Cung Khuyết

Chương 150: Chương 150: Ngoại truyện




Hai ngày nay Nguyên Quân Diệu lại khinh suất, hắn mặc kệ cho mấy kẻ phạm nhân mới tóm được, ngày ngày đều chạy tới cung Trường Tín chọc tức ta.

“A Nam, không được gọi ta là hoàng thượng.” Hắn miễn cưỡng ngồi trên nệm gấm trong phòng đàn của ta, trong tay là chén trà màu vàng ngọc, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn ta: “Ta đã sớm nói A Nam có thể gọi thẳng tên của ta.” Hắn niềm nở dụ dỗ ta: “Chỉ cần gọi ta là “Diệu” là được rồi.” Lúc hắn nói như vậy, biểu cảm trên mặt cực kỳ chân thành.

Còn lâu ta mới bị lừa!

Hắn đã lừa ta mấy lần, mỗi lần ta thật sự gọi hắn là “Diệu”, hắn sẽ nhìn chằm chằm ta mà hỏi: “A Nam muốn làm gì? Muốn ăn? Muốn uống? Muốn mặc đồ? Muốn ôm?” Cho dù ta có đáp lại hay không thì sau đó hắn cũng sẽ tặng lễ vật cho ta, vàng bạc bảo bối các loại thì không cần phải nói, khó ưa nhất chính là hắn thường mượn cơ hội này, tự xem mình làm lễ vật mà dâng lên.

“Có phải A Nam muốn ta hay không?” Mỗi lần như vậy hắn sẽ nhanh chóng cởi sạch đồ, cũng không quản là ban ngày hay ban đêm đều không biết xấu hổ mà sấn đến bên người ta: “A Nam có muốn không? Có muốn không?” Chuyện xảy ra tiếp theo, ta thật sự khó mà mở miệng nói ra.

Ta sợ hắn rồi.

Quả nhiên, bây giờ thấy ta không nói lời nào, Nguyên Quân Diệu lại càng đắc ý: “A Nam đừng xấu hổ, nàng đỏ mặt lên ta đã biết là nàng chắc chắn muốn ta rồi.” Nói xong hắn ra vẻ muốn đứng dậy, cởi áo đặt sang một bên như thể lại muốn nhào tới người ta.

Hừ! Da mặt thật là dày!

Ta phải chạy đi trước khi hắn nhào lên.

“Ta đi xem Mậu Nhi.” Ta đứng lên, lập tức đi ra bên ngoài: “Hình như ta nghe được tiếng Mậu Nhi đang khóc.” Ta lớn tiếng nói.

Còn chưa dứt lời, ta đã chạy ra khỏi phòng đàn.

Sớm biết Nguyên Quân Diệu là người như vậy thì lúc đầu ta không nên mềm lòng mà để ý đến hắn làm gì.

Nhìn qua thì Nguyên Quân Diệu giống như là người thành thật. Nhưng thật ra thì... Có trời mới biết hắn khó dây dưa đến mức nào.

Kể từ ngày nào đó hắn đột nhiên đến cung Trường Tín của ta, mang theo một thân đẫm mồ hôi, gọi một tiếng “A Nam” thì ta vốn từ một phi tần bị lãng quên trong lãnh cung đột nhiên trở thành nhân vật có quyền có thế trong hậu cung.

Trước con mắt của mọi người trong cung, hắn làm ra vẻ rất nghiêm túc: “A Nam, ta cần nàng giúp ta.” Sau đó mấy ngày thì hắn nói với ta như vậy.

Trời mới biết ta có thể giúp hắn cái gì! Không phải hắn đang đắc ý dựa dẫm vào Phùng gia, đã sớm đoạn tuyệt với ta sao? Ta không hiểu cho lắm.

Nhưng bắt đầu từ hôm đó, sự “quái dị” của Nguyên Quân Diệu hoàn toàn biểu hiện trước mặt ta.

Nam nhân thối tha đó bắt đầu bám dính lấy ta. Ta còn chưa kịp nói lời nào, hắn đã ôm ta lên long sàng của hắn. Hắn ôm ta ngủ như chuyện đương nhiên, cứ như thể ta và hắn đã thân thiết nhiều năm.

Nhưng trước đó ngoại trừ cãi nhau ra thì chúng ta dường như chưa nói chuyện với nhau được mấy câu.

Cái này cũng chưa tính là gì, hắn còn khiến ta cảm thấy như thể đầu óc của hắn có vấn đề gì đó.

Ta nhớ rõ ngày đó đổ mưa rất lớn, thời tiết mùa hè vẫn còn oi bức, ta và hắn cùng chen chúc trong một góc khuất sau bức màn, chen chúc đến mức đầu ta đầy mồ hôi. Thế nhưng hắn lại ôm chặt ta mà ngủ, trong miệng lẩm bẩm tuyết rơi tuyết không rơi. Còn nói cái gì mà “A Nam không được không cần ta, nếu A Nam không cần ta, ta sợ là một mình ta sẽ không thể đi qua được mùa đông.”

Ta là người phương nam, sau khi đến phương bắc mới được tận mắt nhìn thấy tuyết rơi lớn. Nếu như có một cái bếp lò nhỏ, ta sẽ rất thích mùa đông.

Về sau đông sang, ta thật sự có một cái bếp lò nhỏ bằng đất sét, còn có Nguyên Quân Diệu tham ăn kia ngày ngày cứ bám dính lấy ta, hai người cùng trải qua mùa đông.

Đêm hôm đó, ta phát hiện ra Nguyên Quân Diệu cao lớn can đảm thật ra chỉ là một đứa trẻ lớn xác. Hắn cũng có tâm sự trong lòng, cũng biết sợ hãi. Dường như là hắn thật sự cần ta.

Ta là cam tâm tình nguyện theo hắn đi tuần phía nam. Ta biết rõ hắn nghĩ hắn có trách nhiệm, mà ta cũng cần cho dân chúng phía nam một câu trả lời thỏa đáng. Sở gia chúng ta mắc nợ dân chúng phía nam, ta cảm thấy ta có trách nhiệm quan tâm đến họ.

Bản thân ta luôn luôn không muốn nợ người khác tình nghĩa, đối với Nguyên Quân Diệu như vậy, đối với dân chúng cũng như thế. Ta hy vọng Nguyên Quân Diệu có thể thả đệ đệ Huyền Tử của ta ra. Cũng hy vọng hắn có thể sắp xếp ổn thỏa cho cuộc sống sau này của dân chúng phía nam.

Ta theo Nguyên Quân Diệu lên đường, trong lòng cũng biết chuyến đi này sẽ không dễ dàng. Ta rất có thể sẽ trở thành vật hy sinh vì mục đích chính trị. Nhưng ta cũng không thể chùn bước trước việc nghĩa.

Nhưng ta lại không nghĩ tới, trên đường đi Nguyên Quân Diệu sẽ bảo vệ ta như vậy, không nghĩ tới hắn có thể tin tưởng ta đến thế. Khi hắn vội vàng đưa ta vượt qua bờ sông đêm đó, lần đầu tiên ta ý thức được, có lẽ là hắn thật sự để ý đến ta. Không chỉ là để ý, hắn còn tin tưởng ta. Từ đầu đến cuối hắn đều không có chút hoài nghi đối với ta, cũng chưa từng có ý định bỏ mặc không để ý đến ta.

Ta chưa bao giờ sợ nguy hiểm, nhưng ta cũng thích cảm giác được người khác quan tâm như những nữ nhân khác.

“Theo sát ta!” Hắn lại nói như vậy với ta một lần nữa.

Cho nên về sau, ta cũng có phần không thể bỏ mặc hắn.

Ta vẫn luôn suy đoán xem lúc đó giữa hắn và Phùng Yên Nhi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mọi thứ đều khó mà phân biệt được.

Độc câu hôn trong người Nguyên Quân Diệu khiến ta mơ hồ một thời gian dài, trong lòng ta nghi ngờ chuyện này có quan hệ với Phùng Yên Nhi. Nhưng thật ra chuyện này cũng không quan trọng, ta giúp hắn loại bỏ chất độc ra khỏi cơ thể, thuận thiện cũng không tránh khỏi nghĩ ngợi, nếu như ta hạ độc hắn...

Đương nhiên ta sẽ không làm như vậy.

Nguyên Quân Diệu này, ngoại trừ có đôi lúc tính cách lạ lùng thì thật ra là một người rất tốt. Ta biết hắn nóng tính, biết tính tình hắn trẻ con, cho nên cũng không có cách nào giận hắn được. Ta sẽ không để cho Phùng Yên Nhi khiến hắn tuyệt vọng một lần nữa.

Thật ra hắn là một nam nhân chung thủy, hắn muốn thích một người cả đời.

Ta nhớ, khi hắn phát hiện ra bí mật lớn nhất của ta cũng đã đùa dai quấy rầy ta cả đêm, để ta có thể nhờ hắn mà yên tâm. Đêm hôm đó tay hắn vòng chặt trước ngực ta, ngủ hết sức say sưa.

Thật ra đây là chuyện khiến ta xấu hổ nhất, ta biết rõ ngoài việc tính cách ta không được nữ tính thì bộ ngực ta cũng không được mềm mại như những nữ nhân khác. Chính ta cũng có đôi lúc cảm thấy rất có lỗi, mỗi lần tắm nhìn xuống bộ ngực bằng phẳng của mình đều sẽ oán giận mà tự hỏi: Sở Tư Nam ngươi có điểm nào giống nữ nhân chứ!

Nhưng trái lại Nguyên Quân Diệu lại không hề ghét bỏ điều này. Trên thực tế, hắn rất thích sờ ta, thích sờ mặt, sờ môi của ta, thậm chí sờ hàng lông mi của ta cũng không thấy chán. Lạ nhất chính là hắn thích mò mẫm nơi không hề mềm mại kia của ta. Mò trước mò sau đến khi ta tỉnh ngủ thì thôi. Tay hắn luôn nhằm vào lúc ta không có phòng bị nhất mà đặt lên nơi đó, sau đó hắn liền chẳng để ý đến gì khác mà mỉm cười.

Tay hắn rất lớn, lòng bàn tay lướt qua, rất dễ dàng nắm được toàn bộ thứ mà hắn muốn nắm, mang theo hơi ấm của hắn, thắp lửa khắp người ta. Hắn vuốt ve khắp người ta, sau đó cười thỏa mãn. Lúc nào hắn cũng làm những điều này hết sức quen thuộc, không hề có cảm giác chán. Mà hắn còn làm như thể đây là chuyện đương nhiên, vốn nên là như vậy, giống như trước kia giữa ta và hắn chưa từng có lục đục, chưa từng cãi nhau, giống như trước kia hắn chưa từng nổi giận với ta.

“Thật tốt!” Tên mặt dày kia luôn nói như vậy. Ta không biết cơ thể ta có chỗ nào tốt, nhưng nghe hắn nói như vậy ta cũng rất vui vẻ. Nguyên Quân Diệu có dáng người cao lớn khiến trên dưới Đại Triệu đều hâm mộ, hắn còn có một phi tử dáng vẻ xinh đẹp như Phùng Yên Nhi, thế nhưng không hiểu sao hắn vẫn thích cơ thể bình thường của ta: “A Nam thật tốt!” Hắn vừa vuốt ve ta vừa nói, nét mặt không giống như đang giả vờ.

Ta đột nhiên yên lòng, chỉ cần hắn thấy ta tốt là được rồi.

Ta dần hiểu rõ đây là một nam nhân rất am hiểu cách thể hiện sự yêu thích của mình đối với nữ nhân. Mặc kệ rốt cuộc ta thế nào, chỉ cần hắn thích, ta chính là tốt nhất.

Trước kia khi ta và hắn còn chưa tiếp xúc, ta còn cảm thấy tò mò, không biết khi nam nhân này đối xử tốt với người khác thì sẽ là như thế nào. Đợi đến khi ta thật sự tiếp xúc với hắn rồi mới biết, thì ra nam nhân đối tốt với nữ nhân chính là như thế này.

“A Nam, nàng thích cây quạt này sao? Vậy thì cho nàng.” Ta chỉ liếc mắt nhìn cây quạt mà hắn đang phe phẩy, cây quạt này liền rơi vào tay ta.

“A Nam, nàng thích ăn loại bánh ngọt này sao? Vậy ta sẽ nói ngự thiện phòng làm cho nàng.” Ta chỉ là tham ăn, ăn hai miếng bánh ngọt, ngày đó cung nhân trong cung Trường Tín phải nhận không biết bao nhiêu là bánh.

Hắn giống như chỉ hận không thể đưa hết tất cả những gì hắn có cho ta, chỉ cần ta có thể thoáng để ý tới hắn một chút. Những thứ đó từng món một chạy đến cung Trường Tín, kể cả cây trâm bạch ngọc trên đầu hắn ngày đó.

Ta biết rõ Nguyên Quân Diệu đối xử với người khác rất tốt, nhưng không tránh khỏi có chút ngờ nghệch. Sự ngờ nghệch này trái lại rất xứng đôi với cái tính nôn nóng của hắn, ta có chút thích, nhưng đôi khi cũng khiến cho người khác dở khóc dở cười. Ví dụ như hắn khắc tên mình lên cây trâm bạch ngọc rồi đưa lại cho ta, còn tuyên bố coi như đây là tín vật. Mặc kệ ta có thích thật hay không, hắn luôn muốn để cho ta biết, cái gì hắn cũng sẵn lòng đưa cho ta.

Hắn đã từng gặp qua vô số nữ nhân, đối xử với ta lại rất cẩn thận. Nếu không phải ta chủ động, có lẽ hắn sẽ kiên nhẫn mà chờ đợi. Hắn chính là luôn để ý đến cảm giác của ta như vậy, khiến ta cảm thấy ta được che chở. Ta thích cảm giác này, được một người thô thiển như Nguyên Quân Diệu che chở, khiến cho ta có cảm giác hạnh phúc. Đến nỗi, ta suýt nữa đã tin là thật rồi.

Nhưng ta nhanh chóng biết được, ta không thể nhắc đến Trích Tinh Các ở trước mặt hắn, cho dù có nhắc thì hắn cũng sẽ giả vờ hồ đồ. Cho dù cái gì hắn cũng có thể cho ta thì tất cả những thứ liên quan đến Phùng Yên Nhi ta đều không được nói đến. Điều này khiến ta suy đoán trong lòng, dường như giữa hắn và Phùng Yên Nhi đã xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, cho nên hắn mới quay đầu để ý đến ta.

Cho đến khi ta thuận miệng nói “Trích Tinh Các để không như vậy không được tốt lắm”, hắn khó chịu ngồi yên một lúc lâu, khiến ta cũng không dám nhiều lời nữa.

Hắn có tâm sự của hắn, không phải chuyện gì cũng nói cho ta biết. Ta sẽ không hỏi hắn, bí mật của hắn thì nên giấu trong lòng hắn.

Chỉ cần ta biết rõ hắn đối tốt với ta, thật lòng yêu thương ta, không chỉ vì nhất thời nổi hứng mà làm người tuyết cho ta, cũng không phải là lợi dụng thân phận của ta để làm an lòng dân chúng phía nam, như thế là đủ rồi. Ta càng thích Nguyên Quân Diệu ôm chặt ta trong lòng, thích Nguyên Quân Diệu bên ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng ban đêm lại đến phòng ta, chỉ đứng im bên cạnh giường nhìn ta ngủ.

Thật ra thì trong lòng ta cái gì cũng hiểu, có lúc là cố ý giả bộ hồ đồ.

“Hoàng thượng!” Ta lớn tiếng kêu: “Lần trước ta nói ta nhìn thấy một vũng nước ở trước giường, hoàng thượng còn nhớ không?” Trước khi ta đi vào phòng của Mậu Nhi thì dừng bước: “Nếu như không cho người kiểm tra lại mái nhà lần nữa, ta sẽ chuyển đến Trích Tinh Các.” Ta dọa Nguyên Quân Diệu, trong lòng lại cười thầm.

Ta có thể bỏ qua cho sự quái dị của hắn, nhưng Trích Tinh Các kia, ta phải được dùng mới vừa lòng, Cũng không phải là ta muốn ở đó, ta vẫn cảm thấy ở trong cung Trường Tín rất tốt, ta muốn Trích Tinh Các để làm việc khác. Việc này còn không phải là do Nguyên Quân Diệu hắn!

Đến khi ta vừa ôm lấy Mậu Nhi vừa nghiêng đầu nhìn xem Nguyên Quân Diệu có bám theo ta tới đây như cái đuôi không thì chỉ nghe tiếng chó sủa ầm ĩ bên ngoài cửa Hạc Minh. Không chờ ta ló đầu ra nhìn, tiểu thái giám giữ cửa đã lớn tiếng thông báo vào bên trong: “Thái hậu nương nương giá lâm!”

Mẫu hậu vậy mà đến rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.