Đặc Công Tà Phi

Chương 265: Chương 265: Ăn như hổ đói




Trong Vô Danh sơn trang -- Bắc trưởng lão đạp mũi chân lên nền đất, chân phải gác lên ghế tạo thành dáng ngồi vô cùng bất tao nhã, mặt mày hớn hở, miệng lưỡi lưu loát thuật lại cảnh phá hủy Quỷ Chú môn và lấy được Biến Sắc hoa. Đối tượng ngồi nghe là ba Trưởng lão Đông, Tây, Nam.

Đông trưởng lão ngoáy tai, uống nửa ly trà rồi đưa ly cho Bắc trưởng lão đang thao thao bất tuyệt: “Lão Bắc nè, nói hồi lâu miệng đắng lưỡi khô rồi nhỉ? Cho nè, uống chút trà trơn cổ thông họng.”

Bắc trưởng lão đang nói thỏa thuê, không rảnh uống trà, dùng tay đẩy ly trà lại, tiếp tục văng nước miếng, cao giọng nói: “Các huynh biết không? Đám kia lại dám chỉ vào mũi ta chửi mẹ kiếp, ta tức giận, giáng mấy cú đá liên hoàn đạp bay hết bọn chúng.”

Đông trưởng lão thu tay lại, liếc một cái đại coi thường, dùng ly trà che môi rồi nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi Nam trưởng lão bên cạnh: “Thiếu Bang chủ phu nhân có nói bao lâu mới chuẩn bị xong không?”

Nam trưởng lão nâng tay che môi, nhỏ giọng trả lời: “Không nói. Sớm biết vậy thì hỏi một câu, dù sao cũng đỡ hơn chờ đợi.”

Tây trưởng lão lặng lẽ đưa tay ra sau lưng kéo vạt áo Nam trưởng lão, hạ giọng: “Nếu không... chúng ta đi nhìn lén một chút?”

Bắc trưởng lão cảm thấy không đúng, nghi hoặc nheo mắt, khó chịu chống nạnh quát: “Này, ba người các huynh rốt cuộc có nghe ta nói chuyện không?”

“Dĩ nhiên đang nghe, còn nghe rất nghiêm túc!” Ba trưởng lão gật đầu như gà mổ thóc, nhưng cổ bọn họ lại vươn ra nhìn chằm chằm cửa chính.

Thiếu Bang chủ phu nhân đã nói, sau khi hạ màn vở kịch giá họa, phá hủy Quỷ Chú môn, lấy được Biến Sắc hoa sẽ ăn mừng tưng bừng một phen. Vì vậy, Thiếu Bang chủ phu nhân đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa khuya phong phú để khao bọn họ. Từ Bang chủ mới biết, hương vị món ăn của Thiếu Bang chủ phu nhân mới ngon làm sao... Vừa nghĩ đến việc có thể may mắn được thưởng thức tài nấu nướng của nàng, thỏa mãn cơn đói, ba trưởng lão lòng ngứa ngáy miệng tham lam, thực sự không muốn nghe lịch sử oai hùng của Bắc trưởng lão.

Vì vậy -- Bắc trưởng lão vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt

“Oa, Bắc trưởng lão, huynh cừ quá đi mất!”

“Trời ạ, Bắc trưởng lão, huynh mạnh như bò!”

“Lão Bắc, huynh đúng là anh hùng!”

Ba trưởng lão làm bộ đang nghe, thỉnh thoảng thốt ra một tiếng khen rồi giơ ngón tay cái. Chỉ có điều cổ họ càng vươn dài hơn, nhìn thẳng vào bức tường trù phòng đằng sau Bắc trưởng lão, hận không thể nhìn nát tường...

Trong trù phòng ở đối diện -- Ngân Lang và Thanh Báo bước vào giúp một tay, ngồi trước chậu gỗ lớn của mình rửa rau dưa và nguyên liệu nấu ăn.

Hiên Viên Diễm cũng trợ giúp, lấy trong tủ ra một chồng chén đĩa, lục tục đặt trên bàn gỗ.

Ngốc Bảo và Cầu Cậu vội vàng lúc đông, lát tây, đuổi theo mông Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Đoán chừng đuổi mệt rồi, Cầu Cầu ngồi bệt xuống đất, dứt khoát dùng bàn tay nhỏ ôm chân nàng, bộ lông xù lên, hét: “Tiểu chủ tử, Cầu Cầu muốn ăn đậu khuôn chiên vàng.”

Lần trước Tiểu chủ tử làm đậu khuôn chiên vàng, đến giờ nó vẫn còn nhớ rõ mùi vị ngon ngất ngây, khiến nó toàn mơ thấy đậu khuôn óng ánh bay đầy trời.

“Ừ ừ ừ, đậu khuôn chiên vàng.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt đáp lời, nghiêng đầu nhìn nguyên liệu trên bàn xem còn thiếu gì không. Nhìn xong, xác nhận nguyên liệu đã đầy đủ, không để ý đến Cầu Cầu kéo váy, ôm chân mình như bạch tuộc, nàng bước đến trước bếp lò kiểm tra những dụng cụ cần dùng trong bếp như cái xẻng, nồi, muỗng, thớt gỗ.

“Nguyệt chủ tử yêu dấu, đừng quên còn có gà, tôm và vịt của Ngốc Bảo nữa. Người đã hứa là nếu Ngốc Bảo ngoan ngoãn đi báo tin, người sẽ nấu cho Ngốc Bảo ăn.” Ngốc Bảo đã khôi phục hình dạng ban đầu, kiên nhẫn nhắc đi nhắc lại cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

“Biết rồi biết rồi, không thấy Thanh Báo đang rửa gà, tôm, vịt sao?” Ngốc Bảo nhắc mãi không ngại phiền, nhưng lỗ tai nàng sắp chai rồi, trợn mắt đáp lại rồi nhìn đông ngó tây.

-- A... dao thái đâu rồi, dao thái chạy đi nơi nào rồi? Không phải Diễm lấy dao đến à, sao lại không thấy cơ chứ?

Tìm kiếm một hồi lâu không thấy dao, nàng xoay người nhìn Hiên Viên Diễm đang lau bát đĩa trên bàn: “Diễm, dao đâu? Chàng vứt dao đi đâu mất rồi?”

Hiên Viên Diễm buông đĩa sứ xuống, đổi một chiếc chén khác, nhìn thoáng qua tay phải của nàng, khóe miệng giật giật: “Khụ... Nguyệt nhi, chẳng phải nàng đang cầm dao trên tay à?”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt lúng túng cúi nhìn tay phải, bực mình liếc Cầu Cầu và Ngốc Bảo: “Này này, ta nói hai đứa, nếu muốn sớm ăn khuya thì ngoan ngoãn ngậm miệng cho ta, yên tĩnh đợi đi.” Công phu làm phiền người khác của chúng nó đúng là hàng đầu, luôn quấn nàng nói chuyện, hại nàng cầm dao lại còn đi tìm.

Nàng vừa dứt lời, hai tiếng “vèo” vang lên -- Cầu Cầu lập tức nhảy khỏi chân Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cùng Ngốc Bảo nhanh chóng vọt đến góc bếp. Cầu Cầu ôm đầu, Ngốc Bảo dùng cánh che mỏ, vô cùng yên tĩnh đứng trước tường “kiểm điểm“.

Lúc này, Ngân Lang và Thanh Báo đã rửa sạch rau và nguyên liệu nấu ăn,bỏ vào trong đĩa sứ đã lau sạch rồi mang đến bên bàn bếp.

Hiên Viên Diễm bước đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dịu dàng cười hỏi: “Nguyệt nhi, chén đĩa đã được lau sạch, nguyên liệu cũng được rửa sạch rồi, cần chúng ta cắt nguyên liệu không?”

Kĩ thuật dùng dao là một phần quan trọng để chế biến nguyên liệu. Mỗi loại nguyên liệu sẽ có phương pháp chế biến khác nhau, phải áp dụng dao pháp khác nhau để sơ chế theo một quy cách nhất định, hình dạng phù hợp mới có thể làm ra món ăn không chỉ đẹp mắt mà còn vô cùng ngon miệng. Diễm và hai người kia giúp một tay cắt người thì không sao, nhưng nếu để bọn họ giúp một tay cắt thức ăn, e là sau khi cắt xong nhìn thôi cũng chẳng có khẩu vị.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn bốn bếp lò khác trong trù phòng, mỉm cười: “Không cần, nếu mọi người muốn giúp thì tìm bốn nồi sắt, bốn chiếc xẻng và thìa đi.” HNTB.dđLQĐ

-- Không thể nào, chẳng lẽ ái thê của hắn định nấu cả năm nồi cùng lúc? Khụ khụ khụ... Nàng chỉ có hai tay, giải quyết được không? Được rồi, nơi có ái thê yêu dấu chuyện gì cũng “biết sơ” của hắn xuất hiện, hình như chẳng có chuyện gì là không thể xảy ra cả.

Bóng dáng Hiên Viên Diễm, Ngân Lang và Thanh Báo chợt lóe, lập tức chạy như bay đến trước tủ, tìm nồi, xẻng và thìa.

Trong chốc lát, tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thấy -- Tay trái Thượng Quan Ngưng Nguyệt chụp lấy rau xà lách, tay phải xoay tròn chuôi dao, đao pháp xuất thần nhập hóa tỉa rau thành hoa, khắc củ cải thành rồng, gọt đậu khuôn thành sao, thái thịt thành tơ mỏng.

Ba người Hiên Viên Diễm kề vai mà đứng, đầu xoay theo cánh tay nàng vung múa, quả thật nhìn như trống bỏi.

-- Trời ơi, cái này... là cắt nguyên liệu à?

Hành động rất nhanh, lửa cháy hừng hực trong năm bếp lò. Ba nồi trong số đó bốc hơi màu trắng như lốc xoáy, hai nồi còn lại bốc hơi như sương trắng lượn lờ. Nàng như tiên tử trên trời, mái tóc ma mị bay bay, tay trái xoay tròn chiếc môi, tay phải nắm chuôi xẻng. Thỉnh thoảng đảo đậu khuôn chiên dầu trong chảo này, thỉnh thoảng lật vịt hấp, đôi lúc lật tôm trong nồi... Loay hoay qua lại giữa năm bếp, nàng vẫn có thể bớt chút thời gian vung dao thái số thịt còn lại trên thớt, cắt chút xà lách.

Hơi nóng màu trắng đi qua bên trái, tầm mắt ba người Hiên Viên Diễm liền liếc qua trái; hơi nóng dời sang phải, tầm mắt bọn họ cũng đảo qua bên phải. Nàng vung dao, bọn họ cũng nhìn lên; nàng hạ dao, bọn họ lại nhìn xuống.

Khóe miệng và cơ mặt Hiên Viên Diễm giật giật, lông mày cũng nhíu chặt lại.

-- Trời ạ, ái thê của hắn là Phật Bà nghìn mắt nhìn tay sao?

Miệng Ngân Lang, Thanh Báo há to có thể ngậm một quả trứng, cằm sắp trật khớp, tròng mắt dường như muốn lồi ra khỏi hốc mắt rơi xuống nền đất.

-- Thần ạ, Vương phi của bọn họ là tiên trù tôn sư (*) trên trời hạ xuống phàm trần sao?

[(*) Tiên trù tôn sư: Vị tiên là sư phụ nấu ăn.]

Mười thứ hấp, kho, chiên vàng làm người ta thèm nhỏ dãi được đặt lên bàn gỗ.

Cầu Cầu đang ở góc nhà “kiểm điểm” cũng không nhịn được nữa, bụng réo lên, bắt đầu vểnh vểnh cái mũi nhỏ lên, lăn đến chân bàn như chuột lén đi ăn lúc nửa đêm. Bàn tay nhỏ ôm chân bàn, nhanh chóng leo lên mặt bàn, bàn tay rục rịch thò tay vào những chiếc đĩa.

“Nè nè nè --” Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang quay lưng về phía Cầu Cầu, đảo món ăn trong năm nồi. Nhưng khi bàn tay nhỏ không an phận của nó vừa mới chạm vào bên trong đĩa, nàng nhanh chóng vọt tới bên bàn gỗ. Nàng nhướng mày nói: “Cầu Cầu, ăn trộm là một hành vi rất không tốt.”

Bé con nhất thời bị hoảng sợ, bàn tay nhỏ lập tức rụt về, nghẹn họng nhìn nàng trân trối.

-- Trờ ạ, sau lưng Nguyệt chủ tử có mắt sao? Chẳng phải nàng đang loay hoay đảo đồ ăn trong năm nồi sao, sao có thể bắt được nó định ăn trộm thức ăn chứ?

Ăn trộm thất bại, Cầu Cầu bất đắc dĩ lăn xuống bàn, lăn lộn trên đất, “khóc” ầm lên: “Hu hu hu... Người ta sắp chết đói... Bao giờ mới được ăn?”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt coi thường nó, khóe miệng giật giật: “Ngân Lang, Thanh Báo, các ngươi đưa món ăn đã xong đến thiện sảnh cho các Trưởng lão động đũa trước đi. Còn nữa, lấy cho Cầu Cầu và Ngốc Bảo một cái bàn rồi cho bọn nó đậu khuôn, gà, tôm, vịt.”

“Vâng!” Nàng vừa dứt lời, Ngân Lang và Thanh Báo lập tức cầm một chiếc mân để thức ăn ngon đã nấu chín vào mân rồi đi đến thiện sảnh sát vách.

Cầu Cầu và Ngốc Bảo vừa nghe thấy có thể đi thiện sảnh để ăn, đã sớm vượt Ngân Lang và Thanh Báo một bước, nhanh chóng đến thiện sảnh sát vách.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, xoay người định tiếp tục vung xẻng lật thức ăn trong nồi thì phát hiện... Không biết từ khi nào, Diễm đã cầm một đôi đũa xoay xoay trước năm bếp lò, gắp nồi này một chút chảo kia một miếng liều mạng nhét vào mồm.

Khóe miệng nàng co giật mãnh liệt, vung mạnh xẻng và môi, nụ cười càng tươi hơn: “Ta nói Diễm này, thức ăn trong nồi chưa chín kĩ, chàng đã lây tính tham lam của Cầu Cầu hả?”

“Cho dù chưa chín kĩ cũng đã ngon không thể tả nổi rồi.” Hiên Viên Diễm đáp lời, không quên đuổi theo bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Sau khi nàng đi đến trước nồi đảo thức ăn, Hiên Viên Diễm lập tức đứng trước một cái nồi, thò đũa gắp thức ăn hưởng thụ một mình.

-- Trời ạ! Cái này thực sự ăn quá quá quá ngon, đến mức chỉ thiếu nuốt luôn đầu lưỡi của mình với thức ăn xuống bụng thôi.

Hành động rất nhanh, Ngân Lang và Ngân Báo đưa mười món ăn đến thiện sảnh cách vách. Khi trở về phòng, bọn họ chuẩn đị đưa thức ăn thêm một lần nữa thì phát hiện đồ ăn bên trong mỗi đĩa đều bị thiếu gần một nửa.

-- Quái lạ! Căn cứ vào số lượng thức ăn để tính thì trong đĩa sứ phải chất đống lên như núi cao chứ, sao hiện giờ lại trở thành núi thấp lung lay sắp đổ thế?

Ngân Lang và Thanh Báo vò đầu, nghi hoặc nhìn nhau rồi nhìn thấy Vương gia đứng cách đó không xa, đang lắc lắc đôi đũa dính đầy dầu mỡ. Trong nháy mắt, bọn họ ngổn ngang trong gió. Cả buổi, “núi cao” biến thành “núi thấp” do Vương gia của họ... Khụ khụ, học Cầu Cầu ăn trộm?

“Ngân Lang, Thanh Báo, các ngươi bưng mười món ăn này qua kia rồi cùng các trưởng lão động đũa trước đi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu khuấy canh cá, cười nói: “Diễm, chàng cũng qua đó ăn đi. Hai nồi canh còn lại sẽ nấu xong rất nhanh, để ta tự bưng qua.”

“Ừ!” Hiên Viên Diễm nở nụ cười, nghe lời gật đầu rồi đi theo Ngân Lang, Thanh Báo đến thiện sảnh sát vách.

Ba người Hiên Viên Diễm rời khỏi không bao lâu, hai món ăn cuối cùng cũng ra nồi. Thượng Quan Ngưng Nguyệt dập lửa trong lò, đổ canh vào tô sứ, bưng khay canh đến cửa trù phòng.

Chỉ có điều -- Chân trái vừa ra khỏi trù phòng, chân phải còn ở trong, lông mày nàng chợt nhíu lại, môi hồng phát ra vài tiếng nôn ọe. Ngửa đầu hít sâu một hơi, nàng kiềm nén dạ dày muốn dâng trào nước chua, lông mày giãn ra, cất bước đến thiện sảnh sát vách.

Kể từ khi rời khỏi Thương Nguyệt, trong khoảng thời gian này tim và gan phổi của nàng sẽ quặn đau mười ngày một lần. Chỉ là đối với tình trạng quặn đau khác thường trong cơ thể, nàng vẫn luôn cố gắng giấu diếm nên Hiên Viên Diễm vẫn chưa phát hiện ra. Vì vậy, vừa rồi muốn nôn, nàng lại lầm tưởng đó là di chứng của tình trạng đau quặn kia. Nhưng thật ra...

Đợi đến khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt bước vào thiện sảnh, phát hiện ngoài Cầu Cầu và Ngốc Bảo đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ ăn nhồm nhoàm thì Diễm nhà nàng, bốn trưởng lão và Ngân Lang, Thanh Báo không ai động đũa.

Thấy bốn Trưởng lão và Ngân Lang, Thanh Báo dù tham lam nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, chóp mũi liều mạng ngửi mùi thơm tỏa ra từ đĩa nhưng cứng rắn chịu đựng sâu đói kêu gào, không động đũa, trong lòng nàng hiểu rõ, các Trưởng lão và Ảo Ảnh cung tôn kính mình nên mới chờ mình xong việc để cùng nhau hưởng thụ bữa ăn.

Nàng mỉm cười, đặt canh lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Hiên Viên Diễm, dịu dàng nói: “Ta nấu xong rồi, mọi người bắt đầu ăn đi.”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến và nụ cười dịu dàng của nàng khiến các Trưởng lão và Ảo Ảnh cung như bị hạ ma chú “không thể cử động bình thường“. Cánh tay chợt động, bọn họ như kiểu bị đói bụng ngàn vạn năm, lập tức mò đôi đũa trên bàn ăn như hổ đói, như quỷ đói đầu thai.

-- Ôi trời ơi, những thứ này thật sự rất ngon miệng. Thiếu Bang chủ đâu có nói ngoa, cơ bản là quá khiêm tốn mà. Thiếu Bang chủ phu nhân “biết sơ” nấu ăn, làm được thức ăn ngon nhất trên thế gian, chỉ sợ đồ ăn trên thiên giới cũng không bằng một phần mười đồ ăn nàng làm.

Trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, nhìn những người còn lại, tính cả Cầu Cầu và Ngốc Bảo đang điên cuồng ăn, liều mạng ăn, bỏ qua tất cả để ăn, vứt luôn cả hình tượng để ăn, đến mức không có thời gian mở miệng cảm thán.

Cùng lúc đó --

Giữa bầu trời xanh thẳm bỗng xuất hiện một đốm đỏ, dần hạ xuống, biến thành một con chim bồ câu màu đỏ như máu. Nó hạ xuống bệ cửa sổ ở thiện sảnh, liên tục kêu “cô cô cô“.

-- Ta giành, ta giành, ta tranh đoạt! Ta nuốt, ta nuốt, ta ăn hết!

Bốn trưởng lão và Ngân Lang, Thanh Báo không có thời gian rảnh để ý tới tiểu tử bất thình lình xuất hiện. Bọn họ thức thời không giành mấy đĩa thức ăn gần Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, những món ăn còn lại đều tranh giành sứt đầu mẻ trán.

Nghe tiếng bồ câu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm liếc nhìn nhau. Hiên Viên Diễm cúi đầu uống một hớp canh, vô cùng săn sóc múc cho nàng một chén rồi mới bước đến cạnh cửa sổ, lấy ống trúc nhỏ buộc giữa hai chân chim bồ câu xuống. Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu chim bồ câu. Con chim rất có linh tính, bay vọt lên trời cao biến mất. Hiên Viên Diễm trở về ngồi xuống ghế, móc thư trong ống trúc ra nhìn.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt gắp một con tôm đút cho Hiên Viên Diễm rồi cúi xuống uống một hớp canh, hỏi: “Tin của Vô Ngân?”

“Ừ.” Hiên Viên Diễm dịu dàng đáp, lười biếng hưởng thụ con tôm mà nàng gắp cho.

Nàng nhếch lông mày, xoay đầu hỏi: “Viết cái gì?”

Hắn mỉm cười, trả lời: “Vô Ngân viết mười chữ: cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri (**)!”

[(**) Cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri: Nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, người xa quê gặp lại bạn cũ.]

Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết, Vô Ngân đề phòng có người rắp tâm bất lương bắn rơi chim bồ câu trên đường đưa tin nên đặc biệt chuyển tin tức quan trọng thành kí hiệu mà người khác không thể hiểu được. Nàng gật đầu, lông mày nhếch lên cao hơn, cười hỏi: “Vô Ngân có nói khi nào mưa rơi, gặp bạn cũ như thế nào không?”

Hiên Viên Diễm lật mặt trái của thư, cười “ha ha” trả lời: “Nguyệt nhi, nàng tự xem đi, nhưng mà trước khi xem... tốt nhất nàng đừng ngậm gì trong miệng.”

Chuyện hai người, những người còn lại không chút để tâm. Hầu như chẳng ai rảnh rỗi dừng ăn để nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên viên Diễm nói gì, đang bận tay lẹ mắt giành gắp thức ăn, chỉ sợ nếu ăn ít đi một gắp thì bọn họ sẽ đau lòng đến mức nửa đêm tỉnh dậy gào khóc.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghe lời Hiên Viên Diễm, thấy khóe mắt hắn mãnh liệt co rút, nàng ngậm một ngụm canh, kinh ngạc chớp mắt rồi thò tay nhận lấy thư trong tay hắn. Khi nhìn thấy hai bức tranh mà Vô Ngân công tử vẽ ở mặt trái, nàng không thể nuốt nổi canh nữa, nhẫn nhịn, cuối cùng... không thể nhịn được nữa. Một tiếng “phốc” vang lên, phun toàn bộ canh trong miệng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.