Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Chương 123: Chương 123: Chương 11




Tô phi cũng không cự tuyệt, lúc xoay người đã thấy loan kiệu dừng ngay phía sau. Lam nhi tiến lên nhấc mành, duỗi tay đỡ nàng đi vào. Toàn Cơ lại đột nhiên nhớ tới điều gì, hỏi: “Chuyện mưu phản, làm sao nương nương biết không phải hắn?” Nàng không cần chỉ rõ người đó là ai, tin rằng trong lòng Tô Phi vẫn hiểu rõ.

Bước chân khẽ ngừng, Tô Phi cũng không xoay người, Toàn Cơ đã thấy tấm mành kia cẩn thận buông xuống. Loan kiệu đi qua, bên trong truyền tới thanh âm ôn nhu của nữ tử: “Bổn cung chỉ vô ý nghe được.”

Toàn Cơ ngẩn người, loan kiệu đã đi xa, nơi này chỉ còn lại dư vị của câu nói kia. Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện chưa hỏi, nàng cũng không đuổi theo, ánh mắt dừng trên loan kiệu đã đi xa. Đó là cỗ kiệu của Tô Phi, với thân phận là người của Hoa phi, việc nàng đuổi theo quả thật không thích hợp.

Mà câu nói vừa rồi của Tô Phi dù là thật hay giả, đến cuối cùng cũng không khác biệt quá lớn.

Trở về Tường Bình cung, vừa lúc thấy thái y đi ra, thái giám đi theo thấy Toàn Cơ, vội lôi kéo nàng: “Ngươi đi đâu vậy? Mới vừa rồi nương nương còn tìm ngươi đó!”

Toàn Cơ không có ý dừng lại, trực tiếp bước vào, đã thấy Hoa phi dựa trên giường uống trà. Nàng tiến lên hành lễ, quả nhiên nghe được Hoa phi hỏi nàng: “Ngươi đi đâu?”

Toàn Cơ cúi đầu, thành thật trả lời: “Nô tỳ ở bên ngoài gặp được Hoàng thượng, có lẽ mấy ngày nay quá mệt mỏi, nô tỳ thấy sắc mặt Hoàng thượng không tốt cho lắm, bên cạnh lại không có cung nhân đi theo nên đưa ngài ấy về Càn Thừa cung.”

Nghe long thể Hoàng đế không khỏe, Hoa phi ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Hoàng thượng thế nào rồi?”

“Hồi nương nương, Hoàng thượng không có việc gì.”

Hoa phi nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: “Vậy sao đi lâu như thế?”

Tâm tư Toàn Cơ khẽ chuyển, kể lại cho Hoa phi nghe: “.... Sau đó Tô Phi lại tới, thay Khánh Lăng vương cầu xin tha cho ba đứa nhỏ...”

“Vậy sao?” Hoa phi híp đôi mắt lại, hứng thú hỏi: “Hoàng thượng có giận không?”

Đáy mắt Hoa phi hiện lên một tia đắc ý, Toàn Cơ lại lắc đầu nói: “Dạ không, tuy Hoàng thượng không đồng ý nhưng cũng không tức giận.”

Nàng dứt lời, sắc mặt Hoa phi chợt biến đổi, nàng ta đứng lên, chén trà trong tay hung hăng ném xuống đất. Tiếng đập vang dội, từng mảnh vỡ cùng bọt nước văng tung tóe khắp phòng.

Hoa phi cắn răng: “Hoàng thượng đúng là quá sủng ái nàng ta luôn rồi!”

“Nương nương...” Toàn Cơ giữ chặt nàng ta, ý bảo nàng ta đừng lớn tiếng như vậy. Hoa phi ý thức bản thân thất thố, nặng nề hừ một tiếng, lại ngồi về giường, lạnh lùng nói: “Chẳng qua là nhận nuôi Trưởng Hoàng tử, nàng ta đã kiêu ngạo như vậy, ngày sau còn không biết có bao nhiêu lợi hại nữa?”

Toàn Cơ nhỏ giọng an ủi: “Nương nương tạm thời đừng nóng nảy, ngài cố gắng chịu đựng qua khoảng thời gian này, đợi tương lai sinh hạ Hoàng tử, nương nương cũng không cần e ngại ngài ấy nữa. Chung quy, phân vị của ngài ấy vẫn ở dưới ngài.””

Hoa phi lại không cảm thấy bản thân chiếm ưu thế, thật lâu sau mới nói: “Chuyện Hoàng thượng khôi phục phân vị Huệ phi cho nàng ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

“Nương nương...” Toàn Cơ ra vẻ kinh ngạc: “Sao có thể?”

Hoa phi nhỏ giọng nói: “Bổn cung đương nhiên là biết. Toàn Cơ, ngươi nói xem rốt cuộc nàng ta có tài đức gì, có thể làm Hoàng thượng mê luyến như thế?”

Toàn Cơ ngẩn người, chỉ biết lắc đầu, về vấn đề này, nàng cũng không muốn trả lời. Kỳ thật thái độ của Bạc Hề Hành đối với Tô Phi, nàng mơ hồ cảm nhận được trong lòng hắn rõ ràng có nàng ấy nhưng ngày ấy trên Hành Đài, ánh mắt của hắn lại không giống gạt người... Nàng có chút không hiểu lắm.

Lát sau, Toàn Cơ gọi người vào thu dọn mảnh vỡ dưới đất. Hoa phi có chút bực bội, sai người đem bàn cờ lên.

“Nương nương muốn tự chơi cờ sao?” Toàn Cơ đưa hộp cờ trắng cho nàng ta.

Hoa phi nhận lấy, cũng không nhìn Toàn Cơ, chỉ thấp giọng: “Ngươi đánh với bổn cung đi.”

Toàn Cơ bưng hộp cờ đen trong tay, cười nhẹ: “Sao nô tỳ biết chơi cái này?” Cho dù nàng biết cũng sẽ không thừa nhận. Nếu một tiểu cung nữ biết quá nhiều sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Hoa phi cũng không trách cứ, tùy ý đặt một quân cờ xuống, nàng nhìn chằm chằm bàn cờ thật lâu, đột nhiên mở miệng: “Đã bao nhiêu năm rồi, khi đó bổn cung còn cùng nàng ta đánh cờ.” Tuy trong lời nói là ý hoài niệm nhưng đáy mắt lại không hề ẩn chứa hương vị nhớ nhung ngày xưa, quạnh quẽ như cũ, nàng ta như phảng phất nói việc kia không chút quan hệ với mình.

Toàn Cơ đương nhiên nghe ra, nàng gác đồ vật trong tay xuống, lại thấy nàng ta đặt hộp cờ trắng xuống, nhẹ nhàng lấy một viên cờ đen trên tay, khẽ trầm tư rồi hạ xuống.

Toàn Cơ khẽ cười một tiếng: “Ngày ấy nương nương kêu nô tỳ đi thăm điện hạ, Tô Phi nương nương cũng một mình đánh cờ.”

Quân cờ nắm trong tay khẽ dừng lại, lúc này Hoa phi không tức giận, buồn bã nói: “Kỳ nghệ của nàng ta so với bổn cung tinh vi hơn nhiều, nàng ta rất thông minh, khi còn nhỏ làm việc đã khác người thường...” Trong lòng khẽ động, chẳng lẽ đời này, nàng ta đều thua trong tay Tô Phi một chiêu sao?

Đột nhiên nàng ta nắm chặt quân cờ trong tay, nàng ta không cam lòng. Bỗng dưng nghĩ tới trong bụng đang mang cốt nhục của Bạc Hề Hành, tâm tư tích tụ của nàng thoáng khởi sắc một chút.

Toàn Cơ đứng hầu bên cạnh nhíu mày, nàng không nói cho Hoa phi biết ngày đó ở Tuệ Ngọc cung thứ bản thân thấy chính là một bàn cờ tàn cục, có lẽ là bàn cờ Bạc Hề Hành cùng Tô Phi đánh lưu lại. Nàng không nói, là sợ Hoa phi nghĩ nhiều, chỉ là, tuy Toàn Cơ không phải cao thủ kỳ nghệ nhưng cũng nhìn ra được tàn cục kia không quá cao minh, mà nhìn dáng vẻ của Tô Phi, lại như phá giải rất lâu...

“Chuyện của Hoàng Trưởng tử, bổn cung đã chờ lâu lắm rồi.” Hoa phi đột nhiên phun ra một câu khiến Toàn Cơ lắp bắp kinh hãi.

Nàng hoàn hồn, thấy Hoa phi vẫn không nhìn về mình, ánh mắt nàng ấy vẫn chăm chú vào bàn cờ. Mà ngữ khí trầm thấp của nàng ta không phải Toàn Cơ nghe không hiểu, nàng chỉ thấp giọng đáp ứng, thuận tiện nhớ tới chuyện hôm nay chưa đề cập với Tô Phi. Đáy lòng thở dài, nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

...........

Tháng sáu, Càn Khánh năm thứ hai, trời giáng lũ lụt, cảnh tượng ngoài nửa trượng mơ hồ không thể thấy rõ. Lúc Bạc Hề Hành rời khỏi Càn Thừa cung, Đồng Dần có chút lo lắng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, hay người đừng đi giám hình nữa?” Hắn hỏi rất cẩn thận, cung nhân bên cạnh đã lấy dù đưa tới. Đồng Dần nhận lấy, thấy Hoàng đế cất bước ra ngoài, hắn vội đuổi theo, giơ cao dù che qua đỉnh đầu.

Trong màn mưa mông lung, mơ hồ có bóng người chạy tới, họ lại gần, mới thấy đó là Hàn Thanh đang mặc khôi giáp, hắn không che dù, cả người ướt đẫm. Hàn Thanh quỳ gối xuống đất, mở miệng: “Hoàng Thượng, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Hắn “Ừ” một tiếng, thấp giọng: “Trẫm không hy vọng ở pháp trường nghe được những thứ bậy bạ gì.”

“Hoàng thượng yên tâm, mạt tướng đã xử lý ổn thỏa.” Hàn Thanh đứng dậy, lập tức đuổi theo bước chân Hoàng đế.

Nơi nơi đều là tiếng mưa, ngự giá sớm đã đợi bên ngoài. Bạc Hề Hành đi vào, ngồi trên đế tọa, khép nhẹ hai mắt, trong không khí như phảng phất được tiếng mắng khàn cả giọng của Khánh Lăng vương ngày đó.

Mắng hắn vu oan, mắng ngôi vị Hoàng đế của hắn có được là bất chính, thậm chí mắng hắn ngay cả con trẻ cũng không buông tha, nhất định sau này sẽ báo ứng lên con cháu hắn.

Báo ứng...

Chuỗi ngọc trên tay đang động bỗng ngừng lại, khóe môi nam tử bỗng hiện lên một nụ cười lạnh, hắn tất nhiên sẽ không tin báo ứng. Vận mệnh là do chính mình nắm giữ trong tay, nếu hắn không tranh đoạt, ngôi vị Hoàng đế này căn bản cũng không tới lượt hắn ngồi.

Ánh mắt trầm xuống, hắn thấp giọng nhấn mạnh từng chữ: “Xuất cung.”

Đồng Dần xoay người, gân cổ gào lên: “Hoàng thượng khởi giá.”

Bên bụi hoa cách đó không xa, tựa có hai bóng người thấp thoáng. Trong tiếng mưu to tầm tã, từ từ hỗn loạn truyền đến tiếng ho khan của nữ tử. Một tay Lam nhi đỡ nàng, thấp giọng nói: “Tiểu thư, nếu Khánh Lăng vương thật sự bị oan uổng, hôm nay sẽ hạ tuyết.” Khi nói chuyện. Lam nhi bất giác nhìn về phía ngự giá đang rời đi.

Ánh mắt Tô Phi vẫn nhìn thẳng về phía trước, cũng chẳng sợ cách màn mưa mênh mang không thể nhìn rõ cảnh sắc. Sau một lúc lâu, nàng mới cười nhạo nói: “Thật thật giả giả, ai có thể biết được?”

“Vậy Khánh Lăng vương thật sự sẽ bị xử tử sao?”

“Còn ai có thể cứu hắn nữa chứ?”

..........

Tường Bình cung, Toàn Cơ kiểm tra lại cửa sổ trong tẩm cung của Hoa phi, xác định toàn bộ đã đóng chặt, mới yên tâm.

Nàng xoay người, thấy Hoa phi đứng ở cửa ngơ ngác nhìn ra bên ngoài. Toàn Cơ tiến lên kéo nàng vào, nhỏ giọng: “Nương nương đừng đứng ở đây, bên ngoài mưa lớn, không khéo tạt vào.”

Hoa phi không lên tiếng, theo Toàn Cơ vào trong nghỉ ngơi.

Trận mưa này kéo dài thật lâu, cho đến chạng vạng mới tí tách vài giọt rồi dừng lại.

Toàn Cơ dựa vào lan can bên ngoài, nhìn nét mặt cung nữ đầy hoảng sợ, lại thấy người trong viện chạy qua kéo lại, cấp bách bàn chuyện Khánh Lăng vương bị chém đầu ở ngọ môn.

Nàng cũng không đi lên, chỉ yên lặng mà nghe.

Bên ngoài một nhóm người đen nghìn nghịt, sôi nổi bàn tán.

Có người nói mỗi ngày Khánh Lăng vương ở thiên lao đều kêu oan, thậm chí còn nhục mạ Hoàng đế. Nói đến đây, cung nữ kia đè thấp thanh âm, nếu để người khác nghe được, tất cả sẽ bị chém đầu. Chân mày nàng ta cau lại: “Nói đến cũng thật kỳ quái, nghe nói hắn đến pháp trường, một câu cũng không nói.”

Mọi người “A” một tiếng, lại có người lôi kéo cung nữ hỏi đó có phải sự thật không.

Ấn đường Toàn Cơ nhăn lại, sắc mặt khẽ trầm trọng.

Chuyện Khánh Lăng vương kêu oan khắp nơi, nàng có nghe nói nhưng lần này ra pháp trường, lại không nói một câu, quả thực có chút kỳ quái.

Nàng cúi đầu, đùa bỡn chiếc khăn trong tay, trong viện bỗng nghe được thanh âm của một thái giám lớn tuổi: “Còn không đi làm việc, tụ tập ở đây khua môi múa mép, cẩn thận da của các ngươi.” Nói xong, mọi người lập tức giải tán.

Toàn Cơ ngẩn ra, lời nói của lão thái giám kia làm nàng nghĩ đến một chuyện.

Sắc mặt khẽ biến đổi, không tự giác mà che miệng lại. Bạc Hề Hành, hắn sẽ làm vậy sao?

Thật là thủ đoạn tàn nhẫn...

“Toàn Cơ cô nương, ngươi làm sao vậy?” Thái giám tiến lại, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nhỏ giọng hỏi.

Toàn Cơ đột nhiên hoàn hồn, nói một câu “Không sao” rồi xoay người chạy về hậu viện.

Tim đập nhanh không ngừng “Thình thịch”, nàng nhớ năm đó hắn có thể không hề cố kỵ mà đẩy mình xuống vách núi Tây Bích. Hiện tại hắn đã ngồi vào đế tọa, còn có thủ đoạn gì không thể sử dụng chứ?

Dừng bước dựa vào vách tường, nàng bất giác cười nhẹ, thắng làm vui thua làm giặc, đạo lý này là chính hắn dạy nàng. Ánh mắt dừng trên màu xanh nhàn nhạt trên tay mình, chẳng lẽ không có máu tươi sao? Bất giác nắm chặt chiếc khăn, năm đó, là nàng ôm lòng tin vào cung như vậy sao? Những năm đó trôi qua như thế nào, tất cả nàng đều đã quên, bây giờ còn trở nên nhân từ hơn sao?

Toàn Cơ à Toàn Cơ, ngươi cũng là một con sói đi săn, lại còn giả trang từ bi làm gì?

Nàng không đi về phía trước, chỉ xoay người quay về tẩm cung của Hoa phi, an tĩnh đứng hầu bên ngoài.

Lần này, tang chứng vật chứng có đủ, chuyện xử tử Khánh Lăng vương, các vương gia ở đất phong cũng không nói hai lời. Nghe nói, ngay cả Tương Hoàn vương không nói câu nào, người khác cũng sẽ không rảnh rỗi chọc vào phiền toái.

Toàn Cơ chỉ không thể xác định, chuyện này có phải do Bạc Hề Hành tự biên kịch hay không? Mà cái đầu của Khánh Lăng vương, liệu có phải liên quan đến lệnh bài ở hoàng lăng lần đó hay không? Nếu thật sự là vậy, tiếp theo sẽ đến lượt ai?

Tương Hoàn vương? Hay Tấn Huyền vương?

Toàn Cơ ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên bình sứ đến phát ngốc, trong đầu không ngừng nghĩ đến đủ loại phát sinh trong thời gian này. Tất cả đều quá trùng hợp, cũng làm nàng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Tiếng bước chân mềm nhẹ truyền đến, một cung nữ nhỏ giọng nói: “Toàn tỷ tỷ, Tô Phi nương nương đến thăm nương của chúng ta.”

Cung nữ vừa nói xong, đôi hài đẹp đẽ quý giá kia đã bước qua cửa. Trên người Tô Phi tựa hồ mang theo ẩm ướt, Lam nhi phía sau nàng ta mang theo một hộp đồ ăn. Toàn Cơ vội đứng lên hành lễ: “Nương nương xin đợi một lát, nương nương của chúng ta đang nghỉ ngơi bên trong.” Nói xong, nàng liền xoay người đi vào.

Trên chiếc ghế quý phi lại không thấy thân ảnh của Hoa phi, Toàn Cơ khẽ giật mình, vòng qua bình phong mới thấy Hoa phi đang khẽ dựa vào cửa sổ, trong tay bướng bỉnh nắm lấy cành hoa bên ngoài. Nghe tiếng có người đi vào, Hoa phi cũng không quay đầu, chỉ hỏi: “Nàng ta tới sao?”

“Vâng.” Toàn Cơ đáp lời, duỗi tay đỡ Hoa phi.

Hoa phi phất ống tay áo, lại nhấp môi, mở miệng: “Vậy để nàng ta ở bên ngoài chờ đi.”

Toàn Cơ giật mình, bất giác hỏi: “Nương nương, chuyện này.... Chỉ sợ không tốt lắm.”

Hoa phi cười lạnh: “Có gì không tốt?” Đang nói chuyện, Toàn Cơ thấy nàng dùng sức trên đầu ngón tay kéo cánh hoa xuống, nơi đó chỉ còn lưu lại vài cánh hoa màu hồng nhạt, trong không khí thanh u lại mang vẻ tịch liêu vạn phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.