Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 8: Chương 8: Thân nhân (người nhà)




Mặc dù Chu thị cảm thấy gia vị trong thức ăn có vấn đề, nhưng khổ nổi không có biện pháp giải quyết, người ta nghiêm chỉnh làm thức ăn, tất cả mọi người đều ăn không xảy ra vấn đề gì, làm sao đi tìm trù tử (đầu bếp) kia được!

Tào Ngọc Di thấy Chu thị cau mày chọn cải xanh thanh đạm kia ăn, lượng cơm ăn ít đi hơn phân nửa không nói, hơn nữa chỉ ăn rau dưa, dinh dưỡng như thế nào theo kịp!

“Di nương, cổ con đau, thí thí cũng đau!” Tào Ngọc Di chịu đựng không được tự nhiên, giả vờ trẻ con làm nũng nói.

Chu thị cuống quít để bát đũa xuống, ôm Tào Ngọc Di qua khẽ hỏi, nhìn kỹ trong thức ăn của Tào Ngọc Di, quả nhiên cũng đều là hạt tiêu, ớt cay.

“Tỷ nhi ngoan, di nương để cho người đi bẩm phu nhân, đại phu sẽ lập tức tới. . . . . .” Chu thị để Tào Ngọc Di nằm lên trên giường, tự mình canh giữ ở bên cạnh an ủi.

Tào Ngọc Di vừa nghe, lông mày lập tức nhíu lại, má ơi, đây chính là khiêng đá đập chân của mình, ý định ban đầu chẳng qua là để cho Chu thị có cớ nói với đại trù ở phòng bếp, kết quả Chu thị quá khẩn trương lo lắng cho mình, vội vàng cho người đi mời đại phu, mùi thuốc bắc đắng ngắt đen thùi lùi kia, cũng không phải là chuyện chơi á á. . . . . .

Đại phu tới, cũng không phải thái y lần trước, chỉ là đại phu bình thường bên ngoài, nói vậy lần trước đại phu nhân vì trấn an mình và Chu thị, cố ý mời thái y tới đây thôi.

Đại phu chẩn mạch, một vòng một vòng lớn, mở ra một phương thuốc thanh nhiệt giải nhiệt, lại căn dặn thường ngày phải ăn uống thanh đạm một chút.

Chu thị vội vàng sai người đi phòng bếp truyền đạt với đại trù lời đại phu dặn dò, còn nói sợ Tứ tiểu thư thấy thức ăn của mình, nháo muốn ăn, thức ăn của mình cũng đều đổi thành thanh đạm, còn đặc biệt nhấn mạnh, nếu để cho Tứ tiểu thư ăn đồ xấu gì, sanh ra bệnh không tốt, nhất định truy cứu trách nhiệm lên đại trù. . . . . .

Tào Ngọc Di thở phào nhẹ nhỏm, mặc dù mình phải chịu tội một chút, hoàn hảo cũng đạt được mục đích cuối cùng.

Đợi buổi tối, nhìn lại thức ăn của Chu thị và mình, quả nhiên không thấy những loại như ớt vân vân.

Như thế lại an tĩnh vượt qua mấy ngày, hôm nay đại phu nhân sai một ma ma tới đây nói là, lão nương của Chu thị dẫn theo đại tôn tử đến phủ thăm Chu thị, hiện tại đang ở chỗ lão phu nhân vấn an.

Chu thị rất vui mừng, những điểm tâm ngon trong phòng đều bưng ra, lại lấy ra mấy thỏi bạc lớn và vài thớt vải tốt bọc lại.

Ở Tào phủ sau khi thiếp thất có con, nếu người nhà đều sống ở đây, vì tương lai con cái không xấu hổ, sẽ gia ơn thả cả nhà thiếp thất kia ra ngoài, sau khi Chu thị sinh Tào Ngọc Di, lão phu nhân đã phân phó nói, trả khế thân cho cha nương và hai đệ đệ Chu thị, thưởng chút bạc, để cho bọn họ xuất phủ.

Cha nương Chu thị gom bạc những năm qua tích cóp được và phần thưởng lúc xuất phủ lão phu nhân, đại phu nhân cho, mua chút ruộng đất ở nông thôn, xây một cái nhà nhỏ, cuộc sống cũng không khó khăn lắm.

Ở trong trí nhớ của Tào Ngọc Di, chỉ gặp qua lão nương của Chu thị hai ba lần, hơn nữa còn không nói được mấy câu, liền bị Chu thị để cho bọn nha hoàn dẫn đi rồi, vì thế hiện tại Tào Ngọc Di đối với ông ngoại, bà ngoại mình hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Hai ma ma dẫn một người phụ nữ trung niên mặc quần áo vải thô và một tiểu nam hài sáu bảy tuổi vào viện, người phụ nữ trung niên kia nhìn rất gọn gàng sạch sẽ, đoán chắc lúc còn trẻ nhất định là một cô nương xinh đẹp, Chu thị kích động nghênh đón, người phụ nữ kia cuống quít nháy mắt với Chu thị, lôi kéo tiểu nam hài kia quy củ dập đầu với Tào Ngọc Di trước, nói là thỉnh an Tứ tiểu thư.

Tào Ngọc Di vội vàng để cho tiểu Đào đở nó lên, má ơi, để bà ngoại dập đầu với mình, muốn bị thiên lôi đánh à!

Chu thị sai tiểu Mạn thưởng cho hai ma ma một xâu tiền, đuổi hai ma ma kia trở về, lại cho hạ nhân lui ra ngoài hết.

Lúc này người phụ nữ kia mới ngẩng đầu nhìn Chu thị và Tào Ngọc Di.

“Tỷ nhi, tới đây, đây là ngoại tổ mẫu của con, trước kia đã từng đến thăm con, còn nhớ không?” Chu thị kích động ngoắc ngoắc tay với Tào Ngọc Di, nói.

Tào Ngọc Di không đành lòng nhìn Chu thị thương tâm, thuận theo gật gật đầu.

Người phụ nữ kia liền vui mừng, lấy một cái vòng vàng từ trong lòng ngực ra cho Tào Ngọc Di.

Tào Ngọc Di nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong, ngẩng đầu nhìn Chu thị.

“Nương, người mang cái này tới làm chi? Còn không bằng tiết kiệm bạc, mua thêm chút đất đai. . . . . .” Chu thị mất hứng nói.

“Tình huống trong nhà con cũng không phải không biết, huống hồ đây là ta cho cháu ngoại của ta, ta làm bà ngoại thế nào cũng nên cho tỷ nhi một cái vòng, một miếng ngọc chứ .” Người phụ nữ kia kéo tay Tào Ngọc Di, đeo cái vòng vào.

Chờ sau khi Chu thị và người phụ nữ kia yên tĩnh lại, người phụ nữ kia mới phát hiện Chu thị vẫn đang đứng, cuống quít kêu lên: “Con của ta, mau ngồi xuống đi, cũng được năm sáu tháng rồi, thế nào còn không chú ý như vậy. . . . . .”

“Không sao đâu, người như chúng ta làm sao dễ hỏng như vậy, lúc trước mang thai tỷ nhi, còn phải tuân theo quy củ mà. . . . . .” Tuy Chu thị nói như thế nhưng cũng thuận theo người phụ nữ kia đở ngồi xuống.

Viền mắt người phụ nữ kia liền đỏ lên: “Khi đó lúc còn hầu hạ ở trong phòng lão phu nhân, nương đã nói với con như thế nào, hiện tại làm thiếp người ta, nên sẽ phải ăn những đau khổ này. . . . . .”

Vành mắt của Chu thị cũng đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Vốn là lão phu nhân nói ra, con thì có biện pháp gì. . . . . .”

Hai người nhất thời ôm nhau khóc lên.

Tào Ngọc Di không có biện pháp, đi lên vỗ lưng Chu thị nói: “Di nương, di nương, người làm sao vậy?”

Lúc này Chu thị mới ngẩng đầu lên, lau mặt, an ủi Tào Ngọc Di nói: “Tỷ nhi ngoan, di nương rất tốt!”

Tào Ngọc Di gật đầu một cái, kéo tay Chu thị ngồi ở bên cạnh nàng.

“Đây là đại chất tử à, đến bên dì này!” Chu thị quay sang tiểu nam hài vẫn nhìn bàn điểm tâm bên kia chảy nước miếng nói.

Mẫu thân của Chu thị vội vàng dẫn tiểu nam hài tới.

“Đến, ăn điểm tâm!” Chu thị lấy mấy miếng điểm tâm đặt vào trong tay nó, thân thiết nói, lại lấy một thỏi bạc cho nó.

Không nói bên trong kinh thành, ngay cả ngoại thành rất nhiều đất đai đều bị nhà giàu có chiếm đi, lúc trước sau khi cha nương Chu thị xuất phủ, ở trong một tiểu sơn thôn phụ cận bên ngoài kinh thành mới mua được đất đai, tới kinh thành một chuyến cũng không dễ dàng, kế tiếp hai người nói chút việc nhà, mẫu thân của Chu thị luôn lặp đi lặp lại dặn dò chuyện Chu thị mang thai phải chú ý, lại nói tình hình trong nhà một lần nữa.

“Đệ đệ con vẫn như trước, đánh cũng đánh, nói cũng đã nói, chính là không chịu vươn lên, cả ngày chỉ biết nhàn tảng. . . . . .”

“Nương cũng đừng quá nóng lòng, may mà đệ đệ còn chưa có thành thân, trong phòng lão phu nhân có một nhóm nha đầu nhị đẳng sắp gả đi ra ngoài, trong đó có một người tên là Xuân Hồng, khi còn bé nương cũng đã gặp qua nàng, dáng dấp không tệ, quan trọng nhất là rất có tính toán, nhưng không có tâm nhãn gì, trong phủ cũng chỉ có một ca ca không nên thân, con đã thầm hỏi nha đầu kia, là muốn xuất phủ làm nương tử nhà người đứng đắn, không bằng nương đi cầu lão phu nhân, có một thê tử như vậy, coi như đệ đệ không có mưu tính, cũng không đến nổi chết đói. . . . . .” Chu thị thấp giọng nói.

Mẫu thân của Chu thị nghe xong gật đầu liên tục.

Chỉ chốc lát sau, thì có ma ma tới đây thúc giục mẫu thân của Chu thị, để bà mau mau xuất phủ.

Vành mắt Chu thị lại đỏ lên, lấy cái bọc đã chuẩn bị trước đó ra cho nương nàng, dặn dò: “Nơi này có chút vải vóc, còn có chút bạc, nương mang về, để cho mấy cháu đều đi học, tương lai có tiền đồ, con ở trong phủ này cũng tốt hơn một chút. . . . . .”

Nhất thời, mẫu thân của Chu thị cũng không nhịn được khóc lên, cuối cùng trong khuyên can của mấy ma ma mới dừng lại.

Lúc mẫu thân của Chu thị đi dập đầu cho lão phu nhân, quả nhiên liền nói ra chuyện của Xuân Hồng, lão phu nhân hỏi ý của Xuân Hồng, đương nhiên Xuân Hồng gật đầu đồng ý, lão phu nhân bèn nói, bảo cha nương Chu thị chọn ngày tốt tới đề thân, đến lúc đó sẽ trả lại thế thân cho Xuân Hồng.

Mẫu thân của Chu thị vui mừng hớn hở về nhà chuẩn bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.