Đã Từng Yêu Anh

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Sống lại




Editor: Trà sữa trà xanh

“Đông đông đông, đông đông đông” “Tiểu Noãn, con coi bây giờ là mấy giờ rồi, tỉnh dậy đi, cho dù là nghỉ đông cũng không thể mỗi ngày đều nướng tới giữa trưa mới chịu rời giường.” Thật ồn ào, Cố Noãn không để ý tới mẹ, tiếp tục lật người ngủ say.

“Nhanh lên đi, dì Lý đã nấu món mì Tứ Xuyên con thích, nhanh chóng rời giường rồi ăn sáng, còn có con nhớ đọc sách đó, con xem kết quả thi cử hơn nửa học kỳ sơ tam (lớp chín ở Trung Quốc) của mình đi, quả thật thê thảm không nỡ nhìn, nghe lời mẹ, đọc sách đó.”

Ầm ĩ chết được, Cố Noãn bất đắc dĩ rời giường, chỉ là cô cảm thấy có cái gì không đúng: mẹ đang nói cái gì vậy, sơ tam, Cố Noãn cô đã học xong đại học, còn sơ tam gì chứ, không đúng, Cố Noãn nhớ hôm qua cô còn uống rượu trong căn hộ của mình, sao đã về đến nhà rồi.

Mơ mơ màng màng mặc quần áo tử tế, đi tới trước gương trang điểm, đập vào trước mắt rõ ràng là mình, nhưng trẻ trung hơn rất nhiều, trong gương hai mắt của cô thật to, lỗ mũi xinh xắn, da thịt trắng noãn cùng đôi môi màu hồng phối hợp rất hài hòa, còn có vẻ mập mạp hồi nhỏ, rõ ràng chính là Cố Noãn khi còn bé, Cố Noãn có chút khiếp sợ, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ mình sống lại! !

“Tiểu Noãn nhanh rời giường đi con.” Ngoài cửa tiếp tục truyền đến tiếng càu nhàu của mẹ.

“A, a, a, được, con. . . . . . Con lập tức rời giường, lập tức rời giường.” Cố Noãn nói chuyện hơi lắp bắp, có chút khẩn trương lại có chút vui vẻ, xem ra mình thật sự sống lại, thì ra trên đời này thật sự tồn tại chuyện sống lại, kiếp trước cô từng đọc trong tiểu thuyết, cảm giác nó hơi nói mò, không ngờ chuyện như vậy còn có thể đánh lên người cô, không biết hôm nay cô có nên đi mua vé số không, nói không chừng sẽ trúng thưởng, nhưng mà nếu sống lại, như vậy kiếp này cô sẽ không lặp lại sai lầm ở kiếp trước, cô sẽ bắt đầu lại lần nữa, đúng, phải bắt đầu lại. Cố Noãn âm thầm hạ quyết tâm.

Cố Noãn đi tới trước tủ treo quần áo, mở tủ treo quần áo ra, lấy ra áo len Winnie the Pooh mặc vào sau đó đi xuống lầu.

Đi xuống lầu, Cố Noãn liếc mắt nhìn dì Lý đang bận rộn trong phòng bếp, và mẹ đang ở trong phòng trang điểm chỉnh lại tóc bạc: “Mẹ sớm, dì Lý sớm.” Sau đó bắt đầu ăn điểm tâm.

Trong chốc lát, Lâm Bình mẹ của Cố Noãn liền đi tới, đánh giá Cố Noãn đang dùng cơm nói: “Bảo bối, buổi tối cùng mẹ ra ngoài đến nhà chú Đường của con!”

Tiểu Noãn có chút nghi ngờ, liếc mắt nhìn đã người mẹ đã bốn mươi, nhưng nhìn vẫn còn trẻ, vừa ăn mì vừa mơ hồ nói: “Làm gì?”

“À, hôm nay ông cụ Đường gia mừng đại thọ 70 tuổi, ông nội của con và có quan hệ không tệ với Đường gia. Huống chi ba con và chú Đường lớn lên cùng nhau, nói thế nào cũng phải qua, ông nội con bảo một nhà ba người chúng ta qua đó, vừa đúng lúc con trai của chú Đường Đường Khải ở bên Mĩ mới về nước, mẹ đoán chừng ông cụ Đường gia muốn chính thức giới thiệu nó trước mặt người nhà và bạn bè.” Lâm Bình liếc mắt nhìn Cố Noãn tiếp tục nói: “Mẹ biết con không thích náo nhiệt, chỉ là ba con nói khi Đường Khải trở về nước đã đến thẳng thành phố A nhậm chức làm hiệu trưởng trường Nhất Trung, còn do cục trưởng cục giáo dục tự mình mời, coni xem đúng lúc con sắp lên trung học, mẹ cảm thấy con nên đi, con cảm thấy thế nào, bảo bối.”

Cố Noãn có chút khiếp sợ, Đường Khải trở lại, kỳ quái, không phải phải cô học lớp mười anh mới trở về sao, hơn nữa không nghe nói anh muốn nhậm chức làm hiệu trưởng, chẳng lẽ là do mình sống lại nên dẫn đến hiệu ứng hồ điệp sao?

“Bảo bối, mẹ đang nói chuyện với con đó, con có nghe không?” Lâm Bình liếc mắt nhìn con gái đang ăn mì, bà cứ cảm giác hôm nay con gái có chút kỳ quái, bình thường mặc dù không quá ngang ngược, nhưng vẫn luôn là tiểu công chúa của ba nó, hứng như hứng hoa, nâng niu trong tay sợ bể, khó tránh khỏi có chút kiêu căng, cũng không thấy nó chào hỏi dì Lý, hơn nữa ăn một chén mì thôi đã ngây ngô ba bốn lần, nhất thời có chút lo lắng: “Tiểu Noãn, hôm nay con không thoải mái sao, nếu không bảo Tiểu Lý lái xe đưa con đến bệnh viện xem một chút nha.” Nói xong thuận thế đi tới, giơ tay lên sờ sờ cái trán của Cố Noãn.

“Không có việc gì, mẹ, chắc do con thiếu ngủ, nếu không con đi ngủ tiếp.” Cố Noãn đề nghị.

“Đứa bé này, còn ngủ, hôm nay có rất nhiều chuyện đó, còn phải đọc sách đó.” Nói xong gõ một cái vào cái trán của Cố Noãn, Lâm Bình nghe Cố Noãn nói như vậy, cũng yên lòng, không hỏi tới nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.