Cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Chương 172: Chương 172: Quyển 9 - Chương 7




“Garro! Cuối cùng là có chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta!”

Lão ma pháp sư với hai hàng râu dê vừa mở mặt kính hai chiều ra, lập tức bị tiếng rít gào từ bên kia ập đến làm hoảng sợ. “Còn có thể là chuyện gì,” lão đầu nhi chẳng hề để ý nói, một chút cũng không thèm để ý Theodore phía bên kia đang nổi trận lôi đình, “Hoặc cũng có thể là ngươi uống quá ít, hoặc cũng có thể là do tiểu cô nương kia chỉ là nữa ma, cho nên hiệu quả của thứ kia bị giảm xuống,” nói tới đây, hắn lộ ra vẻ mặt bát quái đáng khinh, “Ta nói này Theo, ngươi thật sự…… uống cái kia rồi à?”

Theodore không chỉ uống xong, mà còn bị cái nữ nhân đáng chết kia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, “CƯỜNG BẠO”! Loại chuyện mất mặt như vậy hắn sao có thể cho nói cho người khác biết. Tuy rằng trong lòng Theodore ngập tràn phẫn nộ cùng ngượng ngùng, nhưng ở trước mặt tên cáo già Garro này, vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, chỉ là lời nói càng thêm lạnh lùng: “Ngươi quản quá rộng rồi.” Lại cùng cái lão nhân thảo luận một hồi, Theodore mới mang theo thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi đặt kính hai mặt xuống.

Uống xong dâm dịch của nửa ma nhân kia, Theodore vốn tưởng rằng nguyền rủa của mình sẽ được giải trừ, không nghĩ tới chỉ khôi phục được mấy chục phút, hắn thế nhưng lại biến trở về hình dáng tiểu hài tử. Dựa theo lời Garro, nguyên nhân chỉ có hai, nếu không phải là do dâm dịch hắn uống quá ít thì chính là huyết thống của Margaret không thuần, cho nên ảnh hưởng tới hiệu quả của dâm dịch. Mà mặc kệ là nguyên nhân nào, đều cho thấy hiện tại hắn vẫn không thể giết chết nàng ta.

“Đáng chết,” chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cái nữ nhân ngu ngốc kia ngồi trên người mình đắc ý nở nụ cười đáng giận, Theodore liền nổi trận lôi đình. hắn là người lòng dạ rất nặng, trước mặt người khác có thể biểu hiện ôn nhu từ bi, sau lưng người cũng rất ít khi thể hiện cảm xúc ra ngoài, cố tình ở trước mặt nữ nhân kia, trong vòng một ngày ít nhất đã thất thố ba lần, “Nhất định là bị mùi thơm động dục lạ lung của nữ dâm ma kia ảnh hưởng.” Theodore tức giận bất bình nói thầm, chờ đến lúc hắn mở cửa phòng ngủ, lại bị cảnh tượng trước mắt làm tức giận đến mức muốn ngã ngửa.

Chỉ thấy Margaret ngồi bắt chéo hai chân, trong tay cầm điểm tâm hình thù kỳ quái, theo động tác cắn nhai phát ra tiếng ‘rột…rột’, mảnh vụn điểm tâm không ngừng rơi xuống khăn trải giường tơ lụa đẹp đẽ quý giá sạch sẽ của hắn. trên giường đặt một quyển sách, một tay nàng cầm điểm tâm, tay còn lại thì lật sách. Lúc sang trang, liền để lại trên trang sách ba dấu tay chói lọi.

“Ngươi……”

Theodore còn chưa kịp tức giận, thấy tiểu nam hài đứng ngoài cửa, thiếu nữ nhấc mi mắt, ra vẻ quen thuộc chào hỏi: “Ngươi đã về rồi,” sau đó liền đưa bàn tay dính đầy dầu mỡ ra phía trước, “Có muốn điểm tâm không?”

“không cần, cám ơn,” Theodore theo bản năng trả lời, từ từ, vì cái gì thái độ của nàng ta lại tự nhiên như vậy? Mà chính mình thế nhưng cũng bị nàng nắm mũi dắt đi! “Ngươi đang đùa ta à?”Thần quan đại nhân nghiến răng nghiến lợi nói, đáng tiếc hắn hiện tại lại có dáng vẻ tiểu nam hài mười hai tuổi, cho dù bày ra vẻ mặt hung thần ác sát, cũng không có một chút tác dụng uy hiếp nào.

“không có nha,” thiếu nữ nói như đúng rồi, “Loại điểm tâm này thật sự ăn rất ngon, là ta cố ý nhờ Nathan mua về,” nàng quay đầu nhìn về phía thanh niên vẫn luôn an tĩnh đứng đợi bên cạnh, “Đúng hay không, Nathan?”

Nhìn Nathan, Theodore không khỏi nghĩ tới chuyện càng làm cho hắn bực bội. Bỗng nhiên biến trở về tiểu hài tử, lại còn ở trong loại tình cảnh chật vật như vậy, Margaret lại trở nên bình tĩnh khác thường. Vui vẻ thoải mái mà rửa sạch hạ thể, vui vẻ thoải mái mà mặc quần áo, ngược lại Theodore hắnlại xấu hổ xông thẳng ra ngoài cửa, cho đến hắn khôi phục bình tĩnh, mới có thể xem như chưa có chuyện gì mà trở về.

“Chuyện vừa rồi, ta không hy vọng lại có lần tiếp theo.” Tiểu nam nhân dùng gương mặt lạnh lùng nói.

“Yên tâm đi, ta cũng chẳng phải là cầm thú đâu,” Margaret vẫy vẫy tay, “Huống hồ với bộ dạng tiểu thí hài chưa đủ đủ cánh này của ngươi, người bình thường sao có thể có hứng thú đây.”

Bình tĩnh, bình tĩnh, người như hắn sao có thể chấp nhặt với cái dạng nữ nhân thô tục này.

Theodore không ngừng củng cố tâm lý của bản thân, mới có thể nhịn xuống xúc động nhảy dựng lên đánh nữ nhân này một trận. hắn hiện tại khôngchỉ không thể giết Margaret, mà chỉ cần hơi chút tỏ ra bất mãn, tiểu thư dâm ma không biết liêm sỉ không có tiết tháo này khhong biết còn đưa ra cái yêu thiêu thân nào nữa: “một khi đã như vậy, ta đây liền đem chuyện ngươi bị ta cường ngạnh nói ra cho mọi người biết.”

Bị nắm lấy một cái nhược điểm mất mặt như vậy, người luôn mắt cao hơn đầu là Theodore chỉ có thể nén giận, đáp ứng đủ loại yêu cầu không hợp lý của Margaret.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.