Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 15: Chương 15: TÔI KHÔNG CÓ KHẢ NĂNG LẠI TRIỆU HỒI




Một ngày này, Thạch Vịnh Triết bị Mạc Vong cõng về nhà.

Tuy rằng cô vốn định để Esther giúp, nhưng theo như lời của đối phương —— “Đây là chuyện tốt”, hơn nữa cảnh ngộ của thiếu niên lại thật thảm thiết, cô gái cũng bất chấp khó khăn, dù sao không phải là vác bình gas!

Trong quá trình, cô không khỏi cảm khái thêm vào lực lượng thật tốt, bằng không sao có thể làm được chuyện này? Vấn đề duy nhất chính là, thiếu niên cao hơn cô gái không ít, cánh tay của cô lại không đủ dài, cho nên khi cõng, luôn cảm thấy rất không thoải mái, sau này cô dứt khoát treo túi sách của hai người lên người hắn, sau đó cúi người, ôm công chúa tiêu chuẩn, như vậy thì tiện hơn!

Vì thế, mọi người trên đường đi đều thấy được một màn kinh dị —— thiếu nữ ôm ấp thiếu niên hôn mê đi rêu rao khắp nơi, mà bên cạnh bọn họ còn có một thanh niên mặt lạnh rất cao, ánh mắt lạnh lùng, đảo qua người nào thì người đó không dám nhìn lần hai.

Nhưng tục ngữ nói “Phòng miệng dân còn hơn phòng lũ”, cho nên, qua chuyện này, Mạc Vong và trúc mã nhà mình tìm được cảm giác tồn tại dồi dào từ người qua đường.

”Đúng rồi, Esther.” Đi tới đi lui, cô gái đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Thanh niên quay đầu, chuyên chú nhìn vào thiếu nữ thấp hơn mình rất nhiều: “Bệ hạ?”

”Sao anh lại trở thành giáo viên thể dục chứ?” Vốn đã nên hỏi từ lâu, kết quả lại quên mất.

”Xin tha thứ vì tôi tự tiện chủ trương.” Khi nói thanh niên định quỳ xuống, nhưng nhớ tới lời cô nói rằng đừng làm việc này trước công chúng, hắn do dự một lát, đến cùng vẫn cúi người hành lễ, mới nói, “Đây là bởi vì. . .”

Nói ngắn gọn, bởi vì có giáo viên thể dục gặp sự cố đột nhiên mà nhập viện, trường học quyết định tạm thời thông báo tuyển một giáo viên lâm thời trong mấy tháng, kết quả người nhận lời mời lại không tới, mà Esther mặc âu phục đi lang thang trong trường lại bị coi là người kia, liền bất đắc dĩ phải làm vậy rồi.

Mạc Vong nghe vậy, đưa ra nghi vấn: “Đợi chút, dù là như vậy, đến cùng là hai người, tên lẫn ảnh chụp cũng không giống nhau được.”

”Đúng vậy, cho nên thuộc hạ dùng chút ma pháp.”

“. . . . . .” Cái gọi là ma pháp đúng là tiện lợi. Vì sao ma vương là cô có thể thêm vào nhưng lại khổ sở như vậy? Đúng là không công bằng, cầu trao đổi!

”Tôi biết hành vi này cũng không đúng đắn, thậm chí có khả năng làm bẩn danh tiếng của ngài. Bệ hạ, xin hãy trừng phạt tôi.”

”Không được lấy vật phẩm kỳ quá gì ra ở trên đường!” Cô vô cùng hoài nghi chỉ cần cho hắn cơ hội, tên này thật sự có thể lấy ra lang nha bổng, “Hơn nữa, anh làm như vậy cũng vì bảo vệ tôi. Cho nên lần này không tính, nhưng lần sau không thể như vậy nữa, biết không? Hôm nay thật sự làm tôi sợ muốn chết.”

”Vâng. Bệ hạ, sự khoan dung của ngài có thể so với trăng sáng, có thể được soi sáng, thuộc hạ thật sự vinh hạnh vô cùng.”

“. . . . . .” Tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng hẳn là đang khen cô?

Sau đó không lâu, hai người đi tới gần khu chung cư.

”Ưm. . .” Bởi vì Mạc Vong ra tay không nặng, Thạch Vịnh Triết cũng không hôn mê quá lâu, sau khi phát ra một tiếng, hắn chậm rãi mở hai mắt, sửng sốt trong 10 giây, mới lý giải đầy đủ hiện tại là tình huống gì, “Cậu cậu cậu. . . Tôi tôi tôi. . .”

”A, cậu tỉnh?” Mạc Vong dừng bước lại, nghiêng đầu hỏi.

”Tình, tình, tình huống gì. . .”

Thật hiển nhiên, người bạn nhỏ của thiếu nữ đang sợ ngây người.

Cô gái không rõ chân tướng hỏi lại: “Tình huống gì chứ? À, không phải cậu ngất đi sao? Sau đó tôi liền ôm cậu về.” Đương nhiên, lời như “Cậu bị tôi đánh ngất” cô rất sáng suốt nuốt vào trong bụng, chỉ là không nói mà thôi, không tính là nói dối.

”Dọc theo đường đi cậu đều như vậy?”

”Đúng vậy, nếu không còn có ai.” Nói tới đây, cô hừ nhẹ một tiếng, “Nếu không phải sợ dì Trương lo lắng, ai quan tâm cậu chứ!”

Nếu là bình thường, thiếu niên đã sớm cãi lại, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có tâm tình, chỉ là ngã khỏi lòng cô, người lảo đảo lăn dưới đất vài vòng, thiếu chút nữa thì lau sạch đất rồi.

”Này, cậu không sao chứ?” Mạc Vong căn cứ nguyên tắc “Làm chuyện tốt”, nói, “Muốn tôi ôm cậu lên tầng sao?”

Thiếu niên chật vật đứng lên, hơi đỏ mặt xoay người vội vàng rời đi: “Ai, ai cần cậu làm chuyện đó chứ!”

“. . . . . .” Cô gái ít khi lĩnh ngộ được tâm tình chân thật sau lời nói của thiếu niên —— hắn đang ngượng ngùng sao? Thật hiếm thấy, kẻ da dày này còn có thể như vậy, đợi chút, có phải cô quên gì hay không? Mạc Vong đứng suy xét một lát, bỗng nhớ ra đuổi theo, “Cặp! Trả lại cặp cho tôi!” Cô không muốn bị phạt vì bài tập đâu QAQ.

Do di chứng của chuyện này, ba ngày kế tiếp Thạch Vịnh Triết đều không thể cư xử như thường với cô gái, đương nhiên, đây cũng là chuyện rất bình thường —— đối với thiếu niên đang trong thời thanh xuân mà nói, bị cô gái mình luôn luôn thích ôm công chúa về nhà. . . Thật sự là rất ngược hắn rồi! Ngay cả tưởng tượng thôi cũng đã phun ra máu.

Mà trong lúc này, hắn lại không ít lần biến thân thành “dũng giả” khiêu chiến “ma vương”, đương nhiên, kết quả luôn lấy thất bại chấm dứt —— có một lần hắn thậm chí chạy tới lúc nửa đêm, rốt cuộc bị cô gái đang ngủ tay không tiếp đao sắc, tên này cuối cùng rơi lệ mà đi. . .

Mà trong lúc đó Mạc Vong phát hiện một chuyện thú vị —— dường như sau mỗi lần bị cô đánh, Thạch Vịnh Triết có thể bảo trì một khoảng thời gian thanh tỉnh, ra tay càng nặng, thời gian lại càng dài. . . Cho nên, về sau cô phải thường xuyên đánh hắn? Mặc dù, tuy rằng sẽ có được cuộc sống mà mình tha thiết ước mơ, nhưng cảm thấy có chỗ nào không quá đúng.

Trong thời gian này, dì Trương còn đưa Mạc Vong tới bệnh viện mình làm việc để kiểm tra thân thể kỹ càng một lần.

Thời gian cứ như vậy trôi qua tới buổi chiều ngày thứ tư, khi Mạc Vong tan học về nhà, Esther nói cho cô một tin tức.

”Bệ hạ, giá trị ma lực đã tích lũy tới số lượng mong muốn.”

”Hả?” Mạc Vong vừa nghe liền kích động, “Nói vậy, tôi lại có thể được ma pháp mới rồi?” Ôi, lần này chọn cái gì mới tốt?

“. . . Không, không phải như vậy.” Đáng tiếc, thanh niên lại bác bỏ lời của cô.

”Hả? Đó là. . .”

Thanh niên dè dặt lấy ra cầu thủy tinh từ trong lòng, sau khi quỳ một gối, hay tay bưng tới trước mặt cô gái: “Ngài có thể dùng nó để triệu hồi ra một vị nô bộc trung thành khác.”

”Ngoại trừ anh còn có những người khác? ? ?”

”Đương nhiên.” Esther khẳng định gật đầu, “Nói đúng ra, tất cả ma tộc đều lấy ngài làm chủ, chẳng qua, ma lực của chúng tôi khá mạnh, cho nên may mắn được chọn để phụng dưỡng bệ hạ.”

“. . . . . .” Một Esther đã đủ phiền toái, vẫn còn phải đến một người nữa? Hoàn toàn không muốn được chứ? ! Vì thế, Mạc Vong không hề nghĩ ngợi từ chối, “Vậy thì thôi đi, tôi cảm thấy có anh là đủ rồi.”

”Bệ hạ. . .” Sau khi nghe được lời của cô, thanh niên không biết hiểu được gì từ đó, trong đôi mắt vốn lạnh nhạt lại hiện lên vẻ kích động, hắn lập tức cúi thấp đầu xuống, ngữ điệu cung kính mà kiên định nói, “Vạn phần cảm tạ sự tín nhiệm của ngài.”

Mạc Vong xấu hổ gãi gãi gò má: “Đừng như vậy, thực ra có rất nhiều việc cũng mệt cho anh.” Nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, sức khỏe của cô cũng không tốt hơn được.

Thanh niên ngẩng đầu, con ngươi màu xanh giống như đá quý nhìn chăm chú vào thiếu nữ: “Khi được tuyển chọn làm người hầu của ngài, tôi từng thề với ma thần đại nhân —— nguyện dùng cả thân và tâm phụng dưỡng chủ nhân của tôi, cho ngài sử dụng, cho đến khi chảy khô một giọt máu cuối cùng vì ngài. Cho đến hôm nay, ý nghĩ đó cũng chưa từng thay đổi, cho nên ngài không cần cảm tạ tôi.”

“. . . . . .” Một giọt máu cuối cùng gì chứ, không chỉ không cảm động mà ngược lại còn thấy sợ.

”Nhưng mà, tôi đề nghị ngài vẫn nên triệu hồi cho thỏa đáng.”

”Vì sao?” Từ trước đến nay thanh niên sẽ không làm việc vô ích, cho nên Mạc Vong không thể không nghe nguyên nhân của hắn.

”Khi ma lực của dũng giả tăng lên, hắn có khả năng triệu hồi thánh thú để phụ trợ chiến đấu, một mình tôi chỉ sợ không thể bảo vệ chu toàn.”

”Thánh, thánh thú?” Cái tên vừa nghe đã thấy vô cùng đáng sợ này là sao? Đừng, đừng nháo chứ, chẳng lẽ từ nay về sau Thạch Vịnh Triết muốn chuyển chức làm thuần thú sư sao?”

”Cho nên, bệ hạ, xin ngài cần nghĩ kỹ hơn.”

“. . . . . .”

Cô thật sự có thể suy xét sao TAT.

”Tôi hiểu được. . . Nhưng mà, cái gọi là triệu hồi nên làm thế nào? Dùng máu ư?”

”Không cần phiền toái như vậy, dùng một phần thân thể ngài là được.”

“. . . . . .” Càng phiền toái hơn, được chứ? ? ? ? ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.