Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 69: Chương 69: Chương 68: Thương tổn tới cô ấy một phần thì cậu sẽ bị hủy hoại hoàn toàn




Edit: TranGemy di3ndan.l3quydon

Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, đây là thời điểm nóng nhất trong ngày, lại ở dưới tán cây xanh, xung quanh có gió mát thổi hiu hiu, có cảm giác rất dễ chịu.

Bên cạnh hồ nước nhỏ, mấy người Mặc Khuynh Thành đang vui vẻ chơi thả diều, trên sườn núi, Mặc Dận và Tô Nhạc Thiên vẫn đang mặt đối mặt.

“Cái này mà còn có thể tra ra được, không thể không nói rằng năng lực của anh Mặc rất mạnh đấy.” Tô Nhạc Thiên rất bình tĩnh, không hề có một chút hoảng loạn nào.

“Rốt cuộc thì cậu có mục đích gì?” Mặc Dận hỏi lại.

“Anh có thể tra ra được xuất thân của tôi, sao lại không biết được mục đích của tôi à?” Tô Nhạc Thiên đá vấn đề ngược lại, không lo lắng chút nào việc Mặc Dận biết hay không hay là biết được bao nhiêu.

Sắc mặt Mặc Dận cũng không thay đổi: “Cho dù cậu có mục đích gì đi chăng nữa, cách xa cục cưng ra một chút.”

“Cái này thì tôi sợ không có cách nào đáp ứng anh được.” Tô Nhạc Thiên tỏ ra bất đắc dĩ: “Kỳ thật con người Mặc Khuynh Thành cũng rất tốt, chính là, hơi đơn thuần quá.”

Mặc Dận sắc bén nhìn Tô Nhạc Thiên, dùng tất cả uy áp của mình chèn ép cậu ta.

Tô Nhạc Thiên cảm thấy hô hấp có hơi khó khăn, Mặc Dận lại có thể có khí thế mạnh mẽ như vậy, hai chân hơi run, sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười bình thản.

“Bốp.”

Tô Nhạc Thiên lảo đảo ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển.

“Cassiel, tốt nhất cậu tránh xa cục cưng ra một chút, nếu không để tôi phát hiện ra cậu gây khó khăn gì cho cô ấy, gia tộc Franklin cũng không bình yên được đâu.”

Tô Nhạc Thiên chấn động, không thể tin được nhìn về phía Mặc Dận: “Anh Dận, sao anh có thể nói ra những lời này, anh không biết anh là…”

“Tôi là cái gì, tôi chỉ cần biết, tôi là anh cả của cục cưng, cô ấy là sinh mệnh của tôi.”

Tô Nhạc Thiên mở miệng muốn nói lại bị Mặc Dận ngăn cản: “Cậu không cần nói thêm gì nữa, chỉ cần nhớ cho kỹ lời tôi nói, thương tổn tới cô ấy một phần thì cậu sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.”

Lúc này, mấy người Mặc Khuynh Thành vừa trở về.

“Ai da, Nhạc Thiên, sao cậu lại ngồi dưới đất thế kia?” Lê An An không rõ tình hình lên tiếng hỏi.

Tống Tiểu Bảo đứng bên cạnh có vẻ suy nghĩ sâu xa, không hiểu sao cậu thấy không khí này có gì đó không đúng lắm.

“Cục cưng, có mệt không, có muốn uống nước không?” Mặc Dận đưa trà hoa cho Mặc Khuynh Thành, lại thuần thục dùng khăn thấm mồ hôi trên mặt cô, không hề có ý định sẽ giải thích gì cho Tô Nhạc Thiên.

Tô Nhạc Thiên cười khổ, xem ra cậu ta đã thật sự đắc tội Mặc Dận rồi, chỉ có thể tự mình “giải thích” thôi.

“Mình vừa thu dọn một chút nên hơi mệt, ngồi xuống nghỉ ngơi thôi. Các cậu chơi mệt rồi à?”

Tống Tiểu Bảo gật gật đầu, trong mắt vẫn hiện lên chút nghi hoặc, cho dù là ngồi nghỉ thì cũng không cần phải ngồi lên khăn ăn chứ.

“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng cần phải trở về rồi, bằng không thể vào kịp tiết học đầu tiên đâu.” Tô Nhạc Thiên vuỗi vuỗi quần, mở miệng nói lời tạm biệt.

“Đúng đúng đúng, chúng mình phải đi đây, Khuynh Thành cậu về nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tan học mình sẽ sang thăm cậu.”

“Ừ, cái này cậu cầm đi.” Mặc Khuynh Thành cầm những đồ ngọt chưa ăn nhét vào tay Lê An An.

Lê An An cực kỳ vui vẻ: “Vẫn là Khuynh Thành hiểu mình nhất.” Sau đó lại cẩn thận dặn: “Khuynh Thành, tối nay đừng quên xem tivi nhé!”

Xem tivi?

Mặc Khuynh Thành nghi hoặc nhìn về phía Mặc Dận.

“Cục cưng, em quên mất tối nay phim 《 Nghê quân 》lên sóng à?”

Mặc Khuynh Thành bừng tỉnh ngộ, vỗ đầu: “Thảo nào sáng nay đạo diễn Từ nhắn cho em một đống tin nhắn!”

“…” Có nghĩa là đến giờ cô còn chưa thèm mở tin nhắn ra đọc?

Về đến nhà, Mặc Khuynh Thành một cước đá bay giày trên chân ra, chạy thẳng lên lầu.

Mặc Dận đi ngay đằng sau còn chưa kịp lên tiếng đã không thấy bóng dáng cô đâu rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ nhặt giày cô lên xếp gọn gàng vào tủ, sau đó cũng nhanh chóng đi một bước hai bậc thang lên tầng.

Mặc Dận vốn tưởng là cô vội chạy về phòng, ai ngờ cô lại đến thẳng phòng đàn.

Trong phòng đàn, trên đất trải thảm lông mềm mại, bên trong bày đủ các loại nhạc cụ, cửa sổ kính sát đất, một cây dương cầm lớn màu trắng đặt giữa phòng, như thể một tấm bình phong vĩ đại, mặt trên đặt một lọ hoa bách hợp, mỗi một bông vẫn vô cùng tươi tắn, xinh đẹp và sống động một cách hoàn mỹ. Sát tường có vài cái giá, trên đó đặt các loại nhạc cụ như đàn tranh, đàn cổ,…

Còn Mặc Khuynh Thành, cô đang chỉnh lại cây đàn tranh màu trắng, rồi phóng tới trước giá để đàn.

“Cục cưng, em muốn đánh đàn?” Mặc Dận tiến lên giúp Mặc Khuynh Thành lấy cây đàn tranh xuống.

“Vâng.” Hai mắt Mặc Khuynh Thành sáng ngời, tươi cười hết sức ngọt ngào.

“Hôm nay em đột nhiên muốn đánh đàn, Dận, em đàn cho anh nghe nhé?”

“Được.” Mặc Dận tùy ý nhấc một cái ghế đặt trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ vẫn nhìn cô chăm chú.

Hai tai Mặc Khuynh Thành nóng lên, cúi đầu không dám nhìn anh, sau khi điều chỉnh tốt trạng thái, cô tùy ý gảy vài dây trên đàn, ừm, âm thanh khá ổn.

Trước tiên cô thử đánh một lần bản “Tri âm tri kỷ”, so với đêm hội lần đó còn hay hơn, thêm một phần nghệ thuật đầy tính ngẫu hứng, bớt đi một phần khó khăn phức tạp.

Mặc Dận chỉ lẳng lặng nghe, trong lòng dâng lên một niềm tự hào, đây là cục cưng của anh, là cục cưng độc nhất vô nhị.

Mặc Khuynh Thành đàn đến nốt nhạc cuối cùng thì đột nhiên thay đổi giai điệu, không còn là khúc nhạc quen thuộc, điều này làm cho một người đa tài như Mặc Dận cũng không khỏi hơi kinh ngạc.

Làn điệu du dương uyển chuyển, có chút mềm mại của thiếu nữ, lại có chút cương nghị của đàn ông, trong đó còn mang theo sự do dự, cuối cùng hóa thành kiên định, phá tan trở ngại, đi thẳng về hướng hạnh phúc.

Mặc Dận nghe khúc nhạc này thấy tương tự như một khúc trong tuyển tập Phượng Cầu Hoàng, cũng giống như bọn họ vậy, không dám đi về phía trước, do dự, rồi mãi cuối cùng mới thấy được tâm ý của nhau.

“Dận, thế nào?” Mặc Khuynh Thành kết thúc nốt nhạc cuối cùng, giọng nói trong veo còn có lẫn chút lo lắng.

Mặc Dận không nói gì, dùng hành động thực tế để nói cho cô biết suy nghĩ của anh.

Đột nhiên Mặc Khuynh Thành bị anh ôm vào lòng, rất chặt, không cho phép cô trốn tránh.

Cô cũng yên lặng giơ tay lên, vòng tay quanh thắt lưng tráng kiện của anh, cũng gắt gao ôm lấy anh, như muốn đáp lại anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.