Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 63: Chương 63: Hồng hạnh xuất tường ( hạ )




Một buổi tối trôi qua, chuyện bát quái về Hà Hoa cùng Lưu Thành đã từ trên mặt thoải mái như có như không với nhau biến thành vụng trộm trao đổi càng sâu sắc, bao la cùng cuồng nhiệt.

Lưu quả phụ không phải là người dễ chọc, Lưu Thành từ nhỏ đã là một người càn quấy, hiện tại đã tốt hơn có quan hệ tốt với Tri huyện lão gia, Hách gia, Quý gia hiện tại tất cả đều là nhà giàu có, nói thái quá bị bọn họ nắm nhược điểm thì không được, nhưng suy nghĩ ở trong lòng nghĩ một chút thì cũng có thể chứ? Trao đổi ánh mắt với bọn tỷ muội tức phụ có quen biết thì không ai ngăn chặng đâu ha? Nhìn nha hoàn hạ nhân Hách gia chỉ chỉ quần áo cùng đồ trang sức của các nàng cũng không phạm pháp đâu ha. . . . . . Tóm lại, sóng ngầm bắt đầu khởi động, chỉ hiểu mà không diễn đạt bằng lời.

Đáng tiếc, đây chỉ là cách nghĩ của người ngoài, Hách gia có người, cũng không nghĩ như vậy.

Biết được tối hôm qua Tiểu Bảo ngủ ở gian phòng nhỏ, sáng sớm liền quăng Hà Hoa cặp mắt sưng đỏ ở lại đi ra ngoài, trong lòng Thường thị hưng phấn. Vội vã bố trí xong chuyện trong nhà, liền dẫn theo bốn nha hoàn bên cạnh trang điểm xinh đẹp đến thăm Hà Hoa.

“Đệ muội, mắt của ngươi bị sao thế? Nghe nói cùng tiểu thúc cãi vả à?”

Mình cũng không có cùng Tiểu Bảo cãi nhau mà? Hơn nữa, cũng đã ngủ hết buổi trưa, chung quanh mắt còn có dấu vết sao?

Hà Hoa cầm lấy một cái gương nhỏ lên soi. . . . . . Gương đồng thấy không rõ lắm. Nhìn sang Tiểu Thư cùng Tiểu Oản, các nàng đều lắc đầu.

“Đại tẩu, tẩu nghe ai nói loạn ta cùng Tiểu Bảo cãi nhau vậy? Hôm qua tiểu tử trong bụng làm ầm ĩ, làm ta một đêm ngủ không ngon. Sáng sớm Tiểu Bảo liền vội vã đi vào trong huyện tìm biện pháp cho ta đấy.”

Thường thị thấy Hà Hoa “Gỉa vờ trấn định”, thổi nước trà, cười nói: “Thật sao? Tại sao ta nghe nói hắn không có đi tìm đại phu cũng không có đi tìm bà đỡ, ngược lại sáng sớm liền nổi giận đùng đùng đi đá cửa Lưu gia vậy? Lưu gia hôm nay đã leo lên Tri huyện lão gia rồi, chúng ta cũng không thể đắc tội hắn. Không biết là xảy ra chuyện gì khiến tiểu thúc luống cuống đến vậy?”

Hà Hoa than vãn đá trở lại: “Chuyện trên phương diện làm ăn thôi. Đáng tiếc bây giờ đại ca ở nhà, không thể buôn bán kiếm tiền cũng không cách nào lấy quan uy chấn nhiếp người khác. Nếu không, đại tẩu làm sao lại bị một Tri huyện lão gia nho nhỏ tô vẽ?”

Khuôn mặt tươi cười của Thường thị bỗng nhiên cứng đờ, nghĩ tới mình ở trước mặt Hà Hoa chưa từng chiếm được tiện nghi, nuốt một ngụm oán khí xuống, đứng dậy ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Xem ra là ta đa tâm, bên ngoài ồn ào lan truyền Lưu Thành cùng đệ muội có tư tình, tiểu thúc không phải đi tìm hắn gây phiền toái là tốt rồi!”

“Đại nãi nãi đây là ý gì?” Tiểu Thư tức không nhịn nổi, tức giận nói: “Thế nào nô tỳ chỉ nghe được đại nãi nãi cùng người bên cạnh đại nãi nãi bôi nhọ tiểu thư nhà nô tỳ không vậy? Bên ngoài rốt cuộc người nào lan truyền, đại nãi nãi không ngại tìm người đó ra đối chất một phen đi!”

“A, lời này không phải là ta nói, bên ngoài à. . . . . . Đệ muội hay là trước suy nghĩ một chút xem mình đã làm loại chuyện nhục gia phong gì đến nỗi để cho người ta lưu lại làm đầu đề câu chuyện đi, chứ ỷ vào nha đầu múa mép khua môi thì cũng không có chỗ dùng!” Thường thị không sợ Tiểu Thư cảnh cáo vênh váo tự đắc rời đi.

“Tiểu thư, người xem ả ta!” Tiểu Thư nhìn chằm chằm cửa, hận không thể đục ra hai cái lỗ.

Hà Hoa đối với Thường thị đã hoàn toàn hết ý kiến, lạnh nhạt nói: “Bản thân ngay thẳng không sợ bóng gió, câu vừa rồi ngươi nói rất hay.”

Có lẽ, nàng nên đi sang bà bà Trương thị một lát, Hà Hoa đứng dậy.

“Tiểu thư, Vương Chưởng Quỹ cùng Lưu gia nãi nãi tới.” Bỗng nhiên Tiểu Bàn đi vào bẩm báo.

Vương Chưởng Quỹ tới nhanh như vậy? Còn tưởng rằng ngày mai ông ấy mới có thể tới, Hà Hoa chỉnh xiêm áo nói: “Chúng ta đi xem một chút đi.”

Vương Chưởng Quỹ dẫn nữ nhi cùng tới, Vương thị nhìn thấy Hà Hoa liền đưa một ít lễ phẩm lên, Hà Hoa biết nàng ta có ý lấy lòng, trong lòng cảm thấy xoa dịu, xem trong quà tặng có mấy thứ điểm tâm liền nói: “Vừa khéo những thứ điểm tâm này bà bà ta cũng thích, không bằng muội tử theo ta cùng đi gặp bà bà ta, chắc hẳn bà ấy sẽ thật vui mừng.”

Vương Chưởng Quỹ là người thành tinh, vội vàng nói: “Ta cũng có chút chuyện trên phương diện làm ăn muốn thỉnh giáo Hách lão gia, không biết Đông gia có ở trong phủ hay không?”

Hà Hoa cười nói: “Ta mới vừa nghe người nói công công ta hiện tại tương đối bận rộn, nếu Vương Chưởng Quỹ có chuyện, qua một ngày lại đi tìm ông ấy tốt hơn.”

Trong nhà còn chưa có truyền chuyện đó ra, có Vương thị cùng nàng đi gặp Trương thị một chuyến là được rồi, cũng không cần Vương Chưởng Quỹ lại đi nơi đó của Hách Đại Hải giải thích.

Huống chi, mặc dù Vương Chưởng Quỹ cùng Vương thị tới, nhưng suy cho cùng trong lòng có oán giận. Nếu không phải trong lòng Vương Chưởng Quỹ sáng trưng, Quý Quân vẫn là một quan lại, sợ rằng ông ấy cũng không có thuyết phục nữ nhi tới đây nhanh như vậy.

Vương Chưởng Quỹ nghe Hà Hoa nói thế, biết linh hoạt, cũng không kiên trì nữa.

Hà Hoa dẫn theo Vương thị đi về phía nội viện, xa xa Tiểu Thư và Tiểu Điệp đi theo ở phía sau. Vương thị vẫn cúi đầu, vẻ mặt rất mất tự nhiên. Đại khái Hà Hoa có thể đoán được tâm tư khó xử bi phẫn của nàng ta, trong lòng nàng ta đã nhận định Lưu Thành và mình không rõ ràng, như vậy, mình bây giờ chính là “Tình địch” của nàng ta. Nhưng nàng ta lại phải bồi lễ lấy lòng với tình địch, trong lòng làm sao sảng khoái?

Hà Hoa khẽ cắn răng, hiện tại nàng cũng chỉ có thể lo cho bản thân mình trước, rốt cuộc Lưu Thành nói cái gì, hoặc là làm cái gì, nàng hoàn toàn cũng không muốn biết, bèn kéo tay Vương thị nhẹ giọng nói: “Ta nói rồi, trước đây ngươi tới nhà chúng ta, ta liền xem ngươi trở thành muội muội. Hiện tại hai chúng ta đều làm thê tử của người, làm mẫu thân của người rồi, cũng không cần xa cách, có thể thường xuyên đến đây chơi, nói chút chuyện con của mình, nói một chút. . . . . . Cùng trượng phu mình chung sống thế nào, hai tiểu phu thê cử án tề mi (tôn trọng lẫn nhau), tuyệt đối không cho bọn hắn có ý niệm nạp thiếp ra sao.”

Lời nói này rất lớn mật, không phải người thân thiết chắc chắn sẽ không nói. Vương thị bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hà Hoa, không nghĩ ra nàng gả cho gia đình thế này, lại dám nghĩ tới chuyện tuyệt đối không cho trượng phu có ý định nạp thiếp, trong lúc nhất thời vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, bất tri bất giác hốc mắt lại đỏ lên.

“Nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, giống như là ta đang ức hiếp ngươi á. Nếu không, hay là ngươi đi viện của ta nghỉ một lát.” Hà Hoa lấy khăn tay ra rẽ vào một chỗ ngoặt, để Tiểu Oản cùng Vương thị nói chuyện với nhau, tự mình vẫn đi đến viện của Trương thị như cũ.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Thường thị cũng đang ở bên cạnh Trương thị.

Thấy nha hoàn dẫn Hà Hoa đi vào, khóe miệng Thường thị kéo ra một nụ cười, lại biến mất rất nhanh.

Hà Hoa trình lên điểm tâm Vương thị đưa tới, nói: “Bà bà, hôm nay Lưu gia tẩu tử tới chơi, con dâu thấy nàng tặng mấy thứ điểm tâm người thích, nên mang tới.”

Thường thị còn tưởng rằng Vương thị tới cửa tranh cải, không khỏi có chút hưng phấn khẩn trương.

Trương thị nhận lấy điểm tâm, nói: “Con cũng không cần tự mình đi một chuyến. Nàng dâu Lưu gia kia, rất quen với con sao?”

“Nàng ấy là nữ nhi Vương Chưởng Quỹ trong cửa hàng của con, chúng con quen nhau đã nhiều năm rồi, cũng có chút tình nghĩa tỷ muội.”

“Ta cùng Tống di nương cũng có tình nghĩa tỷ muội.” Thường thị khẽ cười một tiếng.

Trương thị liếc nhìn nàng ta một cái, cau mày nói: “Ta nghe nói có vài lời đồn đãi không tốt. . . . . . Hà Hoa, rốt cuộc chuyện ra làm sao?”

Hà Hoa giả ngu nói: “Con dâu những ngày này đều ở nhà dưỡng thai, cũng không có chú ý. Huống chi, nếu bà bà nói là lời đồn đãi, chắc hẳn cũng không phải thật. . . . . .”

“Lời đồn đãi luôn có nguồn gốc, nếu không, vì sao chỉ rơi vào trên người đệ muội, mà không phải rơi vào trên đầu người khác chứ?” Thường thị dùng ngôn từ chánh nghĩa nói: “Đệ muội cũng là người từng đọc qua sách, là người tri thư đạt lễ. Nhưng hôm nay lại truyền ra chuyện bại hoại gia phong, dâm uế bỉ ổi bậc này, điều này làm sao công công bà bà cùng tiểu thúc còn có thể làm người? Để cho người khác nhìn Hách gia ta như thế nào?”

“Được rồi, không có bảo ngươi nói chuyện!” Trương thị quát to một tiếng, rồi quay sang Hà Hoa nói: “Nếu nàng dâu Lưu gia đã tới, thì để cho nàng tới đây ngồi một chút đi.”

Hà Hoa sai Tiểu Thư đi gọi Vương thị, nói: “Bà bà bớt giận, nếu đại tẩu nói đến thanh danh Hách gia, chắc hẳn sẽ lên án mạnh mẽ những thứ người không có ý tốt gieo rắc lời đồn đãi ác độc kia, mà sẽ không quạt gió thổi lửa, thêm dầu thêm mỡ. Nhưng con dâu quả thật không biết có lời đồn đãi gì, lại càng không biết từng làm qua chuyện bại hoại gia phong, dâm uế bỉ ổi gì, kính xin đại tẩu cùng bà bà nói rõ.”

Thường thị bị mắng một trận, lại bị Hà Hoa mỉa mai như thế, trên mặt một hồi trắng một hồi xanh vô cùng vặn vẹo.

Chỉ chốc lát sau Vương thị tới đây, nhẹ nhàng hành lễ với Trương thị Thường thị, cười nói tự nhiên: “Vẫn muốn tới bái kiến thái thái, rồi lại sợ ngài không rảnh, hôm nay lại vừa đúng lúc.”

Thường thị cũng nặn ra khuôn mặt tươi cười, há mồm muốn nói gì, nhìn sang Trương thị một cái, lại ngặm lại.

Trương thị cũng rất hòa ái dễ gần nói với Vương thị: “Xem ra hai năm qua, dáng dấp ngươi càng ngày càng chững chạc. Nhi tử ngươi có khỏe không? Lại nói, chúng ta đều là người của một thôn, mọi người đều là hương thân, nếu có khó khăn hoặc uất ức gì, cũng có thể nói cùng ta.”

Vương thị vội nói: “Tạ thái thái quan tâm, trong nhà tất cả đều tốt. Nếu nói đến khó khăn, thật sự là có một chút. . . . . .” Vương thị quét mắt một vòng ở trong phòng, chậm rãi nói: “Nô gia từ nhỏ đã kính nể Nhị nãi nãi, nhưng lại có rất ít cơ hội thỉnh giáo nàng. Mới vừa đến Quý gia thôn, Nhị nãi nãi liền cùng Nhị gia đi Sơn Đông rồi, hôm nay mặc dù Nhị nãi nãi đã trở lại, nhưng phải tĩnh dưỡng, làm hại nô gia có lòng thân cận lại sợ quấy rầy nàng.”

Lời này ngoài ý muốn của Thường thị, làm nàng ta thất vọng không dứt, Trương thị lại rất hài lòng, cười nói liên tục: “Không sao, về sau nên đến trò chuyện với nàng nhiều hơn, cũng tới thăm ta lão bà tử này.”

Tán gẫu mấy câu, vậy mà Trương thị lại cho Vương thị một vòng tay vàng, lại liên tục dặn dò Hà Hoa tiễn nàng. Đương nhiên Hà Hoa biết ý của bà, đưa Vương thị đến cửa lớn, lại nắm tay nói một hồi.

Ngày hôm sau, Tiểu Bảo cùng Lưu Thành áp tải hai xe vật liệu gỗ trở lại, Lưu gia đã bỏ thợ xây lúc trước, chỉ để lại một sân mới bắt đầu làm việc ba ngày có chút lộn xộn, hai người ở chỗ đó thân mật thắm thiết chuyện trò vui vẻ một hồi.

Sau giữa trưa, Lưu Thành xách theo một miếng thịt dê, hai con ngan cùng một vò rượu một đường đưa đến Hách gia. . . . . . Hà Hoa không tùy tiện ra khỏi cửa, nhưng Tiểu Bảo cùng Lưu Thành là một đôi huynh đệ tốt ngươi tới ta đi một hồi. . . . . .

Người bên ngoài thấy hai nhà bọn họ lui tới như vậy, thầm nghĩ nếu Lưu Thành cùng Qúy Hà Hoa thật sự có cái gì, vậy hai đôi phu thê này làm sao có thể có giao tình như vậy, chỉ sợ sớm đã ầm ĩ lật trời, chắc là có người cố ý khích bác. . . . . . Từ từ, không người nào chê cười bọn họ nữa, lại có bát quái mới đi ra.

Thường thị lại bị Trương thị giáo huấn một trận, ngay cả A Tề cũng mắng nàng ta làm việc không hiền hậu, Thường thị giận đến khóc ròng nói: “Thiếp đây là vì ai? Chàng bây giờ lại không thể đi trông nom cửa hàng, thiếp ở trong nhà lại không quản được buôn bán, tiền bạc trong nhà đều nằm trong tay công công bà bà cùng nhị phòng . . . . . .”

“Vậy nàng cũng không thể lấy danh tiết của người ta ra nói như vậy!”

“Cũng không phải là thiếp nói, là những người bên ngoài nói có bài có bản, thiếp mới. . . . . . Trước đây thiếp ở nhà, nếu thiếp thất của cha thiếp truyền ra lời đồn đãi bậc này, đại nương đều không nói hai lời, trực tiếp cho người đuổi đi hoặc là bán đi. Thiếp nghĩ không có Qúy Hà Hoa, tiểu thúc còn có thể cưới được cô nương tốt hơn, chúng ta cũng không cần lo lắng nàng nuốt riêng tiền bạc, tất cả mọi người sẽ tốt hơn. Ai biết, ai biết. . . . . .” Thường thị khóc một hồi, thấy A Tề không mắng nàng ta nữa, liền hung hăng vặn khăn tay nói: “Chuyện này sẽ không để yên!”

“Chuyện này sẽ không để yên!”

Hà Hoa tức giận cầm chiếc đũa dùng sức đâm, lại đâm trên giấy!

“Được rồi, bây giờ không phải là không sao rồi sao? May nhờ ta đã thu lại cây kéo, châm tuyến cùng cây dao nhỏ, nếu không nàng làm bị thương mình thì làm sao?” Tiểu Bảo buồn cười nhìn hành động tức giận của nàng.

“Phụ nữ mang thai có quyền không nói đạo lý!” Hà Hoa lại lấy một xấp giấy tới bắt đầu xé.

Thật là buồn cười, ứng phó người bên ngoài lại đơn giản hơn người trong nhà, ở nhà còn càng khó chịu hơn, cuộc sống thế này làm sao mà sống?

Đã qua một trận ở phòng bếp, đến cuối cùng mặt trong mặt ngoài nàng đều cho Thường thị rồi. Thường thị lại bị Trương thị giáo huấn, sau đó không còn dùng thủ đoạn gì với mình nữa, vốn tưởng rằng sau khi nàng ta đương gia trở nên có tiến bộ nhiều, ai ngờ!

Ở riêng!

Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp ở riêng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.