Cùng Trời Với Thú

Chương 126: Chương 126: Dốc núi Cô Nguyệt




Editor: ChieuNinh

Cô Nguyệt nhai cách Thánh Đan phường cũng không xa, nếu như cưỡi hạc Thiên Âm, thời gian cũng chỉ hai ngày.

Vì tiết kiệm thời gian, Sở Chước để cho Nguyễn Diệu Cầm đi Thánh Đan phường thuê ba con hạc Thiên Âm.

Hạc Thiên Âm này là linh cầm có tốc độ nhanh nhất trên đại lục Nghiễm Nguyên, chỉ có Linh Tiêu cốc mới có thể nuôi dưỡng được, nghe đồn Linh Tiêu cốc dùng bí kỹ bổn môn đào tạo, khiến nó trở thành đặc sắc của Linh Tiêu cốc.

Hàng năm số lượng hạc Thiên Âm được Linh Tiêu cốc ấp ra không nhiều lắm, không thể cung cấp lượng lớn cho các môn phái, lâu dài, hạc Thiên Âm trở thành đại biểu thân phận cho người tu luyện, không có thân phận nhất định thật đúng là không có cách nào mua được.

Nhưng mà Thánh Đan phường vì thuận tiện luyện cho nhóm đan sư xuất hành, cùng hợp tác với Linh Tiêu cốc, mua một đám hạc Thiên Âm nuôi dưỡng ở trong phường, khi luyện đan sư xuất hành, dựa vào thẻ bài có thể thuê hạc Thiên Âm thay đi bộ.

Có thẻ bài của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, rất nhanh bọn họ đã thuê được hạc Thiên Âm.

Chạng vạng, bọn họ cắm trại ở ngoại ô, sắc mặt của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ xanh trắng bò xuống từ hạc Thiên Âm, chạy vội đến dưới tàng cây phun như điên.

Nguyễn Diệu Cầm nhìn bọn họ phun đến muốn phun ra cả mật vàng, vội để cho bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, làm chút thức ăn thanh đạm cho hai người, vừa an ủi: “Chờ hai người tu luyện đến Nhân Vương cảnh, thì có thể thích ứng tốc độ của hạc Thiên Âm.”

Hạc Thiên Âm có tốc độ cực nhanh, nếu như tu vi không đủ, thật đúng là không thể thích ứng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ yếu ớt nói: “Còn không biết là khi nào đâu.”

Nghĩ đến tốc độ tu luyện cực kỳ chậm của luyện đan sư, Nguyễn Diệu Cầm cười cười, không nói cái gì.

Nhưng mà nàng biết, lấy thiên phú của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nếu có công pháp thích hợp cho hắn, lấy đan nhập đạo, tu vi nhất định sẽ thăng cấp bay nhanh đi lên.

Giống như luyện đan sư do thế lực lớn bồi dưỡng ra, trong đó còn chưa đủ hai mươi tuổi thì đã là thiên tài luyện đan sư cấp mười. Không chỉ bởi vì bọn hắn có thiên phú tốt, còn có cũng đủ tài nguyên, mới có thể đi đến từng bước này. So sánh ra, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có công pháp tu luyện, chỉ dựa vào chính mình, có thể đi đến bước này, đã là rất rất giỏi.

Sở Chước uống vào bình nước linh tuyền, tinh thần rốt cục tốt hơn một chút, sờ sờ bé rùa đang lo lắng nhìn nàng, kêu nó đi ăn, không cần phải để ý nàng.

A Chiếu dùng cái đuôi quét quét cánh tay của nàng an ủi.

Hai ngày sau, rốt cục bọn họ đi đến Cô Nguyệt nhai.

Cô Nguyệt nhai bị bao phủ ở bên trong một mảnh chướng khí, là nơi khí độc nổi tiếng gần xa. Dưới đó vô số độc vật sinh hoạt, bình thường sẽ có rất ít người tu luyện đặc biệt tới nơi này, những tà tu đó là lợi dụng khí độc này che giấu dấu vết bọn họ hoạt động ở Cô Nguyệt nhai, mới có thể lấy nơi đây làm một trong những cứ điểm của Tà Tu Minh. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Mấy người đứng ở trước Cô Nguyệt nhai, cúi đầu nhìn bụi sương mù nhàn nhạt tràn ngập phía dưới Cô Nguyệt nhai, bụi sương mù này là khí độc thành sương mù, độc tính rất mãnh liệt, nếu người tu luyện muốn đi vào, trước tiên phải nuốt vào giải độc đan cao cấp, để ngừa khí độc này nhập vào cơ thể.

Lúc này Cô Nguyệt nhai rất an tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng gió và tiếng vang tất tất tốt tốt của độc vật nào đó hoạt động dưới đáy cốc.

“Hiện tại xuống dưới sao?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn về phía Sở Chước.

Nguyễn Diệu Cầm cũng nhìn về phía Sở Chước, tuy nói tu vi của Sở Chước không cao bằng nàng, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, trong bất tri bất giác, thái độ của nàng đối với Sở Chước cũng thay đổi vài phần. Tuy rằng không tới trình độ nói gì nghe nấy, nhưng mọi chuyện lấy nàng ấy làm chủ.

Đây là một loại tôn trọng đối với cường giả.

“Đi xuống đi, nhưng mà hai người phải cẩn thận một chút.” Sở Chước dặn dò.

Hai người đều đáp ứng một tiếng, tiếp theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa giải độc đan hắn luyện chế xong trước đó cho Sở Chước và Nguyễn Diệu Cầm, một người một lọ, trong mỗi bình có mười viên cực phẩm giải độc đan.

Mỗi người ăn một viên giải độc đan, thì ngự kiếm phi xuống từ vách Cô Nguyệt nhai.

Bọn họ đến đáy Cô Nguyệt nhai rất nhanh, đứng ở trên một mảnh đất hoang vu khô cằn.

Phiến đất khô cằn này bởi vì độc khí quá mãnh liệt, không có một ngọn cỏ, hơn nữa thời gian chạng vạng mỗi ngày, mặt trời chiều ngả về tây là lúc, chướng khí sẽ từ dưới lòng đất bay lên. Tích lũy qua năm này tháng nọ, dần dần biến nhai cốc nơi thành một vùng khí độc.

Bụi sương mù cũng không nồng, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ đáy cốc trống rỗng, không nhìn đến cuối cùng, ngẫu nhiên có thể nhìn được một ít trùng độc kiến độc đi qua đi lại trên mặt đất.

Đột nhiên, Nguyễn Diệu Cầm bắn nhanh kim châm đá đang kẹp lấy trong tay đi, đính một con rắn nhỏ cả người tối đen trên mặt đất, rắn nhỏ đó kịch liệt giãy dụa, máu chảy ra rơi vãi trên mặt đất khô cằn, phát ra tiếng vang xèo xèo, trong không khí nhất thời tràn ngập một mùi tanh hôi.

“Rắn này thật độc.” Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình nói.

Đất này vốn khô cằn do ngày ngày chịu chướng khí ăn mòn, biến thành một mảnh thổ nhưỡng mang độc, nhưng máu rắn thế nhưng còn có thể ăn mòn thổ nhưỡng, có thể thấy được máu của con rắn này càng độc.

Nguyễn Diệu Cầm giải thích: “Kỳ thực đáy cốc này còn sinh trưởng rất nhiều cỏ độc, những loại sâu rắn này bình thường ăn cỏ độc mà sinh ra, máu thịt trúng độc tính tất nhiên là mạnh hơn thổ nhưỡng bị chướng khí ăn mòn.”

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, đột nhiên quay đầu nói với Sở Chước: “Sở tỷ, đợi lát nữa giúp ta tìm chút độc vật, ta muốn nghiên cứu một chút.”

Đây là việc nhỏ, Sở Chước rất sảng khoái đáp ứng.

Cho nên khi bọn họ đi dưới đáy cốc, chỉ cần nhìn thấy rắn độc kiến độc v.v…, Sở Chước đều đã khiến cho biến thành nửa chết nửa sống, sau đó dùng một cái túi linh thú chứa đựng.

Nguyễn Diệu Cầm khó hiểu hỏi: “Mặc Sĩ công tử, huynh thu thập những độc vật này làm cái gì?”

Nàng cảm thấy, Mặc Sĩ Thiên Kỳ là một người chính phái, dù sao cũng sẽ không làm độc đến hại người.

“Đương nhiên là nghiên cứu.” Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười nói: “Ta là luyện đan sư, không chỉ có linh đan, cũng có hứng thú đối với độc đan. Đương nhiên không phải dùng để hại người, mà là dùng để tự bảo vệ mình, đồng thời cũng có thể hiểu rõ hơn giải các loại độc, có lợi cho lúc bình thường luyện chế giải độc đan, dù sao, biết nhiều một chút cũng không hại... Đúng rồi, lúc trước ta còn nhìn thấy một phần đan phương kêu là Vạn Độc đan ở trong Tàng Đan các, nhưng mà đây là linh đan cấp mười hai, bây giờ ta còn không mua nổi.”

Thánh Đan phường có thể công khai bày bán đan phương Vạn Độc đan ra như vậy, có thể thấy được kỳ thực nhóm luyện đan sư đối với độc đan cũng không kiêng kỵ, có đôi khi độc đan cũng là một loại vật cứu mạng, có thể lấy độc trị độc.

Nghe xong, Nguyễn Diệu Cầm nhịn không được liếc hắn một cái, vẫn chưa hoài nghi lời hắn nói.

Người không có tâm cơ như vậy, tin tưởng cũng sẽ không phải là cái loại luyện đan sư thích luyện độc đan để hại người.

Trong khoảng thời gian này cùng đồng hành với bọn họ, chứng kiến và nghe thấy, làm cho Nguyễn Diệu Cầm vẫn rất là tin tưởng nhân phẩm của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, bọn họ đều không phải là bậc người gian hoạt ác độc. Nếu không ngày đó khi đối mặt đám tà tu kia, vẫn ra tay cứu nàng, mà không phải nhân cơ hội chạy trốn.

Đi dưới đáy cốc đại khái nửa canh giờ, dần dần thấy được cỏ cây sinh trưởng thưa thớt chung quanh, Mặc Sĩ Thiên Kỳ dùng một thanh linh kiếm cắt chút lá cỏ có màu xanh sẫm nghiên cứu, phát hiện những cỏ cây này đều mang độc tính, quả thật là một loại độc thảo.

Càng vào bên trong, độc thảo càng nhiều, chướng khí chung quanh cũng càng dày đặc.

Nguyễn Diệu Cầm dẫn đường cho bọn họ, vừa giải thích: “Cô Nguyệt nhai này càng đi vào chỗ sâu bên trong, càng nhiều khí độc, độc tính cỏ cây chung quanh cũng càng mạnh. Tuy nói chúng ta ăn qua giải độc đan, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, trăm ngàn lần đừng nên chạm vào thực vật này, cũng đừng bị cái gì đó cắn phải...”

Vừa mới nói xong, thì đột nhiên thấy yêu thú ngồi xổm ở trên vai Sở Chước khom lưng, phun ra một ngụm lửa.

Một ngọn lửa nho nhỏ, giống như một hỏa long lớn cỡ ngón tay, trong màu tím còn mang theo bạch diễm (lửa màu trắng), cũng vô cùng uy lực, thoáng ầm một cái đã đốt một con bò cạp độc lớn cỡ con nghé con bò ra từ trong khe núi thành cặn bã.

Tiếp theo, lại có vài con bò cạp độc bò ra từ trong khe núi đó, những con bò cạp độc này có thể tích khổng lồ, cả người tím hồng, gai độc ở phần đuôi nhếch lên cao cao, bò nhanh như bay tới bọn họ.

Lúc này Sở Chước và Nguyễn Diệu Cầm rút kiếm chém tới.

Hai người ăn ý bảo hộ Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở sau lưng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ phụ trách ôm bé rùa khẩn trương nhìn.

Những con bò cạp độc này có cái đầu khổng lồ, tốc độ cực nhanh, sức chiến đấu không tầm thường, thực lực gần Nhân Vương cảnh, có chừng hai mươi con. A Chiếu dùng lửa thiêu chết một con rồi, thì sẽ không quản cái khác, nó nhảy đến trên vai Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhìn hai người Sở Chước và Nguyễn Diệu Cầm chém giết bò cạp độc.

Hai người mất chút công phu, rốt cục giết chết gần hai mươi con bò cạp độc.

Đợi chiến đấu chấm dứt, A Chiếu mới nhảy đến bả vai Sở Chước một lần nữa, dùng mặt đầy lông của mình cọ cọ nàng, làm như tán thưởng.

Nguyễn Diệu Cầm thấy một màn như vậy, thật sự cảm thấy cổ quái, chỉ là một con tiểu yêu thú lông xù một đoàn, giữa trán có nhúm lông trắng vô cùng bắt mắt, đặc biệt một đôi mắt lại xinh đẹp cực kỳ, quả thật là một loại yêu sủng nữ tu sẽ thích. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Nếu như không thấy qua nó ra tay, Nguyễn Diệu Cầm cũng sẽ coi nó trở thành một con yêu sủng cấp thấp.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhân cơ hội thu thập thi thể mấy con bò cạp độc, ba người lại đi tới phía trước.

Càng đi tới trong chỗ sâu đáy cốc, độc vật gặp được có thực lực càng mạnh, Nguyễn Diệu Cầm vừa cẩn thận phòng bị độc vật chung quanh đánh lén, vừa nói cùng Sở Chước: “Lần trước là ta đi theo phía sau một tà tu mà vụng trộm vào, lúc ấy không có gặp được nhiều độc vật như vậy, độc vật nơi này hẳn là do đám tà tu quản, hiện tại sơn cốc này không có tà tu, đám độc vật liền tự do.”

Sở Chước ừ một tiếng, nói: “Vẫn phải cẩn thận một chút.”

Nguyễn Diệu Cầm phụ trách dẫn đường ở phía trước, Sở Chước theo sát gót, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi theo ở phía sau.

Nửa ngày sau, rốt cục bọn họ đi đến chỗ sâu trong Cô Nguyệt nhai.

Nơi này sinh trưởng rất nhiều cây rừng cao to, thân cành tráng kiện tối đen, dây mây khô quấn quanh ở giữa, khói độc màu xám tràn ngập, thoạt nhìn âm trầm.

Xuyên qua một mảnh rừng cây nhỏ, bọn họ đi đến trước vách núi bị một thác dây mây khô bao trùm.

Dây mây khô chi chi chít chít, dây mây đen thùi, dầy đặc trong đó, giống như vô số tơ nhện treo ở trên vách đá núi, căn bản không thấy rõ tình huống sau vách núi. Nguyễn Diệu Cầm dùng một thanh linh kiếm xoát xoát vài cái, đã chặt bỏ một bộ phận dây mây khô, lộ ra sơn động bị dây mây khô che kín.

“Những thứ này đều là mây nhện độc, chỉ cần có độc khí, chúng nó có thể sinh trưởng rất nhanh, chỉ mấy ngày sẽ chi chi chít chít chiếm cứ một cái vách núi, dùng để che cửa vào không còn gì tốt hơn.” Nguyễn Diệu Cầm nói với bọn họ.

Tiếp theo, Nguyễn Diệu Cầm dẫn đầu vào sơn động, hai người Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi theo sau.

Trong sơn động tối như mực, tuy nói người tu luyện cũng có thể nhìn thấy vào ban đêm, nhưng dù sao cũng có điểm mù, sẽ dễ bị sơ sảy nguy hiểm giấu trong bóng đêm.

Sở Chước lấy ra một chậu hoa hải đăng từ trong túi càn khôn.

Hoa hải đăng vừa ra tới, chạm đến khí độc trong không khí, nháy mắt cành lá đều có chút uể oải, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Sở Chước chỉ đành phải hái xuống mấy nụ hoa hải đăng làm đèn chiếu sáng, đặt nụ hoa tới trong một cái ly trong suốt, không chỉ có thể phòng ngừa chướng khí trong không khí ăn mòn, đồng thời cũng như là mang theo một ngọn đèn gió, ánh sáng óng ánh trong suốt chiếu sáng lên toàn bộ không gian.

Nguyễn Diệu Cầm nhìn thấy nàng làm hoa hải đăng thành đèn lồng, có chút không biết nên khóc hay cười, thật đúng là khéo tay, tận dụng hết mọi thứ.

Con đường này là ngày đó khi Nguyễn Diệu Cầm theo dõi tà tu ẩn vào đây mới phát hiện, vô cùng bí ẩn, người tu luyện bao vây tiễu trừ tà tu vẫn chưa theo con đường này tiến vào, cho nên đường này còn không bị phá hỏng.

“Nguyễn cô nương, còn chưa tới sao?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.

Nguyễn Diệu Cầm nhẹ giọng nói: “Cũng sắp đến.”

Theo lời nói Nguyễn Diệu Cầm vừa dứt, bọn họ ngửi được mùi máu tươi nhè nhẹ bay tới trong không khí, mùi máu tươi đó mang theo mùi hôi, không giống như là tươi mới, như là tích lũy lưu lại quanh năm.

Càng đi vào trong, mùi máu tươi càng nồng đậm, thẳng đến khi bọn họ đi đến một cái huyệt động rộng mở, thì nhìn thấy thi cốt chồng chất tích lũy ở trong huyệt động. Có thi cốt nhân loại, có thi cốt yêu thú, máu thịt trên thi cốt đã bị ăn mòn đến gần như không còn gì, có thể nhìn thấy một ít con kiến bò qua ở trên mặt, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối mang máu tanh.

Ba người đồng thời che mũi lại, nhìn chằm chằm thi cốt chồng chất không nói lời nào.

Sau một lúc lâu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ rầu rĩ nói: “Nếu không, chúng ta thiêu bọn họ đi.”

Nguyễn Diệu Cầm gật đầu, nhìn đến những thi cốt này, nàng liền nhớ tới phụ huynh chết thảm, sau khi bọn họ bị lấy máu tươi sống, không biết thi thể bị bọn tà tu quăng đến nơi nào. Có lẽ cũng giống như thi cốt trong huyệt động này, bị tùy ý quăng ở đây, tùy ý thi thể tự mình hư thối, cuối cùng ngay cả bộ dạng cũng không nhận ra. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Nguyễn Diệu Cầm lấy ra một xấp hỏa linh phù, quăng chúng nó đến trên đống thi cốt.

Hỏa linh phù thoáng nổ rồi bốc cháy lên, lập tức đã đốt thi cốt trong sơn động thành tro bụi, mùi máu tanh trong không khí mới nhạt đi một ít.

Làm xong hết thảy, Nguyễn Diệu Cầm dẫn bọn họ tiếp tục đi tới, rốt cục đi đến địa phương bình thường tà tu hoạt động.

Đây là một cái huyệt động dưới đất cực kì rộng lớn, nhưng mà trống rỗng, còn có dấu vết bị đốt cháy, từ đó có thể biết được, khi người tu luyện tiêu diệt tà tu, cũng phóng một trận hỏa thiêu rụi những thứ kia.

“Đám tà tu bắt sống rất nhiều người tu luyện và yêu thú, tách ra nhốt vào trong lao, ngày đó ta ẩn vào đây, thì nhìn thấy đám tà tu trói một đám người tu luyện và yêu thú ở trong này, lấy máu tươi sống của họ ngay tại chỗ... Ngay lúc đó trường hợp quá mức đáng sợ, ta nhất thời vô ý, làm ra động tĩnh, mới bị phát hiện.”

Nói tới đây, Nguyễn Diệu Cầm có chút phẫn nộ cùng ảm đạm, phẫn nộ thủ đoạn khốc liệt của tà tu, ảm đạm là mình không thể báo thù cho phụ huynh, thậm chí phụ huynh chết bởi tay tà tu nào nàng cũng không thể điều tra ra.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe nàng kể lại, cả người đều nổi da gà.

Thủ đoạn của tà tu rất khốc liệt, chỉ có không thể tưởng được, không có bọn họ làm không được, đây cũng là nguyên nhân vì sao người tu luyện chèn ép tà tu như thế.

Ba người tìm kiếm ở chung quanh, phát hiện nơi này quả thật trống rỗng, cũng không để lại cái gì, mấy cái huyệt động đều có dấu vết bị đốt cháy, không phải do người tu luyện đốt, chính là khi tà tu bỏ chạy cố ý hủy thi diệt tích, để tránh bị người tu luyện nhìn ra chuyện bọn họ đã làm.

Đều kiểm tra khu vực tà tu hoạt động một lần, cái gì cũng không tìm được, ba người liền gom lại cùng nhau, thương lượng ảo trận không gian ở đâu.

“Nguyễn cô nương, cô xem ngày hôm đó có nghe được tà tu nói cửa vào ảo trận không gian ở nơi nào hay không?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.

Nguyễn Diệu Cầm lắc đầu, áy náy nói: “Đám tà tu này làm việc cực kì cẩn thận, cho dù là bí mật nói với nhau cũng không dễ dàng lộ ra miệng, cho nên ta cũng không biết.”

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút thất vọng, chẳng lẽ lần này bọn họ đi một chuyến tay không?

So với một vài linh trận, loại tồn tại ảo trận này càng làm cho người ta khó mà phát hiện, bởi vì có vài ảo trận thiên nhiên có thể đạt tới trình độ lấy giả đánh tráo. Thậm chí người ta ở trong đó, căn bản không phát hiện đã tiến vào ảo trận, trừ phi là có pháp sư có trình độ trận pháp nhất định, mới có thể nhìn ra chút manh mối.

Ba người bọn họ cũng không phải là pháp sư trận pháp, thậm chí không dính đến cái này.

Ngày đó ngay cả người tu luyện tiến đến tiêu diệt tà tu cũng không phát hiện ảo trận không gian dưới Cô Nguyệt nhai, có thể nghĩ ảo trận không gian này có bao nhiêu bí ẩn.

Sở Chước suy nghĩ lại, đột nhiên chuyển tay, trong tay có thêm một cái túi càn khôn.

“Đây là...”

Sở Chước cười nói: “Là túi càn khôn của Vu lão tam.”

Ngày đó khi bọn người Vu lão tam đuổi giết Nguyễn Diệu Cầm, tà tu khác bị Phệ Âm Ma Trùng cắn nuốt, trừ bỏ bộ xương ra, ngay cả túi càn khôn cũng không còn, chỉ có túi càn khôn của Vu lão tam không bị gì, bị Sở Chước nhân cơ hội lấy xuống.

Nhưng mà sau đó Sở Chước xem xét, phát hiện trong túi càn khôn này trừ bỏ mấy trăm khối linh thạch ra, thứ bên trong đều là vật phẩm dính tà khí, đối với nàng vô dụng, nên cũng không có để ý, tùy tay quăng đến bên cạnh.

Hiện tại ngược lại cũng có thể tìm xem một chút, có manh mối có liên quan với ảo trận không gian hay không.

Hết chương 126.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.