Đặc Công Tà Phi

Chương 267: Chương 267: Có khổ khó nói




Vô số cấm vệ quân Tây Thần xông vào phòng như thủy triều, đồng thời Tiêu Hàn giả dạng thuộc hạ của Dạ Dật Phong rút một chiếc roi bạc dài có khắc hình khói tím của Thương Nguyệt ra.

“Thái tử, sao lại thế này? Chuyện giết Tư Đồ Kiệt rất bí mật, cấm vệ quân Tây Thần sao biết được vậy?” Kêu lên một tiếng sợ hãi, bóng dáng Tiêu Hàn chợt lóe, cầm roi bạc đứng trước mặt Dạ Dật Phong, bày tư thế hành tung giết người bị bại lộ nên trung thành bảo vệ chủ.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng giả dạng làm thuộc hạ của Dạ Dật Phong, ống tay áo xoay tròn, trong lòng bàn tay có thêm một chiếc roi bạc khắc hình khói tím: “Thái tử, địch nhiều ta ít, e là bốn người chúng ta muốn đột phá vòng vây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Tối nay, giúp Thái tử đoạt mạng Tư Đồ Kiệt, bọn thuộc hạ chết không đáng tiếc. Hãy để trước khi chết, bọn thuộc hạ vì Thái tử làm chuyện cuối cùng, mở đường máu để Thái tử an toàn rút lui!” Đồng thanh nói xong, hai người đứng hai bên Dạ Dật Phong, bày ra dáng vẻ cho dù tan xương nát thịt cũng phải bảo vệ chủ tử rút lui an toàn.

Tư Đồ Kiệt trời sinh đa nghi, làm việc cực kì cẩn thận.Trừ thủ lĩnh cấm vệ quân biết khách sạn Như Ý là sản nghiệp của Môn chủ Quỷ Chú môn, mà Môn chủ vẫn luôn ẩn thân trong bóng tối thật ra là Tư Đồ Kiệt, các cấm vệ quân còn lại không hề biết chuyện này.

Chạy như điên lên tầng, thấy thuộc hạ Quỷ Chú môn, cũng chính là Chưởng quỹ, tiểu nhị và hộ vệ sát thủ của khách sạn Như Ý bị chết thảm không nỡ nhìn, tim bị móc khỏi ngực, cổ họng đều cắm một thanh chủy thủ hình khói tím. Giờ đây vào phòng lại thấy Tây Thần đế bị móc hai mắt, gân cổ tay và gân chân bị cắt đứt, cổ bị xiết bởi một chiếc xích bạc, trái tim bị quạt trúc xuyên qua. Nhưng... đối với tướng chết thê thảm không nữ nhìn của Tây Thần đế, Thái tử Thương Nguyệt hình như còn chưa thỏa mãn, vẫn đứng trước mặt Tây Thần đế, dùng roi bạc đâm thủng bụng Tư Đồ Kiệt, tựa như không thể chặt Tư Đồ Kiệt thành trăm mảnh thì không thể vơi bớt nỗi hận trong lòng mình vậy. Sau đó lại nghe thấy ba thuộc hạ của hắn nói đã bị bại lộ hành động giết người, không kịp hủy thi diệt tích, muốn liều chết đỡ chủ tử rút lui bình yên vô sự -- Hai mắt thủ lĩnh cấm vệ quân đầy tơ máu, lập tức giận dữ hét: “Dạ Dật Phong, ngươi giết Tây Thần đế, Tây Thần quốc tối nay không chỉ muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu mà còn muốn Thương Nguyệt quốc chôn cùng!”

Thủ lĩnh cấm vệ quân vừa dứt lời, các cấm vệ quân trợn mắt nghiến răng, lửa hận ngút trời, lập tức vây quanh Dạ Dật Phong và ba “thuộc hạ” của hắn đến nỗi nước chảy không lọt, loạt xoạt giơ đao trong tay lên.

“Tây Thần đế --” Các cấm vệ quân bên ngoài nghe thấy tin Tây Thần đế đã chết, đau khổ cao giọng thét lên một tiếng rồi giơ mũi đao về phía cửa chính.

Đôi mắt Dạ Dật Phong phẳng lặng không chút dao động, lướt qua các cấm vệ quân đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình -- Sau đó, hắn hơi cúi đầu, kéo roi bạc quấn trên tay ra rồi rút lại quạt trúc xuyên tim Tư Đồ Kiệt. Hắn khom lưng, xốc một góc chăn trên giường lau sạch máu tươi dính trên quạt, dời bước ngồi xuống bên bàn gỗ.

Giờ phút này Dạ Dật Phong rất muốn nói với các cấm vệ quân: Có lời, cho dù tận tai nghe thấy; có chuyện, cho dù chính mắt nhìn thấy, cũng không chắc hẳn là sự thật. Tây Thần đế của các ngươi không phải do ta giết, oan cho ta, ta bị người khác giá họa đó.

Nhưng, nói thì có tác dụng gì? Giờ đây có cho hắn một trăm cái miệng, không, cho hắn một vạn cái miệng cũng không thể giải thích rõ. Ngoài lão thiên gia tin hắn, còn lại bất cứ ai thấy một màn trước mắt này đều sẽ cho rằng hắn là hung thủ. Bất luận hắn thừa nhận hay phủ nhận, tóm lại cái danh hung thủ giết người của hắn không thể gột sạch. Đã như vậy, chi bằng thừa nhận cho xong. Nếu không... sợ rằng Thái tử Thương Nguyệt hắn lại có thêm một danh hiệu tiểu nhân vô sỉ dám làm không dám nhận.

Dạ Dật Phong mở quạt, khẽ đung đưa, đồng thời khẽ nói: “Đúng vậy! Ta giết Tây Thần đế đấy, muốn ta nợ máu trở bằng máu thì động thủ đi!”

“Dạ Dật Phong, ta muốn chặt ngươi làm trăm mảnh, lấy máu tưới đất, an ủi vong linh Tây Thần đế dưới suối vàng.” Nghe giọng điệu hời hợt của Dạ Dật Phong, thấy thái độ bình chân như vại của hắn, thủ lĩnh cấm vệ quân nổi giận, gào thét, đồng thời thúc nội lực bắn đao trong tay ra ngoài.

Đối với thanh đao đang lao đến ngực mình, Dạ Dật Phong hơi cúi đầu, mí mắt cũng chẳng thèm nhìn, khẽ phe phẩy quạt trúc. Trong lòng hắn biết rõ, ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt uổng phí công sức diễn tiết mục giá họa này, mục đích là kích động chiến tranh giữa Tây Thần và Thương Nguyệt, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không “khoanh tay” nhìn hắn bị giết. Bọn họ sẽ rất “cố gắng” bảo vệ hắn đến khi... hắn rút lui khỏi khách sạn Như Ý và lãnh thổ Tây Thần an toàn, trở về Thương Nguyệt điều động đại quân nghênh chiến đại quân Tây Thần.

Một âm thanh “vụt” vang lên, khi mũi đao sắp xuyên qua ngực Dạ Dật Phong -- Roi bạc trong tay Tiêu Hàn bỗng vung lên, đao bị cắt thành hai nửa, chưa chạm đến góc áo Dạ Dật Phong đã trở thành xác đao trên mặt đất.

Tiêu Hàn diễn theo lời thoại trước đó đã học thuộc, khiến cấm vệ quân Tây Thần lửa giận thiêu đốt: “Tây Thần đế của các ngươi tâm ngoan thủ lạt, tội ác tày trời, lấy tư cách gì để có thiên hạ? Tây Thần đế chết cơ bản không có gì đáng tiếc. Thiên hạ này... phải do Thương Nguyệt hoàng anh minh thần võ của chúng ta đi đoạt!”

Cấm vệ quân nghiến răng “ken két“. Thủ lĩnh giơ tay lên, phun ra một chữ: “Giết!”

Tia sáng lạnh chói mắt lóe lên, cấm vệ quân vung đao bổ về phía bốn người Dạ Dật Phong. Thủ lĩnh rút thiết trảo (*) mỏ ưng ra, cũng mãnh liệt tấn công.

[(*) Thiết trảo: đại khái là nhìn như thế này: nhưng có thêm hình mỏ ưng ở tay cầm.]

Không thèm nhìn bốn phương tám hướng tấn công, Dạ Dật Phong vẫn không nâng mí mắt, đứng nhàn nhã phe phẩy quạt.

-- Động thủ đi, nghênh chiến cấm vệ quân Tây Thần đi! Chỉ khi ba ngươi động thủ mới có thể những cấm vệ quân mù quáng này phát hiện thì ra võ công của ba “thuộc hạ” còn cao siêu hơn cả “chủ tử“.

Võ công của “thuộc hạ” cao hơn hắn? Vả lại, đặc biệt để vở tuồng này hạ màn một cách hoàn mỹ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm có võ công vượt xa hắn đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi. Điều này... không phải rất kì lạ sao? Trong các cấm vệ quân Tây Thần không thiếu người có đầu óc, nhất định sẽ cảm thấy không thích hợp. Lúc ấy trong lòng bọn hắn sinh ra nghi ngờ, bắt được thời cơ tuyệt vời vạch trần sơ hở, hắn sẽ nói ra thân phận ba người này và hắn bị ba người này hãm hại giá họa. Có lẽ... vẫn có thể thay đổi cục diện bất lợi cho mình chăng?

Sao ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt có thể không đoán ra tính toán của Dạ Dật Phong? Nhiều cấm vệ quân như vậy, nếu bọn họ che giấu thực lực thực sự thì không thể thắng được. Nhưng nếu bọn họ thể hiện thực lực, trong nháy mắt sẽ giải quyết hết cấm vệ quân... nhưng sẽ lộ ra sơ hở rằng thuộc hạ còn có võ công cao hơn cả chủ tử.

Trong lòng Thượng Qun Ngưng Nguyệt cười lạnh trào phúng, không chút để ý nhìn Hiên Viên Diễm và Tiêu Hàn, không ai biểu hiện thực lực chân chính. Ba người bày ra dáng vẻ chật vật khó có thể chống lại cường địch, hoảng hốt né tránh, càng lúc càng cách xa Dạ Dật Phong.

Lúc này --

Thấy ba thuộc hạ của Dạ Dật Phong dần dần đuối sức, võ công cũng chỉ có thế, vài cấm vệ quân tiếp tục tấn công ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt; phần lớn cấm vệ quân bao gồm cả thủ lĩnh nhẫn tâm tàn sát về phía Dạ Dật Phong.

Dạ Dật Phong cúi đầu phẩy quạt nhưng khóe mắt vẫn nắm bắt chiến trạng, thấy cấm vệ quân xông về phía mình như thủy triều, nhưng ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại làm như không thấy. Không ai bộc lộ thực lực thực sự, “anh dũng” bảo vệ hắn, chỉ lo ra sức diễn trò, biểu hiện dáng vẻ bại lui chật vật. Trong lòng hắn lại thở dài bực bội, có thông minh đến mấy cũng không thể không bái phục, chỉ có thể nhanh chóng đứng lên tự bảo vệ mình.

Ngay lúc đó -- Tựa như vì chủ tử tham chiến nên động viên ý chí chiến đấu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm “cực kì dũng mãnh” đánh lui mấy tên cấm vệ quân, bóng dáng nhanh chóng đứng hai bên Dạ Dật Phong. Dưới ống tay áo che giấu, truyền nguồn khí lưu, đừng nói vô số cấm vệ quân Tây Thần không thể nhận ra, nếu không phải Tiêu Hàn đã biết trước thì trong giây lát cũng không thể nhận ra.Trừ phi... trong số những người ở đây có người như Thiên Cơ lão nhân, võ công sâu đến cảnh giới xuất thần nhập hóa mới có thể nhận thấy khí lưu lặng lẽ chuyển động.

Chỉ thấy -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm phối hợp ăn ý. Dạ Dật Phong bị khí lưu cường đại thao túng, bóng người màu xanh xẹt qua như sao băng, nhảy lung tung trong vòng vây, chợt đông chợt tây, lúc nam lúc bắc. Quạt trúc trong tay hắn cũng bay lung tung trong vòng vây, cao cao thấp thấp, trái trái phải phải, mơ hồ thành ngàn vạn tàn ảnh khiến người ta khó có thể bắt kịp.

Trong phút chốc -- Vô số cấm vệ quân bị Dạ Dật Phong xoay quanh như chong chóng; bị chiếc quạt trúc thiên biến vạn hóa đâm cho toàn thân đầy vết máu.

“Rầm”, Dạ Dật Phong cầm quạt trúc, quét ngang về bốn phương tám hướng. Vũ khí trong tay cấm vệ quân rơi hết xuống đất, thân thể của bọn hắn cũng nằm ngổn ngang trên mặt đất. Bọn hắn muốn tung người lên tiếp tục anh dũng giết địch, nhưng vừa mới vận khí liền cảm thấy phế phủ ngũ tạng quặn đau, hộc một ngụm máu. Cấm vệ quân mềm nhũn, lập tức kinh hãi nhìn Dạ Dật Phong, ánh mắt ấy tựa như yên lặng nói rằng bọn hắn tuyệt đối không ngờ tới võ công của Thái tử Thương Nguyệt mạnh gấp trăm ngàn lần truyền thuyết, không, phải là kinh khủng gấp trăm ngàn lần.

Ngoài cửa chính, các cấm vệ quân thấy chỉ trong nháy mắt mà Dạ Dật Phong đã làm cho vô số cao thủ ngã hộc máu, bò dậy cũng không bò nổi. Bọn hắn không khỏi trố mắt nhìn thêm vài lần, kinh hãi nuốt nước miếng, trong lòng do dự, cuối cùng vẫn không dám nhắm mắt xông vào tự chuốc cái chết.

Dạ Dật Phong khép quạt, thân thể cứng ngắc đứng vững, khí lạnh vọt từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu. Giờ phút này trong lòng hắn cực độ kinh hãi, thực sự không kém gì các cấm vệ quân. Hắn biết rõ võ công của mình hơn bất cứ ai. Có thể làm hắn khống chế địch trong nháy mắt vốn không phải võ công của hắn mà vì thân thể và quạt bị dòng khí lưu cường đại thao túng. Thậm chí hắn đã rất cố gắng ổn định thân thể và quạt nhưng không thể điều khiển thân thể mình, thậm chí không thể vứt quạt đi, tựa như thân thể này không thuộc về hắn.

Hắn biết rõ, nhất định hai người kia đã giở trò quỷ.

Không ngờ... mới nửa tháng ngắn ngủi, võ công hai người họ đã cao đến cảnh giới kinh thiên địa, khiếp quỷ thần. Khiến Dạ Dật Phong khóc không ra nước mắt là vẻ mặt các cấm vệ quân kinh hãi nhìn chằm chằm hắn cũng thôi đi, ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn đồng loạt ôm quyền với hắn, vẻ mặt cung kính nói: “Đa tạ chủ tử cứu mạng! Chủ tử võ công cái thế, không ai trong thiên hạ có thể địch lại!”

Dạ Dật Phong không còn gì để nói, phiền muộn đầy bụng, chỉ có thể bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà.

Hắn còn có thể nói gì nữa? Hiện tại hắn càng thêm trăm miệng khó giải thích. Dưới những con mắt của cấm vệ quân, trong lòng thầm hét lên: Khó trách Thái tử Thương Nguyệt ngươi có thể giết chết Tây Thần đế, thì ra... võ công của ngươi cao như thế!

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm có thể truyền khí lưu cho mình dưới tình huống không ai có thể phát hiện, để mình đánh bại các cấm vệ quân trong nháy mắt, bọn họ cũng có thể lấy mạng các cấm vệ quân trong nháy mắt, nhưng bọn họ chỉ làm các cấm vệ quân trọng thương mà không lấy mạng, bởi vì... hai người còn trông cậy cấm vệ quân trở về hoàng cung Tây Thần, thông báo Thái tử Thương Nguyệt hắn độc ác sát hại Tây Thần đế! Điều duy nhất hắn có thể làm là nhanh chóng rời khỏi Tây Thần, trở lại Thương Nguyệt điều động toàn bộ đại quân chuẩn bị nghênh chiến.

Lúc này -- Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại cung kính ôm quyền với Dạ Dật Phong, đồng thanh nói: “Chủ tử, chuyện Ngô hoàng sai chúng ta ám sát Tây Thần đế đã bại lộ, thật sự không nên ở đây thêm nữa, xin chủ tử lập tức hồi quốc!”

Vừa dứt lời, dưới sự che chở của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Tiêu Hàn, Hiên Viên Diễm truyền một dòng khí lưu đến trên người Dạ Dật Phong.

Dạ Dật Phong không thể điều khiển vung tay, lập tức mặt đất lóe sáng, cũng khiến thân thể các cấm vệ quân quay cuồng một hồi, trước mắt chợt tối đen như mực.

Một tiếng “rầm” vang dội, đợi mắt cấm vệ quân dần dần sáng trở lại, bóng dáng bốn người Dạ Dật Phong đã biến mất. Trên trần nhà bị thủng một lỗ to...

Ngoài khách sạn Như Ý -- Cấm vệ quân nghe thấy động tĩnh, lập tức nhìn về phía trước, trông thấy ba bóng đen, một bóng xanh thoát ra từ nóc khách sạn, nhảy lên không trung như chim bay. Các cấm vệ quân ném đuốc đốt rơm rạ và củi trên mặt đất; số khác nhảy lên, đuổi theo bốn bóng người kia. Cung tiễn thủ thả dây, đầu tên tẩm kịch độc trí mạng dày đặc bắn lên không trung.

Ứng phó với đám tên như mưa này, đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mà nói quá dễ dàng. Chỉ là đã diễn thì phải diễn trọn vẹn, nếu một khắc cuối cùng bỗng lộ thực lực, chẳng phải tối nay phí sức rồi sao?

Vì vậy -- Hai người giả bộ khinh công không bằng Dạ Dật Phong, cố ý theo đuôi hắn, không chút để ý nhìn nhau rồi thúc nội lực truyền âm: “Dạ Thái tử, nếu không muốn làm con nhím, phiền ngươi vung tay lên để các cấm vệ quân biết một chút về nội lực xuất thần nhập hóa của ngươi chứ?

Suy nghĩ của ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sao Dạ Dật Phong có thể không hiểu? Lấy bản lĩnh của hắn, phát huy khinh công tránh mưa tên không khó, nhưng nếu muốn thành công đánh tan mưa tên thì không phải chuyện dễ dàng. Tiêu Hàn không nói, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm muốn đánh tan mưa tên tuyệt đối dễ như búng tay. Sở dĩ bọn họ muốn mình vung chưởng vì không muốn để lộ võ công thực sự, để lại sơ hở cho cấm vệ quân hoài nghi, cho nên mới mượn mình phá mưa tên này.

Mà hắn còn có thể làm gì? Cho dù hắn không phối hợp, chỉ cần Thương Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đẩy khí lưu cho mình, hai tay không muốn vung cũng phải vung.

Dạ Dật Phong phất tay, hai người kia cũng đồng thời phất tay. Vài nguồn khí lưu cường đại lập tức lấy sức mạnh ùn ùn kéo đến đánh tới mưa tên và cung tiễn thủ.

“Loong coong”, tiếng sét đánh vang dội trong bóng đêm. Bóng dáng cấm vệ quân nặng nề rớt xuống mặt đất, đao trong tay cũng xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Xung quanh khách sạn Như Ý, rơm rạ và củi bị thiêu đốt, lửa mạnh hừng hực ngút trời, trong nháy mắt thiêu tất cả thành tro. Mũi tên bỗng chốc quay ngược lại, toàn bộ đâm vào bức tường của khách sạn, biến thành tổ ong lỗ chỗ. Mà bóng dáng bốn người Dạ Dật Phong đã biến mất vô hình vô bóng.

Dưới ánh trăng --Trên đường lớn ngoài khách sạn Như Ý để lại từng đám cấm vệ quân và cung tiễn thủ nằm cứng ngắc, mắt dại ra nhìn trời, sắc mặt trắng bệch hơn nhìn thấy quỷ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.