Cưới Lâu Sẽ Hợp

Chương 29: Chương 29: Sống chung (08)




Edit: Thu Lệ

Đàm Như Ý nhắm hai mắt lại, nhất thời tâm tư khó dằn.

Tuy cô tự nhận trong lòng có chứa mấy phần mong đợi, nhưng rốt cuộc vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bất kể là trên sinh lý hay trong lòng. Đối với sự việc này cô vẫn luôn ôm tinh thần dâng hiến, cá nhân cô hiểu rất rõ tính cách của mình, cũng không phải là người cầm được thì buông được, nên không thể hoàn toàn tách rời tinh thần và thân thể ra được.

Trong lòng tự hỏi, nếu lúc này vội vàng xảy ra chuyện đó, cô khó sẽ không cảm thấy hối hận. Cô không tự tin vào tính tình vốn dĩ luôn tự ti của mình, cảnh này khiến cô vẫn không thể tin tưởng Thẩm Tự Chước đã chuẩn bị sẽ sống cùng cô cả đời.

Nói cho cùng, khoảng cách lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên đến bây giờ chỉ mới hơn nửa năm, mà những tháng ngày sống chung tính đi tính lại cũng chỉ có hai tháng. Thời gian như vậy để xác định quan hệ yêu đương cũng không tránh khỏi có vẻ không đủ thận trọng, huống chi hai người lại phát triển từ xa lạ.

Nghĩ như thế, không khỏi cảm kích Thẩm Tự Chước quân tử lỗi lạc.

——

Ngày hôm sau Đàm Như Ý vừa mở mắt ra, liền xoay người nhìn về phía Thẩm Tự Chước còn đang ngủ say. Trong nắng sớm trong suốt, mặt mày anh trong sáng, vẻ mặt trầm tĩnh. Đàm Như Ý nhìn nhập thần, chợt thấy mí mắt Thẩm Tự Chước giật giật rồi từ từ mở mắt ra. Ánh mắt Đàm Như Ý nhất thời không biết để đâu, vừa vặn chống lại tầm mắt của Thẩm Tự Chước.

Yên lặng một lát, Thẩm Tự Chước nói: “Chào buổi sáng.”

Đàm Như Ý nhẹ giọng cười một tiếng, “Chào buổi sáng.”

Vừa thầm đếm giây, Thẩm Tự Chước chợt ngồi dậy tiến về phía trước, cúi đầu hôn lên môi Đàm Như Ý một cái. Đàm Như Ý vội vàng đưa tay đẩy, “Vẫn…. Vẫn chưa rửa mặt…”

Thẩm Tự Chước chợt nhếch miệng, nhẹ nhàng cười cười.

Đàm Như Ý nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trong ấn tượng, cô chưa tưng thấy Thẩm Tự Chước cười như thế bao giờ. Anh là kiểu người làm gì cũng có bộ mặt phớt tỉnh, có lúc thực sự cảm thấy khách khí có thừa, nhiệt tình chưa đủ, thỉnh thoảng còn có vẻ cấm người lạ tới gần.

Đàm Như Ý chung sống với anh đã lâu nên thành thói quen, hoàn toàn không chú ý đến chuyện anh cười hay không.

Nhưng giờ phút này nhìn thấy nụ cười rõ ràng trên mặt anh, rốt cuộc mới hiểu được “Vân tiêu tạnh mưa màu triệt khu minh(*)” mà cổ nhân thường nói là quang cảnh như thế nào.

(*): Miêu tả cảnh tạnh mưa, bầu trời thoáng đãng

Cô có chút đờ đẫn, “Anh Thẩm, thành thật mà nói thì anh nên cười nhiều một chút.”

Thẩm Tự Chước xoa nhẹ lên mái tóc rối loạn vì vừa mới ngủ dậy của cô một cái, “Tại sao?”

Đàm Như Ý ngồi dậy từ trên giường, nhìn anh, “Còn không phải bởi vì lúc anh không cười nhìn rất dữ tợn hay sao.”

Thẩm Tự Chước đứng lên khom lưng chống mép giường, vây Đàm Như Ý giữa hai cánh tay, “Tối hôm qua có một vấn đề quên hỏi em.”

Đàm Như Ý trừng mắt nhìn, “Cái gì?”

“Tại sao không trả lời tin nhắn của anh?”

Đàm Như Ý sửng sốt một chút, “Trả lời tin nhắn nào.”

Thẩm Tự Chước nhìn mắt cô, “Em cứ nói đi?”

“À. . . . . . Cái này. . . . . . Đây là bởi vì. . . . . .”

Đàm Như Ý cố gắng tránh khỏi tầm mắt của Thẩm Tự Chước, nhưng lại khiến anh siết chặt cằm quay lại, “Không trả lời là vì không nhớ anh sao?”

Không tránh được nên cũng không né, ánh mắt cô lóe lóe, “Nhớ.”

Ánh mắt Thẩm Tự Chước hơi trầm xuống, cúi đầu hôn cô rất sâu.

——

Hai người rời giường rửa mặt, Thẩm Tự Chước đưa Ông nội Đàm đến chỗ ở của Ông cụ Thẩm, còn Đàm Như Ý thì ngồi tàu điện ngầm đi làm.

Trước khi chia tay, Thẩm Tự Chước nói với cô: “Tan việc anh tới đón em.”

Ông nội Đàm thấy vợ chồng son ân ái ngọt ngào, cười không khép miệng.

Ông cụ Thẩm nghe nói Ông nội Đàm muốn tới nên đã dậy thật sớm để chờ. Sau khi Thẩm Tự Chước đưa Ông nội Đàm đến nói buổi tối sẽ dẫn Đàm Như Ý tới đây ăn cơm tối xong liền đi làm.

Tước khi nghỉ ngày một tháng năm đã thi giữa kỳ, Đàm Như Ý dạy xong tiết thứ nhất liền trở về phòng làm việc chấm bài thi. Tâm trạng cô thoải mái nên hiệu suất làm việc cũng cao lên, chỉ dùng một tiết học đã chấm xong toàn bộ bài thi viết văn rồi.

Trước khi nghỉ trưa cô đã chấm xong tất cả bài thi, sau khi vào sổ điểm, để cho một học sinh tiêu biểu của môn ngữ văn phát xuống.

Gương mặt tieu biểu của môn ngữ văn là một cô học sinh đeo mắt kiếng lịch sự, viết văn cực tốt. Tuy nói làm giáo viên phải cố gắng là người đối xử công bằng nhưng trong lòng vẫn dành một chỗ cho học sinh xuất sắc như vậy. Gương mặt tiêu biểu của môn ngữ văn chính một trong những học sinh Đàm Như Ý thích nhất. Ngoại trừ thành tích môn ngữ văn cô bé vĩnh viễn cầm cờ đi trước ra, cũng bởi vì Đàm Như Ý nhìn thấy được bóng dáng của mình năm đó trên người cô bé ấy.

Đều thận trọng nhạy cảm, chú ý động tĩnh bốn phía, phòng bị bất cứ lúc nào. Một học sinh như vậy nhất định là có chút cô độc xa cách đám đông.

Đàm Như Ý đưa bài thi đã chấm xong cho cán sự môn, cười nói: “Bài ngữ văn lần này em đã đứng hạng nhất, chi có điều nghe Thầy giáo Lương nói số học thi không được tốt lắm?”

Cán sự môn cắn cắn môi, ngẩng đầu liếc nhìn về phía Lương Kính Xuyên. Lương Kính Xuyên đang nghiên cứu bài thi, nghe vậy cười nói: “So sánh với học kỳ cuối kỳ vẫn có tiến bộ.”

“Lúc nào lệch môn cũng không tốt, tôi đã đừng nếm khổ sở của việc lệch môn.”

Cán sự môn nhìn Đàm Như Ý, “Cô giáo Đàm, số học của cô cũng không tốt ạ?”

Đàm Như Ý cười nói: “Đúng vậy, lúc cô còn học cấp hai sợ nhất là bị gọi lên bảng giải bài tập.”

Cán sự môn cười lên như có ý đồng bệnh tương liên.

“Lấy bài thi về đi.”

Cán sự môn gật đầu một cái, lúc cầm bài thai lên xoay người muốn đi nhưng xoay người lại, “Cô giáo Đàm, nghe nói cô có bạn trai ạ?”

Đàm Như Ý sửng sốt một chút, cười lên, “Thông tin nhanh quá nhỉ.”

Cán sự môn thấy Đàm Như Ý không có ý tức giận, ngay sau đó nói: “Là người đến tham quan trường chúng ta mấy ngày trước ạ?”

Đàm Như Ý dừng một chút gật đầu một cái, vừa cười một tiếng, “Nhanh đi về đi, đừng tám chuyện của giáo viên.”

Cán sự môn cười le lưỡi một cái, ôm bài thi chạy đi.

Đàm Như Ý liền bắt đầu nghiên cứu từng chỗ học sinh làm sai, sau lưng chợt truyền đến giọng nói lộ vẻ cười của Lương Kính Xuyên: “Cô giáo Đàm, có thể mạo muội hỏi một câu cô và bạn trai quen biết nhau lúc nào không?”

Đàm Như Ý dừng động tác lại, chần chờ chốc lát mới quay đầu nhìn Lương Kính Xuyên, “Thật ra thì chúng tôi đã làm tiệc mừng rồi.”

Lương Kính Xuyên sửng sốt một chút, cười nói, “Thật không ngờ.”

Đàm Như Ý thẳng thắn nói xin lỗi, “Thật sự thật xin lỗi, sở dĩ tôi giấu giếm là bởi vì có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.”

Lương Kính Xuyên cười nói, “Không cần nói xin lỗi với tôi —— dù sao cũng là chuyện riếng của Cô giáo Đàm, ta chỉ đơn giản là hiếu kỳ chuyện của đồng nghiệp.”

Đàm Như Ý kinh ngạc một chút, cười nói, “Thầy giáo Lương, cám ơn anh.”

Lương Kính Xuyên gãi gãi đầu, nhẹ giọng cười một tiếng không nói gì nữa mà cúi đầu nhìn bài thi.

Lúc trong lòng có chuyện mong đợi thì thời gian trôi qua rất chậm.Sáu giờ chiều, cuối cùng Đàm Như Ý cũng tan việc. Cô không ở lại phòng làm việc mà dọn dẹp đồ đạc xong lập tức bước nhanh tới cửa trường học.

Xa xa đã nhìn thấy chiếc Land Rover màu xám bạc dừng ở phía đối diện bãi đỗ xe, Đàm Như Ý không khỏi bước nhanh hơn, đang muốn ra khỏi cổng bảo vệ chợt gọi cô lại, “Cô giáo Đàm, có người gửi cho cô túi đồ.”

Nói xong cầm một hộp giấy nhỏ chiều dài khoảng hai mươi cen-ti-mét, rộng hai ngón từ trên bàn lên đưa cho Đàm Như Ý qua cửa sổ. Đàm Như Ý nhận lấy liếc mắt nhìn, “Sao không dán giấy chuyển phát nhanh?”

“À, lúc xế chiều có một người đàn ông đưa tới, nói là bạn của cô.”

Đàm Như Ý sinh lòng nghi ngờ, nói tiếng “Cám ơn” với bảo vệ, vừa đi vừa mở hộp ra —— đợi sau khi thấy rõ đồ vật bên trong, cô giống như bị gõ một gậy thoáng chốc cứng đơ ngay tại chỗ.

Qua hồi lâu, cô cố gắng kiềm chế kích động muốn ném hộp giấy này đi của bản thân, đậy kín lại nhét vào trong túi của mình, sau đó hít sâu một hơi, bình tĩnh tự nhiên đi tới xe Thẩm Tự Chước.

Ở trên xe, Đàm Như Ý vẫn thường nói chuyện trường học với Thẩm Tự Chước, nhưng mà một im lặng thì suy nghĩ liền bay xa. Sau vài lần, Thẩm Tự Chước làm như nhìn ra chút không thích hợp, nhỏ giọng hỏi: “Có tâm sự à?”

Đàm Như Ý lập tức hồi thần, vội vàng phủ nhận: “Không có, chấm bài thi cả ngày nên có chút mệt mỏi.”

“Vậy ăn cơm xong sẽ về nghỉ ngơi.”

Đàm Như Ý rủ mắt, “Không sao ạ, lập tức lấy lại tinh thần ngay.”

Trong lòng cô có chuyện nên ăm cơm tối cũng không được yên ổn. Sau khi ăn xong rồi ngồi chơi với mấy người lớn hơn một tiếng, Thẩm Tự Chước liền nói từ biệt.

Mãi cho đến cửa nhà, Đàm Như Ý cũng không chủ động mở miệng một lần. Sau khi vào nhà, Thẩm Tự Chước gác chìa khóa lên đầu tủ, lúc khom lưng thay giày nhỏ giọng nói: “Nếu có chuyện gì thì đừng ngại nói với anh.”

Đàm Như Ý vội nói: “Thật không có việc gì. . . . . .”

Thẩm Tự Chước đứng thẳng người, liếc nhìn cô một cái, chân mày khẽ nhíu lại trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm.

Đàm Như Ý nắm chặt túi xách đi tới thư phòng. Cô liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy cửa phòng tắm đóng lại, mới mở túi xách lấy hộp giấy ra.

Cô cắn chặt hàm răng, lấy đồ vật bên trong ra đặt trên bàn sách.

Đó là một quyển sổ vỏ cứng màu xanh lá cây, bên hông tờ giấy đã nhăn nhăn nhúm nhúm, còn có vết bẩn sau khi bị ngâm nước đã khô.

Ngón tay Đàm Như Ý khẽ run đến gần quyển nhật ký mở bìa mặt ra, nhìn tên tuổi viết trên trang giấy đã nhanh chóng khép lại như chạm phải dòng diện.

Cô mím chặc miệng đứng đó một lúc lâu, nghe tiếng mở cửa ngoài phòng tắm, nhanh chóng nhét quyển nhật ký vào trong túi xách. Lại nhìn thấy hộp giấy trên bàn, thừa dịp trước khi Thẩm Tự Chước ra ngoài nhanh chóng ném vào thùng rác bên cạnh.

Cô nhanh chóng điều chỉnh tốt vẻ mặt, đi tới phòng khách vuốt vuốt tóc cười nói: “Anh Thẩm, tối nay em ngủ thư phòng đi, để tránh anh ngủ dưới đất không được ngon giấc.”

Thẩm Tự Chước liếc cô một cái, không trả lời.

Đàm Như Ý xoay mặt đi phòng ngủ lấy áo ngủ cho mình. Đang muốn ra ngoài đã bị Thẩm Tự Chước ngăn ở cửa. Anh chống một tay lên khung cửa, cúi đầu nhìn cô, “Có chỗ nào bất mãn thì em có thể nói thẳng.”

Đàm Như Ý muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng nặng nề của Thẩm Tự Chước đã nuốt lời nói trở vào. Chỉ rũ ánh mắt xuống không lên tiếng.

Giằng co chốc lát, Thẩm Tự Chước thu cánh tay về, vỗ vỗ bả vai của cô đi vào phòng ngủ. Hơi thở lạnh lẽo trên người anh giống như đã hóa thành lưỡi dao sắc bén.

Đàm Như Ý đứng ở cửa chốc lát, cắn chặt môi, cuối cùng vẫn bước ra khỏi phòng ngủ.

Tắm rửa xong ra ngoài, lúc trở lại thư phòng đột nhiên thấy Thẩm Tự Chước đang ngồi ở trước bàn đọc sách, cúi đầu nhìn sách trên bàn, ánh mắt Đàm Như Ý liếc về túi xách bên cạnh của mình, vẫn là dáng vẻ mới vừa đặt vào, không có dấu vết bị người khác động tới.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía Thẩm Tự Chước. Anh chợt khép sách lại cầm lên, một tay cắm vào trong túi quần đi ra ngoài.

Đàm Như Ý vội vàng nhường đường. Thẩm Tự Chước đi qua mang theo gió, đến cửa phòng ngủ chợt dừng lại xoay người nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt, “Đi ngủ sớm một chút.”

Đàm Như Ý há miệng không lên tiếng, mà Thẩm Tự Chước đã “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.