Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Chương 61: Q.3 - Chương 61: Ngoại truyện 2 (tiếp)




“Xin hỏi bạn tìm ai?” Chu Phong hỏi.

Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, Chu Phong hỏi lại lần nữa: “Này, bạn là ai?”

Vẫn không có âm thanh nào - Chu Phong cũng dứt khoát cầm ống nghe không nói lời nào.

Vài giây sau, Chu Phong nghe được ở đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp, nghe giống như một cô gái trẻ tuổi, cô nói một câu nghe không hiểu là gì.

“Cái gì? Bạn nói cái gì?” Chu Phong vội vã hỏi, nhưng đầu dây điện thoại bên kia đã vang lên tiếng “Tút, tút”.

Chu Phong đành phải cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Trang Hải cùng Lý Ngang, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

“Ai gọi vậy, nói gì?” Trang Hải hỏi.

“Tao không biết, nghe giống như là một cô gái, cô ta chỉ nói câu, tao nghe không hiểu.”

“Cô ta nói từ gì? Mày nói lại đi!” Lý Ngang sốt ruột hỏi.

Chu Phong nghĩ một lúc: “Hình như là ‘nano kakan’.”

Nghe được từ này, bỗng nhiên mặt Lý Ngang trở nên tái nhợt, anh lẩm bẩm nói: “Quả nhiên...”

“Câu đó có ý gì?” Trang Hải sốt ruột hỏi.

Lý Ngang chậm rãi ngẩng đầu: “Đó là câu tiếng Nhật, ý là ‘Bảy ngày’.”

“Bảy ngày!” Chu Phong cùng Trang Hải đồng thời kêu to: “Đây không phải giống hệt nội dung cốt truyện với The ring à?”

“Sao mày nghe hiểu được tiếng Nhật?” Trang Hải hỏi Lý Ngang.

“Mày quên tao học khoa ngoại ngữ à? Tao chọn học tiếng Nhật mà.” Lý Ngang nói.

“Mày vừa mới nói... Lúc trước sau khi xem xong mày cũng nhận được cuộc điện thoại này?” Chu Phong hỏi.

Lý Ngang gật gật đầu: “Cũng nói đúng câu này.”

Chu Phong ngồi xuống suy nghĩ một lát, rồi lại nhìn Lý Ngang: “Tao đoán, toàn bộ việc này là do mày làm trò quỷ, có đúng không? Mày muốn làm chúng tao sợ, cho nên sau khi chúng tao xem hết đĩa phim thì gọi điện thoại nói mấy lời đó với chúng tao.”

Lý Ngang cười khổ lắc đầu, cậu chỉ chỉ cái bàn bên cạnh: “Điện thoại của tao vẫn luôn để trên đó, bọn mày có nhìn thấy tao tới đó gọi không?” Nói xong, cậu đi đến cạnh bàn lấy điện thoại đưa cho Chu Phong nhìn.

Trang Hải nhíu chặt mày nói: “Đầu tiên chúng ta phải tin rằng, không thể nào là ba người chúng ta gọi điện thoại tới được, bởi vì vừa rồi lúc điện thoại kêu ba người đều có mặt ở trong phòng, không có người nào cầm điện thoại di động cả, hơn nữa người ở đầu bên kia điện thoại còn nói một câu - điều này càng không có khả năng là do ba người chúng ta làm ra.”

Nghe đến đó, đột nhiên Lý Ngang nói: “Ngược lại mày vừa nhắc nhở tao, sẽ không phải là hai chúng mày thông đồng dọa tao đấy chứ - tuy chúng mày không cầm điện thoại, nhưng vừa rồi tao không ở cùng với chúng mày, chúng mày có thể hẹn với người nào đó, sau khi tao xem xong đĩa phim thì liền gọi điện cho tao.”

“Không có khả năng.” Trang Hải cắt ngang cậu ta: “Chúng tao chưa từng xem đĩa này, làm sao biết lúc nào nó sẽ kết thúc? Lúc điện thoại vang lên lần thứ hai, cũng là lúc đĩa phim vừa hết mới vang lên, nếu như trước đó bọn tao nhờ một người gọi điện thoại tới thì sao có thể phù hợp về mặt thời gian như vậy?”

“Vậy còn mày?” Chu Phong hỏi Lý Ngang: “Trước đó mày đã xem một lần, biết cái đĩa này mất bao nhiêu phút đồng hồ, sau đó mày chỉ cần hẹn với một người, bảo người ta gọi điện đến sau khi chúng tao xem xong là được...”

“Nhưng sau khi bọn mày về tao mới cho đĩa vào! Làm sao tao biết bọn mày sẽ trở về lúc nào? Tao đoán chuẩn đến vậy sao?” Lý Ngang nói.

Sau khi trầm mặc một phút, Trang Hải nói: “Nói như vậy... Ba người chúng ta đều khó có năng gọi điện trực tiếp hay gián tiếp?”

“Như vậy, rốt cuộc hai cuộc điện thoại là ai gọi tới?” Lý Ngang mờ mịt nhìn hai người bạn.

“Chúng ta tỉnh táo suy nghĩ lại một chút.” Trang Hải nói: “Đầu tiên, chuyện chúng ta thuê đĩa này hoàn toàn không có ai biết đến, coi như đã biết thì cũng không thể tính thời gian chuẩn như vậy - sau khi chúng ta vừa xem xong liền có thể gọi điện tới.”

“Chờ một chút, có một người biết - đó là chủ cửa hàng băng đĩa kia.” Chu Phong nói.

“Nhưng sao ông ta có thể biết rõ số điện thoại của chúng ta là bao nhiêu?” Trang Hải nói.

“Giả dụ ông ta ngẫu nhiên biết được số điện thoại của chúng ta, ông ta lại biết độ dài thời gian của đĩa phim này...”

“Không đúng.” Lý Ngang lắc đầu: “Cho dù ông ta có biết đĩa phim này dài bao nhiêu, thì ông ta cũng không có khả năng gây nên trò đùa dai này với chúng ta - bởi vì có một điều ông ta không làm được.”

“Là điều gì?” Chu Phong hỏi.

“Ông ta hoàn toàn không thể biết sau khi thuê đĩa phim này chúng ta sẽ xem nó lúc nào, càng không có khả năng đoán được hai lần chúng ta xem nó là lúc nào.”

“Này... Chúng ta ở đây tính toán nửa ngày, ai cũng không có khả năng gọi điện thoại, chẳng lẽ thật sự là...” Trang Hải nói đến đây thì ngừng lại.

“Đùa gì vậy! Không phải mày muốn nói nữ quỷ của Nhật Bản - Samara - gọi điện tới từ địa ngục đấy chứ? Cô ta trôi qua biển, đi vào Trung Quốc rồi muốn mạng của ba chúng ta? Chuyện này cũng quá bất hợp lý rồi!” Chu Phong lớn tiếng nói: “Huống hồ nội dung cốt truyện The ring chỉ là hư cấu, đây chẳng qua chỉ là một bộ phim điện ảnh, không hề có thực!”

Nghe Chu Phong nói vậy, ngược lại sắc mặt Trang Hải lại càng căng thẳng hơn, cậu đứng lên: “Đừng nói dứt khoát như thế, theo tao được biết, nội dung cốt truyện điện ảnh cũng không hoàn toàn là hư cấu.”

“Cái gì?” Chu Phong không hiểu nhìn cậu ta.

“Mày có biết, trước kia cha tao là một nhà biên kịch. Ông đã từng nói cho tao biết, có một vài tác giả lúc sáng tác kịch bản đều căn cứ vào kinh nghiệm của mình để viết nên kịch bản phim. Trong đó có một số ít là những chuyện quái dị mà giới khoa học hiện đại không cách nào giải thích được, chỉ là sau khi tác giả viết xong lại trở thành phim điện ảnh, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng những tác phẩm đó là hư cấu. Thực ra không phải vậy, trong này có khả năng là có những chuyện thực sự tồn tại.”

“Tao cũng được nghe nói, thực ra nguyên tác phim khoa học viễn tưởng ‘Thủy quái dưới biển sâu’ của Mỹ cũng là của một sỹ quan hải quân trên tàu ngầm, ông vẫn luôn công bố ông viết bộ tiểu thuyết này là những sự việc ông đã trải qua. Nhưng sau khi tiểu thuyết bị sửa thành phim khoa học viễn tưởng thì dường như không còn ai tin lời ông ta nữa.” Lý Ngang nói.

“Chúng mày...” Chu Phong cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười: “Vậy chúng ta nên làm cái gì, giống những nhân vật chính trong phim đi tìm cái giếng cổ này, cũng tìm luôn bộ hài cốt trong giếng sao?”

“Đúng rồi!” Đột nhiên Trang Hải vỗ đùi: “Sao chúng ta lại quên sự việc quan trọng như vậy cơ chứ! Chúng mày có nhớ lúc chủ tiệm đưa cái đĩa này cho chúng ta đã cư xử rất kỳ lạ không? Khẳng định là ông ta biết gì đó nên mới có thể như vậy!”

“Bây giờ đi tìm ông ta hỏi cho rõ!” Chu Phong cùng Lý Ngang nhảy lên một cái.

Ba người vội vã chạy tới cửa hàng băng đĩa, nhưng lúc đó đã là mười giờ ba mươi phút, cửa hàng băng đĩa đã đóng cửa.

“Đáng chết!” Chu Phong tính tình nôn nóng hung hăng mắng một câu.

Trang Hải thở dài: “Được rồi, ngày mai lại đến.”

Ba người chỉ có thể hậm hực trở về. Bóng của bọn họ ở trong màn đêm trở nên dài nhỏ, đầy vặn vẹo.

Sáng sớm hôm sau, ba người liền mang cái đĩa đến cửa hàng kia.

“Ông chủ! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với chồng đĩa này?” Chu Phong nổi giận đùng đùng chất vấn chủ tiệm đang quét dọn.

Chủ tiệm kinh ngạc nhìn ba người bọn họ, ấp a ấp úng nói: “Chẳng lẽ... Các cậu... Cũng nhận được cuộc điện thoại?”

Ba người cũng giật mình. Trang Hải hỏi: “Ông biết chúng tôi sẽ nhận được cuộc điện thoại kia sao?”

Ông chủ bỏ cái chổi trong tay ra, chậm rãi ngồi xuống: “Không nghĩ rằng các cậu lại nhận được cuộc điện thoại đó, toàn bộ việc này, thật chẳng lẽ chính là...”

Anh ta không nói tiếp, sắc mặt tái nhợt, dường như đã bị nỗi sợ hãi to lớn bóp lấy cổ họng.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ông nói lại từ đầu cho chúng tôi biết đi.” Lý Ngang tiến lên trước hỏi.

Chủ tiệm cố gắng lấy lại tinh thần: “Chiều hôm qua, tôi nhập vào một số đĩa DVD mới. Lúc sắp xếp lại chồng đĩa, tôi mới phát hiện bên trong kẹp một đĩa DVD, cũng chính là The ring, lúc ấy tôi còn cảm thấy kỳ quái, bởi vì tôi không hề đặt chiếc đĩa này, cho nên liền gọi điện hỏi bên cung cấp, nhưng bọn họ cũng nói không biết. Xuất phát từ hiếu kỳ, lúc ăn cơm chiều tôi liền xem chiếc đĩa này, kết quả, vừa mới xem xong thì chuông điện thoại liền vang lên. Tôi nhận điện thoại, đầu tiên là không nghe thấy ai nói gì, một lát sau truyền tới giọng một bé gái, nó chỉ nói câu, tôi nghe không hiểu gì. Về sau tôi gọi điện thoại hỏi một người bạn của tôi, anh ấy nói cho tôi biết đó là tiếng Nhật, ý là ‘bảy ngày’... Các cậu, chẳng lẽ cũng nhận được cú điện thoại như vậy sao?” Chủ tiệm nói xong liền rùng mình một cái.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, vài giây sau, Chu Phong hỏi: “Này... Vậy mà ông vẫn cho thuê?”

“Lúc đầu tôi tưởng rằng là ai đó đúng lúc trêu đùa tôi, lại thêm các cậu nói muốn xem bộ phim kinh khủng, tôi liền... Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới các cậu cũng sẽ nhận được cuộc điện thoại đó!”

“Nói như vậy, ngoại trừ ông thì chúng tôi chính là người đầu tiên thuê chiếc đãi này?” Lý Ngang hỏi.

Chủ tiệm gật gật đầu, vẻ mặt khẩn trương nói: “Các cậu nói... Bảy ngày sau, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Ba người không phản bác được, Trang Hải nhìn bọn họ rồi nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Đi ra khỏi cửa hàng băng đĩa, mấy người đều không nói gì. Chuyện này, thực sự là quá ly kỳ, khó mà tin nổi.

Đi trên đường chẳng có mục đích thêm vài tiếng nữa, đột nhiên Chu Phong nói: “Tao nghĩ ra một ý, có thể thử xem chiếc đĩa này có quỷ thật hay không.”

Trang Hải cùng Lý Ngang dừng bước nhìn cậu.

“Chúng ta tìm thêm một người nữa xem cái đĩa này, rồi xem có cuộc điện thoại nào gọi tới hay không.” Chu Phong nói.

“Chúng ta còn chưa hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra - làm như vậy, có được không?” Trang Hải nói.

Lý Ngang nghĩ một lúc: “Tao cảm thấy có thể thử một chút, dù sao bây giờ chúng ta cũng không biết bảy ngày sau có thật sự xảy ra chuyện gì hay không, cũng đừng quản nhiều như vậy.”

“Vậy bây giờ chúng ta liền đi tìm.” Chu Phong ngừng một chút lại nói: “Ba người chúng ta cùng đi.”

Lý Ngang cùng Trang Hải lập tức hiểu đây là ý gì - ba người ngẫu nhiên cùng tìm một người, cho nên ai cũng không có khả năng gian lận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.