Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 4: Chương 4: Chương 03: Thế giới không không giống nhau




Edit: Bánh Bao Ú+Thùy Linh (EXOL)

“Cót két”

“Cục cưng!” Mặc Dận nhìn tiểu tâm can không nằm trên giường bệnh, sốt ruột hô.

“Ở đây.” Mặc Khuynh Thành đi ra từ tolet, tùy ý hất mấy lọn tóc lộn xộn về phía sau, lấy tay lau mặt, mắt nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt trên tay Mặc Dận.

Mặc Dận giật mình ngây ra một lúc, chỉ thấy trên khuôn mặt trái xoan khéo léo của Mặc Khuynh Thành toàn là nước, không ngừng chảy xuống, hai cái chân nhỏ nhắn dưới ánh mắt của anh hơi rụt lại.

Mặc Dận vội vàng buông hộp giữ nhiệt, nhanh chóng đi vào tolet, cầm lấy một cái khăn lông sạch sẽ, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Khuynh Thành. “Cục cưng, em đang bệnh nặng, sao không chú ý chút nào vậy, phải xỏ dép đi vào toilet, nhưng mà em lau mặt cũng tốt, lúc trước nhìn giống mèo hoa nhỏ, bây giờ trắng trẻo nõn nà, xinh đẹp hơn nhiều.”

Mặc Khuynh Thành nhìn chằm chằm Mặc Dận, giống như một giây cũng không nguyện dời mắt.

Anh vẫn như vậy, ở trước mặt người khác vĩnh viễn ít nói, nhưng ở trước mặt cô, luôn luôn là không đùa sẽ không lo, không đùa sẽ không lải nhải, trước kia cảm thấy còn dong dài phiền toái hơn Mặc Tuyển Thần, nhưng bây giờ hình như loại cảm giác này tốt lắm, thật ấm áp.

Mặc Dận bị nhìn có chút xấu hổ, thấp giọng ho một tiếng, động tác trên tay cũng nhanh hơn, đến khi xác định đã lau sạch sẽ, anh mới thở ra một hơi.

Sau đó anh buông khăn mặt, trực tiếp ôm lấy Mặc Khuynh Thành, đặt cô lên giường.

“Cục cưng, đói bụng không, đến, ăn chút cháo.” Mặc Dận mở hộp giữ nhiệt, đổ cháo ra chén, múc một thìa, thổi thổi, sau đó mới đưa tới bên miệng Mặc Khuynh Thành.

Mặc Khuynh Thành cúi đầu ăn, ấm áp, như trong lòng cô lúc này.

“Rầm.”

Mặc Dận và Mặc Khuynh Thành đồng thời nhíu mày nhìn về phía cửa.

“Khuynh Thành, chị tỉnh rồi!” Một bóng người nhào thẳng tới.

Mặc Khuynh Thành lập tức trốn vào trong lòng Mặc Dận, Văn Tư Tư bị Mặc Dận ngăn lại, trong mắt thoáng qua vẻ thù hận.

“Cục cưng?” Mặc Dận rõ ràng cảm giác được sự khác thường của Mặc Khuynh Thành, vỗ nhẹ lưng cô, sau đó nhìn về phía Văn Tư Tư. “Ai cho mấy người tới?”

“Mặc ca ca, em, em và Thụy ca ca nghe nói Khuynh Thành ngã từ trên cầu thang xuống nên muốn đến xem.” Văn Tư Tư nhìn thấy Mặc Dận nhíu mày, có chút sợ hãi nói.

“Ừm, nhưng nhìn tình trạng của Mặc đồng học hẳn là không có gì đáng ngại, đúng không, Tư Tư?” Tô Thụy đứng ở cửa lạnh giọng nói.

“Đúng vậy.” Văn Tư Tư không chút do dự gật đầu.

Mặc Khuynh Thành nở nụ cười trào phúng, Mặc đồng học? Tư Tư? A, bản thân thật sự là ngu xuẩn, khác biệt rõ ràng như vậy mà không phát hiện ra, mỗi ngày còn biến bản thân thành đủ màu đủ dạng, đi theo sau Tô Thụy, bởi vì Văn Tư Tư thường xuyên nói với cô rằng Tô Thụy thích phong cách như vậy, không thì với trình độ thưởng thức của cô sẽ động tới loại quần áo như vậy sao?

Không, không đúng, trình độ của cô cũng không cao tới vậy, nếu không thì sẽ không thích cục đá trong hầm cầu đó.

“Khuynh Thành, sao chị không nói lời nào, có phải chị trách em không tới sớm không? Thật sự rất xin lỗi, chị cũng biết tình huống của em mà, em không thể bỏ tiết học trên lớp, chị sẽ tha thứ cho em đúng không?” Văn Tư Tư mặt mày rạng rỡ nói liền một mạch, cuối cùng lại vẫn nhìn Mặc Khuynh Thành, giống như lời tha thứ của cô vô cùng quan trọng.

“A....”

Văn Tư Tư sửng sốt, hiển nhiên cô ta không ngờ Mặc Khuynh Thành sẽ trả lời mình như vậy.

Theo như mọi khi, nhất định cô sẽ xua tay nói không sao, thậm chí đến lúc tan học còn cùng cô ta đi dạo phố mua quần áo. Chẳng lẽ vì cô ngã từ trên cầu thang xuống nên thông minh lên?

Nghĩ lại cũng không có khả năng, cô ta và cô đã quen biết hơn một năm, nếu trở nên thông minh thì đã sớm thông minh rồi, làm sao có thể để cô ta đùa giỡn đến tận bây giờ?

“Khuynh Thành, em biết làm khuê mật thì nên tới gặp chị đầu tiên, là em không tốt, chị tức giận cũng đúng, nếu là em, em cũng sẽ không tha thứ cho mình.” Hơi dừng lại một chút, khóe mắt của Văn Tư Tư rất trùng hợp chảy xuống một giọt lệ, cô ta vội vàng lau đi, lộ ra nụ cười khổ. “Khuynh Thành, em….. buổi chiều em lại đến thăm chị.”

“Không cần.” Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, bình thản nhìn Văn Tư Tư.

“Hả?”

“Tôi nói, buổi chiều cô không cần đến.”

“Vậy có phải nghĩa là chị đồng ý tha thứ cho em không?” Văn Tư Tư gấp gáp muốn nghe được Mặc Khuynh Thành nói “Tha thứ“.

“Cũng không phải cô đẩy tôi xuống cầu thang, vì sao lại phải trách cô?” Mặc Khuynh Thành hồn nhiên nghiêng đầu, lời nói ra lại khiến Văn Tư Tư kinh hãi.

“Đương nhiên không phải em!” Văn Tư Tư thốt ra, dường như phát hiện mình có chút kích động, lại giải thích: “Khuynh Thành, chúng ta là khuê mật tốt, sao em có thể đẩy chị xuống cầu thang chứ? Em nghe bạn học khác nói, vì cầu thang kia có vũng nước, chị không chú ý nên mới ngã xuống, cũng không biết là ai đổ nước ra đó, thế nên mới khiến chị bị ngã.”

“Vừa rồi tôi không nói gì tới cô.” Mặc Khuynh Thành nhìn Văn Tư Tư không ngừng giải thích, liên tục lộ tẩy, lúc này bạch liên hoa còn quá non, đùa giỡn cô ta không có chút cảm giác thành tựu nào.

“Đươc rồi.” Mặc Khuynh Thành ngắt lời Văn Tư Tư, ngáp một cái. “Tôi mệt rồi.” Cho nên không có tâm tư tiếp tục nói chuyện linh tinh với cô.

Khóe miệng Văn Tư Tư cứng ngắc. “Vậy được rồi, Khuynh Thành, chị cứ nghỉ ngơi cho tốt, lúc rảnh em sẽ lại đến thăm chị.”

Nói xong, liền rời khỏi phòng bệnh với Tô Thụy.

Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành rúc trong lòng mình, vuốt cái mũi xinh xắn của cô.

“Bọn họ đi rồi, đừng giả vờ mệt nhọc nữa.”

“Đại ca vẫn hiểu rõ em nhất.” Mặc Khuynh Thành vốn dĩ còn lười nhác nằm ở trong lòng Mặc Dận, lập tức ngồi thẳng người.

“Nghịch ngợm.” Mặc Dận không hỏi vì sao Mặc Khuynh Thành thay đổi thái độ với Tô Thụy và Văn Tư Tư, nhưng mà anh rất vui khi nhìn thấy như vậy, đương nhiên, không phải anh không tin Mặc Khuynh Thành không thích Tô Thụy, nhưng mà đã thích hơn một năm, không có chút lưu luyến thì là giả, nhưng mà nhìn tình huống hiện tại, anh chỉ có thể nói: anh rất vui vẻ.

Sau đó, Mặc Dận rất tự nhiên thay đổi đề tài, từ Nam tới Bắc, cho dù nhiều lúc Mặc Khuynh Thành nghe không hiểu, nhưng mà cô cũng không cảm thấy nhàm chán, Mặc Dận giống như mở ra cho cô thế giới khác, ngoài một thế giới xoay quanh Tô Thụy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.