Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên

Chương 38: Chương 38: Huyền lực bạo phát




Nghe được yêu cầu của Xích Lôi chỉ là vẽ truyền tống huyền lực trận, đầu tiên Mặc Liên cảm thấy nghi hoặc, cuối cùng khi đã nghĩ thông suốt thì liền buồn bực, cực độ buồn bực.

Ý tứ của Xích Lôi ra sao, Mặc Liên tự nhiên hiểu được rõ ràng, chính là chạy trốn!

Đánh không lại thì bỏ chạy!

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách! Quả thật thượng sách tốt nhất để bảo mệnh!

Muốn nàng đường đường đệ nhất sát thủ Mị Ảnh điều đầu tiên cần phải học tập cho tốt là chạy trốn, mất mặt, thật là rất mất mặt!

Bỏ lại tính toán trong lòng, thông qua trí nhớ của bản thân và những thông tin từ trong ngọc giản mà Xích Lôi cấp cho, Mặc Liên biết, huyền lực trận sớm đã tuyệt tích ở đại lục Lan Tạp, huống chi là vẽ loại Không Gian Hệ huyền lực trận, mức độ khó khăn không thể chỉ dùng từ bình thường để hình dung, cử động lần này của Xích Lôi rõ ràng chính là không muốn cho Mặc Liên ra ngoài.

Chăm chú nhìn khuôn mặt rối rắm của Mặc Liên, Xích Lôi cười nhạo nói: “Thế nào, đã đầu hàng luôn sao? Đừng sợ mất mặt, loại người nhỏ bé yếu ớt giống như ngươi, khi gặp phải nguy hiểm, có thể chạy trốn đã coi như là thắng lớn rồi!”

“Đừng lo lắng! Tiểu thư! Linh sẽ giúp người.” Mặc Linh mở miệng nói, ánh mắt sáng lấp lánh gắt gao nhìn chằm chằm hai hàng lông mày cau chặt lại của Mặc Liên. Hắn không thích nhìn thấy biểu cảm này trên mặt tiểu thư.

Tiểu Tuyết thấy Mặc Linh đoạt lời nói của mình, rất là ấm ức nói: “Hừ! Ngươi thì biết cái gì! Để vẽ được truyền tống huyền lực cần phải học tập nghiên cứu phi thường kham khổ! Chủ nhân hiện tại ngay cả một cái không gian ký hiệu huyền lực đều không biết cách vẽ như thế nào, càng đừng nói đến vẽ truyền tống huyền lực trận!”

Thân hình nho nhỏ tuyết trắng bị ánh mắt sắc như dao găm của Mặc Liên hung hăng dọa một trận, lúc này Tiểu Tuyết mới phát hiện ra tự bản thân mình đã nói sai rồi.

Nhát gan rụt rụt cái cổ lại, đáy lòng phẫn hận, Tinh Tinh Nguyên Linh đáng chết kia, thoạt nhìn rất đơn thuần, nguyên lai là đã đào sẵn cạm bẫy chờ nó nhảy vào!

Tâm tư thật là độc ác!

Mặc Liên thu hồi ánh mắt, trảm đinh tiệt thiết nói: “Ta đã biết. Nhưng mà ta phải dùng cái gì để vẽ ký hiệu? Dù sao cũng không có tài liệu nào để ta nghiên cứu về lĩnh vực này.”

Xích Lôi tùy tay chỉ một núi nhỏ tinh thạch chồng chất ở một bên, vô lại mà nói: “Bản tôn khi nào thì nói với ngươi, huyền lực trận này là dùng bút mà vẽ ra hả? Người phải tự dùng tay của mình để khắc.”

“Khắc?” Mặc Liên giật mình, dù sao hiện tại tất cả ký hiệu đều là vẽ ở phía trên trục cuốn, chưa từng có nghe nói qua chuyện khắc ký hiệu.

“Hừ!” Xích Lôi cười lạnh nói: “Bởi vì huyền lực trận xuống dốc, đại lục Lan Tạp chậm rãi nghĩ ra loại trục cuốn phức tạp này, trên đó toàn là những ký hiệu mang hình thức biến dị. Bên trên những huyền lực ký hiệu có ẩn tàng linh lực, được vẽ trên da ma thú, khi người sử dụng huyền lực kích phát lực lượng trong những ký hiệu kia, kỳ thực chính là thông qua những ký hiệu đơn giản có thuộc tính khác nhau mà đặt được hiệu quả mong muốn.

Mà huyền lực trận chưa những vô vàn ký hiệu phức tạp, được khắc lên trên một số loại chất liệu nhất định, thông qua cách dung hợp và sắp xếp đặc thù mà hình thành đồ án, biến ảo trong đó ngàn vạn loại, hỗ trợ lẫn nhau, huyền lực trận có đẳng cấp cao thể dẫn phát lực lượng mạnh mẽ, một cái trục cuốn nhỏ nhỏ không cách nào có thể so sánh bằng được.”

Mặc Liên nhíu mày trầm tư, đích xác, khi Tiểu Tuyết và Mặc Linh tiến giai, đích xác là huyền lực trận tinh mỹ ảo diệu xuất hiện lúc đó không thể đặt một chỗ cùng những phù văn thông thường được, đó chính là cái gọi dục tốc bất đạt, có một số việc phải đi từng bước một sẽ từ từ đến.

Cắn răng một cái, Mặc Liên đáp: “Ta đã biết!”

Nói xong, Mặc Liên cất một đống tinh thạch vào bên trong không gian trữ vật, sau đó tiến nhập vào lĩnh vực ngàn năm.

Cứ như vậy, Mặc Liên bắt đầu kiếp sống điêu khắc ký hiệu.

Có lẽ là bởi vì con đường tu luyện của Mặc Liên sẽ phải gặp nhiều nhấp nhô, ở trên phương diện học tập ký hiệu nàng có ngộ tính và thiên phú kinh người.

Một lần rồi lại một lần xem rồi mô phỏng theo những ký hiệu được Xích Lôi cung cấp cho, những hình ký hiệu huyền ảo như được phục chế lại bên trong đầu nàng một lần nữa, chuẩn xác tinh vi giống như một cái máy móc có tính năng đặt biệt vậy.

Thế giới ký hiệu bác đại tinh thâm, muôn màu muôn vẻ, quá trình học tập lại là phi thường buồn tẻ chán nản. Mỗi một dấu vết, mỗi một lần lưu chuyển, mỗi một chút biến hóa, mỗi một phân lực, mỗi một cách bố cục, nhất định phải chuẩn xác không được có bất kỳ chút sai lầm nào, hành văn phải liền mạch lưu loát.

Nàng cố gắng nhớ toàn bộ tri thức liên quan đến huyền lực trận, bước tiếp theo đó là thực tiễn.

Cầm lên một chiếc chủy thủ tinh xảo, Mặc Liên dè dặt cẩn trọng điêu khắc lên trên miếng tinh thạch kia, không ngờ chỉ một cái đảo mắt nó đã biến thành bột phấn.

Bởi vì kinh mạch rộng lớn trong cơ thể Mặc Liên, huyền lực trong cơ thể quá mức khổng lồ, huyền khí lưu động bên trong một cái thân thể nho nhỏ có chút gian nan, làm cho Mặc Liên cũng vô pháp nắm bắt rõ năng lượng huyền khí bên trong chính cơ thể mình. Một lực lượng hùng hậu như thế, một cái hạ phẩm tinh thạch nho nhỏ sao có khả năng để thừa nhận? Chỉ cần nàng hơi liền dùng lực một chút, viên tinh thạch đã ngay lập tức hóa thành tro tàn.

Mặc Liên khẽ thở dài một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục quá trình điêu khắc còn dang dở.

Một viên tinh thạch nữa bị hóa thành tro tàn, bản thân Mặc Liên cũng không nhớ rõ đây là viên tinh thạch thứ mấy bị như vậy rồi. Bất quá thành chủy thủ ở trong đôi tay trắng nõn của nàng vũ động càng ngày càng thêm nhanh nhẹn chuẩn xác hơn trước rồi, đao phong cũng càng thêm sáng ngời.

Miếng tinh thạch trong tay nàng hiện lên những chuỗi ký hiệu mỹ lệ, Mặc Liên thấy qua trình điêu khắc sắp được hoàn thành nên không nhìn được vui vẻ thầm trong lòng, chỉ vì một giây lơ đãng mà huyền lực trong người đã bị dao động một chút, chỉ chớp mắt một cái viên tinh thạch kia lại không thoát khỏi số kiếp bị hóa thành tro tàn.

Nắm cát trắng xóa theo khe hở giữa những ngón tay chảy xuống, ánh mắt Mặc Liên hơi trầm xuống, không thể chịu đựng cảnh tượng này thêm khắc nào nữa, nàng buông chủy thủ xuống, ngay lập tức ngồi bó gối. muốn điều tức linh khí trong cơ thể.

Gió nhẹ khẽ thổi, linh khí ôn nhuận như nước bao quanh thân hình mảnh khảnh của Mặc Liên, luồng ánh sáng cửu sắc rực rỡ tỏa sáng rọi cả không gian, chúng mềm mại vờn quanh quanh người nàng.

Giờ phút này Mặc Liên cảm giác trong cơ thể nàng giống như có rất nhiều dòng chảy nhỏ, nàng lại không có biện pháp khống chế phương hướng di chuyển của chúng nó.

Linh khí cứ tự do lưu động loạn trong người nàng, cuối cùng cũng bị những khí xoáy tụ kia hấp thu.

Khí xoáy tụ?

Mặc Liên trong lòng vừa động, số lượng dòng chảy nhỏ nhiều như thế lại không có biện pháp nào để khống chế, nếu hấp thụ hết những dòng chảy nhỏ này thì không phải là xong chuyện sao?

Nghĩ xong, dựa theo phương hướng của huyền lực mạch, Mặc Liên tìm được mười cái khí xoáy tụ, chính chúng đã tự tự động nuốt trôi những dòng linh lực kia.

Cẩn thận quan sát phương hướng khí di chuyển của khí xoáy tụ, tìm kiếm được trật tự di chuyển của chúng, ý thức của nàng như ngưng lại, tinh thần lực dồn hết lên mười cái khí xoáy tụ kia.

Trong phút chốc, cả người Mặc Liên đã bị mất hết cảm giác, ngay sau đó là một trận đau đớn đến tận cốt tủy đột nhiên truyền đến, huyền khí bị đảo ngược, trong nháy mắt sắc Mặc Liên trở nên trắng bệch.

Mỗi một tấc gân cốt, mỗi một tế bào trên, mỗi một dây thần kinh người nàng đều có thể cảm nhẫn được sự đau đớn tận cùng này.

Nếu không phải là vì cơ thể nàng đã từng được huyền tinh cải tạo, giờ phút này nàng chắc chắc chắn đã đau đến hôn mê.

Khí xoáy tụ bởi vì được tinh thần lực kích thích, so với tốc độ vận chuyển bình thường đã tăng thêm gấp trăm lần, huyền lực bạo động, khí hải bị biến động, những nơi đang ngủ đông trong cơ thể cũng bị đánh thức.

Một chỗ khắc bên trong Hỗn Nguyên Giới, thân hình Xích Lôi cũng không thoát khỏi cảnh bị bất ổn, bước chân lảo đảo một cái, chứ nữa thì té ngã, ngay cả màu sắc trên môi hắn cũng trở nên tiều tụy khác ngày thường.

Hắn sốt ruột ngẩng đầu lên, cau mày nói: “Nữ nhân đáng chết kia! Đến cùng là đang làm cái gì nữa đây!” Một cuộc chấn động nghiêm trọng như thế, chẳng lẽ nàng đang tự làm tổn hại đến bản thân mình?

Xích Lôi đang mê man tìm kiếm lý do nhưng cũng không quên mang theo Tiểu Tuyết và Mặc Linh, chỉ trong một cái nháy mắt đã đi đến bên người Mặc Liên.

Thân hình nhỏ gầy của Mặc Liên đang giãy dụa bên trong thông khổ ở giữa một đống lớn tinh thạch, có vô số luông ánh sáng bao lấy người nàng, giờ phút này nàng giống như một con bươm buớm đang bị tơ nhện trói buộc vậy.

Mặt đất bởi vì lực lượng của nàng mà cũng bị ảnh hưởng, mặt đất bị lật lên, xung quanh đã hình thành một cơn lốc xoáy cuồng nộ.

“Huyền lực muốn bạo phát!” Xích Lôi cau mày nói.

“Làm sao có thể xuất hiện loại tình huống này?” Tiểu Tuyết thấy chủ nhân nhà mình phải chịu đựng sự thống khổ như thế, không khỏi lo lắng hét lớn lên.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Xích Lôi hờn dỗi che ngực, cắn răng nói: “Đừng lo lắng! Nàng tuy rằng làm việc lỗ mãng, nhưng cũng không phải là một người không có đầu óc!”

Giờ phút này Mặc Liên cảm giác được linh hồn của mình bị xé rách, lý tính nói cho nàng biết, đây chắc chắn là hành vi tự ngược, nhưng trực giác lại nói cho nàng biết, đây là cơ hội.

Tinh thần lực cùng huyền lực đan xen vào nhau, không chịu được khống chế, không cái nào chịu nhường cái nào, giống như hải dương cuồng bạo muốn nổi bão!

Sự thống khổ so với tử vong còn đáng sợ hơn này làm cho đầu Mặc Liên trống rỗng, không biết bản thân mình đang ở chỗ nào, giống như sẽ vĩnh viễn chìm vào bên trong sự hỗn độn này.

Bỗng nhiên, trên trán Mặc Liên hiện lên một huyền lực văn màu vàng tuyệt mỹ, một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên trong đầu nàng.

“Đồ chơi của bản tôn, chỉ có chút trình độ ấy thôi sao?”

Giọng nói lạnh như băng mang theo cảm giác áp bách vô hạn, giờ phút này lại còn mang theo sự trào phúng trần trịu nồng đậm.

Là hắn!

Sâu trong đáy lòng Mặc Liên khẽ run lên! Không chịu khuất phục rơi vào trong bóng đêm vô tân, hung hăng cắn đầu lưỡi mình một cái.

Đau đớn làm cho tâm linh của nàng càng thêm trấn tĩnh hơn, cố nén nỗi đau đớn mà người thường không chịu nổi kia xuống, Mặc Liên cảm thụ được tinh thần lực trong người đã dần dần ngưng tụ thành thục hơn.

Huyền lực ở bên trong kinh mạch của nàng bạo động, đánh thẳng về phía trước, không ngừng mà xé rách, dung hợp, xé rách, lại dung hợp.

Không biết qua bao lâu, lượng huyền khí hỗn loạn trong cơ thể Mặc Liên đã được khí xoáy tụ ngưng kết thành công, giống như một loại huyền lực tinh thuần nhất, cả người nàng tản ra một luồng ánh sáng lấp lánh rực rỡ cửu sắc.

Mặc Liên biết, bản thân mình đã thành công rồi.

“Ha ha.” Tiếng cưới này tự nhiên thanh thuần dễ nghe, như tiếng phạn, chứa đầy nét bí ẩn: “Không sai, đồ chơi nhỏ, người đừng nên làm bản tôn thất vọng.”

Giọng nói đạm mạc không ngừng quanh quẩn bên tai, Mặc Liên tìm lại ý thức, gian nan mở hai mắt ra, quả nhiên là nhìn thấy ba đôi mắt đầy lo lắng của đám người Xích Lôi.

Tiểu Tuyết và Mặc Linh thấy Mặc Liên tỉnh lại, ai nấy đều vội vàng xông đến, ôm chặt nàng, cứ giống như chỉ cần vừa buông tay là nàng sẽ biến mất ngay lập tức vậy.

Ánh mắt Xích Lôi cũng hiếm khi lại lộ ra một ý cười tán thưởng, không thể tưởng được nàng ấy thế nhưng có thể làm được, thật sự đã thành công làm cho hắn kinh ngạc.

Mặc Liên chăm chú nhìn ba người, nở một nụ cười, rồi chìm vào giấc ngủ, nàng thật sự đã không còn chút sức lực nào rồi, nhưng suy nghĩ cuối cùng trước khi mất đi ý thức của nàng là:

Ai là đồ chơi nhỏ của hắn chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.