Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 8: Chương 8: Phú hào




Chiếc siêu xe Ferrari đỗ xịch trước cổng một căn biệt thự vô cùng sang trọng. Một phụ nữ trung niên tiến lên mở cửa xe, theo sau còn có bốn người mặc trang phục nữ hầu vô cùng lịch sự, tao nhã.

Tiết Lạc từ bên trong nhìn ra đã muốn trợn tròn mắt, vẻ mặt không khỏi có chút gượng gạo.

Cái này... Không phải quá khoa trương đi!

“ Lạc Lạc còn ngơ ngẩn cái gì? Mau xuống xe a!”

Mẹ Tiết để ý thấy con gái ngơ ngẩn, cười cười mắng yêu một câu. Chỉ là sau đó bà chợt nhiên nhớ rất Tiết Lạc mất trí nhớ, hẳn là không quen với đón tiếp kiểu này, sắc mặt liền hiện lên tia đau lòng, thương cảm thật sâu.

Tiết Lạc không biết suy nghĩ trong lòng mẹ Tiết, ngốc nghếch nhe răng ra cười cười, sau đó vội vã nhấc chân xuống xe.

Vừa xuống xe, Tiết Lạc không khỏi thở ra một hơi. Cô cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã đọc rất kĩ nội dung cuốn tiểu thuyết của An Li. Hơn nữa, mấy hôm ở bệnh viện, ngoài cố gắng thích ứng thân phận mới ra, thì cô còn phải nỗ lực nhớ lại từng chi tiết, dù là nhỏ nhất trong truyện.

Việc này thật ra rất là quan trọng nha!

Dù sao Tiết Lạc cũng không phải là người của thế giới này. Nói một cách thẳng thắn là cái gì cô cũng không biết, lợi thế duy nhất chính là cô biết nội dung hướng đi trong tiểu thuyết cùng với tính cách và hoàn cảnh của các nhân vật.

Mặc dù sau khi cô xuyên không, rất có thể sẽ xảy ra hiệu ứng bướm, khiến mọi thứ trong tiểu thuyết cũng thay đổi theo. Nên việc nhớ kĩ tình tiết tiểu thuyết dù không giúp được gì nhiều, thì ít ra, cô sẽ ít đi nhiều bỡ ngỡ khi đối mặt một tình cảnh hoàn toàn xa lạ.

Tiết Lạc hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên và bốn nữ hầu đang cung kính cúi đầu trước mặt mình. Khoé môi của cô hơi cong lên một độ cong nhàn nhạt, tạo thành một ý cười như có như không.

Bốn nữ hầu phía sau Tiết Lạc không biết là ai. Trong tiểu thuyết có lẽ chỉ là người qua đường Ất, Bính, Giáp nên không được miêu tả qua. Nhưng người phụ nữ trung niên này chắc hẳn là Vân quản gia đi .

Tiết Lạc cũng không biết nhiều về quản gia Vân này. Nhưng cô nhớ được, khi tập đoàn của ba Tiết bị hậu cung nam chính của nữ chính phá sập thì Vân quản gia này vẫn trung thành đi theo ba Tiết và mẹ Tiết, sống một cuộc sống bần hàn. Chỉ là sau này, một tai nạn giao thông bí ẩn xảy ra, cả ba người đều không sống nổi trước khi đến bệnh viện.

Người này, có thể tin được!

Vân quản gia cung kính cúi đầu, thái độ hết sức nghiêm túc khiến người khác không thể nào bắt bẻ được một câu. Nhưng là, mặc dù bà cúi đầu, cũng không có nghĩa là bà không chú ý quan sát mọi thứ xung quanh.

Điều khiến Vân quản gia vô cùng ngạc nhiên, chính là sự xuất hiện của tiểu thư.

Vừa rồi khi trợ lí Lâm chuyển đồ đạc của tiểu thư đến bà đã nghĩ tới một màn đặc sắc sắp xảy ra trong biệt thự.

Bà nghĩ rằng, với tính cách ngang bướng của tiểu thư thì không đời nào cô chịu ngoan ngoãn trở vể biệt thữ. Cái này hẳn là do phu nhân cưỡng chế thực hiện. Dùng đầu ngón chân bà cũng có thể tưởng tượng tiểu thư sẽ hồ nháo thành cái tình trạng gì.

Chỉ là, mọi thứ dường như không giống như bà suy nghĩ. Tiểu thư không những không nháo mà còn cười tươi như hoa. Gương mặt tinh xảo, mĩ lệ giống như phủ thêm một tầng sức sống trẻ trung, tinh nghịch. Mà hình như vừa nãy, bà còn trông thấy tiểu thư nháy mắt với lão gia.

Gặp quỷ a! Tiểu thư nháy mắt với lão gia!

Vân quản gia có tu dưỡng rất tốt. Mặc dù trong đầu vô cùng tò mò và nghi hoặc, nhưng bà vẫn không nói gì, như cũ cung kính cúi đầu. Chỉ là, ánh mắt dò xét chưa bao giờ rời khỏi bóng dáng của Tiết Lạc.

Tiết Lạc dường như cũng cảm nhận được ánh mắt dò xét tinh tường của Vân quản gia chiếu đến. Cô không khỏi có chút không được tự nhiên gượng gạo cười một cái.

Vân quản gia nhận được nụ cười của Tiết Lạc đầu tiên là ngẩn người. Sau đó mới vội vàng thu lại ánh mắt dò xét. Nhìn qua có chút giống như làm việc xấu bị người khác bắt gặp.

Mẹ Tiết cùng ba Tiết ra khỏi xe, lại vừa vặn chạm vào ánh mắt dò xét của Vân quản gia nhìn Tiết Lạc. Khoé môi không khỏi cong lên một nụ cười hiền.

“ Vân quản gia, đã sắp xếp phòng cho tiểu thư chưa? A, trợ lí Lâm đã chuyển đồ tới chưa?”

Mẹ Tiết mở lời đánh tan không khí xấu hổ. Vân quản gia âm thầm thở phào một hơi, nghiêm túc nói.

“ Phu nhân, phòng cũ đã được chuẩn bị tốt! Đồ của tiểu thư Lâm trợ lí đã chuyển tới hơn một tiếng trước rồi ạ!”

Vân quản gia cúi đầu, khoé môi không khỏi hơi bĩu ra. Chuẩn bị phòng cái gì? Không phải ngày nào phu nhân và lão gia cũng chạy đến lau dọn hay sao? Nền nhà sáng bóng đến mức có thể soi gương, con ruồi đậu trên sàn cũng có thể bị trượt té a!

Mẹ Tiết không để ý đến biểu cảm của Vân quản gia, vui vui vẻ vẻ nắm lấy tay Tiết Lạc kéo vào biệt thự. Hành động của mẹ Tiết nhanh đến mức ba Tiết muốn chen vào một chân cũng không thể, đành phải lắc đầu thở dài, từ từ đi theo phía sau.

Từ ngoài cổng của biệt thự Tiết gia, Tiết Lạc đã thấy đủ hoa lệ. Nhưng càng đi sâu vào bên trong cô càng cảm thấy mình lạc hậu kiến thức như thế nào.

Tiết Lạc thiếu điều trợn tròn mắt, đông nhìn nhìn một chút, tây sờ sờ một chút, vui đến bất nhạc diệc hồ, miệng cũng mở to mãi vẫn không khép lại được.

Kia là hồ cá a! Đây là hoa viên a! Đó là núi giả a! Bên cạnh còn có hồ bơi a! Cái này chính là cuộc sống của tiểu thư tài phiệt trong truyền thuyết a!

Mẹ Tiết đi bên cạnh Tiết Lạc, nhìn biểu hiện thiên chân phấn khích của con gái, trong lòng vừa vui vừa buồn. Vui vì con gái có thể thoải mái dễ chịu như thế. Nhưng nghĩ đến đây tất cả là vì mất trí nhớ gây ra, trong lòng lại cảm thấy đau nhói.

Con gái bà thật là tội nghiệp!

Tiết Lạc không biết tới rối rắm trong lòng mẹ Tiết. Nhưng cho dù cô có biết đi chăng nữa cô cũng chỉ có thể gượng gạo cười chứ không làm được gì. Lẽ nào cô có thể trịnh trọng nói với mẹ Tiết “ Phu nhân, con gái yêu quý của bà đã té xuống cầu thang hương tiêu ngọc vẫn. Còn tôi là một linh hồn từ thế kỉ hai mươi mốt nhập nhầm thân xác con gái bà “ sao?

Có quỷ mới tin! Nhà họ Tiết không có ai là quỷ, họ dĩ nhiên không tin. Nói không chừng còn rước về cho cô một bác sĩ chuyên trị rối loạn thần kinh nữa đó!

Tiết Lạc chạy vòng vòng quanh biệt thự một hồi thì đã mệt bở hơi tai. Liền không để ý chút hình tượng ngồi phịch xuống tảng đá được mài nhẵn sáng bóng đến mức có thể soi gương trong hoa viên. Nâng tay lên quạt quạt xua đi những giọt mồ hôi vừa rỉ ra. Trong lòng lại không khỏi cảm thán một chút.

Ban đầu Tiết Lạc không nghĩ mình xuyên không vào người có gia thế tốt như vậy. Trong nguyên tác của An Li, sau này Tiết gia bị các nam chính đánh sập.

Gia cảnh của Tiết gia tốt như vậy, muốn đánh sập Tiết gia, các nam chính còn muốn tốt đến mức độ nào?

Giữa lúc Tiết Lạc đang suy nghĩ vẫn vơ, thì một giọng nói bất thình lình vang lên, đem cô gọi tỉnh.

“ Chị!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.