Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 57: Chương 57: Hà Hoa khuyên tẩu




Lúc Hà Hoa tới cửa, cũng chỉ nghe được một trận kêu gào hốt hoảng.

Khắp khuôn mặt Thường thị đều là nước mắt, trợn to mắt nhìn tấm chăn đỏ thẫm phía dưới mình, đôi môi trắng bệch, một lúc lâu mới phản ứng được đó là máu của mình, cũng ngay lúc này mới cảm giác phía dưới truyền đến một trận đau đớn, nhất thời thê lương kêu to lên.

“Tuyết Nhi, nàng làm sao vậy? Tuyết Nhi. . . . . .” A Tề khẩn trương nắm một tay của nàng ta, gọi khuê danh của nàng ta, quay đầu lại quát nha hoàn đang hoảng sợ: “Đại phu! Đi gọi đại phu !”

Mấy nha đầu lập tức giải tán, cả lăn lẫn bò cùng nhau chạy ra ngoài cửa, Hà Hoa canh giữ ở cửa, gọi từng người lại phân phó: “Ngươi, nhanh đi gọi bà đỡ, ngươi đi gọi người đang canh trước cửa đi mời đại phu, ngươi đi chuẩn bị nước nóng, đun nồi nước nóng lớn, còn ngươi nữa, gọi thê tử của quản sự Chu Lâm đến đây. Quản tốt miệng của mình, nếu chuyện vừa xảy ra ở trong phòng truyền ra ngoài, ta bảo đại gia rút đầu lưỡi của tất cả các ngươi!”

Tốt nhất không phải là sẩy mất hoặc là sinh non.

Hà Hoa ở bên ngoài sớm nghe được có người la to thấy máu, cũng có chút khẩn trương, hít sâu ổn định bước vào cửa, thấy bên trong còn có hai nha hoàn còn chút trấn định đang liều mạng trấn an Thường thị, Hoàn Ngọc ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngây ngốc nhìn Thường thị tóc tai bù xù la hét tê tâm liệt phế.

“Tránh ra một chút!” Hà Hoa đẩy một nha hoàn trong đó ra, nhặt lên một vạt áo của Thường thị bịt miệng của nàng ta lại, nói: “Đại tẩu, tẩu bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút! Hai người các ngươi lên giường đè tay chân của tẩu ấy lại!”

Thật vất vả tiếng gào thét thê lương đâm thủng màng nhĩ của Thường thị dừng lại, Hà Hoa không để ý tới cái tay bị bấm đau thấu xương của mình, chăm chú nhìn vào mắt của Thường thị, gằn từng chữ: “Đại tẩu, bây giờ không phải là lúc gây chuyện. Tẩu kiên nhẫn một chút, suy nghĩ thật kỹ, nếu tẩu có bất trắc gì, đại ca phải làm sao? Nhi tử của tẩu về sau bị những nữ nhân khác đánh chửi thì phải làm thế nào? Tiền bạc tẩu tân tân khổ khổ tích góp từng tí một bị hồ ly tinh tiêu xài thì làm thế nào! Hiện tại chỉ hơi động chút thai khí, không có chuyện gì. Tẩu chịu đựng một chút, đừng lộn xộn, bà đỡ cùng đại phu rất nhanh tới, không nên lộn xộn, đừng có kêu gào nữa, kiên nhẫn một chút. . . . . .”

“Đau. . . . . .” Hà Hoa vừa mới buông tay ra, đôi mắt Thường thị liền đẫm lệ thút thít cắn môi, uất uất ức ức nhìn về phía A Tề, “Đau chết mất. . . . . .”

“Ngoan, đại phu sắp tới, sắp tới rồi!” A Tề vừa dụ dỗ nàng ta, vừa căm tức nhìn Hoàn Ngọc còn ngây ngốc ngồi yên ở trên mặt đất, “Ngốc lăng ở đó làm gì? Lấy cho nãi nãi của ngươi. . . . . . Cho nàng. . . . . .”

Lấy cái gì cho Thường thị, A Tề cũng không nói lên được, Hà Hoa vội ở một bên tiếp lời: “Lấy chút chè đến, ngọt một chút.”

Hoàn Ngọc lảo đảo chạy đi, hai bà đỡ cùng thê tử nhà Chu Lâm một đoàn chạy vội vào. Lúc này Hà Hoa mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, lui sang một bên vịn tay Tiểu Thư há mồm thở dốc.

“Làm sao nãi nãi lại tức giận hả ? Chuyện này. . . . . . Đây là muốn sinh non rồi!” Một bà đỡ kinh hô, sau đó một trận nhốn nháo hoảng loạn nổi lên, A Tề bị bà đỡ đuổi ra ngoài, Thường thị lại thông cổ họng rống lên như giết hơn vạn đầu heo. May nhờ hai bà đỡ đã từng thấy qua những chuyện này, sớm đã chuẩn bị tốt cần làm gì ở chỗ này, thê tử của Chu Lâm luôn miệng an bài xong xuôi, nên mọi người mới không còn giống như ruồi không đầu. Cho dù kiếp trước Hà Hoa đã từng sinh con, cũng không chịu nổi trường hợp đỡ đẻ nguyên thủy như vậy, chỉ đành phải mặc cho Thường thị cầm lấy tay của mình hô to khóc lớn.

Cái người lang trung bị A Tề đưa ra ngoài nửa đường được người mời trở về, thấy được từng chậu từng chậu máu đỏ tươi được ra ngoài, soàn soạt viết đơn thuốc, lại móc ra hai viên thuốc, nói: “Nhanh hòa cái này vào nước ấm, cho nãi nãi uống vào, còn phải để cho người đi lấy thuốc tới sắc.”

A Tề căm hận đá hắn một cước: “Nếu không phải ngươi lắm mồm. . . . . .Lần này nãi nãi có chuyện gì, ta lập tức cho người đóng tiệm thuốc của ngươi, phán tội ngươi là một lang băm, xem mạng người như cỏ rác!”

“Đại nhân, đại nhân. . . . . .” Lang trung từ dưới đất bò dậy, cuống quít dập đầu: “Tiểu Lão Nhi quả thật không biết xảy ra chuyện gì, ta cái gì cũng không làm! Những thứ thuốc này, những thứ này chỉ là thuốc bồi bổ thân thể bình thường mà thôi!”

“Áp giải hắn đứng lên trước!” A Tề hét lớn một tiếng, còn gọi người cầm lấy thuốc cùng đơn thuốc của hắn phân phó đi làm theo. Lang trung kia run rẩy nhìn hai nha dịch mang đao phía sau, khóc không ra nước mắt.

Trời đen kịt, cuối cùng đứa trẻ cũng được sinh ra, Thường thị đã hôn mê bất tỉnh, A Tề áp giải Lang trung đi xem mạch. Hai bà đỡ ở hậu viện huyện nha hơn mười ngày không ngờ cuối cùng Tri Huyện phu nhân lại sinh non, Tri Huyện cũng không quản họ, ôm đứa bé giống như con mèo con cũng không dám lộ ra sắc mặt vui mừng, ngượng ngùng giao cho Hà Hoa. Bởi vì sợ Tri Huyện giận chó đánh mèo, cũng không cần ban thưởng, thừa dịp rối loạn lấy hai bộ quần áo cùng một ít tơ lụa, trở về phòng khách thu dọn đồ thật nhanh từ cửa sau lắc mông chạy trốn.

Hà Hoa nhìn đứa trẻ sơ sinh be bé trong tã lót nhắm mắt lại thút thít, thở dài nói với thê tử Chu Lâm: “Trước hết xem đại nãi nãi có tìm bà vú hay không? Chu tẩu tử cực khổ chút nữa thôi, vị này. . . . . . Tiểu thiếu gia còn phải nhờ ngươi dàn xếp một chút. Đại nãi nãi nơi này đã có ta chăm sóc.”

Vô cùng may mắn ngày hôm sau Thường thị đã tỉnh lại, chỉ là thân thể bị tổn thương lớn, sau này không thể sinh con được nữa. Chuyện này trong nhà tạm thời chỉ có A Tề cùng hai phu thê Hà Hoa biết, A Tề đối với Thường thị vẫn còn có chút tình ý, chỉ ôm nhi tử qua đi trêu chọc nàng ta vui vẻ, nhờ Hà Hoa trước hết không cần nói với Thường thị, còn nhờ nàng giúp một tay quản gia vụ.

Hà Hoa thấy Hoàn Ngọc kia thật sự là chống đỡ không được, lại bởi vì không có nhất nam bán nữ liền trực tiếp từ nha đầu thông phòng thăng lên làm di nương, trong phủ nhiều người cũng không phục nàng ta, hiện tại nơi đó của A Tề có hai đứa nhỏ, một bệnh nhân, rối bời ngay cả mùa xuân đều không có cách nào trôi qua, chỉ đành phải gắng gượng đáp ứng.

Thê tử của Quý quản gia chạy tới chỗ Hoàn Bội một chuyến, tức giận trở về nói: “Cái đồ tiểu đề tử không biết xấu hổ đó, lại còn nói khăn choàng cổ da chồn là đại gia đưa cho nàng, không chịu trả lại!”

Hà Hoa cười lạnh một tiếng: “Nàng ta cũng chỉ được chút tiền đồ này, chờ xem, về sau nàng ta có khổ để ăn!”

Quả nhiên qua một ngày Thường Kiều liền cùng người cực nhàm chán - Hách Học Khang, đầu tiên thuê một đám côn đồ đi đến nhà Hòan Bội đánh cướp, huyên náo gần trăm người tới cửa ra vào vây xem, mấy người Thường Kiều lại dẫn theo một vài nha dịch tới nói là đến bắt trộm, đánh đánh giết giết, đập đồ trong nhà Hoàn Bội nát bét, một nhà Trầm Lão Tam cũng chịu không ít gậy gộc. Còn có hai tên côn đồ làm bộ muốn bắt Hoàn Bội làm con tin, một người cầm đao hướng về phía cổ nàng ta, một người xé rách quần áo của nàng ta, ở trước mặt mọi người sờ soạng ở trên người nàng ta. Cuối cùng kẻ trộm ép buộc con tin thành công thối lui, ném Hoàn Bội áo rách quần manh, một chân trắng như hoa trơn bóng lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật ngay tại phố xá xầm uất, rồi chen lẫn vào đám người chạy mất.

Lão nương lão cha nàng ta ôm nữ nhi ánh mắt tan rã si ngốc ngơ ngác khóc lớn không dứt: “Nghiệp chướng, sớm bảo ngươi bỏ con đi, gả cho người lần nữa, hoặc là cùng lão gia thái thái nhận sai, hai mẫu tử trở về sống trong đại viện, ngươi không chịu, ngươi cứ muốn cùng đại nãi nãi đấu trí, ngươi cứ muốn ở bên ngoài làm nãi nãi, đây rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Nghiệp chướng a. . . . . .”

Đợi đến khi A Tề biết xảy ra chuyện gì, Thường Kiều nghe theo kế của Hách Học Khang, chỉ nói ra mặt dùm cho tỷ tỷ, còn nói muốn đánh chết Hoàn Bội, sau này gặp lại người nhà bọn họ, gặp một lần đánh một lần. . . . . . Một nha đầu đương nhiên không thân thiết bằng Tiểu Cữu Tử, A Tề cũng không thể nói gì hơn, chỉ đành phải chỉa ngọn lửa vô danh đang tràn ngập sang Hách Học Khang.

Hách Học Khang cười hì hì một tiếng, nói: “Đại ca, cũng đã sớm nói, trên đầu chữ sắc có cây đao. Hoàn Bội cái loại nha đầu đó cùng người nhà của nàng ta, nếu an phận thì tốt, nhưng rõ ràng cứ thích chuốt lấy tai hoạ. Để bọn họ đi theo ngươi, hậu hoạn vô cùng. Theo ta nói, vẫn sớm đuổi đi là tốt.”

A Tề bị chận một hơi không ra được, vừa lúc trước đây nhờ đồng liêu đi huyện nha Dương An hỏi thăm chuyện “Tiểu Cữu Tử” bị hạ ngục có manh mối, liền theo chủ ý của Hách Học Khang, viết một phong thơ, gói hai trăm lượng bạc, đuổi cha nương Hoàn Bội cùng đệ đệ nàng đi, tìm một đứa nha hoàn ăn mặc thành bộ dạng Hoàn Bội ôm bọc tả, cùng bọn họ lên đường, nữa đường len lén trở lại.

Qua một ngày rưỡi ban đêm lại đón Hoàn Bội vào nhà nhốt trong phòng chứa củi, sau đó nói có tổ tiên báo mộng, cao tăng giải đoán xâm, nhi tử thứ hai của Tri Huyện bởi vì đẻ non, vốn sinh ra đã không đủ tháng, mắt chứng khí hư yếu ớt, cần được một đứa trẻ lớn hơn hắn chừng nửa năm, một đứa trẻ nào đó mới ra đời, bát tự bần cùng làm bạn, mới có thể thay hắn tiêu tai thoát nạn. . . . . . Làm rất nhiều mánh lới che tai mắt người đời, A Tề thành công ôm đứa con thứ hai vào nhà.

Tất cả những chuyện này đều do Hách Học Khang lo liệu, Hà Hoa chỉ biết là vốn chỉ có hai đứa bé đột nhiên lòi ra thêm một đứa, Hách Học Khang ngượng ngùng ôm đứa bé đó nói với nàng: “Nhị tẩu, đứa nhỏ này gọi là Cẩu Oa, là bạn chơi cùng Lễ ca nhi, đại tẩu bị bệnh, còn chưa biết. . . . . .”

Trong lòng Hà Hoa biết rõ, cái chuyện báo tin khó khăn này là muốn nàng đi làm. Chỉ đành không nói gì ôm Cẩu Oa vào đặt chung một chỗ với Lễ ca nhi.

Qua một ngày lúc đi thăm Thường thị, phát hiện thần sắc của nàng chuyển tốt không ít, trên mặt cũng nhiều thêm mấy phần hồng hào, chỉ là vẫn không cho A Tề sắc mặt tốt, nghĩ tới chuyện của Hoàn Bội, Hà Hoa liền tận lực nói Hoàn Bội ở trong phòng chứa củi ăn đói mặc rách, vô cùng thê thảm, chậm rãi khuyên can nói: “Đại tẩu, tẩu cũng đã thấy rõ, đại ca chỉ là lo lắng tẩu tức giận. . . . . .”

Thường thị cười lạnh nói: “Hắn muốn có thể lừa gạt ta cả đời, bị lật ngược lại mà thôi. Nếu chê Hoàn Ngọc không tốt, nói một tiếng ta lại tìm cho hắn một người nữa là được, Hoàn Bội cái loại nha đầu không vào đó, hắn cũng không biết thẹn dán vào!”

Hà Hoa nói: “Suy cho cùng Hoàn Bội cũng có đứa bé, nếu lưu lạc bên ngoài hoặc là truyền ra lời xấu gì đó, vu hại thanh danh tiền đồ của đại ca cũng không tốt. Đại ca cũng không phải thật sự thích nha đầu kia, đại tẩu ngại gì mặt mũi làm cho người ngoài nhìn một chút? Nam nhân mà, tẩu cho hắn thể diện, đương nhiên hắn sẽ nhớ lòng tốt của tẩu, nếu so đo thiệt hơn, trong lòng hắn phiền, ngược lại cho những nữ nhân khác thừa dịp cơ hội.”

Những lời này cũng là trái lương tâm, nếu Tiểu Bảo giống như A Tề trái ôm phải ấp, Hà Hoa đã sớm cầm gậy lên hô hòa ly rồi. Nhưng đối với Thường thị, lại chỉ có thể nói như vậy.

Thường thị cắn răng, căm hận nói: “Cha ta cho hắn tiền đồ, ta sinh con cho hắn, thay hắn lo liệu việc nhà, còn thu xếp tiểu thiếp cho hắn, quay đầu lại hắn lại có thể. . . . . .”

Hà Hoa thầm nghĩ, A Tề tặng bạc cho Thường gia, nếu đổi lại tặng cho một người khác, cộng thêm học vấn của hắn, nếu không có phụ thân ngươi, tiền đồ của hắn cũng sẽ không kém hiện tại đâu.

Suy nghĩ một chút nói: “Đại tẩu, tóm lại tẩu là chánh phòng, hiện tại lại có hai đứa con trai, ai cũng không cần sợ. Người bên ngoài mặc dù được cưng chiều, còn không phải là cần hiếu kính tẩu à? Huống chi lấy sắc hầu hạ người, không thể lâu dài. Đại tẩu mà thay đại ca xử lý việc nhà cho thật tốt, hiếu thuận trưởng bối, lại biết lạnh biết nóng, đại ca há có thể không tôn trọng tẩu yêu mến tẩu? Nếu cùng các tiểu đề tử kia tức giận, học các nàng hồ nháo, ngược lại mất phong cách quý phái, càng thêm rơi vào miệng lưỡi người khác.”

Thường thị vốn là tiểu thiếp sinh ra, không có bao nhiêu ánh mắt tinh tường, muốn cùng nam nhân làm nũng cưng chìu, còn có mấy phần thủ đoạn, nhưng nói đến làm một chủ mẫu, quản lý từ trên xuống dưới thu xếp trong trong ngoài ngoài, mặc dù có hai người Thường phu nhân cùng Trương thị thường lệ ở bên người, nhưng suy cho cùng vẫn thiếu đi mấy chục năm kinh nghiệm xương máu cùng mấy phần độ lượng. Nghe được lời Hà Hoa nói, mặc dù hết sức chói tai, nhưng cũng không thể không phục, kìm nén bực bội nói: “Đệ muội, tới khi tiểu thúc nạp thiếp, ta xem ngươi như thế nào tươi cười chào đón!”

Hà Hoa lặng đi một chút, cười nói: “Đại tẩu, tuyệt đối sẽ không có ngày đó.”

Thường thị hừ một tiếng, rất là không tin, nhưng nàng ta mới vì lễ tắm ba ngày của con trai thứ hai - Lễ ca nhi thu được một khoản bạc, trong lòng vui mừng cũng không để ý trong vấn đề nhiều dây dưa này, nói: “Nếu mọi người đã vào đây, gọi tiểu đề tử kia tới trước mặt ta hầu hạ, không có uổng phí tiền bạc nuôi ả ta, không, qua mười lăm sang năm rồi lại tìm ả ta, tránh cho ta bây giờ nhìn thấy lại tức giận!”

Hà Hoa biết cuối cùng Hoàn Bội cũng phải ăn một phen đau khổ, nên không đi để ý đến chuyện vớ vẫn này nữa, nói qua loa vài lời liền đi xem ba đứa bé kia.

Đúng lúc Thường Kiều nhàm chán đến thăm cháu ngoại, nhìn thấy Cẩu Oa chảy nước miếng ngủ ở bên cạnh Lễ ca nhi liền mù quáng, nói thẳng muốn quăng nó ra. Bà vú không lay chuyển được hắn, gấp đến độ chạy khắp sân tìm Hà Hoa.

Lúc Hà Hoa chạy đến, hai đứa bé đều khóc đến thở không ra hơi, Thường Kiều còn đang cùng nha đầu cướp Cẩu Oa, hận không thể xé nó ra thành hai nửa.

Hà Hoa lạnh lùng thốt: “Ném đi, Thất thiếu gia ngươi ném nó đi. Chỉ trách đứa nhỏ này đáng thương, không có gặp được mẫu thân tốt như Thường phu nhân vậy, trước kia Thất thiếu gia đã từng gặp qua cữu cữu đau lòng tỷ tỷ như vậy sao?”

Tuổi Thường Kiều tuy nhỏ, nhưng đầu óc linh hoạt. Nghe Hà Hoa đột nhiên phun ra một câu như vậy, liền nhớ lại mình cũng là thiếp sinh, nếu khi còn bé đại nương trong nhà cùng huynh đệ nhà mẹ bà ta vứt bỏ mình cùng Thường thị, hiện tại tỷ đệ bọn họ đâu còn mạng sống ở đây?

Nhưng vì đứa nhỏ này cùng Hoàn Bội, tỷ tỷ cùng cháu ngoại thiếu chút nữa bỏ mạng, hắn đánh đập một hồi, không những không có hả giận, ngược lại đánh người về bên cạnh tỷ tỷ, hắn làm sao mà nhịn được?

Thường Kiều xấu hổ dậm chân một cái nói: “Các ngươi, các ngươi đều cùng một phe, chỉ biết lừa tỷ tỷ ta! Ta. . . . . . Ta đi tìm tỷ tỷ ta!”

Tiểu Thư nhìn Thường Kiều như một cơn gió chạy đi, mím môi cười nói: “Khẳng định Thất thiếu gia không ngờ tiểu thư đã nói với đại nãi nãi. Chỉ là tiểu thư quá thiện tâm, nếu để em nói, sẽ làm cho bọn họ gây lộn với nhau, tránh cho ngày ngày tìm không vui đến cho tiểu thư.”

Hà Hoa đứng dậy đi ra ngoài, băng tuyết khắp viện, một mảnh trắng thuần lạnh lẻo, nghĩ tới Thường thị còn chưa biết mình không thể sinh con được nữa, sau này còn ảnh hưởng rất nhiều di chứng, khẽ thở dài nói: “Ta cũng không phải thiện tâm, các nàng yên tĩnh một chút, đại tẩu có thể trấn áp các nàng một chút, ta sẽ không cần mệt nhọc như thế này rồi. Ngươi cho rằng ta sẽ không suy tính cho mình à?”

Dường như Tiểu Thư cười một tiếng, nói: “Đúng rồi, đều nói tiểu thư giỏi giang, sau này Tiểu Thư sẽ đi theo tiểu thư cả đời.”

Hà Hoa nhìn bộ dạng không tim không phổi của nàng, nhớ tới quá khứ lúc còn làm cô nương, vô ý thức sờ sờ bụng của mình, vừa mừng vừa lo.

Tiểu Bảo từ phía trước đi vào, thấy hai người các nàng ngây ngẩn ở trên hành lang xem tuyết rơi, đi tới cười nói: “Sao thế, muốn làm người tuyết à?”

Hà Hoa nhớ tới khi còn bé nàng và Quý Quân còn có hai huynh đệ Tiểu Bảo cùng nhau lên núi lấy tổ chim, dưới trời tuyết rơi chơi ném tuyết, nhìn bông tuyết li ti bay xuống trên người Tiểu Bảo, lắc đầu cười nói: “Không chơi, ta sợ đông lạnh nhi tử của chàng. Chàng cũng trở về phòng thay quần áo thôi.”

Tiểu Bảo cởi bao tay xuống, cười hì hì nói: “Hôm nay trong nha môn nghỉ phép, khó được ngày tốt, tại sao không chơi? Nàng cũng đã từng chơi qua, tại sao còn sợ đông lạnh . . . . . . A. . . . . .”

Hắn bước lên bậc thang đi xuống, chợt quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên, dưới chân đạp vào khoảng không, hai chân xoắn lại, ầm một cái mông chạm xuống đất té chổng bốn chân lên trời.

Tiểu Thư nén cười đi qua kéo hắn đứng dậy, đột nhiên gào lên: “Tiểu thư vừa rồi người nói, người có? Có tiểu thiếu gia rồi hả ?”

Tiểu Bảo mới đứng dậy một nửa, lại té xuống, đầu sỏ gây nên lại chăm chú xoay vòng quanh Hà Hoa nói: “Tiểu thư thật sự có hỉ? Lúc nào thì? Tại sao bụng không thấy lớn một chút nào? Em thế nào cũng không biết. . . . . .”

Trong phòng những người khác nghe được Tiểu Thư thét chói tai cũng rối rít chạy đến, thấy Hà Hoa khẽ gật đầu, từng người một cười đùa vây quanh chúc mừng, còn nói muốn đòi thưởng, Hà Hoa được vây quanh trong sự vui vẻ của các nàng trở về phòng.

Tiểu Bảo khó khăn bò dậy từ trên mặt tuyết, nhìn bóng lưng một đại đội người, tức giận nói: “Đó là nhi tử của ta, có quan hệ gì tới các ngươi? Nào có đỡ người chỉ đỡ có một nửa?”

Thật nhanh chạy vào phòng, nói: “Hãy đến chỗ của Quý quản gia, mỗi người lãnh hai mươi văn, một con cá lớn, một con ngan, chậm chân sẽ không còn nữa á!”

Mọi người liên tục thi lễ nói cám ơn, lập tức giải tán. Tiểu Thư chạy đến cửa lại lộn trở lại, cởi áo khoác trên người Tiểu Bảo xuống, cười nói: “Qủa nhiên cô gia vui mừng té ngã!” Cũng không đợi Tiểu Bảo kịp phản ứng, ôm bụng chạy ra ngoài.

Tiểu Bảo chỉ một mực nhìn chằm chằm bụng Hà Hoa, dùng tay sờ sờ, không xác định hỏi: “Thật sự có? Đại phu đến xem qua rồi à?”

Hà Hoa chỉ biết đại di mụ của mình lâu rồi chưa có tới, lại có kinh nghiệm của trước kia, vì vậy mới có thể xác định, liền nói: “Còn chưa có mời đại phu, nhưng cũng không xê xích gì nhiều, chỉ không biết là nam hay nữ.”

Tiểu Bảo ghé đầu lên trên bụng nàng nghe thật lâu, cười khúc khích nói: “Nam nữ không quan trọng, đều là con của chúng ta. Chỉ là phải nhanh báo tin mừng cho cha nương, bọn họ trông mong đã lâu rồi. Ta sẽ đi ngay bây giờ viết. . . . . . A! Bây giờ nàng có thai rồi, cũng không thể quá mệt nhọc, chúng ta còn phải mua mấy người về, nếu không thì bảo trong nhà đưa vài người có kinh nghiệm đến đây ha?”

Hà Hoa nghe được một câu nam nữ cũng không quan trọng kia, đáy lòng khẽ nới lỏng một chút, lại nghĩ đến lúc trước mình đào cái hố sâu, cười khổ nói: “Ngày mai vẫn nên mời đại phu đến xem rồi hãy nói. Gần sang năm mới, cũng không còn người đưa tin đâu.”

Tiểu Bảo không để ý hiện tại đã gần tối, vội vàng lao ra ngoài gọi đại phu, quả nhiên là hỉ mạch, trong nhà không thể thiếu được náo lên một trận. A Tề bên kia cũng phái người tặng khá nhiều lễ vật, vừa là chúc mừng, cũng là vì cảm tạ Hà Hoa khuyên can Thường thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.