Cưng Chiều Em Nhất

Chương 67: Chương 67




Edit: Thanh Hưng

Đầu tháng ba Hề Duy về Vũ Lăng. Lúc này mặc dù thân thể anh ta còn chưa hoàn toàn khang phục, nhưng là cũng đã tốt lên rất nhiều rồi. Ít nhất có thể ứng phó được hành trình đường dài.

Sau năm mới Thẩm Vi có tới Luân Đôn một lần, ở lại ba ngày, tuần trước cũng đã tới, nhưng chỉ ở lại một ngày, nguyên nhân là chị ta phải tới nước Pháp ký một bản hợp đồng rất quan trọng, đến thăm Hề Duy coi như là tranh thủ lúc rảnh rỗi bớt ra thời gian.

Đối với việc này Hề Hi thật bất mãn, cảm thấy Thẩm Vi làm vợ chưa cưới không hợp cách. Ngược lại Hề Duy cũng không bày tỏ gì, hết sức thong dong lạnh nhạt, lại vẫn khuyên em gái đừng quá để ý. Đối với Thẩm Vi, anh ta đã nghĩ rất rõ ràng, về sau nhiều lắm hai người coi như là kết bạn sống qua ngày, Thẩm Vi nói rất thương anh ta, anh ta không quá tin tưởng. Người phụ (tha:lqd,nhh.ưng) nữ kia có loại chấp nhất khác thường với sự nghiệp và quyền lợi, tình cảm? Chỉ có thể coi là vật điều hòa cuộc sống thôi.

Hạng Việt đi lấy hành lý, Phùng Tranh đi lái xe, Hề Hi đỡ anh trai từ từ đi ra bên ngoài sân bay. Ngày trở về là chọn ngẫu nhiên, không thông báo cho bất kỳ ai, bao gồm cả cha ruột cũng không nói cho.

Hạng Việt lấy hành lý, rất nhanh đuổi kịp hai anh em. Hề Duy vẫn không thể đi nhanh, cho nên bước chân tương đối chậm. Ba người đến ngoài sân bay, Phùng Tranh đã lái xe tới đây, anh ta xuống xe giúp Hạng Việt cất hành lý, Hề Hi đỡ anh trai ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.

Trong nhà đã hơn hai tháng không có người ở, mặc dù nhân viên làm thêm giờ tận chức trách quét dọn rất sạch sẽ, lại lạnh tanh không có chút hơi người. Thứ hơi người này, không nhìn thấy không sờ được, nhưng lại có thể cảm thấy, nơi có người ở hay không có người ở, trước tiên có thể phát giác ra được.

Đỡ anh trai đến phòng ngủ nằm xuống, nhìn ra Phùng Tranh như có lời muốn nói cho anh trai, Hề Hi bèn đi xuống tầng đun nước, Hạng Việt đi theo xuống, nói là đi siêu thị bên ngoài tiểu khu mua chút thức ăn và đồ dùng linh tinh. Dù sao cũng hơn hai tháng không có người ở, trong tủ lạnh đã sớm trống rỗng.

Hề Hi nói muốn ăn thịt nấu dứa còn có gà xào cay: “A, đúng rồi, nhớ mua giúp em chút đồ ăn vặt về, còn muốn ăn trứng muối.”

Hạng Việt bấm một cái lên eo nhỏ của bạn gái: “Đã béo lên một vòng rồi còn ăn đồ ăn vặt?”

“Để. . . . . . Ừ, cái gì kia, nào có béo ra một vòng! Nào có béo ra một vòng! Em là thân mềm thịt mềm, có hiểu hay không!”

Hạng Việt ha ha, Hề Hi mất hứng: “Anh ha ha là có ý gì, hả, là có ý gì!”

“Ha ha chính là ha ha.” Hạng Việt trêu chọc cô. Hề Hi hầm hừ vén vạt áo T-shirt của mình lên để cho anh nhìn: “Eo nhỏ như này, nào có thịt dư?” Còn kiêu ngạo ngắt hai cái.

Eo thon nhỏ vừa mịn lại trắng, đường cong đặc biệt đẹp mắt. Hạng Việt sầm mặt, tay không tự giác vuốt lên, xúc cảm dịu dàng tinh tế như ngọc thạch.

Hề Hi giật nảy mình run rẩy, như bị điện giật, phản xạ có điều kiện lui về sau hai, ba bước. T-shirt đã thả xuống, cô giận anh một cái: “Làm gì vậy! Lưu manh!”

Mặc dù Hạng Việt mới vừa làm lưu manh nhưng lại rất bình tĩnh, đưa ra cánh tay dài vuốt vuốt đầu dưa của bạn gái: “Đi đun nước đi, anh đi mua đồ.” Trong lòng cũng không khỏi tiếc nuối nghĩ, vẫn còn quá nhỏ.

Hề Hi rót trà bưng lên tầng, anh trai là nước lọc, anh ta tới giờ uống thuốc rồi.

Trước đó đã giải quyết bữa trưa trên máy bay, thuốc lại không uống. Phùng Tranh đã hồi báo xong công việc, có chút thụ sủng nhược kinh đưa hai tay nhận lấy chén trà tiểu công chúa đưa tới. Hề Hi đi lật rương hành lý tìm thuốc, đợi tìm được, lập tức mỗi một bình thuốc đều mở ra, thả thuốc vào một trong số nắp nhỏ những trong đó, cuối cùng đếm một chút, có chừng hai mươi viên thuốc, cái này cũng chưa tính thuốc bắc và thuốc bôi miệng vết thương....

Từ số lượng thuốc có thể nhìn ra, lần này Hề Duy bị thương nặng bao nhiêu.

Chờ anh trai uống thuốc xong, Phùng Tranh cũng uống trà trong tay xong đứng dậy cáo từ. Ông chủ bị thương dưỡng bệnh, lại có rất nhiều công việc giao vào trong tay anh ta. Nói thật, áp lực thật sự không nhỏ, nhưng nhiều hơn đương nhiên là động lực, dù sao được thủ trưởng coi trọng tượng trưng với việc bản thân có thực lực.

Sau khi Phùng Tranh rời đi, Hề Hi lấy từng bộ quần áo của anh trai từ trong rương hành lí ra bắt đầu sắp xếp lại. Những thứ này mấy ngày nay cô đã làm thành quen, giặt quần áo gấp quần áo thâm chí ngay cả là quần áo cũng đã làm đâu vào đấy, tài nghệ không biết cao hơn trước kia bao nhiêu, lúc là quần áo còn lục lọi ra được mấy bí quyết nhỏ, cũng đã từng khoe khoang trước mặt Hề Duy Hạng Việt và các bạn tốt trong vòng.

“Anh, lúc nào gọi điện thoại cho cha thì thích hợp?” Bây giờ là gần 4 giờ chiều, nếu là thời gian Luân Đôn, đúng là sắp tám giờ rồi.

“Hiện tại đi,“ Hề Duy nói, “Em lấy điện thoại di động của anh ra, để anh nói với ông ấy.” Mấy ngày nay anh biết em gái tương đối tránh né cha cho nên chủ động gánh vác trách nhiệm gọi điện thoại.

Hề Hi cũng không từ chối, nhận lời một tiếng lấy điện thoại di động của anh trai ra mở máy. Sau đó lập tức nhìn đến mấy cái tin nhắn còn tin tức nhắc nhở gửi tới. Đối với riêng tư của anh trai cô vẫn tương đối tôn trọng, không có nhìn đã đưa tới.

Hề Duy đối với mấy cái tin nhắn này còn có tin tức nhắc nhở quét mắt một vòng xong trực tiếp bỏ qua, cũng không để ý. Anh ta gọi điện thoại cho cha, báo đã trở lại trong nhà của mình ở Vũ Lăng. Hề Bá Niên ở đầu đó trách cứ con trai con gái hồ đồ: “Chuyện lớn như vậy sao không gọi điện thoại nói trước, ta cũng sẽ đi sân bay đón các con!” Dù sao con trai thiếu chút nữa là mất mạng, hiện tại mới hơn hai tháng, vết thương không thể nào tốt nhanh như vậy.

“Con gái ngài nói muốn cho ngài kinh hỉ,“ Hề Duy rất tự nhiên đẩy trách nhiệm lên người em gái, Hề Hi đứng bên cạnh lườm nguýt, Hề Duy cười cười, siết chặt lỗ tai của cô.

Nghe nói là con gái muốn cho mình vui mừng, Hề Bá Niên cười cũng không được tức cũng không được, bất đắc dĩ nói: “Con nhóc này cả ngày nói gió thì có mưa, con bé đâu? Bảo con bé nghe điện thoại.”

So sánh con trai và con gái, vị này là điển hình cưng chiều con gái nhiều hơn một chút, cho dù là Hề Tễ cũng không thể so được. Tuy nhiên có lúc khó tránh khỏi sẽ thiên vị con trai nhỏ, nhưng sâu trong nội tâm, đối với con gái mới là thật sự yêu quý.

“Em ấy và A Việt đi ra ngoài mua đồ, lát nữa về con bảo em ấy gọi điện thoại cho cha.”

“Không cần không cần, các con ngồi máy bay lâu như vậy khẳng định mệt muốn chết rồi, nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta đi sang.” Thật ra thì ông ta càng hy vọng con trai con gái có thể trở lại nhà cũ, nhưng bởi vì hiểu rất rõ tính gấu của con gái cho nên loại việc biết rõ sẽ bị từ chối này ông ta sẽ không nói.

Thật ra thì Hề Hi vẫn vểnh lỗ tai nghe lén, tới lúc cúp điện thoại cô mới buồn buồn tiếp tục ngồi chồm hổm dọn dẹp rương hành lý. Hề Duy nhìn em gái nho nhỏ đứng ở chỗ kia dịu dàng nói: “Em đấy, mạnh miệng mềm lòng, đừng lo lắng cho cha, ông ấy là lão hồ ly, người nhà họ Sầm không đấu được với ông ấy. Thỏ khôn đều có ba cái hang, khẳng định cha cũng có rất nhiều đường lui.”

“Người nào lo lắng cho ông ấy chứ.” Hề Hi bĩu môi không thừa nhận, sau một lát lại quay đầu lại nhỏ giọng hỏi: “Anh, thật ra khoản tiền của nhà họ Hạ kia là bị người đen ăn đen nuốt, chỉ có nửa xu quan hệ với lão già nhà chúng ta, tại sao bắt ông ấy bồi thường toàn bộ chứ! Đây là lão già đang giúp bọn họ, bọn họ thế này không phải là lấy oán báo ơn sao, đúng là sói mắt trắng!”

“Đây là đạo lý của em, nếu như em là người nhà họ Hạ, giao tiền cho người đáng giá tín nhiệm, người kia lại nói cho em biết tiền bị người ta nuốt riêng, em vui không?”

“Em! Em sẽ không càn quấy như thế!”

“Em là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.” Hề Duy rất sắc bén đả kích em gái: “Đó không phải chỉ là ít ỏi mấy trăm mấy triệu, số tiền kia đừng nói là người nhà họ Hạ, em đi ra ngoài tùy tiện tìm phú hào nào đó hỏi một chút, tự dưng gặp chuyện như vậy trong lòng người nào không rỉ máu? Nếu như tiền dùng đúng chỗ rồi thì người nhà họ Hạ coi như đau lòng cũng không có cách nào, nhưng cố tình lại bị người khác nuốt mất, ai có thể nuốt xuống cơn giận này, anh thật sự bội phục.”

“Vô duyên vô cớ thêm một chủ nợ, cảm giác này thật kinh khủng!” Cô oán trách.

“Đó là chủ nợ của cha, không phải của chúng ta.” Hề Duy có chút lạnh lùng nói: “Ngày mai cha tới đây, em đừng quá không nể tình, gần đây ông ấy cũng không dễ dàng.”

Bình tĩnh mà xem xét, Hề Duy là bội phục cha ruột từ trong đáy lòng, nếu như là anh ta, sẽ không có khả năng ở vui chơi đến mức một giọt nước cũng không lọt nhiều năm như vậy loại khu vực biên giới này, còn đồng thời làm lớn mạnh sự nghiệp của mình. Đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, ít nhất anh ta không làm được.

Hề Hi có chút phiền não, nói biết rồi.

Hạng Việt xách theo ba túi đồ lớn trở lại. Hề Hi ra mở cửa, đưa tay đón, anh né tránh: “Những thứ này quá nặng, em không nhấc nổi.”

Xách đồ đến phòng bếp, lần lượt lấy từng thứ ra bỏ vào tủ lạnh, đưa đồ ăn vặt cho bạn gái, lại hỏi: “Có ăn dâu tây không? Anh còn mua sữa chua.” Sữa chua trộn dâu tây là món cô thích nhất, đây là anh cố ý mua.

Hề Hi nặng nề gật đầu, ôm hông của bạn trai nói ăn. Hạng Việt hôn thái dương cô: “Em tới phòng khách chờ đi, làm xong anh bưng ra.”

“Em muốn ở cùng anh ~” Cô mềm mại nói. Nghiêng người cắn môi dưới của cô một hớp: “Thật muốn ăn em.”

Gương mặt Hề Hi ửng hồng, bạn trai dùng giọng nói trầm thấp ở bên tai nói ra lời như vậy, thật sự quá xấu hổ.

Hạng Việt cười nhẹ một tiếng, ở trên eo cô nặng nề xoa nắn một lần sau đó mới buông ra.

Mặc dù Hề Hi mặt đỏ tới mang tai nhưng vẫn không nhịn được cọ cọ trêu chọc anh: “Bác sĩ Hạng, anh cứng rắn rồi à?” Mới vừa rồi cô đã cảm thấy.

Hạng Việt đang cởi túi dâu tây, nghe vậy nghiêng đầu liếc cô một cái, trong sóng mắt lại mang theo phong tình kiểu khác. Hề Hi cảm thấy giá trị nhan sắc của bạn trai nhà cô cực kỳ cao, khó trách có nhiều tiểu yêu tinh muốn tán tỉnh anh như thế, tính những người cô biết thì đã có sáu bảy người rồi.

“Trước kia không phải anh rất thanh tâm quả dục sao?” Nói đến cái này, làm bạn gái vẫn rất có cảm giác thành tựu.

Hạng Việt rửa sạch một quả dâu tây nhét vào trong miệng cô: “Lại trêu chọc anh nữa, cẩn thận làm em.”

Hề Hi mới không sợ, còn gây hấn: “Đây là nhà em, anh em còn đang ở trên tầng đấy, anh dám không bác sĩ Hạng?”

Hạng Việt vừa muốn nói gì đó, điện thoại trong túi quần lại rung lên, anh xoa xoa cái mũi của cô, lau sạch tay cầm lấy điện thoại ra, thấy là điện thoại của Mục Thanh thì vội vàng nhận.

Nghe không rõ bên đầu điện thoại kia nói cái gì, Hề Hi lại thấy sắc mặt bạn trai dần dần ngưng trọng, xem ra rất nghiêm túc, cô cũng không dám làm loạn nữa, chờ anh cúp điện thoại cô mới cẩn thận hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Trực giác là đã xảy ra chuyện lớn.

Hạng Việt nói: “Tìm được Trần Cương.”

Chút ý định kiều diễm còn sót lại trong lòng Hề Hi lập tức mất sạch!

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.