Cửu Chuyển Tinh Thần Biến

Chương 97: Chương 97: Gặp lại dương nhị




Nhìn hoàn cảnh chung quanh Sở Lâm Phong cười cười:

- Không ngờ đến hoàn cảnh của nơi này lại tốt như thế, non xanh nước biếc, nào có cái bóng nào của ma thú cơ chứ? Chỉ là ta thực sự rất chờ mong về ma thú đó.

- Không có ma thú? Nơi này đâu đâu cũng có ma thú, Lâm Phong, ngươi phải cẩn thận một chút, ma thú ở nơi này yếu nhất cũng là cấp ba, rất nhiều đầu đều kết bè kết lũ, ta thật không biết cô gái nhỏ kia nói không quá lợi hại là có ý gì!

Lúc này Kiếm linh nói.

- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, thần thức của ngươi rất là lợi hại, điểm ấy ta rất yên tâm. Gặp phải ma thú nguy hiểm ngươi cứ nói cho ta biết trước, ta tránh ra là được rồi, không phải rất lợi hại thì ta sẽ chém giết, như vậy cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm. Biện pháp này của ta không tệ nha, đúng không?

- Đừng cao hứng quá sớm, ma thú ở nơi này quả thực có rất nhiều, ít nhất cũng có mấy vạn đầu. Thứ kinh khủng nhất không phải nơi này, mà là nơi này lại chia thành bốn thế giới không giống nhau, nếu như kết giới của bốn nơi bị đánh vỡ, khi đó mới thật sự là nguy hiểm.

Kiếm linh nói có chút nghiêm túc.

- Cái gì mà một giới, bốn giới? Ta nghe mà cũng cảm thấy hồ đồ, ngươi nói rõ ra có được không.

Sở Lâm Phong như rơi vào trong sương mù, nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.

- Vị trí hiện tại của ngươi chính là giới của ban phổ thông các ngươi, ở đây ngươi chỉ có thể gặp phải học viên ban phổ thông, đương nhiên người của Hải Long học viện cũng sẽ xuất hiện, bốn cánh cửa truyền tống kia chính là phân biệt truyền tống các ngươi đi tới nơi tương ứng. Nếu gặp phải học viên ban loại ưu hoặc là học viên các ban kém hơn thì cũng chỉ có thể đánh nhau phá kết giới này, đến lúc đó các loại ma thú cấp thấp và ma thú cấp cao đều xuất hiện, ngươi đã hiểu chưa?

- Đã có chút hiểu, chỉ là hẳn là rất khó để đánh vỡ kết giới này nhỉ, nếu không cũng sẽ không chia nơi này ra làm bốn phần. Vạn nhất ma thú cao giai xuất hiện ở nơi của các ban kém hơn, như vậy còn không phải là toàn quân bị diệt sao.

- Tử vong là chuyện rất bình thường, hiện tại đã có không ít người chết, bị ma thú giết chết, giữa học viên vì ma tinh mà tàn sát lẫn nhau, còn có người bị giết do học viện đối địch với các ngươi. Đây chính là sự tham lam và tàn bạo của nhân tính.

- Quên đi, những chuyện này ta tạm thời không cân nhắc, ngươi giúp ta xem một chút xem chung quanh đây có nơi nào thích hợp với ta hay không?

Sở Lâm Phong cười nói, ở trong tình thế như vậy hắn vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, ma thú rất nguy hiểm, người cũng rất nguy hiểm.

Sau một lát, Kiếm linh đáp lại:

- Ma thú gần ngươi khoảng chừng hai mươi dặm, chỉ là ở vị trí cách ngươi hai dặm có một người quen của ngươi, ngươi có muốn đi với nàng hay không?

- Ai?

- Dương Nhị, là nữ nhân mang mặt nạ kia.

- Quên đi, ta nên đi một mình, như vậy cũng đỡ gặp phải phiền phức không đáng có!

Sở Lâm Phong cảm thấy nếu như có thêm một người sẽ có thêm một phần lực, bí mật của hắn, càng ít người biết thì sẽ càng tốt.

- Đi về phía đông đi, ma thú ở nơi này tương đối kém!

Qua nửa ngày sau Kiếm linh mới nói ra một câu.

Sở Lâm Phong không dám khinh thường mà trực tiếp nắm Thanh sương kiếm trong tay, mặc dù mình đã có tâm kiếm, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa hoàn toàn phát huy ra uy lực của nó, huống hồ lại là thần kiếm chém sắt như chém bùn.

Đi gần mười phút, Sở Lâm Phong dừng chân, bởi vì hắn đã nhìn thấy một người, đó là Dương Nhị mà lúc này mình không muốn nhìn thấy.

- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, không phải ta không muốn đi với nàng ta sao, sao ngươi lại để ta đi sang bên này chứ?

Trong lòng Sở Lâm Phong hơi buồn bực hỏi.

- Bên này ma thú yếu nhất, nếu muốn đến bên này thì tự nhiên sẽ gặp phải nàng. Chuyện này có gì đáng để kinh ngạc chứ, ngươi đừng có xem thường nàng, tiểu nữu này cũng không đơn giản, thiên phú không kém ngươi.

Kiếm linh dùng giọng rất khẳng định nói.

Người có thể được nàng nói là người không đơn giản đều là thiên tài tuyệt thế, Sở Lâm Phong thu hồi sự coi thường của mình, xem ra sau này mình vẫn còn cần sự giúp đỡ của nàng.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, sau đó hắn nhanh chóng tiến lên đón nàng:

- Dương Nhị! Ở đây!

Từ rất xa Sở Lâm Phong đã ngoắc tay nói với nàng.

Tự nhiên Dương Nhị cũng nhìn thấy Sở Lâm Phong, nhìn thấy hắn vẫy tay với mình, nàng lập tức đi tới:

- Sở Lâm Phong, đúng là ngươi sao? Nơi này thật là lớn, nửa ngày cũng không gặp phải một đầu ma thú, ta thật không rõ tranh tài lần này là cái gì cho nên cũng không chuẩn bị thức ăn thức uống.

Sở Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ có chút oán giận của Dương Nhị, hắn cười nói:

- Mục đích là tôi luyện ý chí của một người, sẽ sinh tồn ra sao ở trong hoàn cảnh gian nan. Đi thôi, không nên chậm trễ nữa! Thêm một người thì sẽ thêm một phần thực lực!

Dương Nhị gật gật đầu, hai người cùng đi về phía đông, trong thời gian một ngày hai người tổng cộng gặp phải bốn đầu ma thú, tất cả đều là ma thú cấp ba, chém giết rất dễ dàng, thu được hai cái ma tinh, mỗi người một viên.

Cũng không phải mỗi đầu ma thú đều có ma tinh trong người, trong cơ thể của rất nhiều ma thú sẽ không có, có thể có được ma tinh hay không còn phải dựa vào vận may.

Lại qua một ngày, hai người Sở Lâm Phong tiếp tục tìm kiếm ma thú, mãi đến tận buổi trưa mới nhìn thấy một bóng người đang đi về phía bọn họ.

Sở Lâm Phong và Dương Nhị tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã chạm mặt với người ở phía trước, đối phương là một thiếu niên tuổi tác chừng hai mươi tuổi, mặt mày xám xịt, một thân chật vật, y phục bị bụi gai cắt vào, dính đầy bùn đất. Hiển nhiên đã bị thiệt thòi không nhỏ ở trong rừng rậm này.

Hai người nhìn nhau một chút, nhìn thấy y phục của đối phương không có tiêu chí của Thiên Long học viện, sau đó lập tức có ý nghĩ chém giết đối phương.

Thiếu niên kia nhìn thấy hai người Sở Lâm Phong và Dương Nhị, là một nam một nữ, hơn nữa đều là người mới mười sáu, mười bảy tuổi thì lòng cảnh giác đã bị giảm nhiều.

- Ha ha, đi nửa ngày rốt cuộc đã nhìn thấy hai người sống, Ma Thú sâm lâm này thật là lớn, nhiều người như vậy truyền tống vào đây, cả nửa ngày cũng không nhìn thấy được một người.

Tay của thiếu niên này cầm trường kiếm cười ha hả nói, vẻ mặt rất ung dung, nhưng đôi mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm vào hai người Sở Lâm Phong, trong mắt có ánh sáng lập lòe không ngớt.

- Xem ra chúng ta cũng thật là có duyên, hai vị là người ban nào? Sao ta chưa từng thấy các ngươi chứ?

Thiếu niên ra vẻ hiền lành vô hại.

- Ngươi là người ban nào? Sao vừa gặp đã hỏi thăm, chuyện này không hợp với đạo lý bình thường nhỉ!

Sở Lâm Phong cảm thấy thiếu niên này giả vờ ngây ngốc ở trước mặt mình, cho nên hắn tạm thời không có dự định giết đối phương.

- Cũng đúng đó!

Thiếu niên này không để ý chút nào, ánh mắt không ngừng quét qua quét lại ở trên người hai người Sở Lâm Phong nói:

- Nơi này không phải là nơi tốt lành gì cả, khắp nơi đều tràn ngập nguy cơ, sau này các ngươi nên đi theo ta, ta có thể bảo vệ các ngươi. Chỉ là ta có một điều kiện nho nhỏ, mang tất cả ma tinh mà các ngươi có được cho ta, để ở trên người các ngươi cũng là lãng phí, không bằng thuận nước giong thuyền, ta bảo đảm các ngươi có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Nói đoạn, thiếu niên chậm rãi, cẩn thận đi tới trước mặt hai người Sở Lâm Phong.

Trên mặt Sở Lâm Phong hiện lên một nụ cười cân nhắc, xoay tay một cái, cái nhẫn trữ vật mà hắn đặt ma tinh vào xuất hiện ở trong tay, hắn quơ quơ ma tinh trong tay, cười nói:

- Nếu muốn thì tới mà lấy.

Nhìn ma tinh đột nhiên xuất hiện ở trong tay của Sở Lâm Phong, ánh mắt của thiếu niên này sáng lên, lập tức nhìn về phía bàn tay của Sở Lâm Phong, quả nhiên phát hiện ra một cái nhẫn trữ vật phong cách cổ xưa ở trên ngón tay của hắn.

- Nhẫn trữ vật!

Thiếu niên cả kinh kêu thành tiếng, hít thở tức thì trở nên ồ ồ, không hề che giấu ánh mắt tham lam.

- Cái nhẫn trữ vật kia để ở trên người ngươi cũng là phiền phức, không bằng để nó cùng với ma tinh cho ta đi. Để ta bảo quản giúp ngươi, bởi vì những thứ này đặt ở trên người ta sẽ an toàn hơn so với đặt ở trên người các ngươi, hơn nữa cũng có thể giảm thiểu rất nhiều phiền phức trí mạng thay cho các ngươi.

Thiếu niên cố nén kích động trong lòng, liên tục nói, ngữ khí đã hơi bắt đầu run rẩy, theo hắn thấy, với tuổi tác của hai người Sở Lâm Phong, coi như lợi hại đến đâu cũng không phải là đối thủ của mình, trong lòng hắn đã cảm thấy có thể ăn chắc được hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.