Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 25: Chương 25: Căng thẳng ( thượng )




Sau khi Chu thị có cặp song sinh, lại cùng Lý thị chen chúc trong một cái viện cũng không thích hợp lắm, vốn theo quy củ của Tào phủ di nương không có tư cách một mình ở một viện, Vương thị là ở bên ngoài đứng đắn mang theo danh quý thiếp vào phủ, đương nhiên có chỗ không giống, Trần thị thì chen chúc trong viện của đại phu nhân, lúc trước Chu thị và Lý thị cũng chen chúc trong một tiểu viện nhỏ, nhưng hiện tại cặp song sinh ở cùng một chỗ với Chu thị, hai tiểu thiếu gia ở cùng một viện cũng không thích hợp, cho nên không đợi Chu thị tìm Đại lão gia lược thuật trọng điểm cầu xin, Đại lão gia đã lên tiếng trước, bởi vì lão phu nhân không thể rời bỏ cặp song sinh, cho nên thu dọn một tiểu viện không lớn không nhỏ ở bên cạnh viện của lão phu nhân cho Chu thị và cặp song sinh ở, cứ như vậy, Lý thị cũng được tiện nghi, một mình chiếm một cái viện, mấy thiếp thất Tam phòng cũng không có vận khí tốt như vậy, vẫn luôn chen chúc ở trong mấy gian phòng trong viện của Tam phu nhân. . . . . .

Trừ Chu ma ma và Triệu ma ma, lão phu nhân lại thưởng bốn nhị đẳng nha đầu đi hầu hạ cặp song sinh, mấy tiểu nha đầu đi theo Chu ma ma và Triệu ma ma vào viện mới của Chu thị, tiểu nha đầu và bà tử còn dư lại đều để tức phụ của quản sự an bài.

“Di nương, di nương!” Tào Ngọc Di mới vừa bước vào cửa viện liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc lớn truyền đến từng trận, không khỏi bước nhanh hơn.

“Tứ tỷ nhi tới đây, mau vào!” Chu thị vừa chỉ huy các nha hoàn bà tử sắp xếp đồ, vừa lên tiếng.

“Các tiểu đệ đệ làm sao vậy ạ?” Tào Ngọc Di vừa đi thẳng về phía gian phòng truyền ra tiếng khóc, vừa nói.

“Mới vừa tỉnh dậy thôi!” Chu thị cười đáp.

Tào Ngọc Di đi vào trêu chọc cặp song sinh một hồi, nhìn tình hình rối loạn trong viện, nhẹ giọng nói với Chu thị: “Di nương, con và các ma ma mang tiểu đệ đệ đi đến chỗ nội tổ mẫu chơi một lát nhé!”

Chu thị khẽ nhíu mày, trước đó vài ngày chỉ là muốn lợi dụng thế lực lão phu nhân bảo vệ mình bình an sinh nở. . . . . .

Tào Ngọc Di nhìn bộ dạng của Chu thị, thầm than ở trong lòng, đây chính là khác biệt giữa nhi tử và nữ nhi, vì tương lai nữ nhi có một thanh danh tốt mà có thể nhẫn tâm vứt nữ nhi đến viện của đại phu nhân, nhưng đối với nhi tử thì thế nào cũng muốn giữ trong tay của mình . . . . . .

“Chờ di nương thu dọn phòng xong, rồi tới đón con và các tiểu đệ đệ á!” Tào Ngọc Di nâng lên nụ cười tiếp tục nói.

“Di nương, những cái rương này phải đặt vào phòng nào?” Hai bà tử mỗi người ôm một cái rương không nhỏ tới đây hỏi.

“Hai người các ngươi cẩn thận một chút, trước đặt vào căn phòng thứ hai bên trái đi. . . . . .” Chu thị quay đầu lại phân phó nói, cách đó không xa lại có hai bà tử khiêng một cái rương lớn đi về phía bên này. . . . . .

“Di nương, chúng ta đi thôi!” Tào Ngọc Di kéo ống tay áo Chu thị nhắc nhở.

“Ừhm, Tứ tỷ nhi phải trông các tiểu đệ đệ thật tốt nhé!” Chu thị gật đầu bất đắc dĩ, hiện tại vào lúc này đúng là không thể trông nom được.

“Được rồi, Chu ma ma, Triệu ma ma!” Tào Ngọc Di ngoắc tay hô.

“Chiếu cố Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia cho thật tốt, dụng tâm nhiều thêm một chút!” Chu thị nghiêm mặt phân phó nói.

“Vâng, di nương, chúng nô tỳ cáo lui!” Chu ma ma và Triệu ma ma ôm cặp song sinh cẩn thận hành lễ nói.

Mặc dù viện mới của Chu thị nằm ở bên cạnh viện của Lão phu nhân, nhưng từ viện của Chu thị đi ra đến lúc nhìn thấy viện của lão phu nhân cũng phải tốn thời gian hơn phân nửa chun trà, vào viện của lão phu nhân, đầu tiên là đại sảnh dành để tiếp khách,phòng bên cạnh là nơi nha hoàn bà tử nghỉ ngơi và chờ lệnh, gian thứ hai là phòng giữa, là nơi tiếp khách tương đối thân mật, phía sau nữa mới là gian phòng sinh hoạt hàng ngày của lão phu nhân, một dãy phía sau cùng là chỗ ở của các nha hoàn bà tử trong viện lão phu nhân. . . . . Viện của lão phu nhân là viện lớn nhất Tào phủ, đồ trang trí ở bên trong các viện khác cũng không thể so sánh được.

Tào Ngọc Di dẫn theo Chu ma ma và Triệu ma ma đi theo nha hoàn phụ trách thông truyền từ từ đi vào trong, bởi vì ở trong viện của lão phu nhân ngây người hơn ba tháng, đại đa số nha hoàn bà tử cũng đều “Hiểu chuyện” nói chuyện quen thuộc với Tào Ngọc Di, quan trọng nhất là rất nhiều lần lão phu nhân nổi giận trút lên hạ nhân, đều là Tào Ngọc Di giải vây, nha hoàn bà tử trong viện này của lão phu nhân thiếu nhân tình của Tào Ngọc Di cũng không ít . . . . .

“Thỉnh an nội tổ mẫu!” Tào Ngọc Di vô cùng oán niệm quỳ gối lên một cái điệm quỳ mà một đại nha hoàn đưa tới dập đầu với lão phu nhân một cái, trong miệng còn phải giữ vững giọng điệu vui sướng nói.

Bối phận lão phu nhân cao, con cháu đời thứ ba Tào gia khi thỉnh an lão phu nhân đều phải dập đầu, hoàn hảo ở trong sân tình cờ đụng phải không cần phải như thế.

“Tốt, tốt, mau đứng lên, hôm nay thế nào lại rãnh rỗi đến xem lão bà tử ta đây vậy!” Lão phu nhân cười kéo Tào Ngọc Di qua nói.

“Bởi vì con và các tiểu đệ đệ đều nhớ nội tổ mẫu á!” Tào Ngọc Di khéo léo nói.

“Ha ha, các tôn tử ngoan của ta cũng tới à, tại sao còn chưa vào!” Lão phu nhân ôm Tào Ngọc Di vui vẻ nói.

“Lục đệ đệ muốn giúp nội tổ mẫu tưới hoa, hiện tại Triệu ma ma đang giúp Lục đệ đệ đổi tiểu khố!” Tào Ngọc Di dốc sức đóng vai một đứa bé nói.

“Ha ha, ha ha. . . . . .” Lão phu nhân vừa nghe, lập tức cười ngã trước ngã sau.

“Thỉnh an lão phu nhân!”

“Thỉnh an lão phu nhân!”

Đang nói, Chu ma ma và Triệu ma ma liền ôm cặp song sinh đi vào, một trước một sau dập đầu cho lão phu nhân.

“Mau đưa ta ôm các tôn tử nào!” Cơ thể lão phu nhân hơi nghiêng lên phía trước, vội vàng nói.

Chu ma ma và Triệu ma ma theo lời tiến lên đặt cặp song sinh lớn ba tháng ở trên giường thấp lão phu nhân đang ngồi.

Trước đó vài ngày, lão phu nhân thường xuyên trêu chọc chơi đùa cùng cặp song sinh, cho nên cặp song sinh vẫn rất thân thiết với lão phu nhân, vào lúc này hai tiểu tử đang bị ôm rất bứt rứt, vừa để xuống bên cạnh lão phu nhân liền nể tình “Khanh khách” cười lên.

Tào Ngọc Di úp sấp bên giường thấp, lấy một cái vòng tay lắc vang lên tiếng “Leng keng” trêu chọc cặp song sinh.

“Để cho Tứ tỷ nhi cũng lên đây đi!” Lão phu nhân phân phó nói.

Hai bà tử tranh nhau tiến lên giúp Tào Ngọc Di cởi giầy thêu, đở Tào Ngọc Di bò lên trên giường thấp.

Cái giường thấp này của lão phu nhân là giá trang (đồ cưới) của bà ấy, đặt ở trong phòng này gần như chiếm gần phân nửa phòng, cho nên cho dù Tào Ngọc Di cũng bò lên, chỗ cũng còn rất dư dả.

“Bảo phòng bếp nấu một chén sữa tươi tới đây!” Lão phu nhân nhìn cặp song sinh đang duỗi chân phất tay, ánh mắt cũng không xê dịch, cũng không ngẩng đầu lên phân phó nói.

“Vâng!” Hai bà tử đáp một tiếng lui xuống.

Phòng bếp mà lão phu nhân nói cũng không phải là phòng bếp mà bình thường Tào Ngọc Di muốn ăn điểm tâm đều phải chi tiền ra, mà chính là phòng bếp nhỏ ở trong viện của bà ấy, trong ngày thường trong viện lão phu nhân đương nhiên có mấy hạ nhân đặc biệt phụ trách mua sắm, lại thêm có đại phu nhân bọn họ hiếu kính, nếu lão phu nhân muốn một ngày ba bữa hoàn toàn có thể nổi lửa ở trong viện của mình.

Trẻ con chỉ có ăn ngủ, ngủ ăn, lão phu nhân tự mình đút cho cặp song sinh một chén sữa sau khi đun sôi, chỉ chốc lát sau cặp song sinh liền ngáp khe khẽ.

Lão phu nhân lại tự mình dỗ cặp song sinh ngủ say mới để cho Chu ma ma và Triệu ma ma ôm bọn hắn đi xuống, tiếp theo sau đó cùng nha hoàn bà tử trong phòng nói đùa.

Tào Ngọc Di an tĩnh ngồi ở trên giường thấp, mấy ngày nay lão phu nhân nói nhiều nhất chính là biểu thiếu gia kia, mấy ngày nay sáng sớm mỗi ngày Tôn Trạch Văn đều tới đây thỉnh an lão phu nhân, phụng bồi lão phu nhân nói chuyện rồi lại đến chỗ đại phu nhân thỉnh an và cùng dùng điểm tâm, hơn nữa ra tay hào phóng, nói chuyện khôi hài khéo léo, đã giành được hảo cảm của chủ tử và hạ nhân trên dưới Tào phủ. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.