Cước Đạp Lưỡng Thuyền

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Hạ Nguyệt Quang đến bên cạnh người hầu nam vẫn còn đang giằng co với Hắc Đế, mỉm cười vỗ vỗ đầu Hắc Đế nói: “Hắc Đế ngoan ngoãn đi tắm, tao liền mỗi ngày đều tới thăm mày. Nếu mày không ngoan, tao sẽ không thèm để ý mày nữa!”

Mấy người ở đây khó hiểu nhìn Hạ Nguyệt Quang nói với Hắc Đế. Hắc Đế từ trước đến nay chỉ nghe theo lời Hỏa Tư, đối với người ngoài không chút quan tâm, cậu nói như vậy có hữu dụng sao?

Lúc mọi người cho rằng Hắc Đế sẽ không để ý tới cậu, chỉ thấy Hắc Đế ư hử vài tiếng, không cam lòng đi đến phòng tắm chuyên dụng của nó.

Quản gia có chút kinh ngạc nhìn Hắc Đế một chút, vội vàng dùng ánh mắt bảo hai nam hầu còn đang sửng sốt đi theo, mỉm cười quay đầu nói với Hạ Nguyệt Quang: “Hạ thiếu gia thật lợi hại nha! Hắc Đế từ trước đến nay chỉ nghe theo lời chủ nhân thôi!”

“Tôi cũng không biết vì sao, có thể là nó thích tôi!” Hạ Nguyệt Quang ngượng ngùng nở nụ cười, đối với lời khen của quản gia cảm thấy rất xấu hổ.

“Đúng rồi! Xin hỏi chủ nhân đã tỉnh rồi sao?” Quản giả đột nhiên nhớ tới liền hỏi Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang gật gật đầu, “Hắn đang tắm, chờ một chút hắn sẽ xuống.” Ấn tượng của cậu với người quản gia này không có xấu, cho nên lời hói với ông đây khách khí.

Quản gia thân thiện hỏi Hạ Nguyệt Quang: “Tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhân, Hạ thiếu gia có muốn cùng dùng cơm không?”

“Không cần, nếu có thể, tôi muốn trở về thay quần áo. Không biết có thể làm phiền ông tìm người đưa tôi về được không?” Hạ Nguyệt Quang có chút ngượng ngùng nói với quản gia. Dù sao cậu cũng có việc nhờ người khác, nói chuyện khách khí một chút mới không làm hỏng ấn tượng của người ta!

Quản gia cười ha ha gật đầu nói: “Thực ngại, tôi lại quên hôm nay Hạ Nguyệt Quang có tiết. Tôi sẽ đi kêu người dưới chuẩn bị một chiếc xe ngựa đưa ngài trở về, mong ngài ở đây chờ một chút.” Ông cung kính cúi người với Hạ Nguyệt Quang, lập tức đi phân phó một nam hầu đi chuẩn bị xe ngựa.

Hạ Nguyệt Quang đứng trong đại sảnh của tòa thành, nhìn mọi người đều vội vàng làm việc của mình. K?hông lâu sau, nam hầu vừa mới được phân phó đi chuẩn bị xe ngựa tiến về phía cậu.

“Hạ thiếu gia, xin đi theo tôi!” Nam hầu đứng một bên ý báo Hạ Nguyệt Quang theo y ra ngoài.

Hạ Nguyệt Quang gật dầu, theo nam hầu đi ra ngoài. Bên ngoài đỗ một chiếc xe ngựa, nam hầu tiền lên trước mở cửa xe, ý muốn Hạ Nguyệt Quang ngồi vào trong xe.

Hạ Nguyệt Quang ngượng ngùng cười cười, thực không quen được người khác phục vụ, nhưng cũng không nên không biết xấu hổ để nam hầu giữ mãi động tác mở cửa, đành phải nhanh ngồi vòa trong xe.

Theo sau, nam hầu đóng cửa lại, ngồi lên chỗ đánh xe, cầm lấy dây cương quất xuống, ngựa bắt đầu thong thả chạy, sau đó cửa thành tự động mở ra để xe đi.

Hỏa Tư tắm xong đến bên cửa sổ nhìn xe ngựa rời đi, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa đang từ từ biến mất trong rừng.

Hạ Nguyệt Quang ngồi bên trong xe ngựa, lo lắng nhìn đồng hồ trên tay, xong rồi xong rồi! Thế này cậu nhất định đến muộn rồi, không biết anh họ có chờ cậu hay không.

Qua hơn mười phút, xe ngựa cuối cùng cũng đến tòa thành cậu ở. Cậu vội vàng nói tiếng cảm ơn với người nam hầu đưa cậu về, chạy nhanh vòa trong thành. Bên ngoài tòa thành vẫn còn vài người đang đợi xe ngựa, thế này có nghĩa là không có quá trễ, trước chạy nhanh đi tìm anh họ đã.

Hạ Nguyệt Quang vội vàng ấn chuông cửa phong ngủ Hạ Ức Vân, nhưng mãi vẫn không có người trả lời, khiến cậu nghĩ Hạ Ức Vân đã đi rồi.

Lúc Hạ Nguyệt Quang tĩnh trở về phòng mình, Hạ Ức Vân mở cửa ra, “Là ai ấn chuông dữ như vậy? Không biết người ta đang ngủ sao?”

Hạ Nguyệt Quang vội đẩy người Hạ Ức Văn tiến vào phòng ngủ của y, sốt ruột hỏi: “Anh họ! Anh họ! Đồng phục của em đâu?” Hạ Ức Vân ngáp một cái đóng cửa lại, thong thả tiến đến mở cửa tủ quần áo, đem một bộ đồng phục mới đưa cho Hạ Nguyệt Quang lười biếng hỏi: “Em vội cái gì? Hôm nay không có đi học.”

“Thật sao? Nhưng trong thời khóa biểu có chỗ nói sáu ngày trong tuần đều phải đi học mà!” Hạ Nguyệt Quang dừng lại cảm xúc lo lắng, nghi hoặc nhìn Hạ Ức Vân nói.

“Hôm nay có tiết, song là học sinh cũ có tiết, hơn nữa hôm nay là ngày hoạt động của câu lạc bộ. Em ngay cả câu lạc bộ cũng không có tham gia, đi lên lớp làm gì? Chờ lát nữa chúng ta lên lớp báo danh! Trước cho anh ngủ một lúc đã!” Nói xong, Hạ Ức Vân lại leo lên giường nằm xuống.

Hạ Nguyệt Quang lôi Hạ Ức Vân xuống giường nói: “Không được! Dù sao anh đã thức rồi, chúng ta trước hết đi báo danh thôi! Anh tối nay lại ngủ tiếp!”

“Anh mệt chết đi được, để cho anh ngủ tiếp một chút thôi!” Hạ Ức Vân giở trò rút tay lại, kéo chăn bông trùm lên trên đầu, thanh âm buồn rầu nói.

“Đừng ngủ nữa!” Hạ Nguyệt Quang dứt khoát đem chăn bông trên người Hạ Ức Vân kéo xuống, tức giận kêu.

Hạ Ức Vân ngáp một cái lớn, bất đắc dĩ nhấc thân lên nói: “Dậy rồi, dậy rồi! Đừng thúc giục nữa, anh đi rửa mặt trước đã!” Hắn vừa nói vừa lắc lư lắc lư tiến vào phòng tắm.

Hạ Nguyệt Quang đi đến trước cửa rồi nói với Hạ Ức Vân: “Anh họ, em về phòng thay đồ trước! Đợi lát nữa sẽ lại đến tìm anh!”

Từ phòng tắm truyền ra vài tiếng nói mơ hồ không rõ, coi như đáp lại Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang lắc đầu mở cửa rồi đi ra ngoài, từ trong túi lấy ra huy hiệu trường của mình, đặt lên máy quét để máy phân biệt thân phận, sau đó mở cửa phòng đi vào.

Ngày hôm qua bị Hỏa Tư làm như vậy, cũng chưa có tắm rửa a! Bất quá đầu lưỡi không còn đau nữa, không biết đó là thuốc gì, dùng tốt như vậy. Hạ Nguyệt Quang đi vào trong phòng tắm, mở miệng nhìn gương xem đầu lưỡi có chút sưng của mình, sau khi thấy không có gì đáng lo, liền đem cửa phía sau đóng lại, đem đồng phục đặt sang một bên, bắt đầu cởi quần áo của mình.

Sau khi thoải mái tắm rửa, cầm lấy bộ đồng phục bên cạnh mặc vào, thuận tiện đem huy hiệu trường đeo lên rồi mới ra khỏi phòng tắm. Lúc này anh họ cũng nên chuẩn bị tốt rồi nhỉ?

Hạ Nguyệt Quang mở cửa đi ra ngoài, chỉ thấy Hạ Ức Vân đang đứng bên ngoài cùng người khác nói chuyện, vẻ mặt tựa hồ có chút không kiên nhẫn. Thật không biết anh họ làm cách nào mà quen mấy người đó.

“Anh họ, chúng ta đi được chưa?” Hạ Nguyệt Quang tiến đến vỗ vai Hạ Ức Vân hỏi. Nam nhân kia vừa thấy cậu đến, cũng không nói một tiếng chào đã vội vàng rời đi, thật không biết bị làm sao.

Hạ Ức Vân gật gật đầu, khác với biểu tình buồn bực vừa rồi, cười ha ha kéo tay Hạ Nguyệt Quang xuống lầu nói: “Em họ, dấu hôn trên cổ em cũng rõ ràng quá đi! Ngay cả che cũng không che lại!”

“Dấu hôn?” Hạ Nguyệt Quang vội vàng lấy tay che chỗ cổ cùa mình đêm qua bị Hỏa Tư loạn liếm cắn, đáng….. Hỏa Tư đáng ghét! Tuy rằng hắn là vì phát bệnh mới cắn cổ cậu, thế nhưng muốn cắn thì cũng cắn chỗ khác chứ! Tại sao lại làm cho cổ cậu có…..Đáng giận! Vạn nhất bị người khác hiểu lầm thì làm sao?

“Đúng vậy! Hơn nữa lại còn rất nhiều! Hai người hôm quá làm kịch liệt lắm sao? Bằng không sao làm cổ mình có nhiều điểm đỏ như vậy, có điểm còn thâm tím nữa!” Hạ Ức Vân cười ha ha nắm tay Hạ Nguyệt Quang, chỉ vào chỗ cổ bên phải của cậu nói.

Hạ Nguyệt Quang đỏ mặt đánh Hạ Ức Vân một cái, xấu hổ mà tức giận nói: “Anh họ anh….. anh đừng đoán bừa, em không có cùng…..cùng hắn làm cái loại chuyện đó đâu! Đây là bị hắn cắn mà ra! Không phải dấu hôn gì đâu!”

Hạ Ức Vân buồn cười nhìn bộ dạng vội vàng giải thích của Hạ Nguyệt Quang, thở dài nói với cậu: “Em họ….. Em thật quá đáng yêu, vậy mà chưa đánh đã khai. Bị cắn mà ra với bị hôn mà ra có khác gì sao? Không phải đều là dùng miệng làm ra sao.”

“Em…. Em không để ý tới anh nữa!” Nói không được Hạ Ức Vân, cậu liền quay đầu không để ý tới lời hắn nói, thuận tiện vươn tay che đi cổ bên phải của minhg, tự trách mình như thế nào lúc tắm lại không phát hiện ra, ít nhất còn có thể mang khăn quàng để che mấy chỗ đỏ đó.

Hạ Ức Vân vui vẻ cười ra tiếng, vỗ vỗ bả vai Hạ Nguyệt Quang nói: “Được rồi được rồi! Không trêu em nữa nữa là được, bất quá lát nữa anh họ không thể cùng em đến giáo đường được! Anh có hẹn với người khác, đây em cầm đi!” Y từ trong túi lôi ra một tờ giấy trắng bị gấp nhỏ đưa cho Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang cầm lấy tờ giấy, ngẩng đầu nhìn Hạ Ức Vân hỏi: “Anh họ không theo giúp em sao? Chẳng lẽ anh họ đã chọn được tham gia câu lạc bộ nào rồi?”

“Hôm thứ năm anh đã định hỏi em rồi, kết quả em lại đuổi anh khỏi cửa, cho nên ẹm đành phải tự đi thôi! Anh họ đi trước đây!” Hạ Ức Vân cười ha ha vỗ vai Hạ Nguyệt Quang, sau đó đi đến chiếc xe ngựa màu hắc kim.

Hạ Nguyệt Quang bất đắc dĩ nhìn Hạ Ức Vân rời đi. Nhìn xuống trang giấy trong tay, đột nhiên nhớ tời chính mình căn bản không biết giáo đường ở chỗ nào, xong rồi! Cái này nên làm gì bây giờ?

Vừa định đến nơi đấy, thanh âm quen thuộc từ sau lưng vang lên, “Thế nào? Bị người ta bỏ lại thì không biết nên đi đường nào sao?”

Hạ Nguyệt Quang quay đầu nhìn, người nọ quả nhiên là Hỏa Tư, “Tôi…. tôi đương nhiên biết nên đi đường nào, nhưng sao anh vẫn còn chưa lên lớp? Hiện tại hẳn là thời gian lên lớp đi?”

Hỏa Tư khẽ nhướn mày, lướt qua Hạ Nguyệt Quang hỏi: “Nói nhiều như vậy, có nghĩa là không cần đến ta, ta đây đi trước.”

Hạ Nguyệt Quang vừa nghe, vội vàng nằm lấy cánh tay Hỏa Tư, có chút buồn bực nói: “Anh thật quá đáng! Tôi cũng chỉ nói nói thôi mà!”

Hỏa Tư khẽ nhếch môi, vươn tay ôm lấy Hạ Nguyệt Quang nói: “Lên xe đi! Bằng không liền uổng phí công ta tự mình chạy đến đây với cậu.”

Hạ Nguyệt Quang vốn muốn tránh khỏi cái ôm lại nghe Hỏa Tư nói vậy, có chút kinh ngạc nhìn hắn, “Cảm ơn….” Cậu cúi đầu nói lời cảm ơn với Hỏa Tư.

“Cậu từ khi nào trở nên khách khí như vậy? Còn tưởng cậu thích cùng ta ở khắp nơi tranh cãi!” Hỏa Tư ôm sát Hạ Nguyệt Quang không phản kháng mà nói.

Hạ Nguyệt Quang tức giận ngẩng đầu, lấy tay chỉ vào ngực hắn nói: “Này này này! Tôi ăn nói hòa nhã anh lại nghi ngờ dụng ý của tôi, nếu anh đã thích tôi đấu võ mồm cùng anh thì cứ việc nói thẳng ra, tôi cam đoan sẽ mắng đến lúc anh nói không ra nói nữa!”

“Lại mắng to thêm một chút! Ta không ngại, nhưng những người xung quanh sẽ như thế nào nhìn nhận chúng ta đây?” Hỏa Tư cúi đầu xuống có ý ám chỉ nói với Hạ Nguyệt Quang. Hai người họ ám muội ôm nhau, trong mắt người khác, thế nào cũng cảm thấy quan hệ của bọn họ không đơn giản.

Hạ Nguyệt Quang nhanh chóng quay đầu nhìn bốn phía. Quả nhiên, mọi người đều đang chỉ trỏ về phía bọn họ, mà đội cẩu tử của câu lạc bộ báo chí tám phần đã chụp được một màn, làm không tốt thì kiểu gì lát nữa cũng thấy trên báo trường viết mấy chuyện khó coi. Cậu theo bản năng che cổ mình, như là sợ người khác nhìn thấy, vội vàng trốn vào bên trong xe ngựa của Hỏa Tư.

Hỏa Tư hơi nhíu mày đi đến bên xe, tiến vào trong xe, liền kéo tay Hạ Nguyệt Quang xuống hỏi: “Cổ cậu làm sao…. lại có mấy thứ này?”

Hạ Nguyệt Quang bị hắn hỏi như vậy, cơn tức cũng theo đà mà dâng lên, buồn bực quay đầu trả lời: “Còn không phải vì anh! Anh ngày hôm qua cứ nói muốn máu muốn máu, sau đó liền cắn mạnh cổ tôi, anh không phải quên rồi chứ?” Nói xong còn nghi hoặc nhìn về phía Hỏa Tư vẻ mặt quái dị.

“Lại đây để ta xem rõ một chút.” Hỏa Tư kéo Hạ Nguyệt Quang lại, nâng cằm cậu lên, đánh giá cẩn thận mấy dấu hôn dấu cắn.

Thấy hắn thận trọng như vậy, Hạ Nguyệt Quang không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ, kích động hỏi: “Này! Sẽ không phải vì tôi bị anh cắn, tôi cũng sẽ….. cũng sẽ trở thành giống anh chứ?”

Hỏa Tư buồn cười nói với Hạ Nguyệt Quang: “Cậu cho rằng ta là ma cà rồng sao? Hay là do cậu xem nhiều phim kinh dị quá, cho nên mới có ý tưởng quái dị như vậy.”

“Cái gì… Cái gì cơ! Là do tôi thấy vẻ mặt anh thực nghiêm trọng, tôi mới hỏi như vậy mà!” Hạ Nguyệt Quang chu miệng thầm oán nói, tức giận cầm tay Hỏa Tư bỏ ra nói.

“Cậu suy nghĩ nhiều quá, quả nhiên là người thích mộng tưởng sẽ có ý nghĩ ngu ngốc!” Hỏa Tư ngồi trở lại chỗ nói, ngữ khí vẫn châm biến như trước.

“Anh! Anh về sau đừng để tôi thấy phải chuyện đó nữa. Lần tới anh nếu lại muốn uống máu, cũng đừng chạy đến chỗ tôi hút máu!” Hạ Nguyệt Quang tức giận quay đầy không để ỷ đến hắn, hờn dỗi một mình nhìn ra cửa sổ.

Hỏa Tư vươn tay vén lấy sợi tóc Hạ Nguyệt Quang ra sau vành tai, âm trầm hỏi: “Nghe cậu nói như vậy, tựa hồ cậu thực quan tâm ta đi! Nếu ta hiện tại lại muốn uống máu, cậu chắc sẽ đem đầu lưỡi cắn nát cho ta uống máu đi?”

Hạ Nguyệt Quang mặt ửng đỏ nghiêm giọng nói: “Tôi mới không quan tâm anh! Nếu khi đó không phải tình huống khẩn cấp, tôi sẽ không ngốc đến mức cắn đầu lưỡi mình cho anh uống máu!” Cậu mới không quan tâm đến tên hỗn đản độc ác thích trêu ghẹo cậu! Món nợ lần trước bị hắn hôn trộm cũng không tính nữa!

Hỏa Tư ánh mắt biến đổi, quay người áp chế Hạ Nguyệt Quang đang ngồi sau lưng, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ác độc của cậu.

Hạ Nguyệt Quang ngạc nhiện thở một tiếng, vừa vặn để Hoa Tư có cơ hội thâm nhập. Trong miệng bị chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn xâm chiếm, thân hình tráng kiện của hắn áp chế làm cậu không thể động đậy, bốn phía đều tỏa ra mùi hương của hắn. Mọi ý thức trong chớp mắt đều như bị rút mất mà mềm nhũn trong lòng Hỏa Tư, trong miệng rõ ràng cảm nhận được nhiệt tình của hắn, cơ hồ không có chỗ nào chưa bị liếm qua, thế nhưng cậu lại quên phản kháng.

“Ngô ân…..” Hạ Nguyệt Quang bị hôn đến khó thở, chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ, làm vài phản kháng nhỏ.

Hỏa Tư dần dần tách ra, vừa rồi mới kịch liệt hôn môi, làm cho khóe môi Hạ Nguyệt Quang chảy xuống một sợi chỉ bạc ám muội, hắn hai tròng mắt bôc hỏa nhìn Hạ Nguyệt Quang đang dồn dập hô hấp, dựa vào phía trước mà vươu đầu lưỡi, liếm lấy chất lỏng ngọt ngào kia.

Hạ Nguyệt Quang trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hỏa Tư tiến lại quá gần, khóe môi bị liếm làm cho toàn thân cậu như bị lửa đốt, giống như có cảm giác điện giật, cậu đỏ mặt đẩy Hỏa Tư ra, lui vào một góc xe phòng bị.

Hỏa Tư tà mị liếm môi mình, đôi mắt đỏ rực không chớp nhìn chằm chằm vào Hạ Nguyệt Quang đang bị kinh hách, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đem cậu hung hăng hôn một phen.

“Anh… Anh sao lại…” Hạ Nguyệt Quang kích động chỉ vào Hỏa Tư, lắp bắp cả buổi, nhưng không thể nói rõ một câu, nội tâm còn vì chuyện vừa rồi mà hỗn loạn không ngừng.

Hỏa Tư nhướn mi nắm lấy ngón tay đang chỉ mình, kéo cậu vào trong lòng nói: “Ta làm sao? Cậu nói rõ ràng một chút đi nào!”

“Này! Tôi… Tôi lần trước đã nói với anh, tôi chỉ coi anh là bạn tôi! Anh đừng động chân động tay, bằng không tôi….. tôi sẽ không nhìn mặt anh nữa!” Hạ Nguyệt Quang không cách nào giãy khỏi vòng tay của Hỏa Tư, thần sắc kích động nói với hắn.

“Ta có động tay động chân sao? Ta hình như chỉ có dùng miệng với lưỡi thôi!” Hỏa Tư mỉm cười cúi đầu, nói với Hạ Nguyệt Quang trong lòng.

Hạ Nguyệt Quang nghe hắn nói ra lời xấu hổ như vậy, cậu tức muốn đấm hắn một cái, hắn tám phần coi việc hôn cậu là trò đùa. Thật đáng giận!

Lúc này xe ngựa cũng ngừng lại, Hạ Nguyệt Quang không nói hai lời giãy ra khỏi vòng tay của Hỏa Tư, tức giận bước xuống xe, “Anh… Anh nếu còn loạn hôn tôi, anh liền coi chừng tôi đó!” Tức giận bỏ lại câu nói hận thù, vội vàng hướng vào bên trong giáo đường mà đi, có ý xem nhẹ ánh mắt tìm hiểu từ bốn phía.

Hỏa Tư mỉm cười nhìn Hạ Nguyệt Quang rời đi, nhẹ nhàng phất tay, xe ngựa lập tức chuyển động, chạy về phía một nơi nào đó.

= . = . = . = . =

Hỏa Tư đáng giận! Hỏa Tư chết tiệt! Chết dí! Đáng ghét! Hạ Nguyệt Quang tức giận tiến trong giáo đường chật kín người. Cậu vừa tiến vào, lập tức có một đóng người vây lấy cậu, cũng không biết muốn làm gì. Thực khó chịu! Lúc cần hắn thì hắn không có mặt, lúc không cần hắn thì hắn lại chạy đến trêu cậu! Hại cậu bây giờ một mình đối mặt với những người này, hiểu lầm trên báo trường làm sao mà giải thích đây! Cậu thật sự cùng hắn không có quan hệ nha! Cùng lắm chỉ có thể xem làm bạn bè thôi!

“Tình nhân của Hỏa Tư quả nhiên là tốt, có muốn gia nhập câu lạc bộ kịch của chúng tôi không?” Trong đám người vây quanh cậu lòi ra một tên tóc vàng đeo huy hiệu bạch kim, y cầm tay Hạ Nguyệt Quang, cười ha ha hỏi.

Ai là tình nhân của hắn! Đừng nói giỡn! Cậu tuy rằng trước mắt chưa gặp được cô gái mình yêu mến, nhưng cũng không có nghĩa là cậu yêu nam sinh! Hạ Nguyệt Quang tức giận trừng mắt nhìn tên nam nhân kia một cái, nhìn bốn phía định thoát thân. Đáng tiếc xung quanh cậu đều chật ních người, căn bản không có cách để thoát ra.

Một gã nam tử tráng kiện đẩy tên tóc vàng kìa, hai bàn tay to lớn nắm lấy tay Hạ Nguyệt Quang hỏi: “Đừng để ý tới hắn, gia nhập câu lạc bộ bóng rổ của chúng tôi đi! Cậu không cần chơi bóng, chỉ cần làm người đại diện cho chúng tôi là tốt rồi. Cậu xinh đẹp như vậy, chỉ cần đứng một chỗ là đủ cảnh đẹp ý vui, chúng tôi chơi bóng cũng sẽ thêm vui vẻ.”

Hạ Nguyệt Quang như bị dọa ngốc nhìn gã nam tử bình thường tráng kiện trước mắt, bị nắm chặt tay, như thế nào cũng không giãy ra nỗi, đành phải tùy ý đến gã nắm.

“Không không không! Câu lạc bộ mỹ thuật của bọn tôi mới tốt. Mĩ nam hẳn là nên đến câu lạc bộ bọn tôi làm người mẫu mới đúng, tiền thuê tất nhiên không ít. Đến đây đi! Để cho bọn tôi vẽ lại thân hình xinh đẹp của cậu đi!”

“Người ta là người của Hỏa Tư! Sao có thể cởi đồ cho mấy người vẽ vẽ, tránh sang một bên đi! Gia nhập câu lạc bộ cung kiếm của chúng tôi mới đúng!” “Mới không! Gia nhập câu lạc bộ cưỡi ngựa của chúng tôi mới tốt, hơn nữa Hỏa Tư cũng trong câu lạc bộ của chúng tôi!”

“Gia nhập câu lạc bộ kịch mới tốt!”

“Câu lạc bộ kịch của các người đã có kim bài Hi Ân, đừng đến tranh tình nhân Hỏa Tư với bọn tôi!”

Mọi người tôi một câu cậu một câu, khung cảnh càng thêm ầm ĩ. Hạ Nguyệt Quang bị bọn họ thay phiên kéo qua kéo lại, hại cậu đầu óc choáng váng, cuối cũng bị đẩy vào ngực một người khác.

“A!” Mọi người phát ra thanh âm kinh hãi, đều dần dần giải tản không còn mấy người lưu lại, chỉ còn lại tên nam nhân tóc vàng đeo huy hiệu bạch kim.

Hạ Nguyệt Quang xoa xoa đầu mũi bị đụng đau rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy đầu tiên là đôi mắt thủy lam ôn nhu.

Nam tử đang ôm Hạ Nguyệt Quang mỉm cười nói với cậu: “Tại sao mỗi lần chúng ta gặp nhau đều trong tình huống này?”

– Hoàn đệ thất chương –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.