Cuộc Sống Hoang Đường Của Tôi

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20

Mỗi ngày đều ở trong nhà khiến tôi biết được quy luật đi làm của Kha Thành cùng bộ dáng khi làm việc của cậu ta. Nguyên lai cậu ta thực sự không cần đi tới công ti, chỉ cần ngồi trước máy tính, gõ gõ vài chữ ,nhưng lại thường xuyên nhận được điện thoại, cóđôi khi cũng sẽđi ra ngoài một chuyến, nói làđi kí hợp đồng.

Hỏi cậu ta làm nghề gì thì cậu ta vẫn cứ che che lấp lấp không chịu nói.

Tôi cũng không muốn bắt ép cậu ấy nói, nếu không muốn nói thì tôi cũng không hỏi, đương nhiên tôi cũng không thiếu đạo đức đến mức phải tới xem trộm bản ghi chép làm việc của cậu ta.

Cả ngày ngồi xe lăn ngẩn người ở trong nhà quả thực làđòi mạng của tôi a. Tôi không đi phóng túng ở bên ngoài thì lập tức trở nên giống bà vợ suốt ngày ngồi không ở nhà, có khi thấy mình sắp biến thành cây nấm luôn.

“Kha Thành, em dẫn anh ra ngoài đi dạo một chút đi, anh ở nhàđã chán ngấy ra rồi.”Ăn xong cơm chiều, tôi đáng thương ra đề nghị, Kha Thành không quá muốn mang tôi ra ngoài, chỉ vì công việc mà mối quan hệ của chúng tôi từđơn giản đã trở thành phức tạp chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đến đáng sợ,vì vậy mấy ngày nay tôi lần đầu tiên phải dùng vẻ mặt chân thành để cầu xin cậu ta.

Kha Thành thu thập bát đũa xong, ánh mắt chăm chú lại hơi tỏ vẻ tiếc nuối hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua,”Em đoán trời như vậy là sắp mưa rồi đó, tốt nhất vẫn không nên ra ngoài.”

Tôi tức giận trả lời,”Mưa cái shit a!Vừa này còn có nắng to, em không muốn mang anh ra ngoài thì cứ việc nói thẳng, mưa gì mà mưa!”

Kha Thành hình như ngày càng kiên nhẫn với tôi hơn, cậu ta sẽ không vì tôi đột nhiên tức giận mà cũng giận theo, nghe xong cũng chỉ là thực bình thản nhìn tôi một cái, sau đó thuận theo ý tôi,”Vậy được thôi, nếu tý nữa trời đổ mưa thì tối nay hết thảy đều phải nghe theo lời em.”

Chết tiệt!Tiểu tử này thật sự muốn chết, tôi thành ra bộ dạng này mỗi ngày nghĩ tới việc thượng giường, cậu ta thật dư thừa tinh lực, cũng không sợ lớn tuổi sẽ bị dễ dàng liệt dương. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn còn chiếu vào qua lớp cửa thuỷ tinh,trời này mà mưa không khỏi quá buồn cười a.

Tôi vỗ vỗ tay vịn xe lăn,”Tới luôn! Nhưng nếu trời không mưa thì một tuần em không được đụng tới anh!”

Sau đó tôi nhìn thấy Kha Thành lộ ra vẻ mặt đạt được mục đích, cặp mắt to cười đến híp cả vào nhìn lấy tôi,”Đây là anh tự nói nha, buổi tối không được đổi ýà nha!”

“Còn không mau đi đi”Tôi nhìn vẻ mặt thiếu đánh của cậu ta liền ngứa mắt,”Mang cho anh cái gậy ra đây, anh phải chăm chỉ rèn luyện a”

Kha Thành thực nghe lời lấy gậy rồi cùng tôi ra ngoài,trùng hợp thay trong lúc đợi thang máy lại vừa gặp nhà hàng xóm cũng dắt chóđi dạo. Trong thang máy, ba người với một chú cún,có chút chật chội,tôi cùng hàng xóm không thân thiết lắm cho nên đến cả sát vách nhau cũng không quen biết gì nhiều nhưng vẫn còn hỏi thăm tôi một tiếng, hỏi chân tôi làm sao vậy? Có nặng lắm không?

Tôi bèn nói với anh ta là chân bịđánh gãy, đừng lo lắng.Sau đó người hàng xóm lại quay sang Kha Thành chào hỏi, còn hỏi Kha Thành là ai,vô cùng đơn giản nói khách sáo với nhau vài câu, cóđiều con cún tên Tiểu Bốđược nuôi dưỡng cẩn thận kia lại cứ lôi kéo quấn quýt lấy tôi như thể thích tôi lắm vậy, mãi đến khi rời thang máy còn đi tới bên cạnh xe lăn, đầu ghé vào gần mặt tôi.

Người hàng xóm kia cười lớn nói,”Cốc Vũ, Tiểu Bố nhà tôi thực thích cậu đó nha, chưa gìđã cho cậu đụng vào đầu nó rồi.”

Tôi cười cười, nâng cái đầu lù xù lông mà dày vò một phen, Tiểu Bố rất hào hứng đi quanh xe lăn của tôi một vòng khiến tôi nhịn không được lại xoa đầu nó thêm mấy lần nữa,không khỏi tán thưởng nói “Con cún nhà anh thật ngoan nha!”

“Đúng vậy Tiểu Bố rất là ngoan!”Người hàng xóm khó nén được có chút đắc ý.

Tôi thực thích Tiểu Bố nha,liền kìm không được nói với người hàng xóm tôi cũng rất thích Tểu Bố vàđề nghị cùng nhau ra dắt chú cún này ra ngoài đi dạo.

Người hàng xóm vẫn vui vẻ tươi cười nghe vậy liền đồng ý ngay.

Ở công viên, tôi giữ chặt giây thừng chuyển xe lăn dắt Tiểu Bốđi một vòng khá lớn, mà Kha Thành đang cùng người hàng xóm kia ngồi ở ghếđá trong công viên nói chuyện phiếm, còn nói đến thật khoái trá, hai người đều nói cười cùng đùa giỡn.

Tôi chụp lại cái đầu của Tiểu Bố, nhéo nhéo cái lỗ tai mềm mại của nó, Tiểu Bố lắc mạnh bộ lông vàng kim rồi đột nhiên nâng hai chân trước lên đùi tôi, thật cao hứng thè lưỡi ra, miệng bật hơi “ha…ha..”

“Tiểu Bố ngươi cảm thấy người kia được không?”Tôi quay Tiểu Bố ra chỗ Kha Thành đang ngồi nhưng hình như nó không muốn nên tránh khỏi tay tôi.

Tôi nở nụ cười,”Ngươi cũng không thích cậu ta phải không, ngay cả nhìn cũng không muốn sao?”

Tiểu Bố như trước hướng tôi thè lưỡi, lắc lắc cái đuôi, tôi bèn thở dài,”Kỳ thật tao cũng không thích cậu ta lắm, cậu ta thật sự rất xấu xa. Cư nhiên dám làm tao mất việc, cậu ta nói sẽ nuôi tao cảđời, tao không thích cậu ta làm vậy chút nào.”

Tôi thấy vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Bố liền cảm thấy buồn cười, chú cún này hiểu được lời tôi nói không đây?

Lại mang Tiểu Bốđi một vòng xong thì nghe thấy người hàng xóm kia la to,”Cốc Vũ a, không còn sớm nữa, Tiểu Bố phải về nhà rồi!”

Tôi đương nhiên còn chưa muốn về nhà, hơn nữa mải chơi với Tiểu Bố, ngay cả gậy đem theo cũng chưa dùng tới nữa, cho nên cùng người hàng xóm chào tạm biệt xong,Kha Thành còn dẫn tôi tới một nơi, là phốăn vặt a, ngay dưới lầu nhà tôi cũng không xa lắm, trước kia tôi thường tới đây nhưng giờ cũng không thường xuyên tới đây nữa.

“Dùng gậy hay xe lăn đây?”Kha Thành ở sau lưng tôi, dựa rất gần vào tôi nói chuyện.

Cái này,… Người ở phốăn vặt rất nhiều, dùng gậy không tiện lợi cho lắm nhưng tôi vẫn là chọn dùng gậy, tôi muốn tự mình đi, nếu không đi tôi sẽ tự mình phế chân mình.

Tôi đem xe lăn gửi tại quán mực nướng mà trước kia tôi thường hay lui tới rồi hảo hảo tìm một chỗđãđược họ chuẩn bị cho ở trong quán.

“Anh vẫn thích ăn mấy loại đòăn như vậy a!”Kha Thành nhìn tôi cười, không ngừng giúp tôi lau miệng.

Nhìn đĩa của Kha Thành chỉ có hai cái đũa, tôi mới sực nhớ tới Kha Thành không có thích mấy loại đồăn vặt như thế này, cậu ta nói mấy đồăn này không sạch sẽ, cho đến hiện tại vẫn không thể nào ăn , điểm này thế nhưng thật ra không hề thay đổi a.

Tôi hướng cậu ta châm chọc cười vài tiếng,”Đại thiếu gia vẫn như vậy thích sạch sẽ a!”

“Em không ăn thì sao?.”Kha Thành tao nhã bẻ ngón tay , tôi không thích tính bạo lực này cậu ta chút nào.

Tôi nhai xong con mực chấm tương cuối cùng liền thoả mãn xoa xoa bụng, phát ra tiếng ợ,”Ăn no quá nha!Ăn ngon thật đó!”

Đối diện là Kha Thành đang giả bộđáng thương chớp chớp đôi mắt đã ngấn nước, tôi cùng cậu ta hai mắt nhìn nhau rồi lại xấu hổ quay đầu qua một bên, em thu liễm lại một chút được không a. Đây là nơi công cộng đó.

Kì thật chân của tôi đã tốt hơn nhiều chính làđi đường có chút mất tự nhiên, có chút cà chắc, nhưng bây giờ đã không cần người đỡ mà có thể tự chống gậy đi thật lưu loát nha.

Đã lâu không xuống phốăn vặt nên dù bụng đã muốn no nhưng vẫn không ngừng cười ha ha đi từđầu phố tới cuối phố, rất nhanh tôi đã mệt đến phải đứng im tại chỗ. dựa người vào Kha Thành thoả mãn liếm môi,”Hôm nay quá tuyệt vời anh còn chưa từng dạo hết con phố này đâu à nha!”

Kha Thành vuốt cái trán của tôi một lượt cho đỡ mồ hôi,”Cứ vui vẻđi cho đãđi, hôm nay anh đãăn thật nhiều đồăn rác rưởi, đối thân thể không tốt chút nào!”

“Xuy — “tôi hướng cậu ta trở mình một cái xem thường,”Anh không có cao quý như em a, ăn không chết người là ok. Có câu tục ngưc nói chắc gìăn đồ không sạch sẽđã bị bệnh, Anh cảm thấy câu này tương đối đúng a.”

“Tóm lại là không tốt, về sau không được ăn nữa.”Kha Thành nghiêm túc nói.

Tôi hừ một tiếng một lần nữa chống gậy trở về, lúc gần đến xe lăn còn đặc biệt vui vẻ quay đầu lại nói:”Xem đi, trời không có mưa nha,em cứ không cho anh ra khỏi nhà a,em xem lại mình đi, còn viện cớ là trời mưa nữa chứ, mưa lông vũ sao?”

Kha Thành chỉ cười cười sau đó ngẩng đầu nhìn trời, tôi cũng nhìn theo cậu ta, ngẩng đầu liếc nhìn không trung một cái, thật tốt nha, chỉ cóánh trăng mà thôi.

Nhưng rất nhanh sau đó, tôi đã hối hận đến xanh cả ruột. Chúng tôi đang đẩy xe lăn đi thìđược nửa đường,lão thiên gia không chịu thua kém liền “khóc”, lúc đầu chỉ là mưa bụi nhưng sau đó mưa lại trở nên rất to, tôi cùng Kha Thành đều bị biến thành hai con chuột ướt sũng.

Tôi lau mặt một phen, oán hận nhìn về phía Kha Thành đang cười đến xấu xa.Rồi, đích xác là hết đường thoát

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.