Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 51: Chương 51: Phu thê phân ly




Quý Quân rời đi không lâu, bổ nhiệm của A Tề cũng đến, tháng mười nhậm chức, làm tri huyện huyện nha Thanh Viễn ở Sơn Đông. Nói đến Sơn Đông, Hà Hoa cũng chỉ có thể nghĩ đến Thanh Đảo xinh đẹp, dĩ nhiên, còn có Tây Môn Đại Quan Nhân cùng Võ Tòng Huyện Thanh Hà, một trăm lẻ tám anh hùng trong truyện Thủy Hử. Thực tế cùng tiểu thuyết, lịch sử cùng tương lai vào giờ khắc này rất là mơ hồ, nhưng nó lại không cho nàng thời gian thổn thức.

Đi biên cảnh Đông Bắc chuyện buôn bán cùng Lục gia đã định xuống, Quý gia dùng tơ lụa trao đổi hàng Đông Bắc cùng Lục gia, Từ gia ra bạc lại không đủ, Hách gia chủ yếu phụ trách giao hàng. Thật ra chuyện này Từ gia có thể tự mình ôm đồm, chỉ là chuyện làm ăn với Lục gia này nói thế nào cũng là Hách gia đề xuất trước, tuy nói ban đầu hai nhà bởi vì hôn sự của nhi nữ mà náo loạn có chút khó xử, nhưng bây giờ con cái mỗi nhà đều đã có nhân duyên, chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại, Hách gia có một Huyện lệnh đương chức, còn có một núi dựa Tri Phủ muốn nhúng tay vào quản hạt huyện Định Giang, bọn họ cũng không muốn phức tạp thêm, liền dứt khoát ném một xe bạc tới đây để nhập cổ phần, thao tác cụ thể tùy thuộc vào hai nhà Hách Qúy làm, chỉ là Quý Quân cùng Từ Thi Viện đều phải đi xa, chỉ còn một mình Hách gia, chuyện này phải do Tiểu Bảo tới phụ trách.

Vốn là lời này thật có lý, A Tề là quan lại không thể nhúng tay vào những chuyện này, Thường thị là một phụ nhân hơn nữa muốn đi theo đi nhậm chức cũng không thể trông nom, Hách Đại Hải tuổi đã lớn những chuyện khác trong nhà cũng nhiều, đây cũng là chuyện buôn bán của tiểu bối ba nhà, ông tham gia vào cũng không thích hợp. Chỉ có Tiểu Bảo, vừa là người quen biết cũ với Lục gia, lại có giao tình cùng tiểu bối ba nhà, thân phận cũng không chướng ngại, là người thích hợp nhất.

Nhưng ý tứ của Hách gia là cũng muốn Tiểu Bảo cùng đi Sơn Đông, đương nhiên Từ gia cũng biết, bản ý của bọn họ chính là muốn Hà Hoa phái người đáng tin cậy đi cửa hàng coi chừng, bây giờ Hà Hoa là người Hách gia, nàng sẽ không bạc đãi Hách gia, cũng sẽ không bạc đãi nhà mẹ, nhà mẹ không thiệt được thì đương nhiên Từ Thi Viện cũng sẽ lấy được sổ sách thật, sau đó Từ Thi Viện cũng sẽ không thua thiệt Từ gia. . . . . .

Hai nhà Từ Qúy đều có ý này, Hách gia cũng thấy rõ ràng, nhưng trong lòng Trương thị cùng Thường thị cũng có chút không thoải mái, Thường thị lo lắng Hà Hoa nuốt riêng một phần thuộc về Hách gia, Trương thị lo lắng Hà Hoa thiên vị nhà mẹ, nhưng thật ra trong lòng bà cũng muốn phòng của Tiểu Bảo đi làm chuyện này —— đại nhi tử đã có tiền đồ, tiểu nhi tử vẫn còn chưa có nơi chốn, cả ngày ngu ngơ ngớ ngẩn, làm mẫu thân đương nhiên sẽ thiên vị một chút, muốn cho tiểu nhi tử phần đồ tốt nhiều hơn một chút, muốn cho đại nhi tử giúp đỡ huynh đệ nhiều hơn một chút. . . . . .

Cuối cùng Trương thị nói: “Chuyện ba nhà liên hiệp buôn bán ta vẫn không coi trọng lắm, nếu Tiểu Bảo con muốn làm, thì tự mình làm đi.”

Thường thị nghe xong hận không thể đập vách tường sương phòng móc ra ba ngàn lượng bạc, nhưng bạc này là bạc mở đường cho A Tề nhậm chức lần này, không thể động vào, hơn nữa người ta cần chính là Hà Hoa quản lý, nàng cũng chỉ đành phải trơ mắt nhìn cơ hội tốt bay vào trong tay Hà Hoa.

Hà Hoa nhìn vẻ mặt của từng người, liền đứng lên nói: “Mặc dù con dâu có mấy cửa hàng, nhưng lại ở Huyện lân cận, không tiện trông nom. Huống chi mặc dù Từ gia xuất ra số bạc lớn, chúng ta bố trí cửa hàng lại thêm hàng hóa khác cũng cần tiền vốn, trước mắt cũng không bỏ ra nổi mấy trăm lượng bạc, kính xin bà bà cùng đại ca đại tẩu chuyển chút bạc, Tiểu Bảo cùng con chỉ cần sắp xếp người, tới cuối năm chia làm ba là được.”

Ai cũng biết một mình Hà Hoa có thể lấy ra hơn ngàn lượng bạc, không nói đến Tiểu Bảo những năm này cũng có chút vốn riêng, đây cũng là muốn phân chia tiền bạc cho trong nhà, Thường thị thấy mình chi một hai trăm bạc thì có tiền lãi cuồn cuộn, cao hứng vô cùng, lập tức cho người lấy hai mươi nguyên bảo lớn sáng loáng đến, Trương thị thấy Hà Hoa không tham tiền, còn có thể chiếu cố Nhị lão cùng huynh trưởng, cũng âm thầm gật đầu.

Chuyện vừa quyết định, thừa dịp Tiểu Bảo vẫn còn ở nhà, đương nhiên muốn xử lý mọi chuyện thỏa đáng, chuyện trong nhà Trương thị dần dần giao cho Hà Hoa, Thường thị cũng chầm chậm quan sát, mỗi ngày Hà Hoa bị nha hoàn bà tử vây quanh bẩm này báo kia, không có một khắc nhẹ nhõm, mà phần lớn tiền lời buôn bán vẫn do công công bà bà quản, cũng dần dần yên lòng.

Ngày nay Hà Hoa xem xong sổ sách ngổn ngang trong nhà, dạy dỗ mấy bà tử, mệt mỏi miệng đắng lưỡi khô nghiêng dựa vào trên giường, Tiểu Bảo ôm một cái gối đầu lớn đi vào, bảo bọn nha hoàn đi ra ngoài, sau đó lấy một vật dùng tơ lụa bao lại thần thần bí bí đặt ở sau lưng Hà Hoa, nói: “Nàng mệt mỏi thì nằm xuống thử một chút.”

Hà Hoa nghi hoặc liếc nhìn ra sau nàng một cái, Tiểu Bảo ấn bả vai của nàng lại, cuống quít nói: “Nàng thử một lần thì biết.”

Hà Hoa nằm xuống liền cảm thấy giữa gáy một luồng mát lạnh, còn có chút cứng rắn. Lắc lắc đầu, rốt cuộc phát hiện huyền cơ.

“Đây là gối đầu?”

Tiểu Bảo cười nói: “Ta thấy nàng mệt như vậy, trời lại nóng, nên mua cái gối lưu ly này. Thế nào, thoải mái chứ?”

Hà Hoa thấy bộ dạng tranh công của hắn, trong bụng thở dài, nói: “Mát thì mát, nhưng quá cứng.”

Tiểu Bảo vội nói: “Sao lại như vậy? Ta từ nhỏ từng ngủ qua gối gỗ, gối đá, cũng không tốt như cái này.”

Hà Hoa vạch lớp vải lụa trên gối đầu ra, chỉ còn cái ruột nặng trình trịch, bất đắc dĩ nói: “Để cuối giường hoặc là mép giường, buổi tối thấy nóng, vừa khéo để ôm ngủ, khẳng định thoải mái.”

Tiểu Bảo không làm theo, thở phì phò hì hục ôm gối đầu đi ra ngoài, chỉ chốc lát, mặt đỏ tới mang tai lại ôm trở về, tìm cái rương, ném hết đồ vật bên trong ra ngoài. Hà Hoa thấy bộ dạng của hắn thế kia, hẳn là muốn giấu tịt gối đầu đi luôn, trong lòng cũng có mấy phần hối hận, liền đi qua kéo ống tay áo của hắn tinh nghịch cười nói: “Phu quân đừng giận mà, tiện thiếp chẳng qua là cảm thấy vật này quá nặng quá lớn, muốn cầm đi ra ngoài khoe khoang một phen cũng cầm không nổi, thật ra thì rất thích mà. Qua vài ngày nữa chàng đi Sơn Đông, ta ôm gối đầu chàng đưa ngủ, cũng là có một thứ để nhớ nhung.”

Hà Hoa chỉ thấy sau tai Tiểu Bảo cũng đỏ hết lên, động tác dọn dẹp cái rương cũng càng ngày càng loạn. Chỉ là không để ý tới nàng, trong bụng càng thêm kỳ quái, lại nhìn kỹ gối đầu kia lần nữa, lại phát hiện có rất nhiều huyền cơ, hai bên trái phải có khắc một vài bức họa, cũng không khỏi mặt hồng tim đập. Ho hai tiếng nói: “Thôi được, vẫn nên cất đi về sau lúc nhi tử thú thê mang ra dùng là được.”

Tiểu Bảo thấy nàng đã phát hiện những bức họa kia, trên tay ngừng lại một cái, rồi vẫn cứ bỏ gối đầu vào trong rương khóa lại, nghiêm mặt đi ra ngoài.

Hà Hoa cười lắc đầu, tự mình đi trù phòng nấu vài món ăn, lời ngon tiếng ngọt ăn cùng với Tiểu Bảo, lại lấy ra hai cái khăn tay hình con chuột nhỏ và con thỏ nhỏ tự tay thêu, buộc vào cho hắn, nhỏ giọng nói: “Ta còn nhớ khi còn bé chàng đưa cho ta một con thỏ trắng nhỏ, chẳng qua sau đó bị ta nuôi chết rồi, cái con chuột này, là thứ ta sợ. Sau này chàng đi Sơn Đông, phải thường xuyên buộc hai cái khăn tay này. . . . . .”

Tiểu Bảo lộ vẻ xúc động, đè tay Hà Hoa lại nói: “Người ta tặng cái gối, ta thấy nàng gần đây vất vả, vừa lúc cần dùng đến, chưa từng nghĩ. . . . . .”

Hà Hoa ở trong lòng đảo cặp mắt trắng dã, người ta đưa chàng cũng không nhìn kỹ một chút, vẽ mấy thứ đó chàng còn ôm tới ôm lui, haz, thật là đồ ngốc!

Lau mồ hôi trên trán hắn dịu dàng nói: “Bất kể chàng đưa cái gì, ta đều thích. Dĩ nhiên, nếu chàng có thể quạt gió, đấm bóp mát xa cho ta thì tốt hơn.”

Tiểu Bảo lập tức ân cần nắn bóp bả vai của nàng, hỏi: “Chuyện trong nhà có quá nhiều hay không? Nàng xin nương chỉ bảo nhiều thêm một chút, bà sẽ không buông tay mặc kệ.”

Hà Hoa cười nói: “Đó là đương nhiên, rất nhiều chuyện ta còn phải xin bà bà quyết định mới được. Chỉ cần chàng không ghét bỏ ta không khôn khéo bằng bà bà là được rồi.”

Tiểu Bảo nói: “Nương chỉ là quan tâm quá mức. . . . . . Hiền huệ như nàng vậy, ta vui mừng còn không kịp, làm sao mà ghét bỏ? Lần này đi Sơn Đông trở về, ta nhất định tìm mấy người tới giúp nàng, để cho nàng an nhàn ở nhà đếm bạc, sống thoải mái là tốt rồi.”

Hà Hoa bật cười, nói: “Vậy chàng phải kiếm nhiều bạc hơn một chút, bằng không ta làm sao có thể an tâm làm sâu gạo được?”

Tiểu Bảo lắc đầu một cái: “Làm sâu gạo vẫn không được. Không phải nàng nói muốn để lại gối đầu này cho nhi tử sao? Có phải chúng ta nên nhanh chóng sinh nhi tử ra hay không. . . . . .” Nói xong, tay chân liền không an phận rồi.

Một đêm này cũng không giống như bình thường, có lẽ là bởi vì Tiểu Bảo sắp đi, có lẽ là bởi vì hồi tưởng lại từng ly từng tý quen biết hơn mười năm, có lẽ là bởi vì vài hành động ngu ngơ của Tiểu Bảo, hoặc có lẽ là bởi vì cái gối đầu đó kích thích, Tiểu Bảo nổ lực bày ra một vài tư thế lớn mật vẽ trên gối đầu, Hà Hoa cũng ỡm ờ đi theo.

Mười ngày sau, Tiểu Bảo lưu luyến không rời cùng Hà Hoa nói lời từ biệt, mang theo hai gã sai vặt theo nhóm người A Tề lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.