Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 20: Chương 20: HẮN KHÔNG THỂ TRIỆU HỒI




Không thể không nói, Mạc Vong với trúc mã và nhóm bạn nhỏ của cô đã thật sự khiến cuộc sống nhàm chán nơi trường học có thêm không ít lạc thú.

Nhìn xem, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người rồi.

Một lúc lâu sau, Tô Đồ Đồ mới dụi dụi mắt: “Tớ… Tớ không có nhìn lầm chứ?”.

”Không có.”

”A ha ha ha, Tiểu Lâu, nhất định là tớ nhìn lầm rồi”. Cô gái tóc ngắn lệ rơi đầy mặt, “Làm sao tôi có thể nhìn thấy Tiểu Vong khiêng Thạch Vịnh Triết đi chứ”. Vậy cũng quá phản khoa học rồi! # Đồng bọn của tôi không thể là một cô gái cường tráng #

Nữ sinh tóc dài chấm vai đeo kính mắt vô cùng bình tĩnh bổ đao: “Cậu không nhìn lầm.”

”Van cầu cậu nói cho tớ biết tớ nhìn nhầm rồi!”

”Tớ nhìn nhầm rồi.”

“...”

”Đùa đấy .” Le lưỡi.

“... Này!” Đừng có hài hước và thời điểm này được không? Không chỉ không cười nổi mà còn lạnh chết người đấy!

Cùng lúc đó, nam sinh bên kia cũng bắt đầu nghị luận chuyện này...

”Đó thật sự là Mạc Vong sao?”

”Chẳng lẽ là bị xuyên không?”

”Loại chuyện phản khoa học này làm sao có thể xảy ra!”

”Cũng đúng, ha ha ha.”

”Xem ra về sau không thể tùy tiện đắc tội Mạc Vong.”

”+1 “

”+2 “

”+10086 “

“... Cậu cộng một hơi cao như vậy tôi biết làm sao bây giờ!”

”Này này, các cậu đừng có vặn vẹo nữa, điều nên chú ý bây giờ chẳng phải là Triết ca bị khiêng đi rổ cuộc sẽ gặp phải thảm kịch gì sao?”

”Ai để ý!” xN lần.

“... Vậy mà nói là bạn tốt à?”

”Xưa nay chưa từng nói có được không?” Lại xN lần.

”Nói cũng đúng ha!”

Vì thế, nhóm người này bắt đầu kích động thảo luận nên làm thế nào để tuyên truyền thay hai người kia, về phần Thạch Vịnh Triết? Hắn đều đã ở cạnh em gái cường tráng nhiều năm như vậy mà vẫn còn sống, nhất định là không thành vấn đề… Có lẽ vậy!

Mà không chỉ có những người trước cửa trường học mới thấy một màn như vậy, tỷ như ——

”Tử Du, nhìn cái gì thế?”

”Không” thiếu niên yên lặng đứng bên cửa sổ xoay người lại, rõ ràng chính là Mục Tử Du, hắn mỉm cười đáp lời: “Không nhìn gì cả”.

”Hửm? Bộ dạng thật đáng nghi.” Người tới hình như rất quen thuộc với thiếu niên, bước tới choàng tay lên bả vai hắn, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, đương nhiên là không nhìn được gì, “Đừng có nhỏ mọn như vậy, có việc gì vui nói ra cho tôi vui ké với nào”.

”Ha ha.”

“... Tên keo kiệt.”

Mục Tử Du trực tiếp không nhìn đến đối phương đang oán giận, ngược lại hỏi: “Kết quả điều tra thế nào?”

”Tên tiểu sư đệ họ Thạch kia hả?” Nhắc tới việc này, người tới lại lên tinh thần, cười đến thích thú, “Kết quả vô cùng thú vị đấy nhé~”.

”Hửm?”

”Muốn biết hả? Nếu muốn biết thì năn nỉ tôi đi.”

”Không cần.”

“...”

“Vẻ mặt của cậu đã cho tôi biết đại khái kết quả rồi.”

”Cậu cái tên này...” Người tới thở dài, “Vẫn khiến người ghét như vậy, trách không được trừ tôi cũng chưa có ai nguyện ý làm bạn với cậu”. Nói đoạn, hắn lấy một chiếc USB từ trong lòng ném đến tay thiếu niên, “Cầm lấy”.

Mục Tử Du đón lấy USB, gật gật đầu, ý bảo mình đã biết.

Người tới càng thêm buồn bực : “Ngay cả một câu ‘cảm ơn’ cũng không cho tôi sao?”

Thiếu niên nghiêng đầu, cười đến cực kỳ vô tội: “Đối với bạn của mình thì cần phải nói ‘cảm ơn’ sao?”

“... Tôi quyết định! Tình bạn của chúng ta chấm dứt từ đây !!!”

”Nếu vậy, xin cứ tùy ý.” Mục Tử Du nở nụ cười tươi, xoay người rời đi.

“... Ê! Ít nhất cậu cũng phải giữ tôi lại chứ! Này!!!”

Dường như trong trường Trung học, tình bạn nơi nơi đều đi đến hồi kết để làm ví dụ chứng minh, mà trong rừng cây nhỏ, cũng giống như thế.

Mạc Vong không hề thở gấp, khiêng thiếu niên đi một đường vào đó, trực tiếp quăng hắn qua một bên: “Tôi nói cậu…”.

”Ma Vương khốn kiếp, ngươi muốn làm gì? Lại dám mang ta đến nơi hẻo lánh này…”. “Dũng giả đại nhân” ngồi dưới đất, hai tay giao nhau bảo vệ ngực, cảnh giác nhìn cô gái, “Ta cảnh cáo ngươi, cho dù ngươi có chiếm được thân thể của ta, thì cũng tuyệt đối không chiếm được trái tim của ta!”.

“...” Mạc Vong thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu, người này đang làm màu ư! Cô muốn thân thể hắn làm cái gì? Hầm ăn ssao??? Phi, cô mới không ăn thịt người đâu.

”Bệ hạ?”

Mạc Vong quay đầu: “Esther?” Sao hắn lại có thể xuất hiện ở trong này, lại còn là bộ dáng quỳ một gối. Cô gái đang chuẩn bị mở miệng hỏi thì ánh mắt đã rơi xuống vật trong tay thanh niên, đó là…. Cá khô? Hắn cầm thứ đó làm gì? Chẳng lẽ là trốn ở đây ăn vụng? Không phù hợp với hình tượng của hắn chút nào!

”Bệ hạ, bây giờ không phải ngài nên ở trong lớp sao?”

Mạc Vong há mồm, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, cô lại không giống Thạch Vịnh Triết mất trí nhớ ngắn hạn, cho nên nhớ rất rõ ràng mình mới vừa làm ra việc dọa người gì. QAQ mệt mỏi không thương nổi mà… Vì thế cô hỏi ngược lại: “Còn anh Esther, sao anh lại ở đây?”.

”Tôi...”

Thanh niên còn chưa nói xong, hai người đã đồng thời nghe thấy một tiếng ——

”Meo meo~~ “

Thì ra là một quả cầu lông nhung màu trắng đang ngồi xổm bên chân thanh niên, cọ qua cọ lại.

Đây là... Con mèo gặp vào ngày đó.

Rồi sau đó cô gái nhìn thấy thanh niên thật tự nhiên lấy một con cá khô trong gói, đặt bên chân quả cầu nhỏ đang lắc lắc

”Meo meo~~~” Chú mèo nhỏ lại vui vẻ kêu một tiếng, đầu tiên là vươn chiếc lưỡi mềm mại liếm liếm ngón tay thanh niên, rồi sau đó mới bắt đầu ăn ngon lành.

“... Trong khoảng thời gian này anh luôn tới đây cho nó ăn hả?” Thoạt nhìn quan hệ có vẻ tốt lắm.

”Đúng vậy, bệ hạ.” Thanh niên gật gật đầu, lắc lắc cá khô trong tay. “Hình như nó rất thích ăn thứ này”.

”Bởi vì là mèo mà.”

”Bệ hạ anh minh.”

“... Không, tôi cảm thấy cái đó và anh minh không có quan hệ gì cả”. Hả? Cô gái nghiêng nghiêng đầu, có phải cô đã vô ý quên mất cái gì không nhỉ?”.

”Hừ hừ hừ hừ...”

“...” Được rồi, cô đã biết mình quên cái gì rồi .

Mạc Vong bất đắc dĩ xoay lại, chỉ thấy dũng giả động kinh không biết đã đứng lên tự lúc nào, một tay bụm mặt cười to: “Ma Vương à, sơ suất của ngươi tất nhiên sẽ khiến cho ngươi gặp phải tai họa ngập đầu!!!”. Nói tới đây, một tay hắn lại chỉ vào cô gái, “Mấy lần trước đó là do ta sơ suất, nhưng hôm nay, ha ha ha, ha ha ha, hừ hừ hừ… khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”.

Mạc Vong: “...”Người này thế mà cười đến sặc, xét theo một khía cạnh nào đó thì cũng thật sự là lợi hại rồi.

”Đừng... Khụ... Vô nghĩa... Khụ khụ... Đừng nói nhiều!” Rốt cuộc thiếu niên cũng bình khí, chỉ thấy ngón tay chỉ cô gái đã rụt về tự bao giờ, hợp với tay kia đè trước ngực, ngay sau đó, miệng hắn lẩm nhẩm chú văn thần bí mà cô nghe không rõ.

”Hắn là muốn làm gì vậy?”

”Bệ hạ, cẩn thận!” Esther đứng lên, che chở cô gái ở phía sau, “Hắn đang triệu hồi thánh thú.”

“... Hả?”

Tất cả đều giống như chứng minh lời thanh niên đã nói.

Theo động tác của thiếu niên, dưới hai chân hắn bỗng nhiên xuất hiện một pháp trận do ánh sáng đỏ tạo thành, nó thành hình chỉ trong chớp mắt, “Thạch Vịnh Triết” dừng chú văn, hô lớn tiếng ——

”Lấy tên Dũng giả, đồng bọn trung thành nhất của ta, nhận khẩn cầu của ta hiện thân tại thế giới này đi!!!”.

Trong chớp mắt, ánh sáng đỏ sáng đến mức lóa mắt.

Cho dù bị thanh niên chắn ở phía sau, Mạc Vong vẫn phản xạ tự nhiên nhắm mắt lại, cũng may chỉ một lát sau, hào quang đã biến mất.

Cùng lúc đó, một quả cầu sáng đỏ rực lớn chừng ngón cái từ giữa pháp trận lao ra như bay.

”Ha ha ha ha, rốt cuộc cũng đến rồi sao? Đồng bọn của ta!” Dũng giả đắc ý ngửa mặt lên trời cười to, “Ma Vương, ngươi đại gian đại ác, lần này ta nhất định phải trảm ngươi dưới kiếm! Xem ta….”.

”Quả nhiên là thánh thú chi hồn! Bệ hạ, xin lui về phía sau, để tôi đến...”

”Esther?”

Trong lúc chỉ mành treo chuông ——

”Meo meo~~~ “

Một bóng dáng màu trắng chợt nhảy ra.

”Ngoàm!”

“...” x3

Esther: “Thánh thú chi hồn thế mà lại...”

Mạc Vong: “Bị một con mèo ăn luôn ...”

Dũng giả: “... Đồng bọn của ta! Đồng bọn ngươi sao rồi?! Đồng bọn a a a a! Ngươi chết thật thảm!!!”. TAT

Vì thế, hôm nay dũng giả đại nhân, vẫn như trước, dòng lệ bi thương chảy dài thành sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.