Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 4: Chương 4: 3: Chuyến đi Hongkong, dạo chơi ban đêm ở cảng Victoria




Cô và Tiêu Dĩnh Tư là bạn thân nối khố lớn lên từ nhỏ, quen biết Chử Tuyết Nghê khi học cấp ba. Khi đó cô ấy là tiểu thư nhà giàu cao cao tại thượng, bởi vì tính tình mạnh mẽ lại tùy hứng, gần như không ai nguyện ý làm bạn với cô ấy, nhưng Hoắc Nhĩ Phi thiếu đầu óc lại đánh bậy đánh bạ trở thành bạn tốt, sau chính là bạn học chung lớp ban năm. Chử Tuyết Nghê vô cùng quý trọng người bạn này, có gì ăn tốt chơi hay cũng lấy ra chia sẻ.

Tiêu Dĩnh Tư và Chử Tuyết Nghê cũng không phải quen thuộc như vậy, nhưng bởi vì quan hệ với Hoắc Nhĩ Phi, ba người dĩ nhiên quen.

Anh trai Chử Tuyết Luân của Chử Tuyết Nghê tác phong nhanh nhẹn, ôn tồn nho nhã lại vừa thấy đã yêu Hoắc Nhĩ Phi, hơn các cô năm tuổi, luôn mượn cớ đến trường học thăm em gái, sau đó nhân tiện thăm Hoắc Nhĩ Phi.

Hiển nhiên Hoắc Nhĩ Phi không có cảm giác gì với tình ý của Chử Tuyết Luân, hồ đồ lờ mờ, mỗi lần Tuyết Nghê sẽ giễu cợt cô, “Khó có được anh trai tớ có tình ý thật sâu với cậu, cậu lại dáng vẻ ngốc nghếch, thật là…”

Hoắc Nhĩ Phi lơ đễnh dẩu môi, nghĩ thầm: Anh cậu không thổ lộ với tớ.

Đợi hai bạn vừa đến, Hoắc Nhĩ Phi đã bắt đầu liến thoắng không ngừng rồi, “Tuyết Nghê, Tiêu Tiêu, nói với các cậu, thứ hai tớ đã có thể đến thiên đường mua sắm Hương Cảng rồi! Chỉ nghĩ thôi đã vui vẻ, còn có công viên Disney, thật hoàn mỹ!”

“Nhìn cậu không có tiền đồ kìa, chỗ tốt hơn Hongkong còn rất nhiều.” Chử Tuyết Nghê rất tao nhã nhấp một ngụm cà phê.

“Vậy cậu đi chơi đi, một mình phải chú ý an toàn, đừng lạc đường.” Tiêu Dĩnh Tư dịu dàng nói.

Hoắc Nhĩ Phi ôm cánh tay Tiêu Dĩnh Tư, “Chỉ biết Tiêu Tiêu tốt nhất rồi, tớ sẽ mang niềm vui về cho bạn.”

Chử Tuyết Nghê bất mãn chu mỏ lại, “Đừng đùa điên nữa!”

Ba người cười nói sau một tiếng đồng hồ, chuẩn bị rời đi.

“Tối nay có khiêu vũ, hai người có đi không, tuyệt đối có thể gặp rất nhiều trai đẹp!” Chử Tuyết Nghê hấp dẫn hai cô.

“Không đi, tớ còn có chút việc, đi trước.” Tiêu Dĩnh Tư từ chối rất dứt khoát.

Đợi sau khi cô ấy đi, Tuyết Nghê cau mày nói: “Sao cậu ấy luôn lạnh như băng vậy.”

“Tiêu Tiêu là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, tớ cảm thấy cô ấy rất tốt!” Hoắc Nhĩ Phi nháy mắt nói.

“Ờ, vậy mặc kệ cậu ấy đi, hai chúng ta đi, tối nay anh tớ cũng ở đó!”

“A! Tớ muốn về trước, mẹ vẫn chờ tớ, Tuyết Nghê, lần sau đi, cậu nói xin lỗi với anh Tuyết Luân dùm tớ, ngày mai tớ muốn cùng cha mẹ đến nhà chú hai thăm ông bà nội, chắc chờ sau khi tờ từ Hongkong về mới có thời gian tìm các cậu chơi.” Hoắc Nhĩ Phi rất xin lỗi mà nói ra. Lại không biết, lần từ biệt này là một năm.

“Vậy hả! Cũng được, cậu đến Hongkong thì gọi điện thoại cho tớ.”

“Ừ, dĩ nhiên, vậy tớ đi trước.” Hoắc Nhĩ Phi vẫy tay với bạn, gọi một chiếc tắc xi đi.

Sau khi về đến nhà, Hoắc Nhĩ Phi nói tỉ mỉ quá trình một lượt cho cha mẹ, cha Hoắc và mẹ Hoắc vừa nhìn cảm thấy rất chân thật, hơn nữa trung tâm thương mại kia cũng vô cùng nổi danh ở thành phố L, đều là chỗ con em quý tộc có tiền tiêu pha.

Vì vậy đồng ý, nhưng dặn dò thêm một lần nữa một mình con gái đến Hongkong phải chú ý an toàn, không thể tùy tiện tin người xa lạ, có chuyện gì phải nhanh chóng gọi điện thoại về nhà.

Hoắc Nhĩ Phi không nhịn được nói: “Cha mẹ, con cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, bây giờ thế giới tốt như vậy, coi trọng luật pháp, không có chuyện gì.” Cô lại không ngờ, luôn có vài người có thể lấy tiền một tay che trời.

Thứ hai đến, cả ngày Hoắc Nhĩ Phi rất hưng phấn, cho đến khoảnh khắc lên máy bay, cô mới cảm nhận được chân thật như vậy.

Khoảnh khắc khi máy bay cất cánh, Hoắc Nhĩ Phi hoan hô một tiếng trong lòng: Hongkong, tôi tới!

Cô nhắm mắt lại ước mơ tốt đẹp chính là chuyến đi Hongkong, chờ đợi có thể gặp được một ngôi sao lớn ở Hương Cảng trong cửa hàng nào đó, ví dụ như: Cổ Thiên Lạc, Ngô Ngạn Tổ, Thư Kỳ, v.v…, suy nghĩ một chút cũng đều cảm thấy rất hưng phấn rất kích thích.

Máy bay hạ cánh, Hoắc Nhĩ Phi nhảy nhảy nhót nhót suốt đường đi, khiến nhiều người đi đường chung quanh quay đầu nhìn, cô lại không quan tâm, dù sao tâm tình tốt, dù sao mấy người không nhận ra tôi, sợ cái gì?

Ba ngày trước, cô đều đi Tiêm Sa Chủy, Vượng Giác * một lần, mua một đống quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, giày và váy, còn có quà tặng cho cha mẹ, bạn tốt, tốn một đống máu lớn!

(*) Tiêm Sa Chủy, Vượng Giác: là khu vực hành chính thuộc quận Du Tiêm Vượng, tây Cửu Long, Hongkong. Là khu vực mua sắm lớn.

Còn ăn ngon không ít, quả nhiên không uổng công! Tối ngày cuối cùng, dạo chơi ở cảng Victoria Hongkong.

Nữ sinh cùng đi ở đó hưng phấn líu ríu, nói các cô số hên gặp được buổi khiêu vũ quý tộc trên du thuyền hào hoa, nói không chừng có thể gặp gỡ một hoàng tử, ít nhất không cần khổ cực chiến đấu.

Hoắc Nhĩ Phi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đeo đồ trang sức trang nhã, mặc váy ngắn mới mua, đường cắt đơn giản hào phóng, thoáng hiện màu vàng nhạt, mặc trên người cô càng lộ vẻ thanh xuân xinh đẹp, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn càng thêm trong trắng lộ hồng, không bôi phấn má hồng càng thêm hồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.