Cuộc Sống Hoang Đường Của Tôi

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24

Sau đó, tôi làm một bữa sáng thật phong phú,Quản Nghiêu ngồi ở ghế , vừa ăn cơm vừa kể chuyện xưa,thỉnh thoảng lại nức nở một tiếng,cảm giác như giây tiếp theo cậu ta sẽ khóc vậy,nhưng dù vậy cũng không cho tôi giúp cậu ta lau nước mắt.

Ăn xong bữa cơm này,cuối cùng tôi cũng biết được lý do vì sao hai năm trước Hạ Hạo Thiên lại thả tôi ra,con mẹ nó,thì ra là do Quản Nghiêu phải rẻ khuôn mặt cùng cái mông bảo vật của cậu ta, không ngờ rằng Hạ Hạo Thiên cư nhiên lại ghi hình,hai năm này thỉnh thoảng lại dùng băng ghi hình nayfn uy hiếp Quản Nghiêu, gần nhất mỗi ngày đều tìm Quản Nghiêu muốn bò lên giường cậu ta, bộ dáng kia phỏng chừng là quấn người dữ lắm.

“Anh nói xem vì sao tôi lại phải làm như vậy?Tôi con mẹ nó còn chưa có bị ai thao mông đâu,trước kia cho anh thượng , anh lại không cần,tôi chỉ nghĩ cho một mình anh thượng,đó là vì toi thích anh,vì tôi đối anh nhất kiến chung tình,ai ngờ vừa thoát quần xong anh liền chạy mất!”Quản Nghiêu hướng tôi gào khóc,bên trong nồng đậm ý uỷ khuất,nhưng nghe xong tôi lại hiểu ra, thid ra ngay từđầu Quản Nghiêu cũng rất đểý tôi, chẳng qua đó giờ tôi đều phớt lờ, bởi vì trong lòng tôi có người khác nên không thể hại Quản Nghiêu.

“Quản Nghiêu, đừng như vậy, anh cũng thực thích cậu mà.”Tôi choàng tay ôm vai cậu ta, ýđồđem cậu ta an ủi, ai ngờ cậu ta lại vung tay tôi ra, hấp hấp cái mũi.” Thích thích cái rắm,dù có thích tôi thì tôi cũng không thể thixhs anh nữa.Hác Cốc Vũ,,anh không thểở bên cạnh tôi,đừng theo tôi nói mấy lời như vậy.

Sau đó, tôi liền câm miệng,tôi không thể yêu Quản Nghiêu được,bởi vì tôi biết rất rõ bản thân mình yêu ai,người muốn ở bên cảđời là ai, người đó chính là Kha Thành mà không phải Quản Nghiêu.

Quản Nghiêu như nhìn thấu tâm tư toi,nhưng cậu ta lại hoà phóng vỗ vỗ vai tôi một chút,cười to hai tiếng,sau đó lại oán giận tôi,”Cond kjoong phải vì tên Kha Thành nhà anh sao,nếu tên Kha Thnahf nhà anh không đi chọc giận tên thần kinh Ha Hạo Thiên, thì anh ta vốn cũng sẽ không tìm tôi,tất cảđều tại tụi anh làm anh ta tới tìm tôi, mỗi1ngày lại đổi biện pháp tra tấn tôi.Anh không biết đâu,mấy kẻ có tiền đều có sở thích đặc biệt nha, may sao tôi không có bài xích,đơn giản chỉ là cùng nhau làm một lần, thực ra lúc ở bên anh ta cũng rất tốt.”

Tôi vừa nghĩ tới sắc mặt trắng bệch cảu cậu ta lúc nãy liền biết lời này tám phần là không thể tin,”Cậu đừng hù anh a,Quản Nghiêu, không được lừa anh.”

“Thật sự không có lừa anh.”Quản Nghiêu hữu khí vô lực nói,sau đó gỡ hai tay tôi ra,tôi lại choàng tay qua, gắt gao ôm lấy cậu ta,tôi không biết làm thế nào để an ủi cậu ta,có chút nói không được, nói ra rất buồn nôn, cũng quá già mồm cãi láo,tôi biết làm sao bây giờ.

Lúc rời khỏi nhà Quản Nghiêu,đại khái là sợ tôi sẽ làm chuyện gìđó,cậu ta kéo tay tôi lại,bát tôi cam đoan một hồi mới thảđi.

Vừa ra khỏi nhà,tôi trở mình xem thường, muốn tôi không tìm người gây hó dễ sao,có thể a,tôi đáp ứng cậu, nhưng là tôi mẹ nó sẽ trực tiếp lấy gậy mà phang anh ta một trận.

Mà tôi quả thật làm như vậy,dù sao hiện tại tôi cũng không có việc làm,đầu tiên tôi ở cửa công ty Hạ Hạo Thiên ngồi chồm hổm theo dõi được ba ngày rốt cục cũng nắm được hành trình của anh ta,sau đó sang ngày thứ tư,tôi đem theo một cái áo bằng da rắn, muốn bám theo anh ta nhất định phải đi qua một cái ngõ nhỏ,nhà anh ta ở trong cái ngõ nhỏ tối om,xe vào không được,ngõ nhỏ này phải tựđi bằng hai chân.

Cho nên khi gặp anh ta lúc rẽ,tôi trộm đi sau anh ta , mạnh nẽđem áo da rắn chụp lên đầu anh ta,một người nếu gạp nnguy hiểm tất nhiên sẽ mãnh liệt chống trả, Hạ Hạo Thiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng làở phương diện này anh ta đấu không lại tôi,tôi từ nhỏđã là là cô nhi,mấy chiêu nham hiểm tôi khá là amm hiểu,đầu tiên cho anh ta mấy quyền vào bụng,sau đó chuyển tới dưới bụng,anh ta kêu rên vài tiếng,hai tay cũng lung tung đánh trả,tôi cũng không hé răng,đem anh ta đánh tới ngã trên mặt đất xong,đối anh ta đạp mạnh vài cái.

Bất quá làm cho tôi bội phục chính là trong suốt quá trình này anh ta không có lên tiếng xin tha,điểm này thật giống một người nam nhân,tôi vốn định nghĩ lột quần anh ta rồi chhupj lại vài tư thế,ai ngờ anh ta đột nhiên kích động, lực đạo lập tức trở nên lớn hơn rất nhiều,trực tiếp đem tôi đẩy ngã trên mặt đất, tôi không dựđoán trước nên ăn đau,hô một tiếng.

Lợi dụng sơ hở này , Hạ Hạo Thiên xả khăn trùm đầu, mông tôi còn đang dính trên đất,không có kịp trốn chạy,để im không bị phát hiện thì lại trực tiếp bại lộ hoàn toàn.

Hạ Hạo Thiên vừa nhìn thấy tôi, khuôn mặt tất cảđều làứ thanh sưng đỏ nháy mắt trở nên dữ tợn,rồi định tới bóp cổ tôi,tôi mạnh đá anh ta một cước,anhn ta không có cách nào khác tới gần tôi,tôi bật dậy,chỉ vào mũi anh ta mà mắng,”Thao!Hạ Hạo Thiên anh mẹ nó dám ngủ cùng bằng hữu của tôi,anh cư nhiên lại còn chụp hình, anh đúng làđồ vôđạo đúc a!Anh có biết hay không này là phạm pháp a!”

Hạ Hạo Thiên khoé mắt cười cười, âm ngoan nhìn tôi,dùng đồng dạng giọng điệu đáp trả tôi,”Hác Cốc Vũ,này mẹ nóđều do cậu tạo nghiệt,nếu không phải lúc trước cậu đạp hư Lập Thiên,hôm nay sẽ ra nông nỗi này sao!Tên ngốc tử Quản Nghiêu kia cư nhiên lại ngốc giống em trai tôi,cư nhiên vì cậu màđáp ứng lên giường cùng tôi,Hác Cốc Vũ, cậu được lắm,dựa vào cái gì mà một người hai người đều vì cậu thành ra bộ dáng chán sống!”

“Hác Cốc Vũ này hết thảy đều do cậu tạo nghiệt,đừng trách người khác!”

Anh ta vừa rống một trận,đem tất cả lý do của tôi phá huỷ.Hạ Hạo Thiên nói nhiều lắm, những câu anh ta vừa nói đều là do tôi gây ra,nếu tôi không hoá sắc đem Hạ Lập Thiên lên giường,đem cậu ta lộng thương, thì tôi cũng không đụng vào anh em nhà Hạ gia, cũng sẽ không xảy ra chuyện bắt cóc,Quản Nghiêu cũng sẽ không bị uy hiếp,những chuyện này hết thảy đều sẽ không phát sinh,hết thảy chuyện này đều do tôi mà ra.

Tôi ngốc lăng nhìn Hạ Hạo Thiên, khàn khàn hỏi,”Vậy anh có thể buông tha cho Quản Nghiêu không?Mặc kệ anh muốn gì tôi dều đáp ứng hết.”

Hạ Hạo Thiên khinh miệt nở nụ cười,tầm mắt anh ta chuyển qua nhìn tôi,rồi sau đó chỉ chỉ bên chân kia của tôi,”Đùi phải thoạt nhìn thật tốt nha,xem ra vẫn làđánh chưa đứng chỗ, như thế nào cậu không có tàn tật a.”

“Tôi nói lần này muốn đánh gãy cả hai chân cậu thì sao?”

Tôi cư nhiên không hề nghĩ ngợi, gật gật đầu đáp ứng,”Được thôi, tuỳ anh.Chỉ cần buông tha cho Quản Nghiêu làđược.”

Sau đó anh ta cười,bỗng nhiên hướng lại đây,đem tôi dánh ngã xuống đất,đánh mạnh vào bụng tôi mấy cái,tôi cảm giác nội tạng đều muốn phun ra bên ngoài,anh ta lại đấm tôi vài cái, thực hiển nhien không có nhằm vào hai chân tôi.

Anh ta đánh tôi rất lâu, tôi một mực chờ anh lăng trì xử tử nhưng cuối cùng lại không có cái gì, bất quá tôi xác đứng làđứng lên không nổi, mặt phỏng chừng đã sưng lên như cái bánh mì nhưng chân cũng không có bịđánh gãy, chính làrất đau.

Tôi có chút mơ hồ, nghe được anh ta nói——–nếu không nhờ Quản Nghiêu,tôi mẹ nóđã sớm phanh thây cậu, anh còn có thể sống tới hôm nay sao.

Tôi cảm thấy có chút chất lỏng nóng hổi chảy ra từ hốc mắt, đem mặt tôi thấm ướt,Hạ Hạo Thiên đánh tôi xong lại đánh một cúđiện thoại.

Đợi hồi lâu, tôi nghe được Qnar Nghiêu đến đây, hình như cậu ta khóc, ôm tôi vừa khóc lại vừa mắng,”Hác Cốc Vũ,đầu óc anh bị phá hư a!Thật vất vả tính kế anh ta làm gì, anh trêu chọc anh ta làm cái rắm a!”

Sau đó, tôi hung hăng ôm lấy Quản Nghiêu, nói,”Chỉ có thể mình anh được khi dễ cậu, anh không cho người khác khi dễ cậu, anh không cho.”

“Anh đúng là tên ngốc!”Quản Nghiêu vỗ eo tôi một chút rồi đem tôi khiêng lên.

Một bàn tay tôi đặt trên vai cậu ta,tay kia gắt gao nắm lấy cía tay đang đỡ thắt lưng tôi, trừ bỏ viện trưởng cùng Kha Thành thì Quản Nghiêu là người tôi tối đểý, tôi không muốn nhìn cậu ta bị khi dễ, chính là Hạ Hạo Thiên nói quá đúng,nếu không có tôi ,tính nết của Qunar Nghiêu đúng là không ai có thể chịu nổi, tôi cảm thấy chính mình lại bị mình chọc cười một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.