Dạ Sắc Thâm Xử (Sâu Thẳm Trong Đêm)

Chương 1: Chương 1






Trước khi vào chương mình sẽ chú thích luôn, vì có thể có bạn sẽ không biết hoặc không hiểu những từ về lễ tang, lại là lễ tang nước ngoài, nên mình chú thích trước để các bạn đọc không bị gút mắc. Linh đường hay lễ đường là nơi đặt linh đài và linh cữu người mất để khách đến viếng; linh đài là bàn thờ viếng, linh cữu là quan tài chứa thi hài của người mất, linh vị là bài vị, cành phan là một mảnh giấy trắng có ghi họ tên, hưởng thọ, nghề nghiệp của người mất để rước hồn treo trên một cành tre.

Cành phan

 Cành phan

Bồ đoàn

 Nhướng mày cái anh bên tay phải

Nhướng mày (cái anh bên tay phải)

 Nhướng mày cái anh bên tay phải

Cửa gỗ xoan đào

 Cửa gỗ xoan đào

----------------

Thành phố G, biệt thự nhà họ Cố.

Màn đêm mờ sương, tầng mây lững lờ. Cánh cổng lớn điêu khắc hoa văn bằng sắt chậm rãi mở rộng, một đoàn xe hơi màu đen chạy dọc theo con đường trắng lần lượt dừng lại trước cửa lớn của biệt thự.

Ngay sau đó cửa sau của chiếc xe dẫn đầu mở ra, Cố Viễn vươn người bước xuống, cả người là một bộ âu phục thuần đen từ trong ra ngoài, bên dưới kính mát đen là những đường nét của một gương mặt lạnh lùng, chỉ có trong túi áo trước ngực lộ ra đường viền của một chiếc khăn lụa trắng đắt tiền được gấp lại.

Ở phía sau hắn, thuộc hạ nối đuôi nhau xuống xe.

"Bốn năm..." Cố Viễn ngẩng đầu nhìn ngắm ngôi nhà màu xám tro dưới nền trời xanh biếc, giọng nói mang theo cảm xúc thờ ơ hờ hững.

Một lá cờ trắng được treo trên cửa lớn của biệt thự cách đó không xa, mấy người tiếp tân đón khách đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, người đứng đầu trong bọn họ còn nhũn cả chân lui về sau nửa bước.

Cố Viễn nheo đôi mắt sâu lại, khẽ nở nụ cười.

"Vào đi." Hắn chỉnh vạt áo một cái, vững vàng bước về phía trước.

Cùng lúc đó, linh đường trong biệt thự.

Câu đối phúng điếu được treo rũ xuống phía trước lễ đường, trên tường móc cành phan trắng, sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu đen băng lãnh như mặt kính. Các vị khách đeo hoa trắng xếp hàng lần lượt đi qua lễ đường, cung kính thắp hương trước linh vị ở nơi cao nhất, rồi nắm tay cáo biệt với người chủ trì.

Một người trẻ tuổi quỳ trên bồ đoàn màu xanh phía trước linh vị, trong tay nâng một nén nhang, cúi đầu thật sâu để trả lễ.

Cậu ta nhìn qua còn rất trẻ, toàn thân là trang phục thuần một màu đen bóng, tôn lên vẻ mặt trắng như tuyết và khí sắc của người vừa khỏi bệnh. Gò má của cậu trong làn khói lượn lờ có vẻ mông lung mà tĩnh mịch, bởi vì sắc mặt trong suốt, mạch máu xanh nhạt phía dưới cằm và bên cổ của cậu hiện ra rõ ràng đến nỗi có một chút làm rung động lòng người.

Có vị khách sau khi xoay người nhịn không được mà bàn tán: "Cả đời Cố tổng cũng coi như là oai phong một cõi, đến khi đi lại chỉ có một người họ Phương này canh giữ trước linh cữu."

"Suỵt, có người nói hơn phân nửa gia sản đều để lại cho cậu ta đó. Nếu để giang sơn của nhà họ Cố có thể thuận lợi đổi chủ, thì lúc này canh giữ trước linh cữu hai ngày thì tính là cái gì?"

"Hai đứa con trai của Cố tổng đâu, cứ ngồi xem như vậy sao?"

"Đứa thứ hai đã bị bắt rồi, còn đứa con trưởng thì không biết ở đâu." Vị khách kia hạ giọng xuống, nói khe khẽ: "Cũng đừng nói gì... Họ Phương kia dù sao cũng đã nắm quyền nhiều năm rồi, từ lúc Cố tổng còn chưa mất kia, nhà họ Cố làm không tốt thì hai ngày nữa cả nhà bọn họ phải đổi sang họ Phương..."

Vừa lúc đó, quản gia vội vã đi vào linh đường đến phía sau người thanh niên, cúi người ghé vào lỗ tai cậu ta vội vàng nói: "Phương phó tổng, không ổn, Cố đại thiếu gia tới!"

Phương Cẩn hơi sựng lại một chút.

"Người ngoài cổng nói cậu ấy dẫn theo không ít người, xem ra mục đích đến đây cũng không tốt, tiếp tân đón khách muốn ngăn cũng không dám ngăn!..."

"Không sao cả." Phương Cẩn rũ mi mắt xuống, thản nhiên nói: "Anh ấy là con trai trưởng của Cố tổng, đến phúng viếng cha là chuyện bình thường."

Vẻ mặt quản gia không giấu được sự lo lắng, vừa định nói cái gì nữa, đột nhiên "Lạch cạch!", cửa lớn ở linh đường nặng nề mở ra. Âm thanh này đặc biệt vang dội trong lễ đường yên tĩnh, mọi người đồng thời ngạc nhiên quay đầu lại.

Chỉ thấy khoảng chừng mười mấy người xuất hiện ở cửa chính, trang phục đồng nhất một tông màu đen, ngực đeo hoa trắng, nhìn thoáng qua thì trang phục cũng không có gì khác thường; ngay sau đó người ở giữa tiến lên nửa bước, một tay để trong túi, một tay chậm rãi tháo kính mát xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn mà lãnh đạm, cực kỳ giống với di ảnh.

Như nước lạnh đổ vào chảo dầu, tiếng bàn tán từ bốn phương tám hướng ầm ầm vang lên: "Cố đại thiếu gia???" "Đó không phải là Cố Viễn sao?" "Ôi trời ạ, thực sự là Cố Viễn con trai trưởng của Cố tổng!"

"Cậu ta tới đây làm gì?" Cũng có người lập tức hưng phấn: "Nhà họ Cố chính thống quay về tranh quyền? Nhị thiếu gia đâu?"

"Nếu như là nhị thiếu gia cũng còn đỡ, nhưng Cố Viễn là một đứa trẻ khó lường, năm đó cậu ta tranh quyền đoạt chức với cha mình thất bại mới bị đuổi đi đó..."

Cố Viễn giống như là không nghe thấy những âm thanh xôn xao vang dội chung quanh, trước mắt bao nhiêu người, hắn bước qua linh đường đồ sộ trang nghiêm, đi tới trước di ảnh và linh vị, rút ra một nén hương.

Tiếng nghị luận xung quanh dần dần lắng lại, yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy.

Từ trước đây thật lâu cũng như vậy, có một loại khí chất khó có thể hình dung lại khiến người khác cảm thấy áp bách vô cùng, cảm giác đó rất giống với cha hắn Cố Danh Tông thời còn trẻ. Đường nhìn của quản gia vừa chạm vào hắn thì một tia run sợ liền dâng lên từ trong đáy lòng, không tự chủ được mà lùi về sau hai bước.

Nhưng mà Cố Viễn chỉ thẳng người đứng ở đằng đó, cũng không cúi người, híp mắt quan sát di ảnh của cha hắn.

Sau một lúc im lặng thật lâu khiến kẻ khác hít thở không thông, rốt cục Phương Cẩn cũng mở miệng hỏi:

"Cố thiếu gia đã trở về à, là tới làm cái gì?"

Ánh mắt của Cố Viễn rơi xuống người cậu.

Phương Cẩn quỳ gối phía trước người hắn, đối mặt với di ảnh, cũng không quay đầu lại. Từ góc nhìn của Cố Viễn chỉ có thể nhìn thấy một đoạn vành tai trắng như tuyết, một bờ vai và chiếc gáy gầy gò nhưng thẳng tắp.

Hai tay cậu nâng lên ba nén hương, tư thế quỳ vô cùng ngay thẳng, Cố Viễn nghe người ta nói cậu đã canh giữ ba ngày, nhưng ngoại trừ tiếng nói nghe có chút khàn khàn, hoàn toàn không có cách nào cảm thấy được bất cứ sự mệt mỏi hay sa sút tinh thần gì từ bóng lưng này.

"Anh đến..."

Cố Viễn mỉm cười, cúi người nhẹ nhàng rút mấy nén nhang trong tay Phương Cẩn ra, tiện tay cắm trước linh cữu.

"Anh đến thăm em một chút." Hắn cứ như vậy mang theo nụ cười, cúi xuống bên tai Phương Cẩn hỏi: "Anh rất nhớ em, em thì sao?"

Phương Cẩn nhắm mắt lại, trên gò má không hiện lên một chút biểu tình nào.

"Nếu như anh đến là để ăn nói lung tung thì hiện tại có thể đi rồi."

Cố Viễn hỏi: "Em nghe ra anh thiếu nghiêm túc ở chỗ nào?"

Thanh âm của hắn không lớn, quan khách lại cách khá xa, chỉ có thể thấy hắn đang nói chuyện, nhưng mà không nghe được cụ thể là hắn đang nói cái gì. Chỉ có quản gia đứng ở phía trên là biết rõ vấn đề trong đó, mồ hôi lạnh trên lưng không khỏi toát ra từng tầng.

Phương Cẩn trừng mắt nói: "Quản gia."

Quản gia tiến lên trả lời, chỉ nghe cậu nói: "Tiễn khách."

Quản gia cố gắng tự trấn định bản thân mà quay sang Cố Viễn, lại thấy vị thiếu gia nhà họ Cố này hơi nhướng mày một chút, cái biểu tình này khiến ánh mắt của hắn thoạt nhìn có một sức mạnh băng lãnh khiến người ta khó có thể chống cự. Cùng lúc đó, toàn bộ thuộc hạ của hắn đồng loạt bước về phía trước, tạo thành nửa vòng tròn vây quanh trước linh đài, ngăn lại toàn bộ quan khách đang hoang mang ở phía sau bức tường người.

Cố Viễn quay đầu lại thoáng nhìn, thuộc hạ lấp tức tiến lên kéo quản gia đi, sau đó ngay cả một tiếng hô quản gia cũng không dám lên tiếng đã trực tiếp bị kéo đi.

Bầu không khí trong linh đường trong nháy mắt trở nên hết sức căng thẳng, chỉ nghe Cố Viễn ung dung nói: "Anh biết em muốn nghe cái gì."

"Cha anh chết rồi, người gần bên cạnh ông ta đến phút cuối cùng là em. Toàn bộ giấy tờ cơ mật, cổ phiếu và quyền cầm giữ tài sản, tất cả đều ở trong tay em, thậm chí có tin đồn, nói em đã thay thế ông ta trở thành người cầm quyền thực tế tiếp theo của nhà họ Cố. Em muốn nghe anh nói anh đến đây là vì những thứ này."

"Có thể em đã có kế hoạch cặn kẽ, bày mưu tính kế thế nào, thận trọng thế nào, làm thế nào để thu được lợi ích lớn nhất sau khi đàm phán. Không chừng trước khi cha anh chết còn dạy cho em cái gì rồi, để quyền lực của ông ta thông qua em tiếp tục ảnh hưởng đến mảnh giang sơn này vài chục năm nữa..."

Phương Cẩn đột nhiên nói: "Câm miệng!"

Cố Viễn mỉm cười.

Phương Cẩn chỉ trầm mặc trong chốc lát, ngực hơi phập phồng, một lát sau cậu nắm lấy mép linh đài đứng lên.

Bởi vì quỳ đã lâu nên động tác của cậu có chút lảo đảo, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, Cố Viễn nhìn sắc mặt cậu như vậy, đột nhiên cảm thấy quanh người cậu lộ ra một loại cảm giác yếu ớt dần đi.

Cái này thật ra có chút hoang đường.

Phương Cẩn nhỏ hơn hắn một tuổi, hơn nữa gương mặt lại trẻ trung, bộ dáng của cậu bây giờ, nói khoảng hai mươi tuổi cũng có người tin.

"Vô cùng cảm kích các vị khách quý đã đặc biệt đến phúng viếng Cố tiên sinh, Phương Cẩn ở đây xin thay mặt nhà họ Cố, trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn."

Phương Cẩn chuyển hướng khom người với quan khách, các vị khách đến viếng với các vẻ mặt khác nhau cũng đều gật đầu hoặc hạ thấp người đáp lễ.

"Khi còn sống Cố tiên sinh khiêm tốn trung hậu, giao du rộng rãi, hôm nay thấy các vị đặc biệt đến tiễn ông một đoạn đường, nhất định vô cùng thanh thản. Có điều hôm nay có vài việc lặt vặt của nhà họ Cố chưa xử lý xong, những việc nhỏ nhặt này vẫn cần bàn giao rõ ràng từng việc, do đó không thể giữ các vị ở lại mà không tiếp đón được."

Phương Cẩn dùng tay làm động tác mời hướng ra ngoài cửa lớn, nói: "Đợi đến ngày sau tất cả mọi chuyện đều rõ ràng rồi, Phương Cẩn sẽ tự mình đến nhà thăm hỏi tạ lỗi cùng các vị, cảm tạ!"

Người có mắt đều biết bây giờ là lúc nhà họ Cố xảy ra nội loạn sau cánh cửa đóng kín, bởi vậy cũng không nói nhiều nữa, sau khi chào hỏi rồi đều rời đi, chỉ chốc lát sau đám đông ở cửa lớn đã giải tán sạch sạch sẽ sẽ.

Bên trong cả lễ đường rộng lớn chỉ còn lại có mấy người giúp việc của nhà họ Cố, nhưng mà đều núp hết ở cửa chính, cùng với một đám thuộc hạ được huấn luyện nghiêm chỉnh mà lúc nãy Cố Viễn mới mang vào, bầu không khí nhất thời trở nên giương cung bạt kiếm.

Phương Cẩn đứng trước mặt Cố Viễn, đảo mắt nhìn một vòng đám thuộc hạ mặc đồ đen đứng như bức tường người kia, lạnh lùng nói: "Các người thế này là muốn diễn màn bức vua thoái vị sao?"

Không có ai lên tiếng, cũng không có ai cử động, không khí trầm mặc tựa như dây cung bị căng đến cực hạn.

Một lát sau Cố Viễn quay đầu lại, hời hợt nói: "Phương phó tổng thấy các người thì không được tự nhiên. Đi xuống đi."

Thuộc hạ gật đầu, đồng loạt rời khỏi tòa lễ đường rộng rãi bố trí hoa lệ này, thuận tiện cũng đẩy hết đám người giúp việc đang nơm nớp lo sợ của nhà họ Cố ra ngoài. Cánh cửa gỗ xoan đào nặng nề phịch một tiếng rồi đóng lại, lập tức tạo ra một tiếng lạch cạch, vọng lại thật lâu giữa khoảng không trống trải phía trên linh đường.

Cả lễ đường to lớn như vậy chỉ còn lại có hai người bọn họ, Cố Viễn cười cười, cuối cùng nhàn nhã rút ra mấy cây nhang trên linh đài rồi cúi xuống bái lạy, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Em gầy rồi."

Phương Cẩn nói: "Lúc nên giữ đạo hiếu, thì nên giữ."

"Chậc, bọn họ nói bởi vì em cầm tài sản của nhà họ Cố nên mới ở đây giả trang con hiền cháu thảo, nhưng trái lại anh thấy em vẫn say đắm cha anh không thay đổi. Nếu ông ta trên trời có linh thiêng, không chừng sẽ tự kiểm điểm năm đó sao lại không đối tốt với em thêm chút nữa."

Cố Viễn cắm nhang vào, lại chỉ nghe Phương Cẩn lạnh lùng nói: "Không, Cố tổng luôn là người tốt với tôi nhất trên đời này."

"..." Cố Viễn xoay mặt lại. chỉ thấy Phương Cẩn đang ngẩng đầu, nhìn về phía di ảnh.

Trong nháy mắt đó tia sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh thật cao của lễ đường, quanh co khúc khuỷu quanh cành phan trắng và nền nhà đen tuyền, phác họa nên sườn mặt gầy gò của Phương Cẩn. Cậu đứng thẳng như vậy, đến nỗi tạo ra một loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gẫy; thân thể cậu gần như hoàn toàn chôn vùi trong tang phục đen thẫm, ngay cả sắc mặt tái nhợt, cũng giống như một bức di ảnh băng lạnh.

Dường như cảm giác bị cuốn vào châm độc lại một lần nữa trôi nổi rồi hiện lên chằng chịt chi chít từ đáy lòng của Cố Viễn.

"Đúng vậy." Hắn thản nhiên nói, "Nếu không làm sao mà năm đó trong lúc anh sống chết không rõ, em lại chạy theo cha anh chứ."

Hàng mi thật dài của Phương Cẩn kịch liệt rung động một cái, lập tức nhắm hai mắt lại.

Cố Viễn cũng không lên tiếng, dựa vào ưu thế thân thể cao ráo cứ như vậy mà từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu. Trầm mặc một hồi lâu khiến kẻ khác hít thở không thông qua đi, Phương Cẩn rốt cuộc hít một hơi thật sâu, hỏi: "Rốt cuộc anh có muốn những thứ Cố tổng để lại hay không?"

"Hửm?"

"Ai ai cũng nói nhà các người sau này phải đổi thành họ Phương rồi, anh từ xa chạy tới đây cũng không phải vội về chịu tang Cố tổng, chẳng lẽ là dự định làm tôi tức chết ngay tại chỗ, sau đó không đánh mà thắng trực tiếp đoạt quyền? Hay là đến thắp nén nhang rồi ngoan ngoãn cút đi, quay về tiếp tục đấu đá với đứa em trai rẻ tiền của anh, đợi đến khi tôi nhắm mắt xuôi tay mới thôi?" Phương Cẩn đe dọa nhìn Cố Viễn hỏi: "Đừng có nói với tôi anh tự mình chạy tới đây là để đặc biệt nói anh nhớ tôi, Cố tổng đã đi rồi, anh muốn giết tôi còn có lý hơn."

Mấy lời này nói ra vô cùng sắc bén, nhưng vẻ mặt Cố Viễn lại không có bất kỳ biến hóa gì: "Đúng vậy."

"Anh..."

"Anh chính là đặc biệt đến nói câu này."

"..."

Phương Cẩn gắt gao nhíu mày.

"Bốn năm, Phương Cẩn." Cố Viễn thở dài nói: "Em cho rằng bốn năm qua anh chỉ một mực chờ cha anh chết, chưa từng làm gì khác sao? Em nghĩ rằng anh bây giờ, còn cần dựa vào gia tộc này bố thí cho anh chút đồ sao?"

"Anh đã từng nói, sẽ có một ngày anh bắt nhà họ Cố quỳ xuống, cầu xin anh kế thừa những thứ vốn phải là của anh. Hôm nay bọn họ đã sớm quỳ xuống rồi, có điều anh đã chẳng đem mấy thứ kia để vào mắt lắm, chủ yếu là em."

Cố Viễn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Phương Cẩn, tiến lên nửa bước.

Chẳng biết tại sao, ánh mắt kia đột nhiên khiến Phương Cẩn bất chợt toát ra một tia ớn lạnh khó có thể hình dung.

"Tài sản này cha anh muốn cho ai thì cho." Cố Viễn chậm rãi nói: "Nhưng em, phải là do anh thừa kế."

Phương Cẩn đột nhiên ý thức được cái gì, lạnh lùng nói: "Người đâu!"

Nhưng mà bên ngoài linh đường hoàn toàn yên tĩnh, Phương Cẩn xoay người bước nhanh ra ngoài, một giây tiếp theo một cơn gió lớn phía sau ập tới, kéo cả người cậu về phía sau!

"Cố Viễn! Buông tay! Ưm..." Phương Cẩn bị Cố Viễn dùng một tay bịt miệng, gọn gàng lưu loát đẩy ngã xuống đất, cái ót bộp một cái nặng nề đập lên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Trong phút chốc Phương Cẩn thấy trước mắt tối sầm, chờ sau khi thật vất vả khôi phục lại ý thức từ trong hốt hoảng đã phát hiện mình bị đè xuống đất, Cố Viễn quỳ một gối trên người cậu, một gối còn lại để giữa hai đùi cậu, giống như mãnh thú kiêu ngạo trên đỉnh cao đối mặt với con mồi đang khoanh tay chịu trói.

"Em ở đây chờ anh, đúng không? Từ ngày Cố Danh Tông chết thì bắt đầu chờ anh đến có đúng không?"

Phương Cẩn bị bàn tay như kềm sắt của hắn bịt miệng đến gần như hít thở không thông, trong lỗ tai ông ông ù ù, căn bản không nghe được Cố Viễn đang nói cái gì.

Cậu dùng sức nắm lấy cổ tay của Cố Viễn, nhưng mà chẳng thấm vào đâu, thiếu dưỡng khí khiến võng mạc của cậu hiện ra vô số điểm sáng mông lung.

"Ngôi biệt thự này căn bản không hề có phòng ngự, em đuổi mọi người đi, ngoại trừ chờ anh đến thì chỉ có một nguyên nhân..." Cố Viễn ghé vào bên tai Phương Cẩn, lời nói giễu cợt tràn đầy ác ý: "...em vì tình mà muốn chôn theo Cố Danh Tông."

Lồng ngực Phương Cẩn kịch liệt cố gắng trao đổi khí, ngón tay cố sức đến mức nổi gân xanh.

Cố Viễn xoẹt một tiếng xé toạt vạt áo của Phương Cẩn, rốt cục buông tay đang che miệng mũi của Phương Cẩn ra. Trong nháy mắt đó không khí ào ạt tràn vào phổi khiến Phương Cẩn ho khan dữ dội, nhưng ngay sau đó cậu lại bị cưỡng ép nhét một nắm vải vào trong miệng, nhất thời bị sặc đến mức toàn thân co giật, lập tức bị Cố Viễn dễ dàng đè ép lại.

"Ưm.....ưm..."

"Hỏi lần nữa,..." Cố Viễn thong thả ung dung trở tay cởi áo khoác âu phục quý giá ra, tiện tay ném xuống đất: "Qua nhiều năm như vậy, anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?"

Phương Cẩn không thể phát ra một chút thanh âm nào, vì thiếu dưỡng khí và giãy giụa mà sắc mặt phiếm hồng, khóe mắt thấm mờ ánh nước.

Cậu như vậy mà lại chân thật hơn một chút, cái loại tái nhợt không chút máu vừa nãy, kỳ thực lại tạo ra một thứ xa cách lạnh giá, cảm giác tựa như người tuyết bất cứ lúc nào cũng có thể hòa tan trong không khí.

Cố Viễn rõ ràng tuần tự mà lột sạch toàn bộ tang phục của Phương Cẩn, thân thể trần trụi bị đặt trên nền đá cẩm thạch đen, làm nổi bật một loại trong suốt làm rung động lòng người.

Hắn hít sâu một hơi, sức nóng từ dưới đáy lòng chợt lan tràn rồi lũ lũ lượt lượt dâng lên, như vô số con rắn độc nóng cháy quấn quanh trái tim, rót toàn bộ chất lỏng độc ác vào cốt tủy, khiến hắn nảy sinh run rẩy không thể chờ đợi từ trong sâu thẳm linh hồn.

...Chính là như vậy, một đóa hoa cuối cùng đã mất đi chỗ dựa vững chắc, bị cướp ra khỏi nhà kính một cách tàn nhẫn, cánh hoa bị lột ra từng tầng từng lớp một, lộ ra nhụy hoa non mềm nhất ở bên trong.

Tùy tiện tàn ác mà cướp đoạt cùng khoái trá tựa như thuốc kích thích, trong nháy mắt châm lên trạng thái tinh thần phấn khích nhất của Cố Viễn.

"Đến hoan nghênh anh đi, Phương Cẩn."

Cổ tay Phương Cẩn bị trói lại bằng áo trong rồi đè lên trên đỉnh đầu, dưới áp bức cực kỳ dũng mãnh trước mặt, cậu tựa như chú dê con bị đặt trên thớt chỉ có thể mở to mắt nhìn dao mổ chém xuống mình. Ngay sau đó bắp đùi của cậu bị tách ra hoàn toàn, cố hết sức phản kháng lại không làm được gì, một ngón tay của Cố Viễn xuyên vào trong hậu huyệt dễ như trở bàn tay.

Một khắc kia giống như có một nắm cát sỏi mạnh mẽ dùi vào nơi mềm mại bên trong, Phương Cẩn đột nhiên cong người lên một cái, lập tức bị Cố Viễn ngăn chặn, ngón tay thứ hai cũng không khoan dung sự kháng cự mà chen vào.

Cố Viễn luyện bắn súng, ngón tay có vết chai thô ráp do cầm súng, dùng sức ma sát sẽ mang đến đau nhức bén nhọn. Phương Cẩn gần như đến cả khí cũng không hít thở nổi, vặn vẹo cổ tay khiến áo trong càng thắt chặt cũng siết chặt vào trong da thịt, nhưng căn bản không tránh thoát, đau đớn khiến cậu nặng nề dùng phía sau đầu đập vào nền, làm một tiếng bịch vang lên.

Cố Viễn lập tức dùng một tay gắt gao nắm lấy tóc phía sau đầu của cậu, ép cậu ngẩng đầu lên lộ ra đường cong duyên dáng của chiếc cổ.

"Giận dỗi hay là tìm chết?" Cố Viễn từ trên cao cúi xuống nhìn chằm chằm vào cậu hỏi.

"..." Phương Cẩn gắt gao trừng mắt nhìn Cố Viễn.

Bởi vì tâm tình bị chấn động mãnh liệt mà ánh mắt của cậu đặc biệt sáng rõ, nhưng đáy mắt lại ngập nước, nhìn qua lại có loại cảm giác trộn lẫn giữa khuất nhục, chật vật và hấp dẫn.

Cố Viễn thưởng thức đôi mắt đang trừng trừng này, một hồi lâu lại chậm rãi cười lên, cúi đầu ấn xuống khóe môi cậu một nụ hôn tràn ngập ôn nhu.

Tuy rằng nụ hôn này vô cùng triền miên, nhưng lời nói của hắn lại lộ ra lãnh khốc cùng chế giễu: "... Ở dưới thân cha anh em cũng như vậy?"

Phương Cẩn đột nhiên nghiêng đầu, ngay thời điểm này, Cố Viễn rút ngón tay ra, đem tính khí đã sớm cứng như sắt của mình đâm vào!

" Ưm...!"

Trong nháy mắt đó quả thực trước mắt Phương Cẩn hoàn biến thành màu đen, giống như lục phủ ngũ tạng cũng muốn phun ra khỏi cổ họng. Cảm giác bị mãnh liệt xâm nhập khoảng nửa phút sau mới dần dần rút đi, lúc này cậu mới hoảng sợ phát hiện Cố Viễn vẫn đang thâm nhập vào trong, tàn nhẫn tách mở dũng đạo thắt chặt của cậu từng chút từng chút, mỗi một động tác nhỏ cũng làm cho cậu cảm nhận được rung động của gân xanh dữ tợn trên dương vật, dường như sau một giây nữa sẽ đột nhiên hoàn toàn đâm thủng cả người cậu.

Không muốn...

Đừng đối với em như vậy...!

Tóc mai, cổ, sau lưng Phương Cẩn hoàn toàn thấm đẫm mồ hôi lạnh, ướt đến nỗi như vừa mới vớt từ trong nước ra, đau đớn khiến cả khuôn mặt cậu cũng có chút vặn vẹo. Nhưng mà cậu vẫn đẹp vô cùng, khuất nhục và thống khổ cho cậu thêm một loại quyến rũ khó diễn tả được từ dáng vẻ bệnh tật, Cố Viễn gần như mê muội mà nhìn chằm chằm vào cậu, đột nhiên đưa tay rút nắm vải nhét trong khoang miệng cậu ra, ngay sau đó hung hăng dùng lực đâm sâu đến tận cùng.

"A!!!"

"Em kêu đi, kêu lớn lên một chút nữa." Cố Viễn nắm cằm cậu nói: "Để cho người ngoài cửa nghe thử một chút."

Phương Cẩn thở dốc ngừng kêu, để kiềm nén chỉ có thể run rẩy cắn chặt môi mình. Kết quả Cố Viễn vừa mới rút ra lại nặng nề đâm vào khiến cậu lại nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, răng cắn thật sâu vào môi, lại chết lặng đến không cảm thấy bất kỳ nỗi đau nào nữa.

Đây là Cố Viễn, giữa đau đớn quá mức trong thân thể cậu mơ mơ màng màng nghĩ.

Nhiệt độ và hơi thở nóng hổi này, lực đạo kịch liệt mà cay nghiệt này, là Cố Viễn.

Cố Viễn lại nghĩ thật quá con mẹ nó sảng khoái, cũng không phải sinh lý bị kích thích bởi cảm giác nóng bỏng và chặt chẽ đến cực điểm, mà nhiều hơn là cảm giác ở trong lòng, cái loại khoái cảm điên cuồng vặn vẹo khi mà dục vọng tối tăm nhất đáng thẹn nhất được thỏa mãn.

Phương Cẩn bị hắn lột sạch sẽ, mà hắn thì chỉ cởi áo khoác, kéo khóa quần xuống, áo sơ mi và quần tây vẫn mặc đàng hoàng trên người. Mỗi khi tính khí của hắn đâm vào rồi rút ra, hắn thấy thân thể trần trụi của Phương Cẩn kịch liệt run rẩy theo sự chi phối của hắn, lúc đó sự khoái trá vì trả thù và nhục nhã được người như một dòng điện lưu chạy dọc vào tủy não.

Hắn biết đây là chà đạp.

Bằng vào sức mạnh thuần về sinh lý của giống đực, chà đạp một người đã nhận được quá nhiều tình cảm của chính mình, một người hoàn toàn không có sức đánh trả.

Phương Cẩn lần thứ hai không chịu được mà phát ra tiếng thở dốc, trong lúc hỗn loạn lập tức vô ý thức cắn chặt răng. Cố Viễn thoáng nhìn qua phát hiện có máu chảy ra từ khe hở giữa môi cậu, lập tức ngưng động tác, kéo cằm cậu xuống một cái, phát hiện môi đã bị cậu cố chấp cắn nát, máu cuồn cuộn như nước chảy ra không ngừng.

Phản ứng đầu tiên của Cố Viễn là giơ tay lên muốn đánh, nhưng ngay sau đó lại dừng lại, mạnh mẽ dùng ngón tay dò vào trong miệng cậu kiểm tra một chút.

Trong khoang miệng cũng không bị cắn bị thương quá rõ ràng, rễ lưỡi cũng không có bị nuốt vào khí quản. (đại khái thì là phía dưới lưỡi có rễ lưỡi có liên quan đến khí quản, khi vùng hàm dưới cũng như lưỡi của bạn bị tổn thương hoặc bị hôn mê sâu có thể xảy ra trường hợp rễ lưỡi bị nuốt xuống khí quản gây ra tụt lưỡi, và lúc này khí quản sẽ bị chèn ép làm đường thở bị tắc nghẽn => ngủm)

Cơ thể cùng bả vai căng cứng của Cố Viễn hơi thả lỏng một chút.

"Thế nào, muốn cắn lưỡi tự sát? Hay là đập đầu chết ở linh đường của Cố Danh Tông để tỏ rõ trong sạch?"

Phương Cẩn chỉ mơ hồ cảm thấy tiến công hung bạo hình như đã dừng lại, đau đớn lập tức khiến cậu phản xạ có điều kiện mà cuộn mình lại. Nhưng thực ra hung khí của Cố Viễn vẫn còn chôn sâu trong cơ thể cậu, cậu căn bản không cuộn mình được, chỉ khẽ động đã lập tức bị đè lại, sau đó thân thể lại dễ dàng bị ép mở ra rộng hơn.

"..." Cậu vô ý thức phát ra tiếng nỉ non.

"Gọi ai đó, cầu cứu?" Cố Viễn thấp giọng hỏi, trong ánh mắt lộ ra tàn nhẫn không hề che giấu: "Nhưng người có thể cứu em đã chết rồi."

"..."

Phương Cẩn trong trạng thái bán hôn mê lại lập lại một lần nữa, lần này Cố Viễn dường như đã phân biệt được khẩu hình miệng khi phát âm, không khỏi nhíu mày lại, chần chờ một lát mới chậm rãi đến gần bên cạnh đôi môi đã tràn máu tươi.

"Cố Viễn..."

Lần này hắn nghe thấy rõ ràng, giọng nói tràn đầy cầu khẩn đang gọi tên của hắn:

"Em... đau quá... Cố Viễn..."

Phảng phất như có một địa phương bí ẩn xa xôi ở trong tim bị hung hăng khuấy động, trong phút chốc Cố Viễn không hề động đậy, cũng không có bất kỳ biểu lộ nào, chỉ duy trì cái tư thế kia.

Giữa những tia sáng, bụi bặm trong không khí chậm rãi bay xuống, từng hạt từng hạt rơi lên nền nhà đen láy của linh đường trống trải.

Cố Viễn.

Cố Viễn...

Thanh âm kia vang vọng từng hồi trong hư không, vui sướng, ngượng ngùng, hèn mọn, thương cảm, suy tính thiệt hơn... Những năm tháng trong quá khứ đã phai màu, giữa quang cảnh xưa cũ dần dần hiện ra Phương Cẩn luôn luôn tràn đầy chờ mong, lại dè dặt cẩn thận kia.

Cậu luôn đứng phía sau cách hắn nửa bước, tựa như một đạo ảo ảnh trầm lặng dịu dàng.

Cố Viễn đã từng cho rằng cậu sẽ vĩnh viễn ở đó, chặt chẽ không rời như hình với bóng, cho đến một ngày nào đó bức màn giả tạo bị xé toạt trước mặt mọi người, phơi bày chân tướng xấu xa lại khó coi đằng sau đó.

Từ đó về sau Phương Cẩn chật vật rời khỏi sinh mệnh của hắn, ngay cả giữ cũng không kịp giữ đã tan biến ở nơi xa xôi mà hắn không cách nào tới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.