Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 10: Chương 10: Lập uy ( thượng )




Chu thị có thai, đại phu nhân miễn quy cũ cho nàng, nhưng thỉnh an mùng một, mười lăm mỗi tháng là không thể tránh khỏi, ngày hôm sau vừa vặn là mười lăm tháng này, Chu thị dẫn theo Tào Ngọc Di đi thỉnh an đại phu nhân.

Lúc Chu thị đến, thật bất ngờ Trần thị còn chưa có đứng ở phía dưới hầu hạ đại phu nhân, sắc mặt đại phu nhân không thế nào đẹp mắt, vốn là, tối ngày hôm qua Đại lão gia ngủ ở chánh phòng, đại phu nhân còn rất vui mừng, đáng tiếc sáng sớm hôm nay, bị Trần thị đi vào hầu hạ làm cho đen mặt.

Trời chưa sáng, Trần thị tùy ý chải sơ tóc, cũng không thoa phấn vẽ lông mày, chờ Đại lão gia sắp đi vào triều, lúc đại phu nhân gọi người đi vào hầu hạ, theo gót chân đại nha hoàn Như Lộ gát đêm ở bên ngoài tranh cướp đổ xô vào phòng, làm Như Lộ tức giận tới mức giơ chân, không thể thiếu ở trong lòng mắng Trần thị một phen.

Thượng triều ở triều Đại Vu phân ra làm đại triều và tiểu triều, tiểu triều là cách một ngày mở một lần, chỉ có quan viên chính tứ phẩm trở lên tham gia, đại triều mỗi năm sẽ chọn ra một tháng mở một lần, cũng chính là ngày đầu năm, mười lăm, hai mươi lăm, trong triều quan viên chính thất phẩm trở lên đều phải tham gia, Đại lão gia là chính ngũ phẩm Lại bộ lang trung, chỉ cần tham gia đại triều. Trừ hai lần thượng triều này ra, những quan viên khác có chuyện trọng đại cũng có thể trình sổ con, thông qua bộ ngành chuyên môn trình lên cho hoàng thượng.

Đại phu nhân thấy Trần thị tiến vào, ngay trước mặt Đại lão gia lại không tiện tìm biện pháp đuổi Trần thị đi ra ngoài, thừa dịp Đại lão gia không chú ý, hung hăng trợn mắt trừng Trần thị một cái.

Trần thị làm bộ như không thấy, tiến lên cướp đoạt hầu hạ Đại lão gia ngồi dậy thay quần áo, không ngừng tìm cơ hội cọ xát ở trên người Đại lão gia, nói chuyện hận không thể hôn lên lỗ tai đại lão gia, ánh mắt như thu ba đưa đẩy.

Đại lão gia được đôi tay khéo léo của Trần thị hầu hạ thư thái, thấy Trần thị không thoa phấn son, hơn nữa Trần thị cố ý quyến rũ, nhìn vừa tự nhiên vừa mang theo phong tình, không nhịn được nắm lấy Trần thị trêu đùa mấy câu.

Như Lộ hầu hạ đại phu nhân mặc quần áo trang điểm, đại phu nhân nhìn động tác của Đại lão gia và Trần thị, trong lòng gần như muốn ói ra máu, len lén ở cánh tay Như Lộ ngoan độc ngắt mấy cái.

Như Lộ hầu hạ đại phu nhân đã nhiều năm, từ tiểu nha đầu vẩy nước quét nhà tam đẳng lên tới nhất đẳng nha hoàn, rành rẽ tính khí của đại phu nhân nhất, bị đại phu nhân ngắt, cũng không dám phát ra tiếng, cố nén nước mắt, vành mắt đỏ bừng hầu hạ đại phu nhân.

Trước khi Đại lão gia đi, thương tiếc nhìn Trần thị nói với đại phu nhân: “Về sau không cần để Thúy Cầm vừa sáng sớm đã tới đây hầu hạ, cũng không phải không có nha hoàn ma ma.”

Đại phu nhân bị tức đến nghiến răng.

Trần thị thấy thế vội vàng tiến lên dịu dàng phúc thân, ôn nhu nói: “Hầu hạ lão gia là phúc phận của tỳ thiếp, thường ngày đại phu nhân rất tốt với tỳ thiếp.”

Tay Đại lão gia vuốt chòm râu, lại nói đùa mấy câu, mới ra cửa.

Chờ Đại lão gia vừa ra khỏi cửa, đại phu nhân liền lạnh giọng quát lên: “Hừ, rất thích vừa sáng sớm hầu hạ người có phải không? Như Lộ, ngươi lui xuống!”

Như Lộ vội vã phúc thân, bước nhanh ra khỏi phòng, trốn ở trong phòng mình, gục ở trên giường khóc một trận.

Cả buổi sáng tinh mơ Đại phu nhân ra sức gây sức ép với Trần thị, sai Trần thị bưng nước rửa mặt hầu hạ mình rửa mặt, lại đổi mấy lần nước trà, một lát lại sai Trần thị đấm chân cho mình, mãi cho đến khi Chu thị bọn họ tới, mới để cho Trần thị đi xuống.

Lúc này Trần thị mới trở về phòng, vội vàng rửa mặt trang điểm, hôm nay là mười lăm, sau khi thỉnh an đại phu nhân, còn phải cùng đi thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân không nhìn nổi nhất chính là trang dung người nào đó không nghiêm chỉnh, cho rằng đó là bất kính đối với bà ấy.

Chu thị dẫn theo Tào Ngọc Di thỉnh an đại phu nhân, chỉ chốc lát sau, Lý thị và Tào Ngọc Nga tới, xem ra là Lý thị cố ý ở trên đường đợi Tào Ngọc Nga.

Sau khi Trần thị, Vương thị, Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Dao, Tào Ngọc Hà đều đến đông đủ, đại phu nhân sai người lấy ghế đôn nhỏ cho mấy vị tiểu thư ngồi xuống, tuổi Tào Ngọc Hà còn nhỏ bảo bà vú ôm đi cách vách.

“Vốn là ta quá phóng túng các ngươi, trong ngày thường các ngươi phàm là có chút xíu chuyện, liền miễn quy củ cho các ngươi, từng người một liền khinh cuồng dáng vẻ không ra gì, cả ngày ngoằn nghèo, không có điểm dừng, Lý thị, đại tỷ nhi không có người hầu hạ, muốn ngươi một di nương mỗi ngày chạy đến viện của đại tỷ nhi sao!” Đại phu nhân thả mạnh chén trà xuống, phát tác tức giận với mấy người ở trước mặt.

Tào Ngọc Nga thấy đại phu nhân tìm cớ bắt bẻ Lý thị, đã sớm ngồi không yên, đứng lên, khẽ phúc thân với đại phu nhân nói: “Mẫu thân bớt giận, vốn là di nương sợ nữ nhi mới vừa chuyển ra, ở một mình không quen, mới đi thăm nữ nhi nhiều lần. . . . . .”

Đại phu nhân vỗ một cái lên bàn thấp, cao giọng quát lên: “Đây là lễ nghi quy củ ngươi học mấy năm nay à, bảo ngươi tranh luận cùng đích mẫu mình ư, ta chỉ nói di nương một câu, là không quy cũ rồi!”

Trước mặt mọi người đại phu nhân không cho Tào Ngọc Nga mặt mũi, Tào Ngọc Nha thường ngày rất thích lên mặt ta đây là trưởng tỷ, vào lúc này trên mặt một hồi xanh một hồi trắng.

Quy củ của nơi này là lúc trưởng bối dạy dỗ, tiểu bối bị dạy dỗ chỉ có thể nghe, không thể nói một câu, chỉ sợ giải thích một câu cũng là bất kính, chỉ có điều, những người khác lại có thể giải thích giúp. Nhưng mà, ở chỗ này, có tư cách giúp Tào Ngọc Nga giải thích cũng chỉ có người lớn tuổi hơn một chút đó chính là Tào Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư, Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Dao đã sớm nhìn Tào Ngọc Nga không vừa mắt, đương nhiên sẽ không giúp nàng ta.

Bản thân Tào Ngọc Di còn nhỏ, mọi người hoàn toàn sẽ không nghĩ đến nàng, Tào Ngọc Di cũng được thanh nhàn, mắt lạnh xem trò vui.

Lý thị thấy những câu trách mắng của đại phu nhân, đều nhắm thẳng vào Tào Ngọc Nga không có giáo dưỡng, trong lòng hoảng sợ, quỳ xuống liên tục nhận sai: “Phu nhân thứ tội, Đại tiểu thư còn nhỏ, không hiểu chuyện, đều là lỗi của tỳ thiếp, tỳ thiếp không bỏ được Đại tiểu thư, mới đi thăm Đại tiểu thư nhiều lần, phu nhân thứ tội, chuyện không liên quan đến Đại tiểu thư. . . . . .”

Đại phu nhân để mặc Lý thị quỳ trên mặt đất, lại gọi đại nha hoàn Tào Ngọc Nga dẫn đến mắng một trận, chỉ nói hẳn là các nàng hầu hạ không tận tâm, để cho di nương không an tâm, nếu không lo liệu hầu hạ cho tốt lần nữa, liền đuổi các nàng đi làm việc nặng.

Đại nha hoàn vội vàng thề thốt, nói nhất định sẽ hầu hạ Đại tiểu thư thật tốt.

Tào Ngọc Di ở bên cạnh nhìn, cảm thấy đại phu nhân thật là thủ đoạn, cứ như vậy, đại nha hoàn bên cạnh Tào Ngọc Nga sẽ bất hòa với Lý thị.

Các tiểu thư Tào phủ , còn chưa tới tuổi đi học, bên cạnh cũng chỉ có một đại nha hoàn nhị đẳng, hai tiểu nha hoàn tam đẳng, mấy tiểu nha đầu tạp dịch cùng hai ma ma, sau sáu tuổi bắt đầu đi học, sẽ bổ sung thêm một nha hoàn nhị đẳng, hai tam đẳng, mười hai tuổi có thể phân cho một tiểu viện ở một mình, khi đó, sẽ được phân chia hạ nhân, hai nhất đẳng, hai nhị đẳng, bốn tam đẳng, sáu tiểu nha đầu, bốn ma ma, lúc xuất giá liền căn cứ tình hình những người ở trong này chọn ra một người bồi giá (đi theo), đương nhiên, mười hai tuổi phân viện, lần trước đã phân viện cho Tào Ngọc Nga, lão phu nhân đã nói, về sau liền dựa theo quy củ này làm.

Đại phu nhân uống một ngụm trà, lại tiếp tục nói: “Có thời gian rãnh thì ở trong phòng tu thân dưỡng tính, từng người có thêm có nhi có nữ (con trai con gái), ít tùy tiện di động, Trần thị, có phải ngươi không hài lòng ở viện của ta đây hay không, nếu không ngươi chuyển ra ở cùng viện với Vương thị đi?”

Trần thị còn trông cậy vào nữ nhi lấy lòng đại phu nhân, làm đại phu nhân nhận Tào Ngọc Dao ghi dưới danh nghĩa chánh phòng, mình ở chánh viện thứ nhất dễ dàng nắm giữ nhiều tin tức trong phủ hơn, thứ hai cũng là một loại thân phận tượng trưng, ngay cả thời gian gần đây số lần Đại lão gia đi viện Vương thị nhiều hơn, Vương thị làm sao cũng không thể lướt qua đại phu nhân. . . . . . Đương nhiên Trần thị không chịu dọn ra, cũng quỳ xuống ở bên cạnh Lý thị, rưng rưng nói: “Phu nhân oan uổng, còn có viện nào hơn được chánh viện, tỳ thiếp nhất thời hồ đồ, phạm sai lầm, xin phu nhân đại nhân đại lượng, tha thứ tỳ thiếp, nếu tỳ thiếp có ý niệm muốn chuyển ra, cho tỳ thiếp không được chết tử tế. . . . . .”

Tào Ngọc Dao thấy di nương mình bị liên lụy, không chỉ có không có bất kỳ thái độ gì, còn hung hăng trợn mắt nhìn Trần thị một cái, trong lòng trách cứ Trần thị làm mất mặt nàng.

Tào Ngọc Di nhìn biểu hiện của Tào Ngọc Dao, thật là trơ trẽn, cô gái này không bằng một góc của Tào Ngọc Nga.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.