Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 84: Chương 84: Trở về




Đối với biến đổi lớn trong phủ, bởi vì Tào Ngọc Di phải ở cữ, coi như là lánh ra ngoài.

Lão phu nhân mạnh mẽ vang dội để cho Đại phòng dọn đi ra ngoài, đồng thời còn mang theo hơn phân nửa sản nghiệp Lý phủ ở kinh thành.

“Thiếu phu nhân, Nhị cô nãi nãi và Tam cô nãi nãi tới!” Thắng Nhi cười đi tới báo tin.

Tào Ngọc Di sửng sốt một chút, mới phản ứng được “Nhị cô nãi nãi” và “Tam cô nãi nãi” là chỉ Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao.

“Mau mời người vào!” Tào Ngọc Di dưới sự hầu hạ của Vương ma ma ngồi dậy, mở miệng phân phó nói.

“Tứ muội muội thứ lỗi, vốn là nên đưa bái thiếp trước, nhà muội muội hiện tại bận rộn, tỷ tỷ nghĩ tới hiện tại muội muội chắc là tù túng, nên đã chạy tới đây!” Tào Ngọc Dao tươi cười đầy mặt nói.

“Tam tỷ tỷ khách khí!” Tào Ngọc Di mỉm cười nói, ở trong lòng thầm kinh ngạc, từ sau khi gả vào Lý gia, bởi vì Lý gia gia phong nghiêm cẩn khiêm tốn, mà phu gia Tào Ngọc Dao lại sớm có xu thế lụn bại, Tào Ngọc Di gần như không tiếp xúc cùng Tào Ngọc Dao nữa, không ngờ, chỉ mấy năm, vậy mà nàng ta có thay đổi lớn như thế. . . . . .

Lúc còn làm cô nương ở Tào gia, mặc dù Tào Ngọc Dao là người bợ đỡ lại không có bao nhiêu sắc sảo, cũng tuyệt đối là đại tiểu thư kiêu ngạo, hoàn toàn chưa từng cúi đầu trước người khác, lại càng không nói gặp mặt lại khách khí trước như thế!

“Tứ muội muội gần đây tốt không? Thể cốt đã dưỡng tốt rồi chưa?” So sánh khách quan, thì Tào Ngọc Linh dè dặt hơn rất nhiều, trong giọng nói cũng có mấy phần thật lòng hơn.

“Tạ Nhị tỷ tỷ quan tâm, đã tốt hơn nhiều!” Tào Ngọc Di lên tiếng.

“Ha ha, Tứ muội muội thật đúng là người có phúc, hiện tại nhá, cứ thoải mái dưỡng tốt thân thể, Thánh thượng đã tự mình hạ chỉ, coi như muội muội có thể thả tâm xuống rồi . . . . . .” Trên mặt Tào Ngọc Dao chất đầy nụ cười, nhưng lời nói ra lại có chút chua chát, “Muội muội tương lai cũng đừng quên dìu dắt tỷ muội nhà mình một phen!”

“Tam tỷ tỷ nói đùa, hiện tại bên cạnh muội muội ngay cả một người làm chủ cũng không có, trong lòng muội muội lại lo lắng không yên. . . . . .” Tào Ngọc Di dùng khăn giả vờ chậm khóe mắt nói.

Nghe lời này, cộng thêm đoạn thời gian trước Đại phòng Lý gia công khai phân ra ngoài, lại mang đi hơn phân nửa gia sản, hiện tượng này thể hiện bất hòa, trên mặt Tào Ngọc Dao cũng có chút ngượng ngùng, vốn là trông cậy vào thân phận phu nhân Thế tử Quận Công trên người Tào Ngọc Di có thể giúp phu quân nhà mình nói vài lời, cũng định ra chuyện tước vị kia, bây giờ nhìn lại thì có chút nóng lòng. . . . . .

“Tứ muội muội đừng khóc, đây còn chưa có qua tháng đâu, không phải nghe nói Tứ cô gia đánh thắng trận ư, chắc là không có mấy ngày sẽ trở về!” Tào Ngọc Linh an ủi.

“Muội cũng đang mong đợi đây!” Tào Ngọc Di thấp giọng nói.

“Bảo ta nói à, Tứ muội muội đúng là lòng dạ mềm yếu, chỉ ý kia chính là Thánh thượng tự mình hạ, thế nào còn nói đến những thứ chó mèo ức hiếp đến cùng kia, cùng lắm thì nháo ra, bọn họ còn dám kháng chỉ sao. . . . . .” Tào Ngọc Dao giận dử nói.

“Muội làm sao nói được, phía trên còn có Lão thái gia và Lão phu nhân đấy!” Tào Ngọc Di bất đắc dĩ lên tiếng.

“Tam muội muội đừng nói nữa, những thứ tiền tài bỏ đi kia đều là vật ngoài thân, muốn bao nhiêu tự mình kiếm không được!” Tào Ngọc Linh giảng hòa nói.

Tào Ngọc Di gật đầu đồng ý.

Ba người lại trò chuyện một chút việc nhà, Vương ma ma ở bên ngoài báo tin: “Thiếu phu nhân, tiểu tiểu thiếu gia tỉnh dậy, nháo muốn người ôm ạ!”

“Mau ôm vào đây!” Tào Ngọc Di nhìn về phía Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao cười áy náy, cất giọng phân phó nói.

Không lâu sau, bà vú Lưu ma ma ôm một đứa trẻ sơ sinh đang khóc sụt sùi đi vào, cẩn thận hành lễ với ba người một cái.

“Ôm Đoàn Đoàn tới đây!” Tào Ngọc Di chìa tay ra phân phó nói.

“Đoàn Đoàn” là nhủ danh mà sau khi Tào Ngọc Di xin chỉ thị của Lão phu nhân đặt cho tiểu gia hỏa này, Lão phu nhân cho là có ngụ ý một nhà đoàn đoàn viên viên, nên sảng khoái đáp ứng, thật ra thì, chẳng qua là Tào Ngọc Di nhìn tiểu gia hỏa có khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, nuôi dưỡng gần một tháng, lại trở nên trắng trắng mềm mềm, giống như bột nhào, thuận miệng lấy đại thôi; đại danh của nhóc là Lão thái gia đặt, dựa theo tộc phổ, tiểu gia hỏa có tự bối (chữ lót) là chữ “Hạo”, phía sau điểm thêm một chữ “An”, Lão thái gia có ý là hy vọng tương lai tiểu gia hỏa có thể cả đời an khang. . . . . .

Tào Ngọc Di thuần thục ôm tiểu gia hỏa tới, nhẹ nhàng lắc lắc, chỉ một hồi, tiểu gia hỏa liền ngừng khóc thút thít.

Sau đêm đầu tiên cho Đoàn Đoàn bú sữa, ngày hôm sau chọn ra bà vú, Tào Ngọc Di liền bắt đầu dùng thuốc tuyệt sữa, chỉ có điều qua mấy ngày, sữa cũng đã trở về, ngay cả muốn cho con của mình bú nữa cũng không được.

Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao cũng tiến tới trêu chọc đứa nhỏ.

Tào Ngọc Dao đã có một nhi một nữ, coi như tốt hơn một chút, vẻ hâm mộ trong mắt Tào Ngọc Linh giấu cũng không che giấu được.

“Muội muội tốt, muội nói cho tỷ tỷ nghe một chút, muội dưỡng thai như thế nào?” Tào Ngọc Linh nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé của Đoàn Đoàn hỏi.

“Nhị tỷ tỷ, tỷ hãy thả lỏng tinh thần, tỷ còn trẻ lắm, không bằng trước tìm thái y có kinh nghiệm cẩn thận điều dưỡng thân thể cho tốt, ngay cả có thai, cũng đừng có khẩn trương thái quá, cả ngày nằm ở trên giường cũng không được, trong ngày thường ngay cả không có bệnh, nằm trên giường lâu thân thể cũng sẽ đau nhức, huống chi dưỡng thai, đi lại một chút cảm thấy mệt mỏi thì nằm ở trên giường nghĩ một chút, sau khi ăn xong cũng đi dạo quanh viện một chút, tránh không tiêu hoá, ngược lại không có khẩu vị. . . . . .” Tào Ngọc Di suy nghĩ một chút, nói sơ sơ đôi câu.

“Muội muội nói có lý, lúc trước ta cũng như thế, đi lại một chút, ở trong vườn xem hoa cỏ một chút, trong lòng ngược lại thư thản, không có chuyện gì cả ngày đều ngủ ở trên giường, sẽ làm cho cả người không chịu nổi!” Tào Ngọc Dao phụ họa nói.

Tào Ngọc Linh gật đầu liên tục, ở trong lòng âm thầm ghi xuống.

Tỷ muội lại nói mấy câu, đã sắp đến giờ cơm.

Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao đứng dậy cáo từ.

“Hiện tại thân thể muội muội không tiện, cũng không thể giữ hai vị tỷ tỷ ở lại, sau này trở về nhất định sẽ bù lại!” Tào Ngọc Di nói, kêu Vương ma ma giúp một tay tiễn khách.

Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao vội vàng từ chối, nói mấy câu khách sáo, cùng nhau đi ra ngoài.

Tào Ngọc Di để cho Đoàn Đoàn ngồi ở trên chăn, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng “Chậc chậc”, trêu chọc tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa rất nể tình nhếch miệng cười lên. . . . . .

Chờ Tào Ngọc Di ở cữ xong, hỗn loạn trong phủ đã hoàn toàn kết thúc, một phần người của Lý phu nhân cùng người của Đại phòng đi theo toàn gia của Đại thiếu gia chuyển đi ra ngoài, Lão phu nhân lại bán mấy gia nhân không an phận trong phủ, cần đuổi thì đuổi, trong phủ lập tức thanh tịnh không ít.

“Cháu dâu thỉnh an Nội tổ mẫu!” Tào Ngọc Di thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, sáng sớm đi dập đầu cho Lão phu nhân.

“Tiểu tiểu thiếu gia thỉnh an Lão tổ tông!” Lưu ma ma ôm Đoàn Đoàn quỳ xuống.

Trên mặt Lão phu nhân cười tươi rói, luôn miệng bảo Tào Ngọc Di đứng dậy, lại tiếp nhận Đoàn Đoàn sang, “Tiểu tôn tôn của ta, đã nặng đi không ít!”

Tào Ngọc Di ngồi gần kề Lão phu nhân, cẩn thận phụng bồi Lão phu nhân nói chuyện.

“Đi xem Lão thái gia một chút, trong lòng Lão thái gia sợ là cũng nhớ tới tằng tôn đấy!” Lão phu nhân mỉm cười nói.

Tào Ngọc Di đáp lại, đứng lên.

Lưu ma ma tiến lên nhận lấy Đoàn Đoàn, đi theo sau lưng Lão phu nhân, đi tới phòng của Lão thái gia.

Lão thái gia nhìn Đoàn Đoàn, trên mặt lộ ra vui vẻ, đột nhiên lại giống như nghĩ đến điều gì đó, khua một cái tay còn có thể động đậy một cái, trong miệng hàm hàm hồ hồ nói: “Ra, đi ra ngoài, bệnh. . . . . .”

Tào Ngọc Di thấy, trong lòng có chút xót xa, tiến lên nửa bước nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nội tổ phụ yên tâm, tiểu hài tử dương khí nặng, sẽ không nhiễm bệnh!”

Lúc này Lão thái gia mới gật đầu một cái, từng chữ từng chữ dặn dò nói: “Hảo, hảo, nuôi, dạy, vì, Lý, gia, khai, chi, tán, diệp. . . . . .”

“Dạ, cháu dâu cẩn tuân lời Nội tổ phụ dạy bảo!” Tào Ngọc Di quỳ xuống đáp. . . . . .

Tuy nói là sẽ không lây bệnh gì, dù sao trong lòng Lão thái gia cũng có chút lo lắng, thứ hai, nói chuyện một chút, cũng tốn không ít tinh lực, không bao lâu sau liền đuổi đám người Tào Ngọc Di trở về.

Lão phu nhân dặn dò người phía dưới mấy câu “Cẩn thận chiếu cố”, mới ra khỏi phòng.

Bất kể như thế nào, Lý gia hiện tại suy cho cùng không có nam nhân đương gia làm chủ, Lão phu nhân cũng lớn tuổi, vì vậy phân phó người gác cổng đóng đại môn (cửa chính), chỉ chừa một cửa hông, trong ngày thường bọn hạ nhân ra vào mua đồ cần thiết hàng ngày, các loại yến tiệc giao lưu, cũng chỉ chọn đi mấy cái đẩy không được, trong một tháng gần như hiếm có mở đại môn một lần . . . . .

“Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia đã trở về!” Vương ma ma vẻ mặt đầy vui mừng nói.

“Đi tới chỗ nào rồi?” Tào Ngọc Di cười cười, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

“Tiểu tử truyền tin nói đã đến cửa thành rồi, phải vào cung đi bái kiến hoàng thượng trước, sợ là buổi tối mới có thể về đến phủ!” Vương ma ma cao hứng nói.

“Ma ma, thu dọn một chút, chúng ta đi đến chỗ của Lão phu nhân!” Tào Ngọc Di dằn xuống vui sướng trong lòng, thản nhiên phân phó nói.

Sau khi Tào Ngọc Di thành thân, thời gian ở cùng Lý húc Diệp tổng cộng không tới bốn tháng, trong lòng chẳng biết từ lúc nào đã sinh ra lệ thuộc vào người nọ, bất kể như thế nào, nghe được tin tức Lý Húc Diệp đã trở lại, tâm Tào Ngọc Di đột nhiên liền rơi xuống. . . . . .

Lão phu nhân đã phân phó mở đại môn ra, phái mười mấy tiểu tử đi ra ngoài dò thăm tin tức, trong phủ Đại quản gia, Nhị quản gia cũng hầu ở đại môn, tùy thời chuẩn bị nghênh đón Lý Húc Diệp.

“Lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia đã từ trong cung đi ra rồi!” Hai tiểu tử thở hỗn hển chạy vào nói.

“Tốt, tốt!” Lão phu nhân cười lớn nói, thưởng cho hai tiểu tử mỗi người một thỏi bạc.

Hai tiểu tử vui mừng hớn hở dập đầu, lại chạy ra ngoài. . . . . .

Lý Húc Diệp trở về phủ, trước đi đến phòng của Lão thái gia nói chuyện gần nửa canh giờ mới ra ngoài, lại thỉnh an Lão phu nhân.

“. . . . . . Ý chỉ gia thưởng của Thánh thượng mấy ngày nữa sẽ đến phủ . . . . . .” Lý Húc Diệp đơn giản sơ lược chuyện vào cung nói lại một lần.

“Như vậy cũng tốt!” Lão phu nhân mỉm cười lên tiếng, “Con đoạn đường này bôn ba, mau trở về tắm đổi y phục, trước tiên dùng chút đồ nóng, rồi ngủ một giấc. . . . . .”

“Dạ!” Lý Húc Diệp đáp lại.

“Nhà Lão Nhị cũng trở về đi, hầu hạ gia các ngươi cho tốt!” Lão phu nhân lại quay đầu phân phó nói.

Tào Ngọc Di đi ra, hành lễ một cái, đi theo sau lưng Lý Húc Diệp lui ra ngoài.

Chờ ra khỏi viện của Lão phu nhân, Lý Húc Diệp lắng nghe, ý bảo Tào Ngọc Di đi lên trước.

“Lão gia, cái này không hợp quy củ!” Tào Ngọc Di nhẹ giọng cự tuyệt nói.

Lý Húc Diệp tự tiếu phi tiếu nhìn Tào Ngọc Di không nói lời nào.

Tào Ngọc Di nghĩ đến những cử chỉ càn rỡ khi mình chung sống cùng Lý Húc Diệp trước kia, trên mặt nóng lên, bước nhanh về phía trước.

Lý Húc Diệp đưa tay nắm chặt tay Tào Ngọc Di, véo nhẹ một cái. . . . . .

Nha hòan bà tử đi theo phía sau đều cơ trí thả chậm cước bộ, rớt lại thật xa.

Tào Ngọc Di nhìn gò má đen gầy của Lý Húc Diệp, nhìn kỹ, trên mặt lại thêm nhiều vết sẹo nhàn nhạt, chẳng qua là cặp mắt kia vẫn kiên định hữu thần trước sau như một. . . . . .

“Nhìn cái gì?” Đột nhiên Lý Húc Diệp quay lại đầu hỏi.

Trong lòng Tào Ngọc Di nhảy dựng, “Ai nhìn chàng chứ!”

Khóe miệng Lý Húc Diệp thoáng hiện lên nụ cười, trên tay dùng sức, kéo người sát vào bên cạnh mình, để cho Tào Ngọc Di dán thật chặt lên trên người mình.

Thân thể Tào Ngọc Di cứng đờ, rồi từ từ buông lỏng, bám vào cánh tay của Lý Húc Diệp từ từ đi về viện của mình . . . . .

Trong viện, Vương ma ma đã sớm chuẩn bị xong nước nóng, đổ đầy hồ tắm.

Trong ngày thường, muốn dùng hồ tắm tắm, phải nói trước với đại trù phòng bận rộn hơn nửa ngày, Tào Ngọc Di không có đặc quyền này, chỉ vì mình tắm mà làm cho người cả phòng bếp nấu nước nóng, cho nên, cũng chỉ dùng thùng nước tắm.

Lần này, Lý Húc Diệp trở lại, Tào Ngọc Di đã sớm sai Thắng Nhi sang thu xếp xong rồi. . . . . .

“Nàng cũng xuống đây!” Lý Húc Diệp đứng ở trong nước ấm nói.

Tào Ngọc Di dừng một chút, kỳ kèo một lúc thật lâu mới cỡi y phục.

Lúc mang thai Đoàn Đoàn, ăn uống nhiều dưỡng thai nhiều tháng, lại ở cữ một tháng, đến bây giờ trên bụng còn có một vòng thịt mềm nhũn, trên người cũng mượt mà hơn trước kia, vốn là, từ nhỏ, vóc người của Tào Ngọc Di đã không thon thả, bây giờ mập lên, thì càng không tìm được thắt lưng rồi!

“Làm sao vậy?” Cảm thấy Tào Ngọc Di ngại ngùng, Lý Húc Diệp nâng mày lên hỏi.

“Cái đó, mập lên, khó coi!” Tào Ngọc Di nhỏ giọng giải thích.

“Ha ha. . . . . .” Bỗng nhiên Lý Húc Diệp kéo Tào Ngọc Di vào trong lòng ngực mình, cười lớn.

“Chàng, chàng cười cái gì!” Tào Ngọc Di có chút xấu hổ nói.

Lý Húc Diệp sờ soạng ở trên người Tào Ngọc Di một cái, cảm xúc dưới tay, quả nhiên đều là mềm núc ních, chóp mũi quanh quẩn mùi sữa thơm nhàn nhạt. . . . . . Thân thể cấm dục gần một năm rất nhanh có phản ứng, cũng không kịp chờ đợi, liền ôm Tào Ngọc Di cọ xát.

“Chàng. . . . . .” Trong lòng Tào Ngọc Di khẽ động, liền mềm nhũng ở trong ngực Lý Húc Diệp. . . . . .

Chờ hai người đều thu dọn xong đi ra, đã là nửa canh giờ sau rồi.

Vương ma ma thấy Tào Ngọc Di vẻ mặt hồng đào, hai mắt ngậm xuân, ở trong lòng thở phào nhẹ nhỏm. . . . . .

“Bưng thức ăn lên!” Tào Ngọc Di đứng ở cửa phân phó nói.

“Nhị thiếu gia!” Thủy Đào mềm mại rụt rè tiến lên hành lễ một cái, muốn giúp Lý Húc Diệp cởi áo khoác ngoài.

“Ngươi là? Thủy Đào?” Lý Húc Diệp nhìn thiếu nữ trang điểm xinh đẹp trước mặt, có chút không xác định hỏi.

“Bẩm Nhị thiếu gia, nô tỳ là Thủy Đào hầu hạ người từ nhỏ!” Vành mắt Thủy Đào đỏ lên, ai oán nói.

Lý Húc Diệp khẽ gật đầu, bước nhanh vào phòng.

Tốn hơn nửa ngày trang điểm Thủy Đào không nghĩ tới kết quả sẽ như thế này, nhất thời ngẩn người tại chỗ, nửa ngày cũng không kịp phản ứng.

Vương ma ma cười lạnh ở trong lòng mấy tiếng, bước nhanh về phía trước hầu hạ Lý Húc Diệp ngồi xuống.

Phòng bếp nhỏ bưng lên một chén canh gà và mấy món thức ăn tới đây.

Tào Ngọc Di giúp Lý Húc Diệp gắp một đũa gỏi gà trộn rau, lại gắp mấy miếng dưa tươi.

“Nàng cũng ngồi xuống dùng một chút đi!” Lý Húc Diệp nhận lấy chén, ăn một ngụm lớn, phát ra tiếng “Chóp chép“.

Nếu là ngày xưa, Tào Ngọc Di nghe có người ăn uống mà phát ra tiếng vang như vậy, sợ là sẽ chán ghét ăn không vô, nhưng hiện tại tiếng vang này lại chỉ làm cho Tào Ngọc Di cảm thấy an tâm, khẽ cười một cái, ở dưới đầu dưới của Lý Húc Diệp, miệng nhỏ dùng mì sợi . . . . .

Trong chốc lát dùng cơm xong, cơn buồn ngủ của Lý Húc Diệp từ từ ập tới.

“Lão gia, xem Đoàn Đoàn một chút rồi đi ngủ!” Tào Ngọc Di sợ Lý Húc Diệp mới vừa dùng cơm tối liền đi ngủ không tốt cho sức khỏe, mở miệng nói.

“Đoàn Đoàn?” Lý Húc Diệp nghi hoặc hỏi.

“Là nhủ danh ta đặt cho con chúng ta!” Tào Ngọc Di cười giải thích.

Lý Húc Diệp sửng sốt một chút, lúc này mới nghĩ đến mình đã có một đứa con.

Lưu ma ma ôm Lý Hạo An đến, dập đầu cho Lý Húc Diệp và Tào Ngọc Di.

Tào Ngọc Di ôm lấy con, đưa đến trước mặt Lý Húc Diệp.

“Ha ha, gương mặt tròn giống như nàng!” Lý Húc Diệp nhìn gương mặt tròn trịa của Đoàn Đoàn, trong mắt mang theo cười nói.

“Đứa nhỏ nào cũng đều như vậy mà. . . . . .” Tào Ngọc Di bất mãn nói, “Bế một chút đi, đây chính là lần đầu tiên chàng gặp con đấy!”

Lý Húc Diệp cười cười, thế mà lại cường điệu bế lên, nhẹ nhàng ném lên ném xuống, chọc cho tiểu gia hỏa cười “Khanh khách” không ngừng. . . . . .

Hai người chơi cùng Đoàn Đoàn một lát, Tào Ngọc Di sợ Lý Húc Diệp mệt nhọc, bảo Lưu ma ma ôm tiểu gia hỏa đi xuống, hầu hạ Lý Húc Diệp lên giường.

“Còn có chuyện gì sao?” Lý Húc Diệp hỏi, “Cùng ngủ thôi!”

Tào Ngọc Di nhìn ánh mắt chờ đợi của Lý Húc Diệp, gật đầu một cái, dặn dò Vương ma ma mấy câu, cởi áo ngoài.

Lý Húc Diệp ôm Tào Ngọc Di lật người, để cho Tào Ngọc Di ngủ ở bên trong mình, tiếng hít thở gần như lập tức trở nên thong thả . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.