Cưới Lâu Sẽ Hợp

Chương 50: Chương 50: Một chút ấm áp (04)




Edit: Thu Lệ

Đàm Như Ý dự định ở lại thêm một thời gian nữa, nhưng Ông nội Đàm lại bảo cô nhanh vào thành phố để kiểm tra. Đàm Như Ý không lay chuyển được nên đành đồng ý. Trước khi đi lại động viên ông nội Đàm, nói chuyện của Đàm Vệ Quốc chuyện nhất định sẽ cố gắng hết sức để xử lý.

Xuống xe chờ thang máy, lại trùng hợp đụng phải Hạ Lam từ trên lầu đi xuống.

Hạ Lam mặt lộ vẻ vui mừng, kéo tay của cô nói luôn miệng, nhưng Đàm Như Ý nặng nề tâm sự, miễn cưỡng nở nụ cười, “Đàm Cát nói cho cô biết?”

Hạ Lam sửng sốt.

Đàm Như Ý không biến sắc rút tay ra, cười nhạt nói: “Tôi đi lên trước nghỉ ngơi trước..., khi nào rãnh rỗi thì cùng nhau ăn cơm.”

Sau khi vào thang máy, Thẩm Tự Chước nhìn cô, “Em và Hạ Lam cãi nhau?”

Đàm Như Ý lộ vẻ mệt mỏi, nói ra suy đoán của mình cho Thẩm Tự Chước nghe. Thẩm Tự Chước trầm ngâm chốc lát, “Anh đề nghị em nên trực tiếp đi hỏi Hạ Lam.”

“Hỏi thế nào?” Đàm Như Ý thở dài, ngước mắt nhìn Thẩm Tự Chước, “Anh nói xem có phải em rất ích kỉ không? Vẫn luôn hy vọng Hạ Lam sẽ tìm được một người đàn ông tốt, nhưng khi người đó là Đàm Cát thì em lại khó tiếp nhận.”

Thẩm Tự Chước cầm tay cô, “Lo lắng của em không thành vấn đề, nhưng vẫn nên tìm hai người hỏi rõ ràng. Chênh lệch sau tuổi không nhỏ, nếu thật sự muốn ở cùng nhau thì chuyện cần vượt qua quá nhiều.”

“Em lo lắng Đàm Cát, cũng lo lắng Hạ Lam. Nhất là Hạ Lam, vốn đã từng cưới một lần, nếu thật sự muốn đi bước nữa thì có thể lựa chọn đối tượng tốt hơn một chút. Em biết Đàm Cát thật sự có thể tin cậy, nhưng dù sao nó cũng còn nhỏ tuổi. . . . . .” Cô dừng một chút, giọng nói hơi xuống thấp, “Em thật sự không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong hai người bọn họ bị tổn thương.”

“Hạ Lam là bạn tốt, Đàm Cát lại là người thân của em, vào những lúc này nên công bằng.”

Dĩ nhiên Đàm Như Ý hiểu đạo lý nàu, nhưng muốn mở miệng hỏi còn phải có một cơ hội thích hợp. Hiện giờ còn có chuyện gấp cần giải quyết, cô suy nghĩ một chút vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi.

Đối với chuyện cô mang thai, dĩ nhiên Thẩm Tự Chước không dám qua loa, giúp cô hẹn trước một bác sĩ khoa d.đ;l;q;d phụ sản vô cùng nổi tiếng ở Sùng Thành. Đàm Như Ý cũng đã từng nghe đến danh tiếng của vị bác sĩ này, biết ông ấy là người nổi tiếng khó cầu. Có thể hẹn được ba ngày sau đã là hiếm thấy lắm rồi.

Trước tiên, hai người đi về thông báo tin tức tốt này cho bà cụ Thẩm.

Ai ngờ vừa đẩy cửa ra, trong phòng tối om om lại có đầy người đang ngồi, ngay cả thím ba đã lâu không xuất hiện cũng đến. Bà cụ Thẩm ngồi trên ghế sa lon ở giữa, bên tay trái là một nhà bác cả Thẩm, bên tay phải là Thẩm Tri Hành, Trâu Lệ và vợ chồng chú ba Thẩm Tri Thường. Phương Hiểu Quỳ ôm đứa bé ngồi trên ghế ở góc bên trái, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt cũng không biết nhìn về nơi nào.

Đàm Như Ý nhìn thấy cảnh tượng này bị dọa cho hết hồn, mí mắt chợt nhảy lên thình thịch, trong lòng sinh ra dự cảm chẳng lành. Dường như Thẩm Tự Chước cảm nhận được suy nghĩ trong lòng cô, nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay cô. Nhiệt độ trong tay Thẩm Tự Chước cao hơn cô mấy phần, giờ phút này ngón tay và bàn tay kề sát truyền hơi ấm cho nhau, khiến cho tâm trạng cô thoáng bình phục chút. Cô lấy lại bình tĩnh, đi theo Thẩm Tự Chước lên tiếng chào hỏi.

Bà cụ Thẩm thấy hai người đã tới, lập tức vẫy tay nói: “Mau tới đây, chỉ còn chờ hai đứa con thôi.”

Thẩm Tự Chước hơi nhíu mày, kéo Đàm Như Ý đến ngồi xuống một bên. Ngay sau đó lập tức có một người đàn ông trung niên đi giày Tây đằng hắng, “Nếu mọi người đã đến đông đủ, thì bây giờ tôi sẽ tuyên đọc bản di chúc do ông Thẩm Lương Bình đã ủy thác cho tôi định ra.”

Ngay từ lúc ông cụ Thẩm phát bệnh lần thứ hai đã phác thảo bản di chúc này, hôm nay chỉ cần điều chỉnh những chi tiếc nhỏ dựa trên cơ sở này, trong lòng mọi người đều hiểu rõ yên lặng nghe, cũng không có bất kỳ dị nghị gì.

Luật sư dừng một chút, “Mấy điều này đều do ông Thẩm đặt ra từ trước, nhưng trước khi ông qua đời hai tháng đã liên lạc lại với tôi để tăng thêm một điều nữa, “ Ông ta đưa mắt nhìn sang Đàm Như Ý, “. . . . . . Biệt thự ở Vịnh Phỉ Thúy do cháu dâu Đàm Như Ý thừa kế, nếu sau này sinh con thì tất cả đồ cổ tranh chữ do ông đầu tư đều để lại cho con cô ấy thừa kế.”

Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng.

Vịnh Phỉ Thúy là khu vực tấc đất tấc vàng có vô số người giàu cư trú ở Sùng Thành, nơi đó một ngôi biệt thự thấp nhất cũng phải tám trăm vạn. Trước đó mọi người đều nhất trí cho rằng biệt thự này để dành cho bà cụ Thẩm, nhưng không ngờ ông cụ Thẩm lại cho một “Người ngoài” không chút do dự như vậy.

Bỗng chốc tất cả mọi người đều không lên tiếng, không khí yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Qua hồi lâu, Phương Tuyết Mai mới mở miệng cười nói: “Bà nội, bà có biết nội dung di chúc này không?”

“Dĩ nhiên là tôi biết, điều này là tôi góp ý thêm vào, thế nào cô có ý kiến?”

Phương Tuyết Mai cười nói: “Con chỉ là một người ngoài, nào dám có ý kiến gì, chẳng qua là cảm thấy. . . . . . Cảm thấy thứ quý trọng như thế, có phải có chút. . . . . . Không hợp thích lắm không?”

“Thế nào không thích hợp?” Bà cụ Thẩm liếc mắt nhìn cô ta, “Ông nội rất thích Như Ý, nên muốn tặng biệt thự cho nó. Di chúc này đã được công chứng, có hiệu lực pháp lý. Nếu cô không phục thì hãy kiện lên tòa đi!”

Trâu Lệ cười cười, “Mẹ, Tuyết Mai cũng không có ý gì khác, mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ có điều, có chuyện này có thể mẹ vẫn chưa biết. . . . . .”

Bà cụ Thẩm nhìn bà ta, “Chuyện gì?”

Ánh mắt Trâu Lệ lướt qua mặt Đàm Như Ý, “Như Ý và Tự Chước vẫn chưa đi đăng ký kết hôn đấy. Không phải cha vẫn luôn thích Như Ý ư, Tự Chước lại là một đứa bé hiếu thuận, làm sao không biết xấu hổ mà khiến cha không vui, nên đã bàn bạc với Như Ý diễn một màn kịch như vậy đấy.”

Bà cụ Thẩm hoảng sợ nhìn về phía Đàm Như Ý, “Đây là sự thật?”

Đàm Như Ý không lên tiếng, chỉ cúi đầu lặng lẽ nắm ngón tay.

Trâu Lệ cười cười, nói tiếp: “Mẹ cũng đừng trách lầm Như Ý, cô ấy không phải là người tham lam hư vinh. Chỉ do cha của cô ấy, lúc đó đụng người khác bị thương phải bồi thường tiền nên đã tìm tới nhà chúng ta, cho nên. . . . . . Hai đứa trẻ cũng rất khó khăn, d/đ;l'q'd bây giờ cha đã đi rồi, con thấy hợp đồng quan hệ này của hai người cũng không cần phải tiếp tục nữa. Mẹ nói đúng không?” Trâu Lệ nhìn về phía Đàm Như Ý, “Cho nên biệt thự này tặng cho Như Ý thật là không thích hợp. Nhưng chúng ta cũng không phải là người qua sông rút cầu, Như Ý cực khổ nửa năm, dĩ nhiên chúng ta sẽ cho chút tiền thù lao phong phú, bảo đảm cuộc sống sau này của cô cơm áo không lo.”

Đàm Như Ý gắt gao cắn môi, chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng như đang có vô số mũi tên nhọn bay tới, đâm vào trong máu thịt cô. Đúng vào lúc này, Thẩm Tự Chước chợt đưa tay nắm chặt tay cô nhìn Trâu Lệ, trầm giọng mở miệng, “Không phải là hợp đồng gì cả, là con cam tâm tình nguyện cưới Như Ý làm vợ.”

Trâu Lệ khẽ “Xuy” một tiếng, “Lúc kết hôn ngay cả một cái áo cưới cũng không có, đến nhẫn cưới cũng do bác cả con mua giúp, thế mà gọi là cam tâm tình nguyện? Mẹ thấy rõ ràng là con không cam không nguyện. Mẹ đã trở về Sùng Thành được một thời gian rồi, chắc là Đàm Như Ý cũng biết, nhưng không biết có nói cho con biết hay không? Không nói thì còn đỡ, nếu đã nói mà con là con trai của mẹ, ngay cả mẹ mình về nhà cũng không biết liên lạc ăn chung bữa cơm, thật là không biết lễ phép.”

“Mẹ đã vắng mặt với chức nghiệp “người mẹ” này rồi, bây giờ lại lấy thân phận ra đè con, có phải cũng rất không công bằng?” Thẩm Tự Chước nhìn bà ta nặng nề hỏi.

Trâu Lệ sửng sốt một chút, tức giận nói: “Bây giờ lại học được tranh cãi với người lớn? Tự Chước, đây là lễ nghĩa ai dạy con? Con yêu con cưới người nào mẹ đều không xen vào, nhưng một con nhóc thô tục đến từ nông thôn. . . . . .”

“Năm đó, ông nội cũng từng bước đi lên từ nông thôn.”

“Được rồi!” Bà cụ Thẩm chợt quát to một tiếng, “Hài cốt của ông nội còn chưa lạnh mà các người đã ở đây cãi vả, có phải muốn làm tôi tức chết, phá hủy cái nhà này mới yên tâm?”

Nói xong đưa mắt nhìn sang Đàm Như Ý, giọng nói trầm thấp mà không mất đi uy nghiêm, “Như Ý, bà hỏi con, con có thích Tự Chước không?”

Dòng máu cả người Đàm Như Ý giống như đang sôi trào, huyệt thái dương nhảy thình thịch như đánh trống reo hò, cô cắn chặt hàm răng, “Bà nội, con không dám lừa gạt bà. Lúc ấy sở dĩ đồng ý cử hành hôn lễ, đúng là bởi vì ba con tìm bác trai mượn hai mươi vạn, nhưng mà. . . . . .” Cô dừng một chút, trong lòng vô cùng uất ức lại khổ sở, “Nhưng sau khi sống chung, con thật sự muốn sống với Thẩm Tự Chước cả đời.”

Ngón tay Thẩm Tự Chước căng thẳng, càng thêm dùng sức nắm tay cô.

“Đâu phải cô muốn sống chung với Tự Chước cả đời, tôi thấy rõ ràng là cô muốn hại nó cả đời.” Trâu Lệ cười lạnh một tiếng, “Chuyện ca cô đánh chết người, cô vẫn chưa nói với bà nội đúng không? Gia truyền ba đời nhà họ Thẩm đều trong sạch, bây giờ lại phải kết hôn với con gái của kẻ giết người, chẳng phải là chuyện cười lớn à?” Bà ta nhìn chung quanh một vòng, “Các người nói xem, chẳng lẽ để cho nhà họ Thẩm dính vào vết bẩn không rửa sạch như vậy?”

Đàm Như Ý sửng sốt một chút, há miệng, vậy mà trong cổ họng làm như đang chứa một cục than nóng, khiến cho cô thể không phát ra được tiếng nói nào.

Mà Tuyết Mai lập tức nói tiếp: “Vẫn chưa hết đâu, con còn biết một bí mật. . . . . .”

Trong lòng Thẩm Tự Chước rét run, quả quyết quát lên: “Câm miệng!”

Phương Tuyết Mai sợ hết hồn, thấy sắc mặt Thẩm Tự Chước xanh mét, giống như bảo phủ lớp băng lạnh, trong lòng có chút bỡ ngỡ, lúc này mới ngậm miệng.

Mà Đàm Như Ý đã không ngồi yên nổi nữa. Cô không hiểu tại sao chỉ thích một người thôi mà cần phải chịu nhục như vậy. Nước mắt đã tràn ra gần hốc mắt, cô cố gắng kiềm lại thoát khỏi tay Thẩm Tự Chước, bỗng nhiên đứng dậy nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thẩm Tự Chước lập tức tiến lên vài bước đuổi theo cô, ngăn cô lại ở đầu hành lang, nắm chặc cánh tay của cô, “Em đừng đi.”

Đàm Như Ý nén lệ, “Anh buông em ra.”

Thẩm Tự Chước đưa tay đè mặt của cô lại, dồn dập hỏi, “Như Ý, em có tin anh không?”

Tức giận và khó chịu đã sớm quấy thành một nồi cháo, khiến cho đầu cô đau đớn như muốn nổ tung, cô chỉ nói: “Buông em ra đi, cầu xin anh.” Trong giọng nói mang theo cầu xin.

“Em hãy trả lời anh trước, em có tin anh không?”

Đàm Như Ý cắn răng, gật đầu một cái nhưng vẫn nói, “Em tin anh, nhưng hãy để em đi trước đi.”

Thẩm Tự Chước cụng trán mình vào trán cô, chăm chú nhìn vào mắt cô, “Em đừng đi, đi xuống dưới vào trong xe chờ anh.” Anh móc chìa khóa xe trong túi ra nhét vào trong tay cô, “Nhiều nhất là ba mươi phút, anh sẽ xuống ngay.”

Đàm Như Ý không lên tiếng, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống.

Thẩm Tự Chước nắm chặt tay cô, dùng lóng ngón tay quệt nước mắt trên mặt cô, rất nóng, giống như nóng cả vào trong lòng anh. Anh trịnh trọng dặn dò, “Chờ anh.”

Đàm Như Ý cắn răng, qua một hồi lâu mới nói: “Anh nói chỉ ba mươi phút.”

Thẩm Tự Chước ôm cô vào trong ngực, ôm chặt một lát, “Nói được làm được.”

Đưa mắt nhìn Đàm Như Ý từ từ quẹo xuống cầu thang biến mất trong tầm mắt, Thẩm Tự Chước mới xoay người vào nhà, đập vào cánh cửa một cái “Rầm”, trở lại nơi quỷ quái thay đổi liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.