Cửu Liên Hoàn

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19.

Đơn giản phát tiết qua một lần, Hạ Thiên Thành đứng dậy, hắn cởi hết y phục, bắt đầu mở nước xối ướt người, thong dong thong thả, đang xối cũng không quên liếc nhìn lại nam nhân vẫn bày ra tư thế đáng xấu hổ kia một cái. Ai biết, chỉ một ánh nhìn này lại làm cho chân mày của hắn nhăn lại____người kia đang nằm lõm trong vũng nước đục, trên người còn có bọt nước, phần đùi vẫn còn dính lại một vệt bạch trọc, cả người dường như so với trước khi tẩy rửa còn thê thảm không chịu nổi hơn, Hạ Thiên Thành từ từ thu hồi lại ánh mắt.

Thật sự là gặp quỷ a….Tại sao lại quên nam nhân này đang tẩy rửa cái thân thể dơ bẩn đến gớm ghiếc của y? ! Còn hưng trí cực độ mà chơi đùa đến quên hết mọi thứ, sắc mặt của Hạ Thiên Thành đã không còn dễ coi lắm rồi. Động tác trên tay cũng bất giác trở nên máy móc. Mà tâm tình không tồi mỹ mãn vì dục vọng được phát tiết cũng đột nhiên trở nên ủ rũ, lẽ nào, hắn chính là đã bị nhấn chìm trong bùn lầy rồi sao, đối với cái người này, lại phát tình thêm một lần? ! Trong lòng Hạ Thiên Thành có một tư vị không nói nên lời, hắn nhịn không được lại nhìn Thạch Trụ một lần nữa, có lẽ là nước và tắm rửa có tác dụng bôi trơn, nên lần này nam nhân không có bị thương, nhưng mà như trước kia vẫn chịu một đả kích thật cường liệt. 

Y có lẽ luôn luôn uất ức đi!

“…….Qua đây.” Vốn lặng lẽ vừa tắm vừa nhìn, cuối cùng nam nhân nửa sống nửa chết kia cũng động đậy một chút, Hạ Thiên Thành đứng dưới vòi tắm, thanh âm lại không hề bị nước làm ba động.

Nam nhân rõ ràng là run lên một chút…….Lá gan thật nhỏ a! 

Hạ Thiên Thành hoàn toàn câm lặng.

Lẽ nào chính là nam nhân này, không chỉ một lần khiến hắn làm ra những chuyện mất khống chế? ! 

Nói thật, hôm nay sau khi trở về từ chỗ Lâm Vân Sinh, khiến cho tâm trạng phiền muộn của bản thân lại càng thêm không thoải mái, Hạ Thiên Thành có chút không ngờ được, hắn đột nhiên không thể khống chế được mà muốn đem nam nhân đã làm cho hắn buồn bực suốt mấy ngày trời kia đến, tàn nhẫn mà trị cho y một trận.

Hạ Thiên Thành thừa nhận, tối nay hắn đưa Thạch Trụ đến nơi này vốn dĩ chính là muốn làm chuyện này, mà lúc đưa ra quyết định tồi tệ này, không biết vì sao trong lòng lại buông lỏng được một chút.

Nhưng mà hắn cư nhiên lại hồ đồ hiếm thấy như thế mà làm liền? ! Hạ Thiên Thành trừng nhìn Thạch Trụ, vừa rồi lúc hắn hưng phấn cùng cực vẫn còn nhớ rất rõ, thậm chí là vừa nãy, hắn còn nghĩ một lát nữa sẽ lại lên giường làm thêm một lần, chỉ là hiện tại, hắn đột nhiên cảm thấy một chút “tính” cũng không còn. Hắn chỉ là muốn tùy tiện chơi đùa nam nhân chắc khỏe luôn có thể làm cho hắn tràn đầy *** này, nhưng mà kết quả lại khiến cho hắn có một loại cảm giác không thể tự chủ, không lần được đầu mối này. Hắn không thích một chút nào.

Thạch Trụ lại không biết một chút về những tư vị phức tạp phiền tới phiền lui trong nội tâm của Hạ Thiên Thành. Y không biết Hạ Thiên Thành tại sao lại tàn hại y như thế, cũng không biết vị Hạ đại soái lúc này tâm tình nhìn thấy rất rõ ràng là không tốt đẹp gì rốt cuộc là phiền não cái gì, y chỉ biết bản thân không động đậy nổi, tứ chi toàn thân đều không nghe sai khiến, càng khỏi nhắc đến chuyện đứng dậy. 

Lưng đau nhức như bị gãy, cái nơi đáng xấu hổ nóng rát kia thì không cần nói, rồi còn thêm nỗi khuất nhục không thành lời, sự tuyệt vọng không thể phản kháng, sự sợ hãi đối với người đó, và sự khủng hoảng khắc cốt ghi tâm đối với loại chuyện này, đều càng triệt để đả kích y, thật ra ngay từ lúc Hạ Thiên Thành ép y xuống, y sớm đã không thể khắc chế được mà co rút lại. Nhưng hiện tại cái người gây tội ác đó còn muốn kêu y đi qua, Thạch Trụ khóc không ra nước mắt, hai tay vô lực run rẩy, nắm cũng không nắm nổi.

“…….Không nghe thấy sao?” Hạ Thiên Thành không biết bản thân tại sao lại cứ phải bức y qua đây, nam nhân yếu đuối này xem ra là đã sắp tan vỡ rồi. Nhưng mà lúc này, hắn càng nhìn nam nhân thế này, thì lại càng dấy lên một nộ hỏa không rõ, thanh âm cũng bất giác lạnh cứng hơn rất nhiều. 

Thạch Trụ sợ hãi nhìn hắn một lần, rất lâu sau, cuối cùng cắn răng ý đồ muốn thử đứng lên, nhưng y lại nhanh chóng ngã ngồi xuống, một trận ác hàn từ sau lưng lăn tới, y toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Hạ Thiên Thành nhướng mày, cảm thấy được tựa hồ sự nhẫn nại của hắn đều đã sắp bị giày xéo hết rồi. Cái người này rốt cuộc là sao? ! Rõ ràng là không bị thương, mà lại con mẹ nó giống như bị rút hết xương cốt vậy, nhìn đến Thạch Trụ từ từ lại  bắt đầu nhúc nhích, cả nửa ngày đều là giãy dụa tại chỗ, cuối cùng nhẫn cũng không thể nhẫn, “Ngươi đang làm cái gì? !”

Thạch Trụ lại bị dọa, y lần nữa ngã xuống, sắc mặt Hạ Thiên Thành càng thêm phiền muộn thấu óc. 

……Này mẹ nó rốt cuộc là cái quỷ gì vậy!! Nhìn y như nhìn quỷ, chỉ nghe thấy tiếng nói của hắn liền bị dọa cho thành cái sàn lắc (cái sàn dùng để rẩy gạo…) như vậy, thật là một trò hề……..? !

Hạ Thiên Thành đột nhiên phiền muộn tới không muốn nói chuyện nữa, hết nửa ngày, bực bội khóa lại vòi nước, kéo lấy một chiếc khăn tắm, rồi quay lưng đi ra cửa, trong giây phút cửa đóng lại, Thạch Trụ tinh bì lực tẫn thoát lực trượt xuống………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.