......

Đến buổi trưa, xe ngựa chạy vào sơn trang Chú Kiếm.

Các Chú Kiếm sư dốc hết tâm huyết, quên ăn mất ngủ nấu sắt đúc kiếm trước kia, tất cả đều rời khỏi phòng đúc kiếm, da.nlze.qu;ydo/nn thân thể cung kính đứng thẳng ở hai bên, cung nghênh khách quý đến.

Đợi đến khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, cùng với đám người Vô Ngân xuống xe ngựa, các Chú Kiếm sư đứng ở hai bên, lập tức chen lấn hô to: “Hoan nghênh khách quý!”

Ngay sau đó --

Gương mặt trang chủ sơn trang Chú Kiếm rực rỡ nụ cười, khom lưng đưa tay, tự mình dẫn đường ở phía trước.

Mười mấy tên Chú Kiếm sư, lần lượt chen chúc ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

Bọn họ ngươi một câu ta một lời, đưa lời chúc phúc đến Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, đồng thời cười dẫn đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào đại sảnh.

Cười nói vui mừng, trang chủ và các Chú Kiếm sư tranh nhau mời rượu.

Chỉ là mời rượu lần thứ nhất, cũng đã qua nửa canh giờ, huống chi còn có lần thứ hai, thứ ba, bốn năm lần mời rượu nữa.

Vì vậy, bữa tiệc trưa này, ước chừng kéo dài hai canh giờ, đợi đến khi tiệc kết thúc, hoàng hôn cũng đã lặng lẽ buông xuống.

Dùng tiệc xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm muốn từ biệt. Nhưng......

Trang chủ và cả đám Chú Kiếm sư, sống chết cũng không đồng ý.

Bọn họ nhất định phải giữ phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại để dự dạ tiệc, lần nữa diễn ra một màn tiết mục “ nếu các người không chịu ở lại, tập thể chúng ta liền khóc đến chết“.

Không thể làm gì, chống đỡ không được nhiệt tình như lửa, dinendian.lơqid]on Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ngổn ngang trong gió, chỉ có thể tiếp tục ở lại dự dạ tiệc.

Bữa dạ tiệc này, người mời rượu trong trang lại nhiều hơn.

Ngoài trang chủ và các Chú Kiếm sư thường xuyên mời rượu, ngay cả người hầu quét sân, cho gà ăn, chăn heo, trồng rau, rửa chén trong trang, cũng rối rít chạy tới kính rượu.

Đợi đến khi dạ tiệc kết thúc, đã là giờ tý đêm khuya.

Kết quả, có thể nghĩ là biết. Ngay cả Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm dù không muốn ngủ lại, nhưng cũng không thể không ngủ lại được nữa......

Hôm sau, dùng điểm tâm xong.

Đối với phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại lần nữa chắp tay từ biệt, người sơn trang Chú Kiếm rốt cuộc không kiên quyết dây dưa giữ lại nữa!

Ai ngờ --

Xe ngựa mới rời khỏi phạm vi sơn trang Chú Kiếm, liền bị người sơn trang Nhàn Vân “chặn lại“.

Độ nhiệt tình của đại quản gia và hơn mười tên hộ pháp sơn trang Nhàn Vân, so với quản gia và các Chú Kiếm sư của sơn trang Chú Kiếm chỉ có hơn chớ không kém.

Hôm qua, đối với việc phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt khéo léo từ chối, Dieenndkdan/leeequhydonnn người sơn trang Chú Kiếm phụ trách mời khách, chỉ gào khóc, nước mắt rơi tùm lum.

Ngày hôm nay, đối với việc phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt khéo léo từ chối.

Người sơn trang Nhàn Vân phụ trách mời khách, vẫn dùng tới sức của chín trâu hai hổ, rối rít ôm lấy bánh xe ngựa, sống chết cũng không cho xe ngựa chạy.

Bất luận phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói gì, người sơn trang Nhàn Vân vĩnh viễn chỉ có một câu trả lời: nếu cuối cùng các người không nguyện ý dự tiệc, chúng ta liền đập đầu chết ở trên bánh xe!

Vả lại, để chứng minh lời mình nói chính là thật.

Đại quản gia sơn trang Nhàn Vân dùng lực đập đầu vào mấy cái bánh xe, đưa hình ảnh đầu rách toạc chảy máu hiện ra cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm “thưởng thức“.

Nhìn thấy người sơn trang Nhàn Vân thế mà làm thật, ra vẻ “các người cự tuyệt dự tiệc, chúng ta nhất định chết cho các ngươi xem”, phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoàn toàn ngổn ngang.

Từ trước đến giờ, sơn trang Nhàn Vân và Cái Bang có quan hệ tốt, nếu bởi vì cự tuyệt dự tiệc, di@en*dyan(lee^qu.donnn) mà “ép” chết người sơn trang Nhàn Vân, chẳng phải là “nghiệp chướng” rồi sao?

Phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt dở khóc dở cười, vô cùng xốc xếch, chỉ có thể lần nữa buông tha đi về phía trước, đến sơn trang Nhàn Vân dự tiệc......

Nửa tháng trôi qua --

Năm chiếc xe ngựa hoa lệ, vẫn bận rộn chạy. Nhưng mà, cách đích đến Linh cung, hành trình đi cũng càng ngày càng xa vời!

Chỉ vì, một nhóm lại tiếp một nhóm tới cản đường mời khách.

Về phần thái độ mời khách, là càng lúc càng “nhiệt tình”, “nhiệt tình” đến thần kinh thác loạn khiến phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt gần như cũng sắp phát điên!

Muốn một cước đạp bay người mời khách, nhưng ngại vì người mời khách có quan hệ hữu nghị với Cái Bang, thật sự không thể nào độc ác nhấc chân đạp mạnh.

Muốn một chưởng đánh ngất nhóm người mời khách, nhưng nhóm người mời khách dù sao cũng không có ác ý, chỉ muốn mời bọn hắn dự tiệc.

Nếu đánh ngất nhóm người mời khách, ngộ nhỡ sau khi bọn họ rời đi, trùng hợp có kẻ thù nhóm người mời khách đi ngang qua, dfienddn lieqiudoon chẳng phải nhóm người mời khách sẽ lành ít dữ nhiều sao?

Không có cách nào, thần kinh Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm rối loạn, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn đồng ý lời mời, đến dự tiệc một môn phái lại tiếp một môn phái......

Hai tháng sau, trước khi hoàng hôn đến --

Ánh chiều tà buông xuống, mây ráng hồng đầy trời.

Bên phải một con đường lớn rộng rãi, là một dòng sông nhỏ trong suốt có thể nhìn thấy đáy hồ, nước sông nhiễm phải ánh nắng chiều, hiện lên với vẻ đẹp rực rỡ.

Mấy cánh hoa đào màu hồng giống như tiểu tinh linh đẹp nhất thế gian, tràn đầy hương thơm ngát, đồng thời xoay múa ở phía trên dòng sông nhỏ.

Mấy cánh hoa đào màu hồng này đến từ chính rừng đào rộng lớn, đẹp rực rỡ như tiên cảnh nhân gian ở bên trái đường lớn.

Trong rừng đào rộng lớn, có vô số cây đào đứng đón gió cao vút.

Trên một số cành cây đào dài nhỏ, mọc đầy từng đóa hoa, dưới ánh chiều tà, từng đóa hoa hiện lên xinh đẹp khó có thể tả.

Còn có trên một số cành cây đào dài nhỏ, hoa đào xinh đẹp thì không thấy, thay vào đó, là những trái đào tươi vừa lớn vừa tròn.

Gió mát nhẹ phất qua, hương thơm không chỉ tràn ngập trong rừng đào, d,0dylq.d ngay cả đường lớn rộng rãi, cũng tràn đầy hương hoa thơm ngát.

“Lộc cộc – lộc cộc --”

Năm chiếc xe ngựa hoa lệ chạy tới từ đầu một con đường lớn, điều khiển năm chiếc xe ngựa hoa lệ, là bốn vị trưởng lão Đông Nam Tây Bắc, cùng với Ngân Lang và Thanh Báo.

Vì vậy, người ngồi bên trong xe ngựa, không cần đoán liền biết là người nào.

Trong chiếc chiếc xe ngựa thứ tư --

Vô Ngân từ trước đến giờ đều rất yêu thích hoa đào đang dựa lưng vào vách xe.

Nếu đổi lại lúc trước, Vô Ngân ngửi được hương hoa đào, nhất định sẽ cười như hoa nở vén rèm xe lên, thưởng thức cảnh đẹp như tiên vẽ một phen.

Nhưng, lúc này khác với trước kia.

Một luồng gió nhẹ phất qua, rèm cửa màu bạc cuồn cuộn nổi lên, từng cánh hoa đào bay vào buồng xe, rơi vào trên đầu vai Vô Ngân.

Cổ tay trái vừa nhấc, ngón trỏ đưa về đầu vai.

Vô Ngân không có tâm tình ngắm hoa ngửi hương, ngón trỏ bỗng chốc bắn ra, đưa cánh hoa đào bay từ đầu vai về đến thế giới bên ngoài xe.

Thời gian trôi qua thật là nhanh, thoáng một cái đã hai tháng.

Bất luận bọn họ trì hoãn thế nào, còn có ba tháng ngắn ngủi, dienndnle,qu.y don tất cả đều không thể tiếp tục giấu giếm, nên tới cuối cùng cũng sẽ tới.

Sâu kín thở dài, giữa hai lông mày Vô Ngân chất chứa phiền muộn, giọng chua sót nhẹ nói: “Soái lão đầu, Nguyệt nhi nên uống Linh Tuyền rồi!”

Đối diện Vô Ngân, lòng Thiên Cơ lão nhân cũng đang ưu sầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, đầu cúi xuống lưỡng lự: “Ừ, lão đầu biết rồi!”

Phút im lặng ngắn ngủn trôi qua, Vô Ngân mở miệng hỏi: “Ta đã nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ đến nên tránh Diễm, Ngốc Bảo và Cầu Cầu thế nào, lão ngài có biện pháp gì không?”

Vén rèm cửa lên, nhìn lướt qua rừng đào bên trái đường lớn, Thiên Cơ lão nhân thả rèm cửa xuống, n nhìn Vô Ngân, nói: “Có!”

“Biện pháp gì?”

“Quả đào!”

“Quả đào?”

Cùng lúc đó, bên trong chiếc xe đầu tiên --

Dựa vào lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm, ngón tay vuốt vuốt lọn tóc bên má, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau mày lên mà hỏi: “Diễm, chúng ta rời khỏi sơn trang Lục Liễu đã bao lâu?”

Cánh tay phải ôm lấy eo ái thê, bày tay trái nhẹ vuống cái bụng to của ái thê, Hiên Viên Diễm ôn nhu nói: “Chừng nửa canh giờ rồi!”

“Nói cách khác......”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi kéo dài tiếng nói, thân thể mềm mại ngồi dậy từ trong lòng Hiên Viên Diễm, Die nd da nl e q uu ydo n môi anh đào cong lên một nụ cười sâu xa, nói: “Rất nhanh, sẽ có người cản đường, mời chúng ta dự tiệc rồi.”

“Hai tháng nay, liên tục dự tiệc. Hiện tại, vừa nghe đến hai chữ dự tiệc, da đầu ta liền run lên, sống lưng cũng toát ra mồ hôi lạnh.”

Khóe miệng co giật, Hiên Viên Diễm bổ sung: “Đợi lát nữa, bất luận người nào cản trở đường muốn mời, ta tuyệt không đi dự tiệc nưa. Những người đó khóc chết cũng tốt, đập đầu chết cũng được, ta thề mình nhất định làm như không thấy!”

“Diễm, hai tháng nay......”

Cong lên nụ cười mị hoặc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu, hỏi từng câu từng chữ: “Môn phái nào cũng mời chúng ta dự tiệc như vậy, chẳng lẽ chàng lại không có chút nghi ngờ nào sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.